Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bệnh Viện Bạch Mai (2)

Tiểu thuyết gốc · 1124 chữ

Suy nghĩ xong, Trương Phàm định mở miệng trước để chiếm tiên cơ, hắn là một người thông minh, nhìn Phương Nguyên thong thả đi vào cổng chính bệnh viện mà không nhíu mày một cái thì Trương Phàm đoán 100% thanh niên trước mặt sẽ không vì một hai câu nói của mình mà dễ dàng bỏ đi.

Trương Phàm hơi có chút khẩn trương vì người thanh niên trước mặt dường như không phải kẻ tầm thường.

Trương Phàm thầm nghĩ:"Hừ, mặc kệ mày là ai thì hôm nay cũng phải cút cho tao".

Hắn sờ sở khẩu K59 trong túi quần, thầm quyết tâm, hắn rời khỏi chốt bảo vệ, đứng nhìn ngưởi thanh niên trước mặt.

"Bạch, bạch, bạch".

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, khi khoảng cách hai người còn khoảng 10 mét thì người thanh niên mở miệng:"Chuyện gì?".

Trương Phàm bị khí thế của người thanh niên lạ mặt làm cho hơi hoảng sợ, cố trấn tĩnh, hắn nói:"Anh mau rời khỏi đây đi, bệnh viện Bạch Mai không phải là ai cũng tùy tiện vào".

Phương Nguyên hừ nhẹ một tiếng, đang định mở miệng thì một thanh âm nhẹ nhàng vang lên:"Anh Trương Phàm, anh làm gì đấy?".

Trương Phàm sắc mặt không đổi nhưng nội tâm thì chán nản, khỏi cần quay đầu lại hắn cũng biết giọng nói vừa rồi là của bác sĩ Vân Ly-một bác sĩ khá có tiếng trong bệnh viện, cô ta chuyên ngành nội khoa, du học ở Mĩ 8 năm thì trở về.

Vân Ly khoảng 25 tuổi, cao 1m66, độ cao này nếu đặt ở Nhật Bản thì không phải là thấp nhưng ở Mĩ thì hơi thấp, tóc vàng dài ngang vai, mắt xanh biếc, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt rất đẹp, cô mặc bên ngoài một chiếc áo Blouse trắng tinh, bên trong là áo sơ mi xanh, quần tây xanh đen, giày cao gót.

Nhìn Vân Ly từ phía cạnh nào cũng tuyệt đẹp, mẹ cô vốn là người Nhật nhưng kết hôn với người Mĩ, cô ở Nhật đến năm 17 tuổi thì sang Mĩ du học, 8 năm sau cô trở về Nhật đảm nhận vai trò trưởng khoa nội bệnh viện Bạch Mai, có thể nói người như cô rất xuất sắc.

Vân Ly biết tên Trương Phàm vì cô thường hay thấy hắn ta đuổi những người nghèo, không cho họ bước chân vào bệnh viện nửa bước, Vân Ly rất bất mãn và nhiều lần kiến nghị với cao tầng bệnh viện nhưng không được xem trọng.

Hôm nay cô đang đi dạo sau một ca phẫu thuật vất vả thì thấy Trương Phàm đuổi một người thanh niên, bất mãn đã lâu, cô quyết định xen vào chuyện này.

Trương Phàm thầm kêu khổ, sở dĩ hắn đuổi người thanh niên này vì cao tầng bệnh viện sẵn sàng thưởng cho hắn, có thể nói hắn là bảo vệ kiêm luôn việc đuổi người nghèo, Vân Ly này vốn đã bất mãn đã lâu, hôm nay còn xen vào chuyện này.

Bất đắc dĩ, Trương Phàm buồn bã trở về chốt bảo vệ, cười lạnh nói:"Anh bạn, anh may mắn lắm đấy, vì Vân Ly đã xen vào việc này, anh vào đi nhưng chỉ lần này thôi đấy, không có lần thứ 2 đâu".

Nói xong, hắn lấy điện thoại ra chơi game không quản nữa, Vân Ly thở dài một hơi, nói:"Vào đi anh bạn, có việc gì không ? cứ nói với tôi một tiếng tôi sẵn sàng giúp đỡ".

Vân Ly nở nụ cười thân thiện, cô vươn tay ngọc ra, Phương Nguyên cũng cười nhạt vươn tay bắt lấy tay cô.

Xong màn chào hỏi, cả hai chậm rãi đi vào bên trong sảnh.

Vân Ly buồn bã nói:"Anh đừng để ý đến tên bảo vệ đó nhé, têi kiến nghị nhiều lần về hành vi của hắn rồi nhưng bên phía bệnh viện vẫn không có chút phản hồi nào".

Phương Nguyên lạnh nhạt không nói, nghĩ:"Têm Trương Phàm đó dám trắng trợn đuổi người thì bên phía bệnh viện chắc chắn là biết, sợ là cao tầng cũng ngầm đồng ý với việc này rồi, lần sau vào bệnh viện này tốt nhất mình nên đi cổng phụ, haiz không có thực lực đúng là mệt mỏi, đi đâu cũng gặp khó dễ".

Trầm ngâm hồi lâu, Phương Nguyên mở miệng:"Cô có biết nhà xác của bệnh viện không ?".

Vân Ly kinh ngạc nói:"Biết chứ, dạo này nhà xác của bệnh viện chật kín xác chết, đến nỗi nhà xác không đủ chỗ chứa, mỗi ngày phải đem xác đi tiêu hủy một lần thì mới kịp".

Phương Nguyên hơi ngạc nhiên, hỏi:"Làm sao mà người chết nhiều thế ? có dịch bệnh gì à ?".

Phương Nguyên biết Nhật Bản là một nơi trị an tốt, tuy Tokyo có nhiều băng đảng hoạt động nhưng cũng không dám quá lộ liễu vì chính quyền Nhật sẵn sàng mở một cuộc càn quét quy mô lớn đối với những băng đảng tội phạm này, chẳng qua là chưa có cớ mà thôi, nếu có băng đảng nào đó dám ngang nhiên đấu súng giữa Tokyo thì cảnh sát sẽ hành động ngay lập tức, lúc đó bang Phi Hổ của hắn có thể cũng bị giải tán.

Thưưng thì việc nhiều người chết thế này chắc chắn không thể vì băng đảng, phe phái thanh toán lẫn nhau mà chỉ có dịch bệnh thôi, chỉ có dịch bệnh mới làm cho người chết đều đều mỗi ngày.

Vân Ly do dự hồi lâu, bệnh Covid-19 này cũng sắp bùng phát trên quy mô lớn, chính phủ tuy vẫn ém nhẹm chưa công bố nhưng tình hình thật sự đã nguy cấp rồi, mỗi ngày có hàng trăm người tử vong vì dịch bệnh này.

Vân Ly thầm nghĩ:"Chính phủ muốn che dấu chuyện này nên cấm bệnh viện hay báo chí đưa thông tin tới người dân, tuy nhiên chỉ sợ 3 ngày nữa thôi dịch bệnh sẽ bùng phát trên diện rộng, lúc đó chắc chắn không che dấu được nữa, chi bằng nói với người thanh niên này trước thì hơn, dù sao anh ta cũng bị tên Trương Phàm đó đuổi khỏi bệnh viện".

Thầm hạ quyết tâm, Vân Ly nói:"Tôi nói với anh một chuyện này nhưng anh phải hứa với tôi là không được nói cho bất kì người nào biết, dù sao chuyện này chính phủ hiện nay cấm công bố ra bên ngoài, anh đồng ý không ???".

Phương Nguyên cười cười, nói:"Được rồi, tôi đồng ý, cô nói đi".

Bạn đang đọc Lạc Vào Thế Giới Death Note sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.