Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: Nguy hiểm

Tiểu thuyết gốc · 1855 chữ

Đi một hồi mấy bước, đêm đen dường như trời sáng hơn, nhìn rõ đằng xa kia có hình dáng thô sơ là gì.

Cô gái phía trước cậu dường như nhìn rõ đó là gì, cậu bước tới.

Nơi đây thật sự rất kỳ quái, làm cậu tò mò những vật thể thấp nhô kia là gì.

Tận mắt thấy khiến cậu hít một hơi khí lạnh.

Trước mặt là một nghĩa trang!!

Nhìn từng bia mộ có xây ngói nhà ở trên, bóng hình dưới trời đen thật sự không nhìn rõ nó màu sắc.

Chỉ thấy từng cái vật thể rõ ràng là ngôi mộ ở tại đó.

Cái gì vậy, cái xe buýt đó mục đích là đưa bọn họ đến nghĩa trang?

Có thể hiểu cách khác là nó muốn giết chết người không?

Ngay lúc cậu thật sự không biết phải làm như thế nào, lia mắt đến cô gái trước mặt tìm giúp đỡ.

Cô ta vẫn không đoái hoài, lạnh lùng đứng đó, trông cô ta rất căng thẳng, không hoàn toàn lạnh lùng như cậu nghĩ.

“Cái gì vậy?! Tại sao giống cái nghĩa địa vậy, trù chết sớm hay gì? đ- mẹ”

Người đàn ông sẹo mắt trái tức giận chửi ở bên cạnh, cầm cái cưa khá to chạy tới, mang nặng khiên ông ta vốn bực dọc.

Cậu trước đó có để ý nhìn máy cưa, nó ngoài việc cũ mèm ra, và dơ bẩn dầu nhớt, cậu vẫn không thấy nó có gì khác máy cưa bình thường cả.

“Nếu có xuất hiện ma bây giờ, làm sao để được sống đây, ông chú”

“Sống à? Chẳng phải tao nói rồi sao, không có gì đảm bảo mày được sống, hiểu chứ, không chừng mày sắp có chỗ nằm ở cái nghĩa địa này đấy”

“Đúng là bọn tay mơ phiền phức, có vẻ hoàn toàn không biết đang phải đối mặt cái gì”

“Nếu có sống sót thì về mà khấn phật nhiều vào trước khi ra đường”

“Ma là không thể giết”

“Cậu không thể giết được ma, chỉ có thể chạy trốn khỏi nó!”

“Chỉ có ma mới có thể đối phó với ma”

“Tìm ra quy luật của ma”

“Đây là những gì tôi biết từ cái câu lạc bộ chết tiệt kia, tôi phải đóng học phí cả đống tiền mới hé ra nhiêu đó chữ”

Khuôn mặt ông ta hơi giãn ra nói, có vẻ ông ta rất thích giảng bài cho người khác.

Nhìn khuôn mặt khoái chí của ông ta.

Cậu đương nhiên biết đây là cơ hội của mình.

Muốn hiểu thì phải hỏi, đây là phương pháp học tập căn bản nhất mà ai cũng phải hiểu, nhất là một sinh viên đại học như cậu.

“Vậy cái may cưa trên tay chú là…có liên quan đến ma không?”

Vừa nãy nhìn ông ta mạnh dạn xông vào tấn công người bán vé không hề do dự, nhưng suốt từ lúc tấn công mà cậu quan sát.

Biểu tình của ông ta không phải là không sợ.

Chắc chắn ông ta có vật gì đó có tác dụng, mang đến cho ông ta niềm tin, cái máy cưa trên tay chính là vật đáng ngờ nhất.

Chỉ có ma mới có thể đối phó ma!

Không hề nghi ngờ, vô tình khớp đúng vào lời này, chính là điều ông ta vừa mới nói.

Nghe đến đây, ông ta ngố ra nhìn cậu một chút, quan sát.

“Không ngờ thằng nhóc này, cũng có chút nhanh nhạy.”

“Có thể này sẽ sống sót lần này không chừng.”

Ông ta nói, sau đó nói với biểu tình chọc ghẹo.

“Phải làm sao đây”

Cô gái tấm mười mấy tuổi kia run rẩy nói.

Rào rạt bên cạnh có bụi cây bị gió thổi, nhưng bên cạnh đó lại có tiếng động khác.

Bịch Bịch!

??!!! Đám người cứng đờ nghe lấy.

Tiếng bước chân rất nhỏ phát ra quanh quẩn đây, nhưng không rõ nơi đâu phát ra, hòa vào vào bốn phương tám hướng.

“Áaaaa…”

Cô gái trẻ kia không kiềm được la lên, run lẩy bẩy không nói gì, tay cứ chỉ về một hướng.

Đám người ở đây nhìn theo ngón tay chỉ.

Từng khối hình chữ nhật bia mộ được xây san sát xen lẫn, ở đó chỉ có chút u ám, không rõ cô ta làm sao lại la lên.

Ngay lúc mọi người từ bỏ để nhìn sang chỗ khác, đột nhiên.

Một bóng đen rất âm trầm đứng ở góc khuất ở một khối bia mộ khá lớn được xây ngói!

Vô hình, không cố định.

Chắc vì biết có người nhìn, bóng đen để cho mọi người nhìn rõ hơn, dần dần cố định thành một bóng người đứng đó.

Vĩnh Khang đám người tê cả da đầu, tìm cách lùi ra đằng sau.

Cô gái trẻ kìa quýnh quáng quay đầu chạy về đằng sau, nơi có hàng dãy mộ khác.

Vĩnh Khang chần chờ không biết chạy đi đâu.

Cô gái lạnh lùng cầm hũ gốm cũng không chạy đi đâu.

Cậu tin tưởng làm theo cô ta.

Người đàn ông cầm máy cưa quay người chạy về chỗ họ đi tới.

“Sao không chạy?”

Cô ta đứng bên cạnh thấy cậu không chạy, hỏi.

“Không phải cô cũng đứng đây sao, tôi nghĩ nơi đây là chỗ an toàn nhất”

“Không hỗn loạn chạy khắp nơi, có chút tỉnh táo, không tệ, nhưng…”

“Cậu không có vật nguyền rủa, cho nên không có thứ dự đoán cho cậu.”

“Bởi vì, lúc này đây, chính là lúc nguy hiểm nhất.”

Cái gì!

Cô gái đưa tay đặt vào hũ sứ.

Bóng dáng cô ta sau đó biến mất.

Cậu nhìn trân trân cảnh tượng trước mắt, đang muốn mở miệng hỏi vào vật ở trên đất.

Thân hình cậu bỗng nhiên bị mát lạnh bao phủ, con ngươi cậu co rụt lại.

Cậu nhào xuống lăn trên đất một vòng

Nhiệt độ không phải vấn đề, nhưng đầu óc cậu bị nỗi sợ hãi ấp đến choáng váng.

Nơi này tại sao lại tối thui đến vậy.

Chân rõ ràng không có chạm đất, trở nên nhẹ bẫng, phần mặt lưng đụng đến mặt phẳng.

Rõ ràng không bị gì gò bó nhưng tay chân cứ nhích ra một chút là đụng đến vật cản.

Lồng ngực phập phồng càng mạnh, hai tay siết chặt cái thứ cầm trên tay.

Cậu đang cảm nhận mình đang..ở trong một chiếc hộp.

Nghĩ đến mình đang ở một nghĩa trang, cậu có chút lạnh lẽo trong lòng.

Kinh khủng đến vậy?

Nó đem mình đặt vào hòm sao!!!

Bên tai cậu nghe thấy tiếng hơi thở vang vọng, tự mình có thể nghe thấy hơi thở gấp rút của mình.

Đây là cảm giác gì, hoàn cảnh xung quanh hạn chế tầm di chuyển của tay chân, không dưới ba lần đụng vào mặt phẳng cứng.

Dùng tay chạm lên bề mặt trước mặt, dùng lực cảm nhận, bên trên dày nặng truyền lại khiến cậu tuyệt vọng.

Cậu đã dùng hết sức trong tư thế không tự nhiên, nhưng vẫn không làm mặt phẳng trước mặt nhúc nhích

Đây là biên độ tay lớn nhất cậu có thể cử động bung sức ra hiện giờ.

Giờ làm gì đây!!?

Có nên la hét lên để người bên ngoài nghe thấy cứu giúp không, mình phải đập vàò thành gỗ xung quanh

“Thụp Thụp”

Tiếng động đập vào không có chút vang vọng nào, hoàn toàn bị nuốt chửng bởi sức nặng, nghe trầm thấp vô cùng.

“Đừng dãy giụa nữa, thằng khốn nạn”

Tiếng nói của một cô gái phát ra rõ rành mạch bên trong không gian kín.

Cậu không bất ngờ về âm thanh này, có vẻ đúng như cậu đoán.

Cô ta đã chui vào bên trong.

Sờ vào hũ tròn có bề mặt nhẵn nhụi đặt trên bụng, vừa rồi trước lúc cảm thấy điềm không lành, cậu đã thuận tay nhào người xuống bắt lấy hũ gốm trên đất.

Chỉ vì nó có liên quan đến cô ta.

“Đ- má, cậu đã tia lấy hũ gốm này phải không, hại tôi bị tấn công cùng một chỗ, khốn kiếp”

Cô gái đó phát ra giọng điệu giận dữ, cô ta hẳn là không thể tin được cậu lại hành động như vậy.

Vượt ngoài những gì cô có thể tưởng tượng.

“Không thể trách tôi, nếu tôi không làm vậy, làm sao tôi có thể sống? Từ đầu đến đuôi cô là người kinh nghiệm nhất, xử lý nhân viên bán vé trong xe buýt”

“Một người tay mơ như tôi, muốn sống thì chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi”

“Đ- má”

Sau khi ra ngoài, biết tay tôi, đừng hòng tôi tôi quên đi việc này

Lời đe dọa của cô ta làm cậu có chút sợ, một người có thể làm ma quỷ biến mất, cô ta chắc chắn không phải nói ra để đùa giỡn.

Nhưng nghĩ đến mình không làm như vậy, phần trăm lớn mình sẽ biến mất như người phụ nữ trên xe buýt, còn biến mất đi đâu thì không dám nghĩ tới.

Cậu không hề hối hận.

“Hãy đem cả hai ra ngoài, cô muốn chặt chém gì thì tùy, tôi không quan tâm”

“Dùng sức mạnh của chiếc hũ sứ đi”

Vẫn còn tiếng cô ta tức hổn hển, nhưng sau đó im lặng.

Trong không gian kín vốn đã mát lạnh quỷ dị, không khí vẫn đang hạ xuống không phải lạnh đến mức đóng băng.

Mà là lạnh đến sâu vào linh hồn, lạnh đến mức khiến nỗi sợ chực trào ra ngoài.

“Thụp!”

Cái tiếng gì!!

Bên trong hòm lại có thêm một người khác?

Lại còn phát ra truyền ra từ mặt phẳng trước mặt cậu, như…có người đang đụng vào ván gỗ đậy hòm lại.

“Thụp Thụp!”

Vẫn là âm thanh đó, vang lên đột ngột không báo trước, mạnh mẽ có lực dị thường.

Vẫn là độ cao đó, không mạnh hơn hay yếu hơn, âm thanh vẫn đều đều vang lên hai lân liên tiếp

“Có phải là cô làm không, là cô đúng không”

Cậu gặng hỏi to, để cho cô gái nghe được.

“Thụp Thụp Thụp Thụp!”

Đều đặn vang lên cùng với nhịp tim đập, như muốn bắt lấy trái tim người nghe.

Cậu cắn răng chịu đựng, gồng cứng người sợ những gì sắp xảy đến.

“Lần này may mắn đấy tên chó chết, hừ!”

Cậu cảm thấy một hồi choáng váng, ngay lúc đôi mắt đã dần dần quen với bóng tối.

Ngoài chung quanh vẫn đen như mực ra, cậu còn thấy được một cái tay đang va vào thành gỗ trước mặt ở giữa bụng, chui ra từ miệng hũ.

Bàn tay đen ngòm không thấy rõ, khoogn giống của người sống, càng không giống của cô gái kia.

Dài, khô như khúc củi!

Bạn đang đọc Kinh Hoàng Trỗi Dậy sáng tác bởi Zerotest03

Truyện Kinh Hoàng Trỗi Dậy tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.