Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Xuống xe

Tiểu thuyết gốc · 1512 chữ

“Mẹ nó, cứ tưởng tiêu tùng rồi, không ngờ sức mạnh của con này lớn như vậy”

Người đàn ông miệng thốt lên may mắn sau cơn mưa trời lại sáng, mắt nhìn cô gái một cách cẩn trọng.

Cô gái không nói gì, hai tay nâng đỡ cái hũ, vẻ mặt lạnh lùng muốn quay trở lại chỗ ngồi.

Hai người đứng sát thành kính xe cũng đang nói gì trong sự run rẩy.

Đảm bảo học cũng giống như cậu, cho dù tối nay có trở về cũng sợ sệt lo lắng một trận.

Tệ nhất là bị nó tác động vào tâm lý gây nên bệnh.

Người đàn ông trung niên có vết sẹo cầm máy cưa cũ kỹ, có vết dầu dơ bám bên trên, đứng với vẻ mặt hơi giãn ra.

“Đã đến nơi!”

Thanh âm của một người khác đột nhiên vang lên trong xe, khiến đôi mắt của tất cả co rụt lại.

Quay lại ở vị trí đầu xe.

Ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái tầm nhìn của cậu, là một người đàn ông đang mặc một bộ đồ đồng phục tài xế, đang quay mặt nhìn ở phía trước, ngồi ở ghế tài xế.

Ông ta không đội mũ đầu tóc màu đen, vì gương mặt nhìn thẳng nên không thấy rõ chi tiết.

Từ lúc lên xe cậu không để ý đến nhân tố không thế thiếu trên chuyến xe này.

Nhìn vẻ mặt của cô gái và người đàn ông mặt sẹo miệng hơi hở ra, có vẻ như họ cũng không khác cậu mấy.

“Quên mất, tại sao lại không nhớ ra, trên cái buýt chó chết này còn tài xế nữa”

Ông ta xách cao máy cưa lên muốn ra tay một lần nữa, nhưng lối ra có hai cánh cửa đột nhiên kéo ra hai bên.

Vị trí cậu đứng là gần cửa hai cánh nhất, mặt hơi nghiêng nhìn ra.

Mở rộng ra bên ngoài, là một trạm dừng xe buýt u ám, các cơ sở vật chất đều như trải qua năm tháng, đều bị phong hóa, một màu cũ kỹ.

Băng ghế màu nâu gỉ sét, các khung dán quảng cáo phía sau đều rách nát, hoặc bị vật gì xé đi.

Thềm gạch mọc ra cỏ dại, nhiều mảnh gạch bị nứt.

Không khí trong xe lúc này như bị giảm xuống 0 độ, cửa kính đục mở, vang lên nhiều tiếng kính mẻ.

Kính xe to toàn diện ở trước mặt chỗ ghế tài xế không thể nhìn rõ ra bên ngoài, trên đó còn khiến người khác càng thêm ớn lạnh, xuất hiện rất nhiều bóng đen ẩn mờ ở bên kia tấm kính.

Cậu cảm thấy nguy hiểm tột độ, nếu ở trên xe thêm giây phút nào, bóng người ở vị trí tài xế đó sẽ “làm” thật.

Suốt đoạn đường đi đến giờ không sao cả, nhưng nơi này dường như là một chỗ quan trọng nào đó đối với nó, nhất định muốn ép hành khách xuống xe.

Người đầu tiên có hành động là cô gái cầm hủ sứ, cô tức khắc quay người vọt xuống xe.

Là người khiến Vĩnh Khang tin chắc rằng cô biết gì đó về tất cả các sự kiện trên chuyến xe này, cậu lập tức đi theo sau.

Còn định ra tay tấn côn tài xế, nhưng nhìn cô gái đi xuống, trong miệng ông ta chửi tục.

Con ma vừa nãy vừa khiến ông ta xém nằm xuống tại đây, sao ông ta dám tiếp tục động vào một con nữa nếu thiếu đi cô ta.

Ông ta cũng mau chóng đi xuống.

“Chúng ta có nên xuống không”

Cô gái trẻ đứng trên xe cùng thiếu niên kia, giọng run run hỏi người bạn bên cạnh.

“Không được, cái xe buýt này có gì đó rất lạ, xuống thì chắc chắn là phải xuống, nhưng nhìn bên ngoài âm u tối đen, ra bên ngoài lỡ đâu đụng phải thứ gì đó như người vừa rồi thì sao?”

“Không được, không được”

Thiếu niên mặt vẫn hơi tái, cố gắng thở đều, phản ứng kịch liệt.

“Nhưng..bọn họ đều đi ra, chúng ta nên ra ngoài thử đi”

“Cậu thì biết cái gì chứ, ra ngoài cho chết hay sao, bọn họ ra thì kệ họ, chết cũng đâu liên quan đến hai đứa mình”

“Điên rồi sao, đâu phải bọn tự dưng muốn ra, cậu quên còn người kia nữa hay sao?”

Cô gái tay khẽ giơ, hơi hướng chỉ đến vị trí của người tài xế, mắt mới nhớ tới nhìn qua lần nữa.

Bỗng nhiên sắc mặt giật mình, cả người chạy ra khỏi xe.

“Cái gì? Sao cậu..?”

Không hiểu làm sao cô gái bỏ chạy, không nhìn thấy cánh tay từ đằng sau ập đến.

Chiếc xe buýt màu đen cũ mèm đang đậu bên đường từ từ đóng lại cánh cửa.

Mặt kính nứt nẻ mờ câm khiến người ta từ bên ngoài không thể thấy được gì ở bên trong.

Đèn pha xe buýt phát ra ánh sáng ảm đạm, chậm rãi đi thẳng vào vùng đen u ám ở phía trước.

“Hộc Hộc, Luân”

“Cái gì đang xảy ra thế này?!!”

Cô gái mang cặp vừa tức tốc chạy ra khỏi xe đứng thở dốc, tay vuốt ngực.

Nhìn chiếc xe buýt quỷ dị rời đi, người bạn của cô từ khi cô chạy ra, cô cũng không nghe thấy một âm thanh nào cậu ta phát ra.

Nghĩ đến bóng đen chuyển động bên trong xe, cả người khẽ run, cô không thể hiểu nổi.

“Răng rắc”

Có tiếng động phát ra gần đây, cô quay đầu nhìn xung quanh.

Nhưng khắp nơi là một màu đen, khoảng cách gần còn có tràn đầy sương xám đính trên không.

Cô khó có thể thấy ro thứ gì, dẫm lên đất khô mà đi tới.

Ở đây ít thấy cây cối, nếu có thì thân cây cũng khô héo trơ trọi không có cành lá.

Cô không biết trong thành phố mình sống có nơi nào như vậy, nơi đây có thể là một vùng nông thôn.

Chỉ là, con đường xe buýt đi cô nhớ không quá xa, cô ngồi trên xe buýt không quá lâu, theo lý thuyết thì không thể chạy thẳng đến vùng nông thôn nào đó trong khoảng thời gian đó được.

Phía trước có tiếng nói chuyện.

“Có thể nói tôi biết có chuyện gì xảy ra không?”

“Hừ, đã lên đây rồi thì tự chấp nhận xui xẻo thôi, muốn biết cái gì?”

“Chẳng lẽ, phải để tôi nói ra, là nãy giờ cậu vừa gặp ma?”

“Ma…là thật sao?”

Vĩnh Khang cúi đầu trầm tư, chỉ cảm thấy đầu óc mình rối nùi, điều ông ta nói như đang khẳng định suy nghĩ lóe lên trong cậu.

Chuyến xe buýt này thực sự..làm đảo lộn tam quan của cậu.

“Làm sao để thoát đi nơi này vậy?”

Hít một hơi thật sâu, cố gắng làm mình tỉnh táo đánh giá tình hình, cậu thành khẩn hỏi người đàn ông mặt sẹo.

Ông ta vẫn duy trì cảnh giác đối với hoàn cảnh xung quanh, và nhìn cô gái cầm hũ gốm cách đó mấy mét.

Ông ta nói: “Đã dính líu vào chuyện này rồi, thì tôi nói thẳng, chuẩn bị tinh thần chết đi, ma là là không thể giải thích, bất cứ khi nào đều có thể giết chết cậu”

“Đừng mơ có cách rời đi.”

“Chính là tôi cũng đã đến đây một lần rồi, đây là lần thứ hai, nếu có cách rời đi, tôi đã sớm ra, còn phải ở đây sao?”

“Lần trước chỉ là may mắn…chậc”

Hai lông mày của ông ta đổ xuống, có vẻ ông ta thật sự không nói bịa ra nói, mà là chính những gì ông ta nghĩ.

“Tôi không biết vì sao có cậu và hai đứa nhóc kia lên trên này, nhưng tôi ở trên xe là vì tôi đã ngồi qua.”

“Có lẽ… cậu là người mới bị nó bắt phải, cho nên, tôi nói xui xẻo cũng không phải là nói giỡn”

Cậu quay đầu nhìn cô nhóc kìa cũng xuất hiện ở đây, hẳn là cũng đã xuống xe.

Nhìn sắc mặt hơi tái với đôi mắt hoảng loạn kia.

Có vẻ cậu đã làm ra lựa chọn chính xác, người tài xế kia..rất nguy hiểm!

May mà làm theo cô ta..

Bước chân cậu động, đi theo bóng dáng mảnh khảnh kia.

Sương xám ở đây rất nhiều, bầu trời không thấy một chấm sáng ngôi sao, mặt trăng thì đã bị mây đen che đi từ lúc nào rồi.

Nhìn hàng cây cối trụi lũi hai bên, dưới chân nhìn không rõ, nhưng vẫn cảm giác đến từng chùm từng chùm cỏ dại thỉnh thoảng mắc phải ở mắc cá chân.

Có cả lá khô, bị chân dậm tơi ra

Bạn đang đọc Kinh Hoàng Trỗi Dậy sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.