Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Lão nhân

Phiên bản Dịch · 3697 chữ

Tôi là một người khô khan, ít nhất trong mắt đám bạn cùng học thì tôi hoàn toàn không có điểm nào nổi bật, lúc nào cũng chỉ biết trói mình trong khuôn khổ của trường học.

Vào những năm gần đây, cá tính có quan hệ rất lớn đến hành vi bản thân, chương trình giảng dạy trong trường cũng không có quá nhiều áp lực, vì thế đa phần tầng lớp thanh niên trẻ đều bị cuốn vào ma túy, đua xe, đánh nhau, xem đó như thú tiêu khiển để chứng tỏ bản lĩnh, tuy nhiên tôi lại là một ngoại lệ, tôi không hề liên quan đến những thú tiêu khiển thời thượng đó.

Thực ra tôi cũng không phải là một kẻ quá biệt lập so với những người khác, tuy nhiên cá tính bất đồng thì sở thích cũng khác nhau, sở thích lớn nhất của tôi sau những giờ học chính là đứng đọc sách ở hiệu sách.

Đứng đọc sách “chay” ở hiệu sách không có nghĩa là tôi không có tiền mua sách. Trên thực tế, nhà tôi có một công ty dệt may với dây chuyền sản xuất bán tự động, vào những năm cuối của thập niên 80 thì đây chính là ngành kinh doanh hái ra tiền. Tôi đứng đọc sách ở hiệu sách chỉ là vì tôi không muốn trở về căn nhà hiếm hoi sinh khí của mình.

Cha tôi thường kéo về một đám bằng hữu xấu xa chiếm hết cả phòng khách, chỉ biết nhậu nhẹt và la hét ầm ĩ. Mỗi khi tôi nhìn thấy bọn họ thì chỉ biết cúi gầm mặt, lén đi đến hiệu sách đọc truyện.

Mỗi lần như vậy tôi thường đứng liền tù tì hai tiếng đồng hồ.

Thứ tiểu thuyết mà tôi thích cũng rất phổ thông, nếu không phải tiểu thuyết của Kim Dung thì cũng là Cổ Long. Thế giới võ hiệp dưới ngòi bút của họ rất hấp dẫn tôi. Một người một kiếm có thể giết sạch lũ bại hoại trên thế gian, một thế giới hấp dẫn hơn gia đình tôi rất nhiều.

Tôi vẫn nhớ kỹ buổi hoàng hôn hôm đó, tôi vẫn như lệ thường, đứng dựa vào một kệ sách cao lớn nặng nề, lật đọc Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung, xem Vi Tiểu Bảo làm thế nào khuấy động ba phương thế lực, ký hiệp định với nước Nga như thế nào khuấy động triều đình nhà Thanh và Thiên Địa hội ra sao.

Nếu đọc xong Lộc Đỉnh Ký, xem như tôi đã đọc hết toàn bộ tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung.

- Có muốn đọc quyển sách này không? – Một thanh âm khàn khàn vang lên.

Tôi ngẩng đầu lên đã thấy một lão già đang đứng bên cạnh nhìn tôi, trong tay cầm một quyển sách.

Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung ư? Tôi đã xem từ lâu rồi.

- Cám ơn, truyện này tôi đã đọc rồi. – Tôi mỉm cười nói, sau đó quay lại thế giới đang đọc trong Lộc Đỉnh Ký.

Tuy nhiên tôi mơ hồ cảm giác được thân hình lão nhân vẫn đứng bên cạnh, đôi mắt nhìn chòng chọc khiến tôi phát lạnh.

- Quyển này thì sao? Rất hay đấy! – Lại là giọng nói của lão nhân.

Tôi không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên nhìn quyển sách trong tay lão. Ồ, là Hiệp Khách Hành của Kim Dung.

- Quyển này tôi cũng đã xem rồi, cám ơn. – Tôi vẫn cố trả lời lễ phép. Một người bình thường như tôi luôn biết giữ phép lịch sự tối thiểu.

Và lần này, tôi chú ý kỹ hơn đến bộ dáng của lão nhân.

Tôi không thể đoán được tuổi tác của lão nhân, bởi vì năng lực đoán biết tuổi tác của tôi rất kém, bất quá chắc chắn đây là một lão già, lão mặc một bộ trang phục cũ rách màu xanh biếc, khuôn mặt đầy lấm lem cáu bẩn che khuất các vết nhăn của tuổi tác, tuy nhiên xú khí hôi hám của tuổi già vẫn không thể che giấu, toát ra không ngừng.

Tôi chợt nghi ngờ lão nhân này có đúng là do chủ hiệu sách mời đến, cảnh báo tôi không nên đứng đọc mà không mất tiền cả ngày trong hiệu sách? Vừa nghĩ như vậy, trong lòng tôi lại cảm thấy bối rối.

Tôi bắt đầu phân vân, không biết có nên rời khỏi hiệu sách hay không, nhưng rồi lại sợ vạn nhất lão nhân chỉ nhiệt tình muốn giới thiệu sách cho tôi, tôi bỏ đi chẳng phải sẽ rất bất lịch sự hay sao?

Tính cách của tôi vốn thiện lương nhút nhát, việc làm người khác khó chịu, tôi tuyệt sẽ không làm. Mọi người đều nói tôi dễ bị khi dễ, nói tôi nhát gan, nói tôi dễ bị bắt nạt, nhưng lúc này tôi vẫn cầm quyển sách, trong lòng tính toán xem có nên rời đi hay không? Rời đi như thế nào để lão nhân không phải mất thể diện? Trong lúc nhất thời tôi cũng chưa quyết định được chủ ý.

- Quyển này thì sao? Cực kỳ đặc sắc đấy! – Lão nhân lại cầm một quyển tiểu thuyết võ hiệp khua khua trước mặt tôi, tôi cố gắng nhìn quyển sách, là Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm của Cổ Long, thẳng thắn mà nói thì bộ truyện này đọc khô khan chán phèo.

- Truyện này tôi cũng đã đọc, làm phiền ông quá. – Tôi nhìn thấy sự nhiệt tình của lão nhân, trong lòng cảm thấy áy náy.

Có lẽ tôi phải giả vờ chưa đọc, làm vui lòng lão, có nên không?

Tuy nhiên lão nhân không hề nổi giận, thần sắc còn lộ ra vẻ tán thưởng.

- Còn trẻ mà đã đọc không ít, thực là tốt lắm. Vậy quyển này thì sao đây? – Lão nhân lấy một quyển sách bám đầy bụi trên bề mặt, chính là Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện, chờ câu trả lời của tôi.

Ồ, bộ này tôi thực sự chưa xem qua, bởi vì Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện quá dài! Dài đến nỗi tôi không nhớ rõ nó có đến bao nhiêu tập? Bảy mươi hay tám mươi? Hoàn Châu Lâu Chủ cứ viết dài lê thê lướt thướt, tôi thực sự không theo nổi.

- Bộ này tôi chưa đọc, chờ tôi đọc xong Lộc Đỉnh Ký thì nhất định sẽ xem. – Tôi chân thành nói.

Không ngờ hai mắt lão nhân trở nên lóng lánh, phóng ra dị quang, lớn tiếng cười nói:

- Hay lắm, tuổi còn nhỏ mà đã biết giữ tốt bỏ xấu, phân biệt được hơn kém. Cái “Thục Sơn Rắm Chó Truyện” này thật là hồ ngôn loạn ngữ! Cái gì mà kiếm tiên, huyết ma! Cái gì mà sơn tinh, hồ quái, xem qua thật là tổn thất nguyên thần, không thể xem được đâu! – Nói xong, xé rách Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện đang cầm trong tay, tung lên không như bươm bướm bay, rơi lả tả trong hiệu sách.

Lúc đó tôi kinh ngạc lắm, đến tận bây giờ cũng không quên được cảnh tượng đó.

Lần thứ nhất trong đời gặp được người điên, làm sao có thể quên được.

Bất quá tôi dám chắc lão nhân này không phải là người chủ hiệu sách sai đến để nhắc nhở tôi, bởi vì ngay lúc đó tôi thấy chủ hiệu sách tất tả chạy đến, vung vẩy cây chổi trong tay.

- Cút đi, cút đi! Nếu không thì mau đền tiền, trả sách cho ta! – Chủ hiệu sách cố kìm chế bản thân, quát lão nhân, khách nhân trong hiệu sách đều tò mò, hướng sự chú ý về nơi này.

Chủ hiệu sách cũng là một người thông minh, liếc mắt một cái đã nhận ra lão nhân tuyệt không có tiền, chỉ muốn tống lão đến đồn cảnh sát, nhưng cũng không nhẫn tâm làm vậy với người già như lão.

Lão nhân cúi người hành lễ thật sâu, ngữ khí có chút hối hận:

- Thật là thất lễ, ta nhất thời hưng phấn quá mức nên đã xé rách sách của ngài, thế này nhé, ta không mang đủ tiền, sáng mai ta sẽ nhất định mang đủ tiền đến trả cho ngài.

Lão nhân phát ra giọng nói ở ngoại tỉnh, chỉ có điều là ở Sơn Đông, Thiểm Tây hay Sơn Tây thì tôi không thể biết chính xác được.

- Mau cút đi, đừng cản trở việc buôn bán của ta! Đi ra, đi ra! – Sắc mặt chủ hiệu sách sa sầm xuống, nói.

Lão nhân xấu hổ, đưa tay gãi gãi đầu, đoạn ngồi xuống nhặt những trang sách rách vụn dưới đất, chẳng hiểu tại sao tôi cũng ngồi xuống nhặt giúp lão.

- Không cần, không cần! Lão nhanh đi ra ngoài chính là việc giúp ta hiệu quả nhất! – Chủ hiệu sách không thể kiên nhẫn hơn nữa, thúc giục lão nhân cả người hôi hám rời khỏi.

Lão nhân không thể làm gì khác hơn là lúng túng đứng lên, vái một vái thật sâu, sau đó bước nhanh khỏi hiệu sách, để lại một mình tôi với hai tai nóng bừng, tiếp tục lui cui nhặt những trang sách rách nằm đầy mặt đất.

Sau đó ông chủ tiệm sách cầm chổi trong tay quét hết đám giấy vụn dưới đất vào cái hốt rác. Tôi dù sao cũng đã đứng đọc một lúc lâu, đành mua bừa hai cây bút huỳnh quang, mặt mũi xấu hổ, lúc xanh lúc trắng rời khỏi hiệu sách.

Thật ra từ đầu đến cuối tôi đều không hề làm điều gì sai trái, cũng không phải là do tôi sợ xấu hổ muối mặt, chẳng qua những chuyện phát sinh như vậy đều giống hệt như độc tố tiêu diệt tế bào trong thân thể tôi một cách chóng vánh mà thôi.

Trên đường về nhà, trong đầu tôi vẫn hiện rõ mọi việc vừa phát sinh trong hiệu sách.

Lão nhân đáng thương kia thực ra rất có lễ độ, chỉ hơi kỳ quái một chút, không có ý gì là muốn làm tổn thương người khác.

Tuy nhiên lão nhiệt tình giới thiệu tiểu thuyết cho tôi cũng là một việc kỳ lạ.

Bỏ đi.

Chuyện này thực ra cũng chỉ là một dấu chấm hỏi cộng thêm một dấu chấm than, chưa thể tạo thành một câu trong cả đời người.

Tôi đi đến con hẻm nhỏ cách nhà ba trăm thước, ánh đèn đường lập lòe tỏa sáng trong đêm khiến cho bóng người tôi lúc mờ lúc tỏ, bất quá tôi đã có thói quen đi trong đêm tối, hoàn toàn không sợ thứ yêu ma quỷ quái nào cả.

Đột nhiên trống ngực tôi bỗng trở nên dồn dập, đập nhanh một cách không thể tự chủ được.

Một cảm giác bị áp lực đè nặng lên ngực, toàn thân tựa như bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt.

Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, cước bộ gia tăng, tiến về phía trước, một cảm giác thật là lạ lùng, trước nay tôi luôn chán ghét giây phút phải về nhà thì lúc này tôi lại chỉ muốn được về nhà thật nhanh.

Con hẻm nhỏ quả thật có chút dị thường!

Nó khiến cho người ta có cảm giác khó chịu nhưng không thể thốt ra thành lời.

Thế nhưng tất cả dường như chỉ mới bắt đầu.

Cứ thế, dọc suốt theo đường đi, tôi đều bị một thứ hào khí nặng nề thâm trầm áp bức, cho đến khi tôi mở được cánh cửa bằng sắt ở nhà ra thì áp lực kỳ quái đó mới tan biến. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thoải mái như vừa thoát ra từ đáy biển sâu, có ý nghĩ tất cả cảm giác kỳ lạ khi nãy chỉ là ảo giác.

- Con đã về. – Tôi cúi đầu, cởi giầy một cách nhanh chóng, chỉ muốn có thể trở về phòng ngay lập tức.

Nhưng tôi biết chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Quân nhân đổ bộ tấn công bãi biển Normandy làm sao tránh được chuyện trúng phải đạn pháo, đây chính là đạo lý cơ bản để giác ngộ.

- Uyên! Mau lại đến đây uống trà! Trà thượng phẩm được mang về từ đại lục đấy! - Một thằng cha béo phệ đầu hói lớn tiếng gọi.

Lão béo này luôn mang từ đại lục về một đống hàng hóa nhất phẩm, mỗi một món đồ vật nhỏ nhặt cũng đều được lão thổi phồng lên thành một thứ kỳ trân dị bảo, nhưng tôi xem lão chỉ muốn phỉnh gạt cha tôi mà thôi. Khuôn mặt của lão vốn giống hệt loại gian thần, đáng tiếc tôi lại phải gọi lão là Vương bá bá.

Đám bằng hữu hao rượu tốn thịt của cha tôi gọi tôi đến ngồi ở sofa, xem bọn họ bình phẩm, ngắm nghía ấm trà thiên cổ khó tìm và thứ trà trăm năm hiếm thấy. Họ cố gắng dạy cho tôi biết làm cách nào phận biệt được loại thượng phẩm, bất quá tôi nghĩ bọn họ tốt nhất là nên dạy cho cha tôi làm thế nào để chọn được bạn tốt thực sự thì có vẻ thực tế hơn.

Trong thứ âm thanh ồn ào hỗn tạp, tâm trí tôi như bị đặt trên đống phân, nhưng mặt ngoài vẫn phải vờ vui vẻ, luôn miệng “các vị thúc thúc bá bá dạy thật tốt”, sở dĩ tôi làm vậy không phải vì muốn học theo thói giả tạo của bọn họ, vấn đề này thuộc về cá tính của tôi - tôi không muốn làm cho bất cứ ai cảm thấy khó chịu.

Tôi đắm chìm trong khói thuốc mù mịt, khét lẹt ở phòng khách nửa tiếng đồng hồ, cố gắng lắm mới có thể về được phòng ngủ của mình, tôi đã thực sự mệt mỏi.

Mấy hôm trước tôi nghe cha nói ông sẽ đến đại lục vài tháng để mở nhà máy, bởi vì ngành dệt may ở Đài Loan đã không còn khoáng đạt nữa, đã dần trở thành một “ngành công nghiệp về chiều”. Tôi thực sự hy vọng cha tôi nhanh nhanh đi đến đại lục, mở mấy cái nhà máy cũng không sao, lời lãi cũng không quan trọng, miễn sao có thể khiến cha tôi đừng có cơ hội liên thủ với các vị thúc bá “loạn thất bát tao” này hủy diệt cuộc sống của tôi.

Như thường lệ, sau khi tắm rửa, tôi đọc sách một lát, sau đó mới có thể ngủ.

Mấy ngày nay trước khi ngủ tôi đều suy nghĩ xem có nên đi học thêm hay không? Thực ra ý nghĩ này không bắt nguồn từ áp lực của chương trình giảng dạy, mà là nếu đi học thêm, tôi có thể về nhà trễ với một lý do hoàn toàn chính đáng.

Để tính lại xem sao. – Tôi lẩm bẩm trong đầu.

Thôi cứ tiếp tục đọc sách, cùng lắm thì cố đọc cho hết “Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện”, đọc xong nhất định sẽ có thành tựu về mặt ý thức.

Lúc đó tôi nghĩ năm 1986 rồi sẽ trôi qua trong hư vô, không có một điểm nhấn nào đặc biệt, hệt như một trang giấy trắng tinh.

Nhưng!

Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi bất đồ nhớ đến một chuyện rất kỳ lạ.

Tôi tung chăn bật dậy, cầm lấy một quyển sách ước chừng hơn trăm trang giấy, dùng sức giằng xé từ chính giữa.

Thật giống như ý nghĩ tôi đã nghĩ trước đó, tôi không thể nào xé rách quyển sách được.

Ở giữa quyển sách vốn được dùng keo dán lại, muốn đem quyển sách biến thành “hai phần trước sau” thì hoàn toàn là một việc có thể thực hiện được.

Thế nhưng, cũng thực hiện như cách xé một tờ giấy làm đôi thì lại không thể nào có thể xé rách được quyển sách thành hai phần, cho dù quyển tiểu thuyết này chỉ có hơn một trăm trang.

Tôi cố gắng vận lực để xé quyển sách đến nỗi hai tay đều mỏi nhừ, kết quả là tôi vẫn không thể làm gì được quyển sách mỏng hơn một trăm trang.

Nghĩ lại, lại thấy lão nhân tôi đã gặp ở hiệu sách buổi tối thật mạnh mẽ, có thể cười to, thản nhiên xé nát một cuốn tiểu thuyết gần ba trăm trang thành giấy vụn, đúng là càng già càng dẻo càng dai.

- Quái nhân. – Tôi thì thào tự nói với chính bản thân mình, rốt cục chìm vào giấc ngủ.

Đối với những chuyện không thể giải thích được thì chỉ nên tò mò một chút rồi bỏ qua, nếu cứ suy nghĩ thật nhiều đến nó thì thật là ngu xuẩn.

Tính hiếu kỳ vốn không phải tồn tại như một tính cách thâm căn cố đế trong con người tôi.

Sáng hôm sau, như thường lệ, tôi dắt xe ra khỏi nhà, đạp đến trường.

Tuy nhiên ngày hôm đó, pê - đan của chiếc xe như bị chèn gạch, mỗi một vòng đều phải dùng hết sức lực để đạp, chỉ đi được năm phút, đến cột đèn giao thông thì tôi đã thở phì phò như trâu rống.

Tôi thậm chí đã nghĩ có lẽ tôi sắp chết.

Một gia đình phức tạp có tác hại đến bọn trẻ như thế đấy, nếu biết trái tim tôi đang có dấu hiệu lão hóa như vậy, không biết sau này cha mẹ tôi có cho phép tôi ra ngoài thuê phòng sống độc lập, cải thiện bệnh tình hay không?

Tôi đang miên man trong suy nghĩ thì đột nhiên trống ngực đập thình thịnh, nhịp tim gia tăng mãnh liệt, thậm chí tôi có thể cảm nhận được các mạnh máu ở ngực đang trương phồng lên! Một thứ cảm giác thật đáng sợ, giống hệt như buổi tối hôm qua!

Tôi nhắm mắt lại, bởi vì mồ hôi đã từ lông mi nhỏ vào mắt.

Mồ hôi lạnh.

Mẹ ơi, không lẽ tôi thực sự mắc bệnh tim?

- Mồ hôi lạnh à?

Một thanh âm quen quen vang lên.

Tôi mở mắt ra, đã thấy lão nhân quái dị gặp ở hiệu sách hôm qua đang đứng bên lề đường, chăm chú nhìn tôi, cất tiếng hỏi.

Tôi như rơi vào đám sương mù, vừa lạ lẫm vừa kinh ngạc.

- Không biết, xin lỗi, tôi phải đi đến trường. – Tôi gấp rút đạp mạnh pê–đan, nếu không e rằng sẽ lại bị quái nhân này làm phiền.

Pê-đan quay một vòng, xe đã lướt qua ngã tư đường, tuy nhiên tôi lại cảm nhận được chiếc xe bỗng trở nên thật nặng nề.

Vừa quay đầu lại, tôi lập tức muốn nhảy dựng lên.

Lão nhân quái dị đang ngồi ở yên sau, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt nhấp nháy tinh quang.

Nếu là bạn, bạn sẽ làm thế nào?

Dừng xe, sau đó chửi lão một trận?

Tôi không thể làm như vậy, bởi vì tôi đã ngã nhào xuống đất, tôi ngã vì quá sợ hãi.

Ngay cả kêu thét lên tôi cũng không kịp làm, chiếc xe đổ về bên trái, đầu gối tôi đập một cái thật mạnh xuống đất, quần xanh bị toác một chỗ, cổ tay trái xây xát.

Lão già thì sao?

Lão đang thảnh thơi đứng bên cạnh, cúi đầu hỏi:

- Vừa rồi là mồ hôi lạnh có đúng không?

Lần này tôi đã thực sự vứt hết vẻ lịch lãm của mình, dù sao thì việc lén lén lút lút nhảy lên xe của người khác cũng là một hành động không thể chấp nhận được, một hành động quá biến thái, thậm chí có thể ví đó là một âm mưu giết người!

- Ông bị bệnh à? – Tôi loạng choạng đứng lên, dựng dậy chiếc xe đạp, mím môi hỏi lão già quái dị. Lúc này tôi không hề khách khí nữa, trong lòng là một đống bùi nhùi bực bội, chỉ chờ cơ hội để phát tiết.

Lão già tựa hồ không hề quan tâm đến thương thế của tôi, tựa như việc lão làm chẳng có gì là sai trái, lão chỉ quan tâm đến một vấn đề duy nhất:

- Mồ hôi trên trán cậu là mồ hôi lạnh đúng không? – Câu hỏi nhàm chán đó lại vang lên, tôi hiểu được lão già này nhất định là một người điên.

Tôi không nhớ rõ, nhưng có nhà triết gia nào đó đã nói “một câu trả lời hay phải xuất phát từ một câu hỏi tốt, một câu hỏi bình thường thì tuyệt không thể nào có câu trả lời xuất sắc được”.

Triết gia này nói thực sự là chính xác.

- Là mồ hôi lạnh, ông cũng đừng làm phiền tôi nữa! – Tôi thật sự tức muốn điên, bất quá ngữ khí vẫn phải kìm nén.

Lão già nghe được đáp án, hay mắt rực sáng, gật đầu như giã tỏi, nói:

- Tốt lắm, tuổi còn trẻ nhưng tu vi đã có nền tảng căn cơ vững chắc, tư chất rất tốt!

Tôi thực không thể chịu đựng thêm chút nào nữa.

- Đừng lại gần tôi! – Tôi nhảy lên xe, chân đạp pê-đan rời đi nhưng đầu vẫn quay lại nhìn động thái của lão già.

Còn bị dọa một lần nữa không chừng trái tim tôi sẽ vỡ nát tóe máu mất.

Nhìn lão già đi đi lại lại nơi chốt giao thông, tôi phóng xe như ma đuổi đến trường.

Mới sáng sớm mà đã gặp xui xẻo.

Bạn đang đọc KUNGFU - Cửu Bả Đao của Cửu Bả Đao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Elves
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.