Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật sự mất rồi

Tiểu thuyết gốc · 1471 chữ

Anh không hỏi cô có ổn không, tình trạng cô như thế nào, anh chỉ đến để chia tay thôi. Hà cớ gì phải níu kéo, đúng không?

"Cậu nghĩ kĩ chưa, cậu biết đấy, tớ sẽ không đi lại giày cũ đâu." - Nguyễn An Nhiên vẫn muốn thử thêm một lần, muốn giữ anh lại, nhưng cô không muốn tự hạ thấp mình, cô cố gắng dùng một câu nói ngu ngốc để tăng giá trị của bản thân.

"Được." -Tiếng được chả liên quan gì đến câu hỏi của cô, nhưng cô hiểu ý anh.

"Rời khỏi căn phòng này, chúng ta sẽ là người dưng, tớ không có khái niệm làm bạn với người cũ, mời cậu rời đi."

Trần Anh Dũng là người rất tinh tế, nhưng lúc này đây anh lại quá hồ đồ, anh không cảm nhận được sự kì lạ của cô, anh không nhìn thấy ánh mắt đỏ rực kia, hoặc là do cô che giấu quá tốt.

Anh quay người, bước đi, thực ra anh chỉ đứng ở cửa phòng, cũng chưa có đi vào. Lúc anh đi ra hành lang, gặp được Vũ Khánh Hạ và Trần Hải Đăng, họ cầm theo một ấm giữ nhiệt, hai người cũng đã thay đồ, chắc là lúc vừa nãy. Vũ Khánh Hạ không nhìn anh, cô đi thẳng vào phòng Nguyễn An Nhiên. Ngay cả khi Trần Hải Đăng dừng lại, đối diện với anh, cô cũng không để ý.

"Anh thỏa mãn không? Chị An Nhiên có gì không tốt? Phan Ánh Dương, con bé kia làm gì cho anh rồi, nó ở bên anh hơn hai mươi năm? Nó bảo vệ lúc anh bị bắt nạt? Những ngày anh lập nghiệp nó đi dán quảng cáo cho anh? Nó yêu anh hơn mười năm? Em là em của anh, em không có tư cách trách móc anh của mình, nhưng em không muốn anh trai của em phải hối hận, chào anh." - Cũng không đợi Trần Anh Dũng đáp lời, Trần Hải Đăng sải bước vào trong phòng. Cậu nhìn thấy Nguyễn An Nhiên gục đầu vào vai Vũ Khánh Hạ, khóc nấc lên, cậu không nhìn rõ vẻ mặt của cô, cậu lôi điện thoại ra, chụp một tấm ảnh gửi cho Trần Anh Dũng. Anh mở tấm ảnh ra xem, chỉ nhìn lướt qua một cái rồi cất đi, anh sợ mình sẽ lưu luyến, sẽ nhớ lại lúc họ ở bên nhau.

Anh quay trở về phòng Phan Ánh Dương, ngỏ lời đồng ý với cô bé. Cô bé rất vui, ôm chầm lấy anh: "Cuối cùng em cũng có được anh rồi, Dũng, anh thật tốt."

Anh cũng thế, anh cũng có được người con gái mình yêu gần mười năm, nhưng anh lại chẳng cảm thấy vui vẻ, liệu anh làm vậy có đúng hay không?

Phan Ánh Dương ở viện thêm một ngày, thấy không có vấn đề gì, bác sĩ cũng thả người.

Với tâm lí áy náy, Trần Anh Dũng đã "mật báo" cho bố mẹ Nguyễn An Nhiên việc cô bị dị ứng phải vào viện, hai người vẫn nghĩ quan hệ của họ tốt, hỏi Trần Anh Dũng tình hình bệnh con gái, anh ấp úng, nói rằng họ đã chia tay, hai ông bà họ Nguyễn rất lo lắng, nên lặn lội từ xa đến thăm cô.

Ngày hôm ấy Nguyễn An Nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong cô bắt chặt tay của Vũ Khánh Hạ, ngay cả lúc cô chia tay với người kia, Vũ Khánh Hạ cũng không thấy cô như thế này. Lúc ấy Nguyễn An Nhiên không khóc, nhưng tay cô run run, cô lao từ trên giường xuống, chân đứng không vững, ngã sấp xuống đất. Cô lại vội vàng đứng dậy, lao ra cửa, thủ tục xuất viện chưa làm, cái gì cũng không mang, mặc bộ quần áo bệnh nhân chạy lên một chiếc xe. Vũ Khánh Hạ không biết có chuyện gì, cô mới đến, còn chưa kịp hỏi, hớt hải chạy theo, bắt một chiếc xe đi theo Nguyễn An Nhiên.

Chiếc xe phía trước đến gần hiện trường một vụ tai nạn, Nguyễn An Nhiên cũng không trả tiền taxi, Vũ Khánh Hạ phải đến giải quyết giúp.

Mọi người thấy một cô gái đầu tóc rối bời, mặc quần áo bệnh nhân lao vào, đồng loạt tránh ra, ai cũng nghĩ rằng cô gái này bị "tâm thần", cảnh sát cũng không thể ngăn được cô gái có dáng người nhỏ nhắn ấy, cô gái kia ôm chầm lấy hai người nằm trên mặt đất, máu của họ chưa khô, dính lên quần áo, khuôn mặt cô. Cô run rẩy gọi: "Bố, mẹ."

Lúc Trần Anh Dũng tới, Phan Ánh Dương đang bị cảnh sát tịch thu xe mang về đồn, khuôn mặt cô tái mét. Còn ở chỗ kia có vũng máu chưa khô, xung quanh có vạch sơn trắng, không còn ai ở đó nữa.

Mà ngay lúc này, Nguyễn An Nhiên đang nằm trong bệnh viện, bệnh dị ứng của cô vẫn chưa khỏi, lại phải chịu cú sốc tinh thần lớn như thế, không ai có thể chịu được.

Vũ Khánh Hạ ngồi trên ghế mà như ngồi trên bàn chông, cô rất sốt ruột aaa!

Tối hôm ấy Nguyễn An Nhiên tỉnh dậy, cô không nói không rằng, không ăn bất cứ một thứ gì, Vũ Khánh Hạ hỏi cũng không đáp, bác sĩ tới kiểm tra cũng không có phản ứng.

Bác sĩ tìm Vũ Khánh Hạ nói chuyện riêng: "Bạn cô đã nhận một cú sốc tinh thần rất lớn, việc này đã làm cô ấy sụp đổ, đây là tâm bệnh, chúng tối không có cách nào, cởi chuông phải mời người buộc chuông, khuyên gia đình nên đi tìm bác sĩ tâm lí."

Nguyễn An Nhiên làm thủ tục rời viện, cũng không để ý sức khỏe của mình. Cô còn phải lo liệu tang sự của bố mẹ, cô đưa bố mẹ đi hỏa táng, cũng không có tâm trạng đi mời từng người đến dự, đám tang chỉ có Vũ Khánh Hạ, Trần Hải Đăng, bạn bè của hai ông bà và họ hàng, có cả bố mẹ Trần Anh Dũng, còn bố mẹ Phan Ánh Dương, họ chỉ đến một lúc, họ ngỏ lời xin lỗi cô, nhưng xin lỗi thì có tác dụng gì cơ chứ?

Lại nói đến những người thân này, chả ai có ý tốt, ai cũng đòi chia tài sản với cô. Nguyễn An Nhiên không muốn nói chuyện với những con người tham lam ấy, cô chỉ nói duy nhất với người dì sống ở bên Mỹ của mình, là em ruột của mẹ cô.

Bà đã giấu cô đi kiện Phan Ánh Dương, không phải vì khoản bồi thường, mà bà muốn người ấy phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, tại sao đâm anh chị của bà mà lại cứ nhởn nhở như thế?

Nguyễn An Nhiên biết việc này là do Trần Anh Dũng đến xin cô hòa giải. Giây phút ấy cô đã hết hi vọng thật rồi, thật ra cô cũng không muốn kiện con bé, nếu là bố mẹ cô, chắc chắn họ cũng sẽ không kiện, nhưng anh còn không hỏi cô có ổn không, tang lễ của bố mẹ cô cũng không tham gia. Anh lấy đâu ra tư cách đòi hỏi cô phải bỏ kiện Phan Ánh Dương cơ chứ?

"Được, tôi đồng ý với anh, chỉ mong từ nay về sau hai người đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi, tôi cũng sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh. Đây là thư từ chức của tôi, chào anh."

Ngay lúc ấy, Trần Anh Dũng cảm thấy anh đã mất đi thứ quan trọng nhất, lồng ngực chợt trống rỗng, chính tay anh làm mất, anh muốn giữ cô lại, nhưng lại không biết, giữ cô lại để làm gì? Chính tay anh đã đẩy cô ra, giờ còn muốn gì đây?

Trần Anh Dũng thất tha thất thểu đi về, lúc Phan Ánh Dương hỏi, anh gắt lên: "Để anh giải quyết, hỏi ít thôi!"

Cô bé rất sợ, từ lúc cô cứu được anh, anh chưa từng có thái độ như thế với cô bao giờ, hơn nữa giờ họ còn là người yêu..

"Em, em xin lỗi." - Phan Ánh Dương khóc nức nở chạy về phòng, anh cảm thấy rất phiền, tại sao cô lại không thể trưởng thành như Nguyễn An Nhiên? Anh bỗng ngẩn ngưởi, không phải anh thích cô vì cô như thế sao, tại sao ý nghĩ ấy lại xuất hiện trong đầu anh? Anh phải làm gì giờ?

Bạn đang đọc Kiêu Ngạo - An Nhiên sáng tác bởi Changg37
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Changg37
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.