Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bệnh Viện Bạch Mai (1)

Tiểu thuyết gốc · 1402 chữ

Trung tâm con đường Lê Văn Kiệt này chính là bệnh viện Bạch Mai với diện tích khổng lồ, khí thế của nó bao phủ hết cả khu phố khiến những căn nhà kế bên gần như bị che lấp.

Những căn nhà kế bên hầu hết là nhà ở của dân, một bộ phận còn lại là các dịch vụ đi kèm như: quán nước, tiệm tạp hóa, quán ăn, khách sạn,... tuy nhiên quy mô của những dịch vụ này khá kém.

Nguyên nhân là khoảng 7 năm trước, con đường này ngoài bệnh viện Bạch Mai tráng lệ, cao to hùng vĩ ra thì toàn bộ các căn nhà trên đường Lê Văn Kiệt đều là kinh doanh dịch vụ.

Lúc đó Nhật Bản vừa kết thúc quá trình phát triển đô thị, Tokyo là thủ đô nên được chú ý, quân tâm nhiều nhất của chính phủ.

Com đường Lê Văn Kiệt này lúc đó rất bát nháo, quán ăn ven đường tràn cả ra vỉa hè, các quán ăn, dịch vụ mở loa quảng cáo ầm ĩ khiến bệnh nhân không nghỉ ngơi nổi.

Bất đắc dĩ, bệnh viện đành phải cầu cứu chính quyền, rất nhanh chóng, hàng trăm dân quân tự vệ được phái đến địa phương này.

Sau 2 tuần làm việc liên tục không lơi lỏng chút nào, các quán ăn ven đường đều bị dẹp sạch, các tiệm ăn không dám mở loa để hút khách như trước, toàn bộ những căn nhà kinh doanh dịch vụ đều bị kiểm tra giấy phép.

Rất nhiều lỗi của những tiệm này được bày ra, nào là quán ăn dơ, không đạt vệ sinh thực phẩm, không có bình cứu hộ chữa cháy, quán ăn quá nhỏ không có lối đi khẩn cấp,....

Hàng trăm người mất việc, 90% các tiệm kinh doanh dịch vụ đều bị ép tới nỗi phải đóng cửa, lúc này phàm là người có não đều biết chính quyền muốn mạnh tay dẹp các dịch vụ này vì nó quá loạn thất bát nháo.

Có vài người không chịu nhẫn nhịn chính quyền mà đổ tiền vào, trang trí tiệm thức ăn nhanh của mình cho đạt yêu cầu, sau đó vì chính quyền tuyên bố người dân hạn chế đi vào khu phố Lê Văn Kiệt này, từ đó các chủ cửa hàng kiên trì càng lúc càng chịu không nổi, bắt buộc phải dẹp tiệm.

Có người nghĩ ra cách mở loa liên tục để quảng cáo tiệm thức ăn của mình, ban đầu thì loa quá lớn nên người đi đường dần để ý đến tiệm này, cảm thấy cửa hàng này hợp vệ sinh thực phẩm, thức ăn ngon nên nhao nhao tới ăn.

Sau đó, vì loa quá lớn ảnh hưởng đến bệnh nhân bệnh viện Bạch Mai, giám đốc bệnh viện này cực kì nổi giận, hắn yêu cầu dân phòng đến dẹp cửa hàng này.

Dân phòng theo yêu cầu của giám đốc bệnh viện tập trung theo dõi cửa hàng "khó nhai" này, bất quá lúc đó pháp luật còn chưa quy định về mức sử phạt khi âm thanh quá lớn, dẫn đến dân phòng hầu như đều đứng ngay tại lề đường nhìn ngó kiếm lỗi của cửa hàng.

Chủ cửa hàng cực kì đắc ý, mấy ngày sau đl hắn còn mua thêm vài cái loa để quảng cáo thêm, dù sao chính quyền cũng không có cách sử phạt tiệm của hắn.

Mấy người dân phòng tức giận lắm nhưng không làm gì được, thừa lúc ông chủ cửa hàng đi ra ngoài mua sắm đã lôi ông ta vào một con hẻm vắng.

Ông ta bị đánh đập túi bụi, mặt mũi sưng vù lên, sau cùng hắn phải kí giấy bán cửa hàng này cho một người thuộc dân phòng thì mới bình an rời đi.

1 ngày sau đó, người dân phòng đó dẫn 20 người củng thuộc tổ dân phòng đến thu hồi quán, ông chủ cửa hàng lúc đó uất ức lắm nhưng không làm gì được.

Nhiêu đó đủ để cho thấy sự lợi hại của bệnh viện Bạch Mai này, sau lưng có chính phủ chống lưng, lại có danh tiếng cực lớn, đến nay nó vẫn đứng sừng sững không ngã, tựa như không một ai uy hiếp được nó vậy.

Phương Nguyên đến đây vì tìm cao tầng của bệnh viện để đàm phán, chỉ cần họ đồng ý thì vấn đề giết ngưởi thủ tiêu xác sau này của bang Phi Hổ sẽ không còn lo nữa.

Phương Nguyên bình tĩnh tiến vào cửa chính bệnh viện, một bảo vệ trong chốt nhìn Phương Nguyên bình tĩnh đi vào như vậy thì nghĩ thầm:

"Hừ, lại là một tên nhà quê nghèo rách, ngay cả xe cũng không có là biết hắn nghèo tới cỡ nào rồi, bệnh viện Bạch Mai nên hạn chế bọn người ăn mày này vào đi thôi, dù sao bệnh viện chi phí cực kì đắt đỏ, không phải một kẻ nhà quê như hắn có thể vào đây được".

"Ừm,...mình nên đuổi hắn đi thôi, để tên nhà quê này tiến vào làm bẩn cả bệnh viện này, biết đâu sau vụ này cao tầng bệnh viện sẽ xem trọng mình ??? có khi còn tăng lương nữa chứ, dù sao bảo vệ như mình trăm năm khó gặp, là một bảo vệ luôn luôn vì uy tín và danh dự của bệnh viện....".

Tên bảo vệ này là Trương Phàm, lúc này hắn trầm tư suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy bản thân lợi hại, đến nỗi hắn không nhịn được tự khen mình.

Bệnh viện Bạch Mai sở dĩ lớn và sừng sững không ngã vì cơ bản uy tín và danh dự của bệnh viện này lớn, một phần là bệnh viện chưa từng đắc tội ai, hễ là kẻ có chút quyền thế thì bệnh viện đều nhiệt tình tiếp đãi.

Một phần là vì bệnh viện quá lớn, để kiểm soát thì nơi đâu cũng được lắp đặt camera, kể cả trên y phục bảo vệ cũng có,

Ý ngầm ở đây là để bảo vệ đuổi cổ những tên nghèo mạt này đi thì sẽ được chút lợi ích, còn đắc tội ai đó có chút quyền thế thì bệnh viện sẽ đuổi thẳng tên bảo vệ ngu ngốc đó, dù sao thì bảo vệ đều là người ngoài, tùy tiện đều chiêu mộ được một đống, dù sao thì kẻ đắc tội ngươi là một tên bảo vệ chứ không phải là đại diện của bệnh viện.

Trương Phàm đã làm ở bệnh viện được 2 năm, đôi mắt sắc bén của hắn nhiều lúc lập công lớn nhìn ra được người giàu có mà nịnh bợ, thường thì những người đó sẽ cho hắn chút tiền, hắn cũng được bệnh viện thưởng một chút.

Theo Trương Phàm thấy thì người thanh niên trước mặt tuyệt đối không phải là loại "giả nghèo" trong truyền thuyết mà là nghèo thật sự.

Người thanh niên trước mặt không có loại khí chất cao cao tại thượng, càng không có mùi tiền, ánh mắt của người này chỉ toàn sự băng lãnh, lạnh lùng, cả người thanh niên này mơ hồ có một tia sát khí, hiển nhiên là giang hồ.

Giang hồ thì Trương Phàm cũng không sợ, loại tiểu lâu la giang hồ thì hắn không e ngại chút nào bởi hắn luôn mang theo súng, đây là khẩu K59 được nhập khẩu từ Nga, đạn dược thì lúc nào hắn cũng mang 3 băng đạn theo bên người.

Làm bảo vệ cho bệnh viện Bạch Mai thì phải sẵn sàng đắc tội với giang hồ, du côn, chỉ cần thân thủ tốt và có súng thì Trương Phàm chắc chắn không sợ.

Còn nếu là yakuza thì khác, nếu là yakuza thì hắn sẽ không dám đắc tội bởi yakuza không bao giờ đi riêng lẻ, lúc nào cũng đi 2,3 người, thứ đáng sợ nằm ở gia tộc của bọn họ, yakuza nỗi tiếng giết chóc không gớm tay, họ sẵn sàng huy động lực lượng cả một gia tộc nếu một thành viên bị chém trọng thương, không tiếc tiêu hao tiền bạc để dồn ép một người vào chỗ chết.

Bạn đang đọc Lạc Vào Thế Giới Death Note sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.