Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13

Phiên bản Dịch · 1900 chữ

Cả tuần sau đó của Nhu tại Đài Loan diễn ra khá suôn sẻ thoải mái, cô được Nhân Phú đưa đi chơi tất cả các địa điểm nổi tiếng ở đây. Đài Loan là 1 quốc đảo với diện tích nhỏ, phương tiện giao thông vô cùng thuận tiện, ngồi tàu cao tốc, chưa đầy 3 tiếng đồng hồ bạn đã có thể đi Đài Bắc đến Cao Hùng, cũng là từ đầu bên này của đất nước đến đầu bên kia. Cô thì cực kỳ thoải mái vì được khám phá một đất nước mới mẻ, nhưng với 1 người nào đó đi bên cạnh thì ấm ức như thể cá treo miệng mèo mà không thể ăn được. Nguyên nhân cực kỳ đơn giản, cấm vận. Sau hôm bị sói ăn thịt, Nhu cảnh giác cao độ, cứ khi nào Nhân Phú mon men lại gần giường là cô đạp xuống ngay lập tức, “ ai lên khôn cũng dại đôi lần”, bị 1 lần thôi, lần sau không tự rút được kinh nghiệm thì có phải phí công bố mẹ nuôi ăn học và thầy cô dạy dỗ không chứ?. Thế là dùng mọi phương thức nịnh nọt, dụ dỗ không được, mang trong lòng nỗi ấm ức to đùng, Nhân Phú vẫn phải tháp tùng Nhu đi khắp nơi. Anh hạ quyết tâm phải nhanh chóng biến Nhu thành người của mình, chứ cứ để tình hình như thế này, còn hơn cả thời kỳ “ nhịn dục” trước kia.

Buổi tối trước khi trở về Việt Nam, Nhân Phú có hẹn bạn bè đi ăn tối, cũng chính là muốn giới thiệu bà xã tương lai cho đám bạn độc thân nó thèm thuồng, thật không ngờ, anh lại là người có ý định kết hôn sớm nhất trong đám bạn đại học lông bông ngày xưa, điều này cũng bởi, chính Nhu đã muốn anh có ý định được ổn định cuộc sống gia đình, bên cô cuộc sống trôi qua luôn ấm áp, ngọt ngào.

Nhu không phải là tín đồ của quán xá, nhất là các quán bar với âm nhạc ồn ào, nhức óc, nhưng dù sao cũng là bạn Nhân Phú nên cô miễn cưỡng đi cùng anh, cũng muốn mình tỏ ra thân thiện, dễ gần với bạn bè anh. Nhu mặc 1 chiếc váy hoa của forever 21 trông rất nhẹ nhàng, bên ngoài khoác chiếc áo len đan sợi nhỏ, trông cô nữ tính, khác hẳn về trẻ trung với quần jean áo phông ngày thường, trang điểm nhẹ nhàng, nước hoa prada candy ngọt ngào, đến Nhân Phú khi nhìn thấy cô cũng ngạc nhiên, thật sự con người Nhu luôn mang đến cho anh sự mới mẻ, thú vị và sức hút rất riêng. Hôn trộm lên má cô 1 cái, Nhân Phú mỉm cười rạng rỡ, cô gái bé nhỏ của anh, bạn bè sẽ phải ghen tị cho mà xem.

Quán bar có những phòng vip riêng, Nhân Phú đã đặt 1 phòng như vậy, khi 2 người bước vào phòng, cả chục ánh mắt đều dồn về phía Nhu, Nhân Phú nắm chặt lấy tay cô, mỉm cười chào mọi người rồi rất tự nhiên kéo cô ngồi sát bên mình. Anh có đôi chút bất ngờ khi nhìn thấy Mỹ Linh ngồi trong đám bạn đại học, có lẽ ai đó trong số bạn bè anh đã báo cho cô về buổi tụ tập này, họ chia tay đã gần 1 năm, anh về Đài bắc cũng không thông báo với cô, nhưng dù sao cũng đã từng yêu nhau, bây giờ vẫn có thể coi là bạn bè cũ.

- Để mình giới thiệu 1 chút, đây là Nhu, bạn gái mình, cô ấy có thể nói tiếng trung nhưng không biết tiếng Đài, mọi người nói chuyện bằng tiếng trung nhé.

- Cô dâu Việt Nam? 1 cậu bạn Nhân Phú cất tiếng hỏi, Nhu cảm nhận rõ trong đó có 1 chút châm chọc, có lẽ hình ảnh cô dâu Việt Nam sang đây xuất khẩu lao động, cố sống cố chết lấy 1 ông chồng già để có thể được ở lại đây đã để lại ấn tượng rất không tốt cho những người Đài Loan, đặc biệt là những người trẻ tuổi.

- Cô ấy là người Việt Nam và là bà xã tương lai của mình, Nhân Phú trả lời điềm đạm và rất rõ ràng. Chính anh ở 1 thời điểm nào đó, cũng đã cho rằng, phụ nữ Việt Nam đều là những người ham vật chất, sẵn sàng đánh đổi để có thể có được cuộc sống tốt hơn ở đất nước anh, nhưng khi gặp Nhu, khó khăn lắm mới được cô mở cửa trái tim cho anh bước vào, anh biết, anh đã có cái nhìn phiến diện về phụ nữ Việt Nam, Nhu của anh, là 1 người hết sức tự trọng, tự cường.

Có lẽ cũng không muốn làm mất đi không khí vui vẻ của buổi tối, bạn Nhân Phú không quay lại chủ đề này nữa, họ bắt đầu hỏi cô về Việt Nam, về những địa điểm có thể đi du lịch, về những sở thích của người việt trẻ, về những món ăn kinh khủng dã man như “ trứng vịt lộn, thịt chó, nước mắm“.

Nhu trả lời từng vấn đề, có lúc còn đưa ra những câu đùa hóm hỉnh như trứng vịt lộn là con vịt bao tử, hay thịt chó mắm tôm là quốc hồn quốc túy của người Việt Nam, làm cho mấy cậu bạn Nhân Phú cười nghiêng ngả, rõ ràng, cô là người nói chuyện rất có duyên, có khiếu hài hước ngầm. Nhân Phú tranh thủ lúc mọi người còn đang cười quay sang bảo Nhu, mai sang Việt Nam anh sẽ thử ăn trứng vịt lộn, làm Nhu phì cười. Nếu anh biết tháng nào cô cũng cùng bạn bè đi ăn thịt chó, thịt vịt để giải đen, chắc anh ngất ra đây mất. Thật ra ẩm thực mỗi nước mỗi khác, như cô cả tuần này đều ăn các loại rau xào với xì dầu, bây giờ có cảm giác ám ảnh bởi mùi xì dầu nồng nồng rồi, không biết có thể thích nghi được trong bao lâu nữa.

Một lúc sau, Mỹ Linh đứng dậy bước ra ngoài, Nhân Phú ghé tai Nhu nói nhỏ, - anh ra ngoài 1 chút, em ở đây 1 mình được chứ?

- Vâng, em không sao Từ khi bước vào phòng, cô đã nhận ra ánh mắt Mỹ Linh có chút khác so với mọi người, không chỉ mang ý tò mò mà chủ yếu là dò xét, khi cô nói đùa với mọi người, cô ấy cũng không cười, chỉ lặng lẽ ngồi uống rượu, Nhân Phú cũng đã kể qua về cô ấy nên bằng sự nhạy cảm của người con gái, Nhu nhận ra, đó là người yêu cũ của Nhân Phú. Cũng như đoạn tình cảm với Thắng, đến giờ, dù đã có người mới, cô cũng không thể nào quên được, nó vẫn ở đâu đó nơi góc nhỏ trái tim cô, chỉ là nó không còn làm cô cảm thấy đau đớn nữa. có lẽ, đã thành sẹo.

Bạn bè Nhân Phú đều rất tò mò về người Việt trẻ, bởi người Việt Nam ở đây họ tiếp xúc nhiều nhất đều là người giúp việc hay hộ lý trong bệnh viện, những người ở độ tuổi trung niên không thể ngờ rằng, dù rất khác nhau về môi trường sống nhưng tư tưởng của những người trẻ như Nhu đều rất thoáng và hiện đại và độc lập. Nhu không thuộc tip người nồng nhiệt nhưng ở cô có sự hài hòa, dễ gần làm người ta thoải mái khi tiếp xúc.

Bên ngoài quán bar, không khí thành phố Đài bắc về đêm vẫn vô cùng nhộn nhịp, Nhân Phú và Mỹ Linh ngồi trên 1 bồn hoa nhỏ nơi góc phố.

- Dạo này em ổn không?

- Em ổn, công việc bên Việt Nam của anh thế nào?

- Cũng ổn, anh đã quen rồi, hơi vất vả 1 chút thôi - Thế thì tốt, anh định kết hôn?

- Uh. Sang năm - Chúc mừng anh, đó là 1 cô gái thú vị - Uh, cô ấy rất đặc biệt - Vâng.

Hai người cùng im lặng, gặp nhau trong hoàn cảnh này, cũng chẳng biết nên nói điều gì cho phải, họ đã xa nhau, đi 2 con đường riêng, có lẽ, cũng là duyên phận. – - anh vào trước đi, không cô ấy mong - uh, em cũng mau vào, bên ngoài có gió lạnh đấy.

- vâng, em ngồi thêm chút nữa.

Khi bóng Nhân Phú khuất sau cánh cửa quán bar, Mỹ Linh vẫn ngồi im bên luống hoa nhỏ, người thanh niên đó, đã từng là của cô, tuy không nói là yêu đương sống đi chết lại, nhưng cũng đã có những kỷ niệm đẹp bên nhau, bây giờ, người đó cũng đã có người khác, lại sắp có ý định kết hôn, bảo cô không buồn là giả dối, nhưng, cũng nên có chút lòng tự kiêu của con gái, chúc phúc cho người ta, bao nhiêu đàn ông còn đang theo đuổi cô, việc gì phải vì 1 chàng trai bình thường như Nhân Phú mà đau buồn chứ. Nói thế nhưng nước mắt đã vòng quanh khóe mắt, Mỹ Linh đưa tay gạt nhẹ, ngẩng đầu mỉm cười, không sao, đời còn rất đẹp.

Hai người nắm tay nhau đi trên phố, Nhân Phú thỉnh thoảng quay sang, gương mặt Nhu dưới ánh đèn vàng trên phố, đặc biệt nhẹ nhàng, ôn nhu.

- Sao em không hỏi anh?

- Gì ạ?

- Về Mỹ Linh ý… - Anh có muốn nói không?

- Anh và cô ấy đã là quá khứ - Em chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai thôi - Uh.

Trong chuyện tình cảm, nhiều khi không cần phải hiểu hết mọi chuyện, nhiều khi chỉ là niềm tin nơi đối phương, đó cũng là cách để khiến mình hạnh phúc và người kia cảm thấy yên tâm. Nhu chọn cách không hỏi han cặn kẽ, bởi cô cũng đã từng yêu người khác trước khi đến với Nhân Phú, đã từng rất đau đớn khi bị phản bội, nhưng bây giờ cô đã nhẹ lòng hơn rất nhiều. Hạnh phúc là khi tự biết những giới hạn, tự cân bằng được cảm xúc của bản thân mình. Quá khứ không thể biến mất như tờ giấy trắng nhưng tương lai mới là điều hai người đang hướng đến, vẽ lên bức tranh hạnh phúc mà họ muốn.

Có thể bạn muốn 1 cuộc sống đầy ắp những biến động, cuộc tình của bạn luôn lên xuống như hình parabol nhưng khi bạn đã tìm được 1 bến đỗ bình yên, bạn mới thật sự cảm nhận được, con người ta, rốt cuộc muốn cái gì ở cuộc đời này, chẳng phải là 1 sự bình yên hay sao?

Cả Nhân Phú và Nhu đều còn trẻ, họ đều có những hoài bão và ước mơ của mình nhưng khi đã gặp được một nửa mà mình cần, họ biết trân trọng và nắm chặt lấy hạnh phúc đó.

Bạn đang đọc Làm Dâu Xứ Người của Dilmat_chanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dilmat_chanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.