Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuốc an thần

Tiểu thuyết gốc · 690 chữ

"Nhiên, đi cùng với dì, ở đây không còn gì để con lưu luyến cả, dì sẽ chữa khỏi bệnh cho con, ở đó có anh chị em của con, chúng thật lòng đối xử tốt với con." - Lê Bích Liên khuyên Nguyễn An Nhiên. Lê Bích Liên là tên của dì cô.

Cô im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô thấy đàn chim én trên bầu trời bay về phương Nam, cũng sắp sang đông, chim còn biết tìm nơi ấm áp để trú ẩn, vậy tại sao cô lại phải ở nơi tràn đầy bi thương này?

"Dạ, dì dẫn con đi với."

Lê Bích Liên nở nụ cười, đây là cháu gái ruột duy nhất của bà, con bé rất giống mẹ nó, kiên cường, xinh đẹp, có gai như một đóa hoa hồng kiều diễm.

Nguyễn An Nhiên là người rất rạch ròi, cô sẽ không trộn lẫn việc công và việc tư, trước khi rời đi, cô đã xử lí hết mọi việc, nhà cửa giao cho Vũ Khánh Hạ trông nom, cuộc thi cũng đã gửi ảnh chụp, còn gì nữa nhỉ?

Ài, chẳng còn gì cả, cô phát hiện ở nơi này, thứ mà cô lưu luyến nhất là gia đình, Vũ Khánh Hạ và.. người kia.

Ngày cô rời đi, chỉ mang theo một vali gồm quần áo, bức ảnh của cha mẹ cô, dì nói, sau khi họ sang kia, sẽ thuê người chuyển hài cốt của bố mẹ cô sang, định cư luôn bên ấy.

Vũ Khánh Hạ ôm chặt lấy cơ thể mảnh khảnh ấy, cô nghẹn ngào: "Cậu nhất định phải khỏi bệnh, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, cũng đừng về lại nơi này, có rảnh tớ nhất định sẽ sang thăm cậu." Cô không nói được nữa, cổ họng như nghẹn lại, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má.

Nguyễn An Nhiên không nói gì, chỉ ôm cô thật chặt.

Cô tìm kiếm xung quanh sân bay, cô đang chờ đợi gì đây? Rõ ràng đã nói là từ bỏ, dù biết là anh sẽ làm theo lời cô, sẽ không lại xuất hiện, nhưng cô vẫn không nhịn được mà trông ngóng, tình cảm hơn hai mươi năm, đâu phải nói dứt là dứt được?

Vũ Khánh Hạ lảm nhảm mãi đến khi tiếng của tiếp viên vang lên, cô mới lưu luyến không rời buông Nguyễn An Nhiên ra, vậy là từ nay không có ai mua quà, không có ai cùng cô đi dạo, không có ai nghe cô tám chuyện nữa.

"Cậu nhất định phải hạnh phúc đấy." - Nguyễn An Nhiên nở nụ cười, đây là nụ cười đầu tiên kể từ ngày hôm ấy.

Hốc mắt Vũ Khánh Hạ đỏ lừ, nước mắt tuôn ra như mưa, Trần Hải Đăng dỗ thế nào cũng không được, cậu ôm chặt cô đứng giữa sân bay.

Nguyễn An Nhiên ngồi trên máy bay, cùng là cảnh tượng ấy, đường phố Hà Nội phồn hoa, nhưng nó không còn chỗ cho cô nữa rồi.

Cô kéo bịt mắt xuống, muốn chìm vào giấc ngủ, quên đi hình ảnh cuối cùng của bố mẹ cô.

Trước đây mấy ngày thôi, cô vẫn còn là cô gái nhỏ được bố mẹ bao bọc, người người yêu thương, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sức sống. Nhưng hiện tại, trên khuôn mặt ấy tràn đầy vẻ mệt mỏi, hốc mắt sâu hoắm, làn da xanh mét. Mấy ngày gần đây, cô không thể ngủ được, sau khi chìm vào giấc ngủ, cái gì cô cũng không nhìn thấy, nhưng cô cảm nhận được từng bàn tay bóp chặt cổ họng mình, giật mình tỉnh dậy, cứ như thế cô sợ mình sẽ phát điên mất. Cô giấu Lê Bích Liên đi mua thuốc ngủ, nhưng nó chả có tác dụng gì, hầu như mỗi ngày cô đều sử dụng một liều rất lớn thuốc an thần mới có thể ngủ, nhưng cũng chẳng được bao lâu, những bàn tay ấy lại túm chặt cổ chân, nó như từng con rắn trườn trên cơ thể cô.

Bạn đang đọc Kiêu Ngạo - An Nhiên sáng tác bởi Changg37
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Changg37
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.