Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Nhân viên bán vé

Tiểu thuyết gốc · 1523 chữ

Đi xe buýt lâu như vậy, cậu chưa gặp trường hợp này bao giờ, không muốn hiểu lầm người khác, cậu bèn mở miệng hỏi.

Người bán vé nữ đó đang đi, nghe cậu hỏi thì khựng lại, cả người đứng im ở đó, lưng vẫn chưa quay lại nhìn cậu.

Cô ta hơi nghiêng mặt bé tí không đáng kể, làm cậu không nhìn thấy mặt cô ta

“Sắp đến điểm dừng tiếp theo, chúng ta sẽ dừng ở trạm xe kế tiếp”

Giọng nói không cho thấy chút tâm tình gì, nghe như đọc bài.

Nói xong, liền bước lên chỗ ghế ngồi bên phải tầm nhìn gần tài xế.

Câu nói không có nội dung đáp trả câu hỏi của cậu, cái này khiến cậu càng nghi hoặc.

Chỉ là, khiến cậu không hỏi tiếp là vì vừa nãy.

Khi cạnh khuôn mặt của người bán vé hơi lộ ra trong tầm mắt, cậu phải khựng là vì, người đó cậu không thấy rõ khuôn mặt.

Không biết có phải trong xe không bật đèn, chỉ dựa vào ánh đèn đường hắt vào, làm cho cậu nhìn nhầm.

Hay là người khi nãy dường như không thấy rõ mặt mũi….trắng xóa.

Trong xe buýt im hơi lặng tiếng.

Điểm sáng thông qua cửa kính rọi vào, vùn vụt chuyển động trên các hàng ghế hai bên, bên dưới chỗ để chân, khoảng trống của ghế ngồi bên trên đen nghịt, đèn đường dường như rọi không tới.

Vừa rồi khiến cậu hơi giật mình nhẹ, không khỏi đánh giá xe buýt xung quanh.

Người ngồi gần cậu nhất là một người phụ nữ.

Cô ta hơi gầy, dáng người cao mảnh khảnh đang nhìn qua bên ngoài.

Trên thân mang đơn giản quần jean và cái áo thun trắng rộng tay, vai áo dài đến khuỷu tay

Điều đặc biệt là bên cạnh ghế ngồi của cô ta còn có một cái hủ sứ, bên trong thông qua miệng sứ tròn không thấy được gì, đen ngòm.

Phát hiện cậu nhìn qua, cô ta với khuôn mặt tinh xảo nhìn qua.

Khuôn mặt sáng sủa ưa nhìn, nhưng vẻ ngoài lạnh lùng quét qua cậu, và rồi không để ý thêm.

Cậu cũng không nhìn thêm, có lẽ cô ta đang khó chịu.

Ngồi hàng ghế trên cậu là đầu của một người cắt tóc ngắn của nam, cậu không thấy rõ mặt.

Ở bên hàng ghế cùng dãy với người phụ nữ vừa rồi, nhưng ngồi ở hàng trên gần giữa xe là một cô gái tóc đen ngắn, đang cúi đầu, không thấy làm gì.

Không khí trên chuyến xe cuối này có cảm giác kỳ lạ hơn những lần trước, nhưng cũng không rõ lạ chỗ nào.

Cậu bây giờ không cố gắng để ý họ nữa, nhìn khung cảnh bên ngoài chờ tới chỗ xuống xe của mình.

Xe đi qua hai ngã ba, không có đèn đỏ làm dừng lại, suôn sẻ vô cùng.

Đèn pha ở trước có điểm nhấp nháy, xe phát ra tiếng bíp bíp.

Tốc độ chậm lại, hướng vào lề bên phải, có vẻ đang muốn đón khách.

Xe buýt đón khách thì cũng không có gì lạ, chỉ là không ngờ khách đi giờ này cũng không ít.

Tiếng bíp bíp vẫn vang lên, dấu hiệu xe đang xin đường.

Cậu thuận tiện nhìn sang thông qua kính cửa sổ.

Ở ngoài là trạm xe buýt, có điều mái che, bảng biển báo bus stop, ghế băng dường như bị phủ lên màu tối tăm, không có phản quang.

Có hai người, giống như một thiếu niên và một thiếu nữ, tầm tuổi học cấp ba.

Cả hai mang cặp, mặc đồ không phải đồng phục.

Nam thì mặc chiếc áo hoodie quần dài màu đen, nữ thì mặc váy ngắn chân mang tất trắng lộ ra cặp đùi thon, mặc đơn giản một cái áo khoác thời trang.

Tháy xe buýt dừng lại, cả hai bắt đầu lên xe.

Cậu sửng sốt một hồi, nhìn ra quang cảnh gần trạm dừng, nhìn sang cửa kính bên cạnh mình để đối chiếu.

Sao mà…giống như đã gặp qua, cái này không phải là chỗ hồi nãy cậu lên xe hay sao?

Nghĩ đến hành động lấy tờ hai chục ngàn mà không thối cho bản thân, bây giờ lại thấy trạm xe bên ngoài là cái trạm mình đứng đợi.

Có nhầm không vậy, nãy giờ cậu để ý xe chỉ đi một đường thẳng.

Có khi nào cậu lên nhầm xe nào kinh doanh không chính đạo không?

Lấy tiền thối của mình không rõ lý do, cho xe đi đường vòng trở lại trạm, cái này là ý gì đây.

Nếu là tội phạm buôn bán nội tạng hay gì đó thì đâu cần thiết làm như này.

Hai thiếu niên thiếu nữ đi với nhau lên xe, nhìn quanh một hồi, tìm chỗ ngồi xuống.

Xe bắt đầu đóng cửa lại

“Chị ơi”

m thanh nhỏ vang lên phía sau người bán vé xe, Vĩnh Khang đứng ở phía sau cô.

Cậu muốn xuống xe.

Chiếc xe này quá có nhiều đáng ngờ, trong xe thì ít khách, ngoài đường thì vắng hoe.

Lỡ như gặp chuyện trên cái xe này thì quá bị động, mặc cho người chặt chém, cậu thà rằng đi bộ về luôn, không muốn nán lại trên này nữa.

“Em muốn xuống ở trạm này, chị cho em xuống đây đi”

Xe buýt bỗng nhiên trầm xuống, đèn đường hai bên dường như có một nét u ám.

Không gian ngột ngạt ảm đạm.

Cậu thấy lạnh cả da đầu, con mắt nhìn chằm chằm vào gáy của người đằng trước, đông phục bán vé từ trên xuống dưới toàn là màu đen, nhìn giống như là một cái bóng đen trên mặt đất.

Đợi cô ta quay người lại, nhưng không có quay lại.

“Sắp đến điểm dừng tiếp theo, chúng ta sẽ dừng ở trạm xe kế tiếp”

Câu trả lời như vậy tất nhiên cậu không muốn, cậu muốn xuống bây giờ, xe buýt thông thường cho xuống giữa chừng có sao đâu.

Sao cô lại cứ nói mãi một câu như…vậy.

Khoan đã, cậu mới sực nhớ ra.

Cô ta nói một câu giống vậy hồi nãy thì phải, ngay khi lúc cậu lên xe sau đó.

Cậu cảm thấy trong lòng kì quặc, sao lại có người lại nhám chán đi lặp lại lời nói, cũng với một giọng điệu khô khan như vậy.

Người thành thị luôn như vậy sao?

Cậu sống ở đây trước giờ chưa từng thấy trường hợp này.

Xe buýt không vì cậu muốn xuống mà dừng lại, xe buýt trở lại làn xe lớn mà đi thẳng.

Cậu tin chắc mình đã đi lên một cái xe buýt bất hợp pháp, làm chuyện gì đó mờ ám.

Ngay lúc muốn kịch liệt phản ứng, để chiếc xe buýt dừng lại.

Nhân viên bán vé xe quay đầu lại.

Không có miệng mũi, không có đôi mắt, và không có bất kỳ nét đặc trưng nào để định danh.

Gương mặt người đó nhìn thẳng vào cậu.

Cậu đang cảm nhận nỗi sợ chưa từng thấy, một người không có mắt lại cho cậu cảm giác như đang được “nhìn”.

Lông tơ kẽ tóc dựng đứng, một luồn mát lạnh xông lên đỉnh đầu.

Cậu tức tốc quay lại chỗ ngồi cũ của mình.

Chiếc xe này dường như….không bình thường như cậu nghĩ.

Một đường đi thẳng qua hai ngã ba, đi trên chuyến này khiến cậu không ngừng căng cứng tinh thần, cảm giác thời gian trôi qua chậm rãi.

Rõ ràng máy lạnh phả ra trên đầu không lạnh lắm, chỉ giữ mát.

Nhưng cậu cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Lại đi qua một ngã ba nửa, đèn giao thông phía trước từ màu xanh chuyển sang màu đỏ.

Chỉ là, tốc độ xe vẫn không giảm xuống.

Cậu muốn xem chiếc xe này muốn làm gì, vô tình, khiến cậu để ý đến.

Khoảnh khắc chiếc xe chạy đến trước đèn tín hiệu giao thông không dừng lại, đèn màu trên đó vừa chuyển sang đỏ, lại nhấp nháy chuyển sang màu xanh trở lại.

Giống như có ai đó bật công tắc, vừa mới mới bật lên, nhưng chiếc xe buýt muốn qua, phải chuyển về màu xanh.

Ô hiển thị thời gian đếm lùi cũng không kịp thay đổi, sau một lúc lại bắt đầu về con số 30 đếm ngược.

Số 27 vừa mới đó, biến thành 30.

Là do chiếc xe buýt này.

Trong đầu cậu lóe lên ý nghĩ hoang đường, chiếc xe buýt này có vừa mới làm biến đổi đèn tín hiệu giao thông.

Đầu óc cậu hỗn loạn, không biết mình lên nhầm phải xe ma quỷ gì.

Chiếc xe đi được một đoạn, vừa rồi người bán vé đi tới chỗ họ, cô gái một trong hai bỗng nhiên la lên bất ngờ, sau đó im thin.

Bạn đang đọc Kinh Hoàng Trỗi Dậy sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.