Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15

Phiên bản Dịch · 2308 chữ

Chui vào trong phòng, Nhu lập tức gọi điện cho Nhân Phú:

- Ông xã, em về đến nhà rồi?

- Nhà? Nhà nào?

- Nhà anh ở Đài Bắc chứ đâu nữa?

- Không phải nhà anh, mà là nhà chúng ta, vợ ơi, em có mệt không?

- Hơi mệt tý xíu, sao anh không nói với em, ở nhà ba là người nấu ăn?

- Ah, mẹ bảo không cần nói trước, để em qua tự mình tìm hiểu thói quen trong gia đình anh.

- Anh vào hùa với mẹ để làm khó em?

- Đâu có, anh không dám mà, chỉ là cho em sự ngạc nhiên thôi. Người dạy em nấu nướng đương nhiên là ba, mẹ sẽ chỉ đạo vòng ngoài. Sau khi ba nghỉ hưu, cái bếp nhà anh được ưu tiên cho ba sử dụng, em sẽ dần quen thôi.

- Chứng tỏ em sang đây học nấu món ăn truyền thống chỉ là 1 cái cớ, anh định chỉnh em đấy ah?

- Không, mẹ thật sự muốn ba dạy em nấu vài món Đài,bởi muốn sau này em sẽ nấu cho anh ăn, nhưng chủ yếu là ba mẹ muốn có cơ hội gần gũi em hơn… - Thôi, không buôn điện thoại với anh nữa, tốn tiền, để tối nay chat wc em sẽ cho anh biết tay, dám lừa em.

- Bà xã, xin nhẹ tay 1 chút Nhu phì cười, dù bụng đang 1 cục tức vì bị lỡm, cô vẫn mang 1 khuôn mặt vô cùng vui vẻ bước ra khỏi phòng, phụ ba chồng dọn cơm và bày biện đồ ăn.

Bữa tối diễn ra nhẹ nhàng, chủ yếu là mẹ chồng cô nói chuyện, bố chồng thì thỉnh thoảng thêm vài câu, nhưng do thói quen sử dụng tiếng Đài, thỉnh thoảng thấy mặt Nhu ngơ ngẩn vì không hiểu ba mẹ chồng cô lại vội vàng dùng tiếng phổ thông để giao tiếp:

Sau khi rửa ráy bát đũa xong xuôi, cả nhà ngồi trên ghế soffa để nói chuyện, lúc này Nhu biết là chủ đề chính mới bắt đầu.

- Ba mẹ biết bắt con nghỉ việc cả tháng qua bên này là làm khó con nhiều lắm, nhưng con biết đấy, 2 đứa con sinh trưởng trong 2 môi trường hoàn toàn khác nhau, bố mẹ muốn con sang đây, để biết được Nhân Phú đã lớn lên trong 1 gia đình như thế nào, gia đình muốn bền vững phải bắt đầu từ sự thấu hiểu.

- Vâng, con cảm ơn bố mẹ đã nghĩ thay bọn con điều này - Nhân Phú tuy rằng đã gần 30 nhưng còn chưa chín chắn, lúc nó sang Việt Nam bố mẹ đã rất lo, đùng cái nó dắt con về, bảo là muốn đám cưới, bố mẹ lại càng không yên tâm, mẹ còn nghĩ là con đã có bầu cơ - Dạ - 2 đứa còn rất trẻ, còn nhiều thời gian để tìm hiểu lẫn nhau, con qua đây, chỉ là để tìm hiểu nền tảng của Nhân Phú thôi, mẹ cũng nghe nói, 2 con muốn sống và làm việc ở Việt Nam?

- Vâng ạ, trước mắt công việc của Nhân Phú là ở Việt Nam, nên bọn con dự tính ở đó, con vẫn làm việc ở Hà Nội ạ.

- Khoảng cách cũng là 1 vấn đề, bọn con lại mới cưới, cần nhiều thời gian để tìm hiểu nhau hơn - Vâng, đi lại cũng thuận tiện nhiều rồi ạ - Uh, nhưng lâu dài, mẹ vẫn nghĩ Nhân Phú về Đài Bắc làm việc sẽ có cơ hội phát triển sự nghiệp hơn - Bọn con sẽ trao đổi với nhau về vấn đề này - Thôi, con đi nghỉ đi, có vấn đề gì thì nhớ hỏi ba mẹ, từ ngày mai con sẽ là đồ đệ của ba, mẹ bận đi hướng đạo sinh rồi.

Thế là từ hôm đó, Nhu cắp cặp theo học bố chống nấu nướng, mẹ chồng cô tham gia rất nhiều hoạt động xã hội, từ hướng đạo sinh đến hội nhân đạo, hội thiện nguyện, thời gian bà ở nhà rất ít nhưng tối nào cũng về nhà để ăn những món cô nấu, rồi bắt đầu bình phẩm, nhận xét, Nhu trả bài rất nhiệt tình, chỉ là mùi xì dầu trong các món ăn làm cô suýt nữa thì ngộ độc, cô là người Việt Nam chính gốc, nước mắm đã ăn vào máu thịt rồi, bây giờ hàng ngày phải hít thở trong bầu không khí đầy ắp xì dầu này, quả thực chẳng khác gì tra tấn.

Ngày ngày cũng học gói bánh trẻo, làm bánh bao, làm mỳ bò, làm thịt kho măng, vì sự nhiệt tình của bố chồng Nhu cũng cố gắng, nhưng quả thật là còn mệt hơn đi làm việc.

- Con không thích nấu ăn phải không?

- Dạ, cũng không phải ạ, tại con quen ra ngoài làm việc rồi, bây giờ ở trong nhà nhiều, thấy hơi gò bó ạ.

- Uh, thế thì con phải đi ra ngoài nhiều vào, để bố bảo chị gái Nhân Phú đến đưa con đi.

- Không cần đâu ạ, con ở đây cũng không quen ai, ra ngoài cũng chỉ là để mua sắm thôi, mà con thì không có nhu cầu mua sắm - Vậy con xem ti vi vậy - Họ nói nhanh quá, con nghe không hiểu ạ. Bố dạy con tiếng Đài nhé - Uh, nhưng tiếng Đài chủ yếu là học qua giao tiếp, con phải ở đây lâu lâu thì mới học được - Ba mẹ bây giờ chỉ có 2 người, có tự do thoải mái đấy, nhưng mà cũng thấy buồn, mẹ con có niềm vui của bà ấy, ba không có ý định ngăn cản, tuổi trẻ bà ấy vì ba, vì chị em Nhân Phú vất vả rồi, lúc này có điều kiện thì nên để bà ấy làm điều bà ấy thích - Nói chuyện với ông già hay kể chuyện như ba, chắc con thấy nhàm chán lắm nhỉ?

- Dạ, không ạ, quan điểm của ba tiến bộ hơn bên Việt Nam chúng con, bên đó, phụ nữ thiệt thòi rất nhiều, không nhận được sự thông cảm, chia sẻ - Khi Nhân phú nói đưa bạn gái là người Việt Nam về mẹ nó đã phản đối, chắc con chưa nghe nó nói chuyện này?

- Vâng ạ - Mẹ Nhân Phú sợ nó bị con gái Việt Nam lợi dụng để kiếm cái visa sang Đài Loan nên nhất định phản đối - Hình ảnh cô dâu Việt Nam xấu thế cơ hả bố?

- Cũng không hẳn, nhưng đại đa số là người giúp việc Việt Nam không có trình độ, sang bên này làm việc rồi cặp kè để kiếm chác, phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, bỏ trốn ra ngoài làm lao động tự do, đã xảy ra rất nhiều vụ việc tai tiếng - Thật ra họ đều không hiểu biết, muốn đổi đời nhanh bằng cách theo họ là dễ dàng nhất - Thế nên, ấn tượng của mẹ với người phụ nữ Việt Nam không tốt, bà ấy bảo Nhân Phú bị bỏ bùa, cũng buồn cười, thời đại nào rồi mà vẫn còn chuyện bùa chú chứ?

Nhu bật cười, bây giờ cô mới biết, chuyện của cô với Nhân Phú không đơn giản như cô nghĩ, anh cũng đã phải trải qua nhiều ngăn cản, chỉ là không nói cho cô biết, sợ cô buồn mà thôi.

- Con biết Nhân Phú bảo gì không?

- Dạ?

- Nó bảo con khác những người phụ nữ Việt Nam mà mẹ từng gặp và con là người nó yêu và muốn cưới làm vợ Hai mẹ con đã tranh cãi rất lâu, cuối cùng bà ấy đã phải nhượng bộ với 1 điều kiện, khi nào cưới xong, con nhất định phải sang đây để bà ấy dạy, mà con xem, bà ấy có dạy gì con đâu,đi tối ngày ah. Thật ra con cũng nên thông cảm cho bà ấy, với các bà mẹ, con trai mình luôn là siêu nhân, phải lấy người hoàn mỹ trong mắt bà ấy mới được.

- Nhân Phú cũng luôn nói anh ấy hoàn hảo mà - Tính nó hơi trẻ con nhưng không để bụng, không phải ba khen con trai ba, nhưng nó rất yêu thương con, nó rất hay gọi điện thoại cho ba hỏi han tình hình của con,hỏi con có quen không, có buồn không, có khó khăn gì không, rồi lại nhắc ba quan tâm đến con… tình cảm của các con như vậy, ba rất yên tâm.

- Vâng, con cám ơn ba.

Nhu thấy khóe mắt cay cay, cảm ơn trời phật đã phù hộ cho cô gặp được người chồng yêu thương mình, cho mình một gia đình chồng tốt, yêu mến cô, cho dù phải làm dâu xứ người, phải xa gia đình, không có chồng bên cạnh thì cô vẫn thấy hạnh phúc.

Thế là Nhu cũng ở bên Đài bắc được hơn 1 tháng, món ăn cô học được cũng không nhiều bởi có học thì ba chồng cũng tranh việc làm hết, nhưng quả thực tình cảm với ba mẹ chồng đã gần gũi hơn rất nhiều. Chỉ là cô rất nhớ nhà, nhớ món ăn đậm hương vị Việt Nam, nhớ phở bò, nhớ bún chả, nhớ cháo gà, nhớ nước mắm. Khi buổi tối hai vợ chồng nói chuyện qua WC, nghe Nhu than vãn 1 hồi về việc nhớ nhung ăn uống, Nhân Phú bật cười:

- Có 1 thứ em nhớ nhất mà không liệt kê ra - Hả?

- Em không nhớ chồng em ah?

- Cũng bình thường - Cái gì? anh sắp phát điên lên vì nhớ em, em lại bảo bình thường ah?

- Mới có hơn 1 tháng thôi mà, mới đi được 1/3 chặng đường - Em thật sự có ý định ở lại bên đó 3 tháng?

- Chẳng phải anh đã hứa với mẹ như vậy còn gì?

- Nhưng mà em phải chiến đấu để chiến thắng sớm chứ?

- Nhưng em thích ở Đài bắc - Cái gì? Em bỏ chồng ở Việt Nam để hưởng sung sướng 1 mình nơi đất khách quê người ah?

- Em là người phụ nữ Việt Nam điển hình trong mắt anh mà - Tiểu Nhu, bà xã, em giỏi lắm, anh sẽ nói chuyện với ba mẹ, để ba mẹ gửi trả lại em về Việt Nam, xa chồng, cao tay hơn hẳn rồi - Haha, cũng là nhờ chồng em siêu nhân nên em phải học chứ? Em đã xin phép ba mẹ rồi, sang tuần về Hà Nội, công việc cuối năm đang nhiều, không thể nghỉ lâu được.

- Sao không báo anh sớm, để anh phải lo phát điên lên, tưởng em thích sống xa chồng mình chứ? Em bay chuyến nào? Để anh ra đón?

- Anh đang ở Hà Tĩnh mà - Sếp biết anh sắp phát điên rồi, không cho giải tỏa sẽ làm việc bung bét hết.

- Anh thật giỏi đe dọa người khác - Tại em ép anh mà - Hai vợ chồng lời qua tiếng lại chí chóe nhưng từ trong câu chuyện linh tinh của họ, sự ngọt ngào của tình yêu vẫn chất chứa nỗi nhớ nhung đầy ăm ắp. Nhu không nói cho Nhân Phú biết, bao đêm cô đã ôm gối khóc thầm, chưa kịp bén hơi chồng thì mỗi người 1 nơi, chỉ có thể nhìn thấy nhau qua wc hay nghe tiếng qua điện thoại, nhiều khi, bao câu nói không bằng 1 cái xiết chặt, bao an ủi không bằng nụ hôn ngọt ngào, nhưng cô biết làm sao bây giờ? Nói cho anh nghe để anh thêm lo lắng? Đó không phải là cách của cô, cô cũng muốn anh yên tâm về mình, hạnh phúc là 2 người cùng phải cố gắng.

Ai rơi vào hoàn cảnh như Nhu mới thấu hiểu cảnh 1 trốn 4 nơi, chồng vợ mỗi người 1 nơi, nội ngoại mỗi người 1 ngả, nhưng cô không than phân trách phận, chính cô đã chọn cuộc sống này, chọn người sẽ ở bên cô suốt cuộc đời này, cho nên cô sẽ vui vẻ đón nhận nó,cả những nụ cười và những giọt nước mắt.

Qua kỳ tập huấn hay chính xác hơn là bồi dưỡng tình cảm, Nhu về Hà Nội, biết chồng sẽ ra đón nhưng cô cũng không thể không hồi hộp tìm kiếm bóng dáng anh khi ra khỏi cửa kiểm soát. Nhân Phú đứng đó, vẫn áo sơ mi trắng và quần âu thẳng nếp vô cùng chỉn chu, nhìn thấy vợ, nụ cười rạng rỡ trên môi, người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn là không hề sai, nhìn thấy vợ, niềm vui tràn lên cả ánh mắt, nụ cười, Nhu cũng mỉm cười đáp lại, ngọt ngào nhìn chồng mình, cao lớn, thư sinh, đẹp trai ngời ngời khiến bao người ngước nhìn, khiến cho cô không thể không kiêu hãnh.

- Vợ ơi, mệt không?

- Cứ nghĩ được ăn cơm Việt Nam là hết cả mệt luôn - Này, em không thể nghĩ gì khác việc ăn uống ah?

- Em tuổi heo mà - Anh về sẽ ăn em luôn, cho em bớt kêu đói ( tất nhiên câu này anh nói bằng tiếng trung, tránh cho anh tài xế taxi nghe thấy vợ chồng anh bàn chuyện cơ mật) - Thế anh thèm ăn cơm Việt hay cơm Đài đây?

- Em nghĩ anh còn tâm trạng để ăn cơm ah?

- Có thực mới vực được đạo, em đã nói với mẹ rồi, em muốn ăn nem có thật nhiều nấm nên anh tối nay nghỉ khỏe - Được, cho em ăn cơm nhiều vào, tối có sức mà chịu đựng, em đừng tưởng anh không thể xử lý được em nhé

Bạn đang đọc Làm Dâu Xứ Người của Dilmat_chanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dilmat_chanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.