Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Sự Quấy Rối Đáng Sợ

Phiên bản Dịch · 4737 chữ

Giờ tự học sáng hôm đó tôi lén ăn sáng ở chỗ của mình, giáo viên của tôi là một mụ điên, bà ta không cho học sinh ăn sáng trong giờ tự học, bởi vì theo bà ta thì buổi sáng chính là thời gian thích hợp nhất để làm bài tập, học từ vựng và bắt đầu một ngày mới.

“Tách tách” – Một ngòi bút nguyên tử khẽ đâm vào lưng tôi.

- Cậu bị thương à? – Người bạn gái phía sau khẽ hỏi.

Cô bạn này tên là Ất Tinh, một người luôn thích dùng vật nhọn đâm chọc vào lưng tôi, sau đó thường lén nói chuyện với tôi trong suốt giờ tự học buổi sáng.

Người ta nói thật không sai, bất kể một câu chuyện nào cũng luôn phải một nhân vật nữ chính thật đáng yêu. Trong câu chuyện của tôi, người đó đương nhiên chính là Ất Tinh, tôi thực sự thích người bạn này, đáng tiếc là với lứa tuổi học sinh cao trung của chúng tôi, tình yêu thực sự rất khó tồn tại?

Có lẽ bởi vì lớp tôi chỉ có mười một đứa con gái nên tôi buộc lòng phải thích đứa con gái được công nhận “đệ nhị mỹ nữ” trong lớp.

“Đệ nhất mỹ nữ” chính là Tiểu Mễ, là đối tượng của A Luân – thằng bạn rất tốt của tôi, chính vì vậy tôi không hề có hứng thú với cô bạn này.

- Để mình kể cho cậu nghe, buổi sáng hôm nay mình đã gặp một người điên lén nhảy lên yên sau xe đạp của mình, chao ôi! Lão dọa mình đến chết khiếp đi được. – Tôi cắn một miếng bánh Thủy Tiên Bao (1), nhìn ra ngoài xem một giáo viên nam đang nói chuyện với người hướng dẫn.

- Thật là xui xẻo, lão già ấy nhảy lên xe bằng cách nào? - Ất Tinh nhìn cái bánh còn lại trong hộc bàn, hỏi:

- Có tương ớt không?

Theo lệ thường, tôi đưa một cốc nước gạo ướp lạnh và một cái Thủy Tiên Bao cho Ất Tinh:

- Có ít thôi.

Tôi và Ất Tinh thường dùng bài kiểm tra tiếng Anh hàng tháng để đánh cuộc, kẻ thua cuộc sẽ phải mua đồ ăn sáng cho người kia trong hai tuần. Đáng tiếc là cho đến nay tôi đã thất bại những mười bảy lần, chỉ thắng được ba lần.

Ất Tinh nhận lấy phần ăn sáng của mình, lại hỏi:

- Kể nữa đi, người điên đó như thế nào?

Tôi đem mọi chuyện xảy ra ở hiệu sách tối qua và chuyện sáng nay thuật lại một cách tỉ mỉ cho Ất Tinh nghe.

Nghe xong, Ất Tinh ngạc nhiên hỏi:

- Cậu định gạt mình đấy chắc? Làm thế nào mà lão gìa đó có thể nhảy lên xe cậu mà cậu không biết? Nhảy lên yên sau chẳng phải sẽ làm xe rung động rất mạnh sao?

Tôi cũng ngẩn người ra:

- Ừ nhỉ! Thực là lạ lùng, lúc đó mình chỉ cảm thấy chiếc xe đột ngột trở nên nặng trĩu, khi đó mới quay ra sau. Chắc là do gần đây sức khỏe mình không tốt nên mới không cảm nhận được sớm.

Ất Tinh lại nói:

- Lão già đó đúng là quái gở, nhưng không thể phủ nhận thủ kình của lão rất mạnh mẽ.

Tôi gật đầu nói:

- Tối qua mình cũng đã thử làm như lão nhưng không làm sao có thể nào xé rách được quyển sách làm đôi.

Ất Tinh cười hi hi:

- Vậy thì cậu đúng là đen đủi, nhưng nghĩ cho kỹ thì lão già đó đối với cậu dường như vẫn còn hạ thủ lưu tình đấy.

- Tại sao?

Ất Tinh mỉm cười giải thích:

- Nếu lão già đó ở phía sau dùng tay vặn cổ cậu thì sao…

Tôi không đồng ý, bèn nói:

- Không thể độc ác như vậy được. Mình không hề trêu chọc gì đến lão, vô duyên vô cớ, tại sao lão phải bẻ cổ mình?

Lúc này một chiếc máy bay giấy rơi xuống, đâm vào đầu tôi, tôi biết tác giả của chiếc máy bay giấy này chính là A Luân, hắn đang mấp máy mắt, ra hiệu cho tôi mở chiếc máy bay giấy ra.

Tôi mở chiếc máy bay giấy được xếp từ giấy xé ra trong vở bài tập, chỉ thấy bên trong viết: “Trong giờ tự học không được nói chuyện. P/S: Tiểu Mễ quên mang bữa sáng cho tao, tao quyết định tịch thu cái bánh sandwich của mày.

Tôi liếc nhìn A Luân một cái, nó thật là một đứa tinh mắt, chỉ nhìn một cái đã biết tôi có sandwich.

Tôi ném cái bánh sandwich sang cho A Luân, nó vươn tay tóm gọn.

Lúc này lại phải đề cập đến A Luân và A Nghĩa.

A Luân và A Nghĩa là bè lũ của tôi trong lớp. Cha mẹ mất từ rất sớm, nó đã sớm phải bươn chải một mình, vì lẽ đó mà A Luân trưởng thành từ rất sớm. Nó đã nói với tôi từ khi học tiểu học ba năm trước rằng nó muốn kết hôn với Tiểu Mễ, A Luân đúng là còn nhỏ mà đã hung hoài chí lớn.

A Nghĩa là đứa đã có gan thoải mái viết trong bài làm văn có tiêu đề “Ước mơ của em” rằng tương lai nó mơ ước được trở thành một gã giang hồ lưu manh. Ước mơ của nó là như thế, đương nhiên nó là một đứa rất thích đánh nhau, ngoài ra nó còn có một công năng đặc dị khác, có thể hút liền tù tì một lúc mười điếu thuốc lá. Tôi và A Nghĩa đã đánh cuộc với nhau rằng nếu năm nó bốn mươi tuổi mà vẫn không bị ung thư phổi thì tôi sẽ đưa cho nó một triệu, ngược lại, nếu nó bị ung thư phổi thì tôi cũng không thèm lấy gì của nó, mắc phải chứng bệnh đó đã được xem là thảm tuyệt rồi.

Chào cờ xong quay lại phòng học, tôi cũng kể qua cho A Luân và A Nghĩa về việc tôi gặp lão già cổ quái kia như thế nào.

- Thủ kình của lão già đó thật mạnh mẽ, nếu có thể đánh nhau với lão thì hay biết mấy. – A Nghĩa khinh thường nói. Tôi xin chú thích một chút ở đây, mỗi lần A Nghĩa mở miệng nói chuyện thì mùi hôi lại tỏa ra từ miệng nó, hết sức kinh dị.

- Dù sao cũng là người già, mày tôn trọng họ một chút có được không? – A Luân lập tức phản bác lại ý kiến vừa rồi của A Nghĩa.

- Đến bây giờ cái đầu gối của tao vẫn tê nhức, lại còn phải leo núi nữa chứ?

Nguyên trường học Chương Hóa của tôi nằm bên sườn núi Bát Quái, xây dựng trường học ở đây đúng thật là một phương pháp hành hạ học sinh tuyệt hảo.

Nói thì vẫn nói, nhưng cước bộ của tôi bắt đầu trở nên nặng nề.

Lại bắt đầu?

Hô hấp của tôi trở nên gấp gáp, trái tim dường như co thắt lại.

A Luân là đứa phát hiện ra dáng vẻ không bình thường của tôi, nhìn tôi hỏi:

- Mày bị sao thế? Mặt mũi sao lại tái nhợt thế kia!

Trán tôi bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng trở nên ướt ướt lạnh lạnh.

- Cảm giác tối hôm qua và sáng nay lại xuất hiện. – Tôi mím môi nói:

- Bọn mày vào lớp trước đi, tao sẽ từ từ đi sau.

- Cẩn thận nhé. – A Nghĩa nói đi là đi.

A Luân cười nói:

- Biểu hiện này sao giống tao thế, tao cũng hay giả bệnh để xem Tiểu Mễ có quan tâm đến tao hay không.

Tôi nhăn nhó nói:

- Tao thực sự cảm thấy đau, không biết có nên xin về nhà hay không nữa.

A Luân không đồng ý, phản bác:

- Mày mà về nhà dưỡng bệnh thì chắc là chết sớm.

Tôi gật đầu đồng ý:

- Chắc phải đi bệnh viện chụp X quang xem tim tao có vấn đề gì không.

Bất đồ một bàn tay to khô ráp đặt lên vai tôi, tôi hoảng sợ quay đầu lại.

Lão già đã dọa tôi ngã sáng nay!

Tôi vừa sợ hãi vừa tức giận, đứng chôn chân tại chỗ, ngay cả miệng cũng không thể phát ra tiếng.

A Luân cũng giật mình, nhưng nó lập tức quát:

- Ông làm gì vậy? – Lập tức kéo tôi lại hỏi:

- Có đúng là ông lão kỳ lạ sáng nay đã khiến mày…?

Tôi gật đầu, tôi biết tôi đã bắt đầu nổi giận thực sự. Tôi nhìn kỹ lão già, lão vẫn mặc một bộ quần áo màu xanh cũ rách, khuôn mặt vẫn nhem nhuốc bẩn thỉu, chỉ có ánh mắt là hiện ra nét vui mừng.

- Cuối cùng ông muốn cái gì? – Tôi bực tức nhưng vẫn nhẫn nhịn nói.

- Trong người cậu rất khó chịu đúng không? – Lão nhân nhìn đăm đăm vào tôi hỏi.

Tôi gật đầu:

- Mỗi lần tôi gặp ông lại cảm thấy không thoải mái, bởi vậy xin ông đừng làm phiền tôi nữa, tôi dùng nhân cách của mình cam đoan sẽ đọc quyển sách ông đã giới thiệu.

Lúc này một số đứa học chung trường đã tò mò hướng ánh nhìn về phía chúng tôi, đoán xem chuyện gì đang xảy ra.

Lão nhân gãi gãi đầu, cười nói:

- Vậy bây giờ cậu đã cảm thấy thoải mái chưa?

Một câu hỏi thật ngu ngốc!

Khi tôi đang muốn nổi đóa lên thì thân thể bỗng trở nên nhẹ nhõm, hệt như đang được ngâm mình trong làn nước ấm áp, trái tim cũng không còn bị đè nén, áp bức nữa.

Tôi á khẩu không trả lời được, đang không biết nên nói thế nào thì A Luân lên tiếng:

- Lão bá bá, xin ông không nên làm phiền bạn tôi nữa, một lát nữa chúng tôi còn phải vào học.

Lão nhân dường như không nghe thấy A Luân nói, chỉ dõi mắt nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Tôi không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng gật đầu:

- Đã tốt hơn rất nhiều.

Lão nhân mừng rỡ như điên, nắm lấy hai tay tôi, lớn tiếng nói:

- Cứ quyết định như thế đi! Cậu bái ta làm sư phụ, mau quỳ xuống!

Lần này tôi không còn lòng dạ nào để nhẫn nhịn nữa, hét lên:

- Bái cái rắm!

Lão nhân sững sờ, cũng hét lên theo:

- Mau cầu xin ta dạy võ công cho cậu! Sau đó ta sẽ suy nghĩ lại xem sao! – Dáng vẻ giống hệt như Nam Hải Ngạc Thần bức Đoàn Dự bái sư học võ trong Thiên Long Bát Bộ, tình huống thật hài hước.

Cánh tay tôi bị lão bóp chặt, trở nên đau đớn, nhất thời tôi không cách nào giằng ra được, tuy nhiên miệng tôi thì vẫn có thể hoạt động tự do, tôi kêu to lên:

- Lão bị điên mà dạy ta võ công gì chứ? Lão muốn dạy ta điên như lão hay sao?

A Luân mắng to:

- Lão già chết tiệt kia có mau biến đi không? Ta có một thằng bạn rất giỏi đánh người. – Nói xong chạy đi tìm A Nghĩa.

Lão nhân không hề để ý đến đám bạn đồng học đang nhìn lão như nhìn quái vật, chỉ nghiêm mặt nhìn tôi nói:

- Tư chất của cậu rất cao! Nhưng ta vẫn chưa biết có thời gian để dạy võ công cho cậu hay không, ta muốn nhìn thấy sự thành tâm của cậu đã.

Tôi đã tức đến phát cuồng, rống lên:

- Ông bị điên nặng rồi, tôi không cần ông dạy cho tôi!

Lão già lắc lắc đầu:

- Cậu chưa có thành tâm, xem ra phải quỳ gối bên cạnh ta ba ngày ba đêm, may ra ta sẽ châm chước, suy nghĩ lại.

Hai tay tôi bị nắm chặt, tức mình tôi tung chân đá vào bụng lão, kêu to:

- Ai đó hãy gọi thầy chủ nhiệm lại đây!

Lão nhân bị tôi đá một cú vào bụng nhưng lại xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói:

- Cú đá này không phân rõ cương nhu, có thể thấy cậu tự luyện không có đường hướng, đích xác là thiếu lương sư chỉ bảo.

Tôi giận dữ, tung chân đá thẳng vào ống chân lão nhân, chỉ thấy lão nhấc chân nhanh như chớp, gập gối đá nhẹ ra, chiếc giầy cũ mèm của lão vừa vặn chặn ngay lòng bàn chân của tôi.

Lão nhân lắc đầu than thở:

- Một cước này công thủ lẫn lộn, thật là sai lầm, đã sai mà không biết sửa thì càng dẫn đến sai lầm nghiêm trọng hơn. Nếu muốn sửa chữa thì ít nhất phải theo ta học Lăng Tiêu Họa Bộ Tung một năm.

- Họa con mẹ lão!

A Nghĩa ngậm điếu thuốc, đầu gằm gằm, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, đi đến.

A Luân có ý tốt bèn nói:

- Lão bá, ông còn không mau chạy đi? Bạn của tôi tâm ngoan thủ lạt, cho dù là trẻ con, phụ nữ có thai, người già, người tàn phế đều không hề kiêng nể.

Lão nhân nhìn A Nghĩa:

- Tuổi trẻ khí thịnh là điều tối kỵ trong binh gia, là điềm báo trước sẽ tẩu hỏa nhập ma. Cậu sai đường rồi, ta cũng không thừa rảnh rỗi để dạy võ công thượng thừa cho cậu.

A Nghĩa đẩy A Luân ra, rít lên:

- Bỏ tay Thiệu Uyên ra, nếu không ta sẽ chôn ông dưới gốc cây này. – Đoạn chỉ vào cây phượng bên hành lang, đám bạn cùng học xung quanh cũng đều chỉ trỏ cười nói, có đứa còn lên tiếng xúi bẩy thêm vào.

Lão nhân thở dài, buông tay tôi ra, nói:

- Xem ra hôm nay không thể tiến hành lễ bái sư được, hôm nào cậu sẽ bái sư, ta ở tại…

A Nghĩa phun điếu thuốc thẳng vào mặt lão nhân, một đấm như sấm sét tung ra nhắm thẳng vào bụng lão, lão nhân đau đớn ngồi gập người xuống, A Nghĩa bất đồ tung tiếp một đá vào mặt lão, hét lớn:

- Còn không cút đi! – Ngữ ý không có một chút kính trọng người già.

Lúc này tôi cũng cảm thấy bất nhẫn, thậm chí phát sinh sự đồng tình với lão nhân, dù sao lão cũng đã già, không nghĩ ra lại bị A Nghĩa đánh thê thảm…

- Bỏ đi. – Tôi và A Luân lôi A Nghĩa trở lại, tôi nhìn lão nhân đang nằm trên mặt đất, thở dài nói:

- Đừng tìm tôi nữa, thật đấy.

Tôi ngồi xuống bên cạnh lão, che đi ánh mắt soi mói của đám bạn đồng học, rất nhanh lấy từ trong túi ra một tờ bạc một trăm nhét vào tay lão, nhẹ giọng nói:

- Lão tiên sinh, không phải tôi chê ông nghèo, nhưng tôi muốn biếu ông vài bữa cơm. Xin ông đừng quay lại làm phiền tôi nữa, được không? Tôi là một học sinh của thế kỷ hai mươi, phải đọc sách theo thời đại chứ không phải để đi vào nơi thâm sơn cùng cốc học võ. Thật sự xin lỗi ông.

Bản tính tôi vẫn như thế, không quyết đoán chút nào, có người còn nói tôi rắc rối hệt như các bà các cô.

Tôi nhìn lão, chỉ thấy trong mắt lão ngân ngấn lệ, không lẽ tôi đã làm tổn thương lòng tự tôn của lão?

Không ngờ trái ngược với suy nghĩ của tôi, lão nắm chặt lấy tay tôi, cảm kích nói:

- Trước nhận lễ sau mới dạy, thành ý của con khiến vi sư rất cảm động, trước hết ta nhận lấy tiền học phí, sau này nhất định sẽ dạy hết toàn bộ công phu cho con, một chiêu cũng không thiếu. Xem như đây cũng là duyên phận sư đồ.

Tôi thực sự muốn ngã lăn ra ngất.

Lúc này tiếng chuông vang lên, A Luân vẻ mặt như cười như không kéo tôi vào lớp, tôi vừa đi vừa trách A Nghĩa xuất thủ quá mạnh, một mặt lại nghĩ đến lão nhân quái dị cực điểm kia.

Lão điên điên khùng khùng như vậy không lẽ là vị bị con cái chối bỏ, lưu lạc ngoài đường hay sao?

Có lẽ là thế nên lão mới lang thang cả ngày, ngây ngốc tìm sự đồng tình của người khác….

Tôi ngồi trong giờ Địa Lý mà đầu óc không thể nào xóa đi được hình ảnh đáng thương của lão khi nằm trên mặt đất, nén không được đành giơ “ngón tay thối” về phía A Nghĩa đang nằm gục trên bàn, nó thật là quá đáng mà.

Ngày hôm đó tan học, tôi và Ất Tinh đi phía sau A Luân và Tiểu Mễ, chậm rãi xuống núi.

- Lão già đó thật sự là kỳ quái, nói không chừng lát nữa cậu lại thấy lão đấy. – Ất Tinh nói.

- Thẳng thắn mà nói, sáng nay A Nghĩa đánh lão khiến cho mình buồn bực cả ngày. – Tôi nói.

- Cậu hiền lành quá mức cho nên mới bị người ta khi dễ! – Ất Tinh vừa xem quyển sổ nhỏ chứa đầy những từ vựng tiếng Anh, vừa bước xuống bậc thang phía dưới.

- Cho dù thế nào đi nữa thì việc đánh một ông lão cũng chẳng có gì là khoái trá cả. – Tôi ấm ức nói:

- Đúng ra mình phải oán hận lão mới đúng, tuy nhiên bây giờ lại cảm thấy bất nhẫn, đồng tình với lão già đó.

Ất Tinh gật đầu. Nó vẫn luôn hiểu rất rõ bản thân tôi.

Có lẽ vẫn còn trẻ con nên thứ tình cảm tôi dành cho Ất Tinh hết sức trong sáng. Mỗi ngày học xong, thời gian cùng nó đi xuống núi Bát Quái chính là thời gian tôi cảm thấy thoải mái nhất trong ngày, trong thâm tâm tôi vẫn luôn muốn được cùng Ất Tinh đi học và tan trường bên nhau.

Tuy nhiên tình cảm của một học sinh cao trung với một học sinh cao trung cũng chỉ là sự hảo cảm, giới hạn cuối cùng cũng chỉ là tình cảm trong sáng mà thôi.

Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó.

Đường đi trên núi Bát Quái rất đẹp, những tia nắng mặt trời buổi chiều xuyên qua cây lá lấp lánh ánh vàng, lâu lâu lại có những trận gió nhẹ cuốn bay những chiếc lá trên mặt đất lướt qua bóng người. Đó mới chính là hình tượng tươi trẻ của tuổi thanh xuân..

Ất Tinh không phải là một cô bé nhạy cảm, hoặc có lẽ nó còn chưa chuẩn bị bước vào tình yêu, không sao, tôi cũng chưa sẵn sàng, cứ như vậy chúng tôi để tuổi thanh xuân của mình trôi qua một cách tự nhiên.

Tôi đang miên man với những suy nghĩ của mình thì trọng tâm thân thể chợt lung lay, thiếu chút nữa đã ngã xuống thềm đá, may là Ất Tinh kịp thời đỡ lấy.

Tôi ôm ngực, trán toát hết mồ hôi.

Không sai, lại là thứ cảm giác đáng ghét kia xuất hiện một lần nữa!

Ất Tinh dìu tôi ngồi xuống bậc thang, cau mày hỏi:

- Sao lại như thế này? Tình trạng buổi sáng nay có giống bây giờ không?

Tôi gật đầu, thở mạnh nói:

- Tối hôm qua, sáng nay đi học, sau khi chào cờ, và bây giờ nữa…

Lúc này tôi đột nhiên phát hiện ra một chuyện lạ khiến cả người nổi cả gai ốc.

Tôi khẩn trương nhìn xung quanh một lượt, vô tình đã nắm chặt bàn tay của Ất Tinh.

- Chuyện gì vậy? Đừng làm mình sợ chứ! – Ất Tinh vội nói:

- Để mình đi gọi A Luân và Tiểu Mễ!

Ất Tinh nói xong bèn gỡ bàn tay tôi ra, đặt cặp sách xuống bậc thang, đoạn rời đi, để tôi lại một mình.

Chỉ còn lại một mình, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi!

Cảm giác trong đầu càng trở nên rõ ràng, trái tim cũng theo đó bắt đầu run rẩy.

Mỗi lần thân thể tôi phát sinh dị trạng thì thời gian đều trùng hợp với sự xuất hiện của lão già quái dị đó…

Một sự liên quan thật khiến kẻ khác bất an.

Tôi cẩn thận nhìn bốn phía lần nữa xem lão già đó có xuất hiện gần đây hay không.

Cảnh sắc vàng ươm của hoàng hôn trong lúc tôi bất an tìm kiếm đã ngưng kết thành một màu xanh biếc. Áp lực xuất hiện khiến hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, tôi không ngừng truy tìm hình bóng của lão nhân, nhưng lại sợ mình sẽ phát hiện ra lão.

Không có.

Không có.

Bên này cũng không có.

Bên kia cũng không có.

Phía sau cũng không có.

Tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ tôi thực sự phải tìm đến bác sĩ.

Trong lúc tôi đang cúi đầu nhẹ nhõm thì lông tóc toàn thân tôi bỗng dựng đứng cả lên.

Một dòng điện tê rần truyền đến khắp các lỗ chân lông trên người, một cảm giác bất an mãnh liệt truyền xuống từ đỉnh đầu của tôi. Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện….

Phát hiện cành cây phía trên đầu có một người mặc bộ quần áo xanh đang đứng, chính là lão già quái dị đó.

- Á! – Tôi kêu lên thảm thiết.

Trong lúc tôi sợ hãi kêu lên thì ánh mắt sắc bén của lão già bỗng chuyển đổi thành vẻ vui sướng vô cùng.

- Ông thực sự muốn gì! Không được lại đây! – Tôi thét lên, cơ hồ muốn lăn xuống bậc thang.

- Muốn trở thành kẻ vô địch, tâm không được sợ hãi. – Lão nhân nói, chân giẫm giẫm lên cành cây đang lắc lư trong gió.

Tôi điên tiết hét lên:

- Lão biến đi! Cút cho khuất mắt tôi!

Lão nhân cũng hét lên theo:

- Muốn trở thành kẻ vô địch thì tâm không được sợ hãi!

Thanh âm lão phát ra như tiếng chuông đồng tán phát, chấn động ong ong khiến hai lỗ tai tôi nóng bừng cả lên.

- Chuyện gì vậy?

A Luân đeo ba lô trên lưng chạy lên, Tiểu Mễ và Ất Tinh cũng chạy nhanh phía sau, tôi cuống cuồng chạy đến, chỉ tay vào lão….

Lão đâu rồi?

Ngón tay tôi lúc này đang chỉ vào cành cây…cành cây không một bóng người.

Một làn gió thổi qua lay nhẹ cành cây đong đưa khe khẽ.

- Sẽ ổn thôi! – A Luân đưa tay khẽ áp lên trán tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn cành cây không có gì đặc biệt, nhìn xung quanh cũng không thấy tung tích lão già đâu nữa.

- Có lẽ chỉ là ảo giác. – Tôi thì thầm tự nói với chính mình.

Ất Tinh vẫn thở hổn hển, nghi hoặc nhìn tôi.

- Mình…mình không sao cả. – Tôi vuốt lại mái tóc, nói.

Đứng trên cành cây chính là lão nhân…

Hay đó chỉ là ảo giác của tôi?

o0o

- Thân thể cậu không sao cả, có lẽ chỉ do thiếu ngủ mà thôi. – Bác sĩ nhìn phim chụp X quang, giải thích với tôi.

- Cám ơn bác sĩ. – Tôi đeo cặp sách lên lưng.

- Cậu hứa với mình phải về nhà ngủ đấy nhé. – Ất Tinh dí ngón tay vào trán tôi nói.

Tôi đứng trước hiệu sách, không biết có nên vào hay không!

Về nhà sẽ lại bị bầu không khí ngột ngạt kia bao trùm lấy.

Không về nhà lại sợ sẽ bị lão già kia dọa đến chết.

Khẽ đá một viên sỏi nhỏ dưới chân, tôi nhớ đến lời cảnh cáo của Ất Tinh.

- Bắt đầu từ 6 giờ, cứ cách một tiếng mình sẽ gọi điện đến nhà cậu, kiểm tra xem cậu có ở nhà hay không. – Ất Tinh nghiêm mặt nói:

- Đừng quên hai ta đã đánh cuộc với nhau về bài kiểm tra tháng sau đấy, tốt nhất là cậu nên ở nhà học bài đi, mình muốn chiến thắng cậu một cách quang minh chính đại cơ.

Nghĩ đến đây, tôi miễn cưỡng xốc lại cặp sách, đạp xe về nhà.

Nhớ lại vẻ mặt ngây thơ nhưng nghiêm nghị của Ất Tinh, tôi khẽ nở một nụ cười.

Mẹ tôi đã đi, thức ăn để trên bàn, tự mình ăn.

Mẹ tôi lại đi đánh bài, tiếp tục đắm mình vào thế giới mạt chược.

Tôi thở dài một hơi, ăn qua loa cho xong bữa, thừa dịp đám trư bằng cẩu hữu của cha còn chưa đến, nhanh nhẹn lẻn về phòng.

Tình trạng trẻ con thiếu sự quan tâm chu đáo của gia đình không lẽ là để ám chỉ đến những trường hợp như tôi?

Tôi nhìn chăm chú vào cái điện thoại, đã 5 giờ 28 phút.

Tôi tiếp tục nhìn điện thoại, đếm từng giây từng giây trôi qua trong một phút.

Một phút trôi qua.

Vẫn nhìn điện thoại, đếm thêm một phút nữa.

Rốt cục điện thoại đã đổ chuông.

- Chào cậu, Thiệu Uyên. – Giọng nói Ất Tinh vang lên.

- Cậu đã trễ một phút. – Tôi ngả người ra giường.

- Đó là vì đồng hồ của tớ và cậu không giống nhau. – Ất Tinh nói.

Tôi nằm trên giường, ngắm nghía hai chân, nói:

- Tớ chuẩn bị học bài đây.

- Ừm, gặp lại sau nhé. – Ất Tinh hạ giọng nói nhanh.

Chúng tôi gác máy, không hề nói thêm lời nào.

Tôi không hiểu được mình nữa, nhìn cánh quạt quay loang loáng từ chiếc quạt bàn, trong lòng tôi bỗng cảm thấy lạ lẫm, các cuộc nói chuyện trong các tiểu thuyết tình ái thường chau chuốt đẹp đẽ và mang đầy triết lý, nhưng tại sao hai đứa chúng tôi lại không thể nói như vậy?

Giữa tôi và Ất Tinh dường như vĩnh viễn cũng không thể nói với nhau những lời có cánh như tiểu thuyết tình yêu được.

Tôi cũng không hiểu tại sao trong hiện thực cuộc sống lại có những người có thể nói ra những lời lẽ ngọt ngào đến như vậy, nó chẳng phải sẽ rất kỳ quái và không tự nhiên hay sao?

Có lẽ trong câu chuyện này tôi không phải là một nhân vật biểu đạt cho tình ái, hoặc có lẽ câu chuyện cũng này không phải là một câu chuyện về tình yêu. Thêm nữa, Ất Tinh cũng không biết là đã biết yêu hay chưa, bởi vậy trong thời điểm này, chúng tôi không thể nào nói chuyện với nhau một cách đậm đà tình ý như trong mộng ảo được.

Tôi nằm trên giường ngáp dài.

Đang nghĩ sẽ chìm vào giấc ngủ thì bất đồ toàn thân trở nên tê lạnh như chìm vào hố băng.

Cảm giác bị áp lực đè nén đến ngột ngạt lại kéo đến!

Tôi nhanh như sóc ngồi bật dậy, đứng lên nhìn trừng trừng ra cửa sổ.

Tôi đã hiểu.

Chỉ đến lúc này tôi mới hiểu.

Đây tuyệt đối là một câu chuyện khủng bố điển hình.

Bất hạnh thay trong câu chuyện này, tôi lại là nhân vật đóng vai trò kẻ bị hại.

Nhân vật phản diện trong câu chuyện hiện đang áp sát cửa sổ phòng tôi, thân thể dính chặt vào lớp thủy tinh, hai mắt trợn tròn như muốn tước bỏ hết sự can đảm trong lòng tôi.

Chú thích:

(1): Thủy Tiên Bao là một món bánh điểm tâm nổi tiếng ở Quảng Đông, Hương Cảng, bánh có vỏ bằng bột mỏng, nhân được làm bằng tôm, thịt tùy nơi.

Bạn đang đọc KUNGFU - Cửu Bả Đao của Cửu Bả Đao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Elves
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.