Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất Hứa Nhân Gian Kiến Bạch Đầu [ Trích Đoạn ]

Phiên bản Dịch · 2801 chữ

rích chương 26

Ngày mùng tám tháng bảy, tại Kỳ Lan điện.

“Đây là thư cấu kết giữa Dương Cẩm Tiết và A Nhĩ Ba Lạp?” nét mặt Chiêu Nguyên Đế có chút chán chường, “Thôi, ngươi cứ để ở kia, trẫm phê xong đống tấu chương này sẽ xem.”

Bách Lý Mộc đặt hộp gỗ thô cứng lên mặt bàn: “Lớp giấy niêm phong do chính tay ta dán lên khi còn ở Linh Châu, từ lúc ấy đến giờ chưa có ai tháo xuống, chỉ nhớ mật hàm có khoảng bốn, năm mươi phong, còn kèm thêm một xấp vàng lá cùng…”

Đột nhiên thái giám truyền lễ ngoài cửa cất cao giọng: “Đại tướng quân thống lĩnh Vũ Lâm Quân – Minh Hồng cầu kiến ——”

Hoàng đế buông bút son trong tay, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài: “Truyền.” Hắn đứng lên hướng Bách Lý Mộc, “Đã sớm muốn ngươi cùng Minh Hồng gặp mặt, hắn so với ngươi năm ấy có chút giống nhau.”

Bách Lý Mộc cười cười có lệ, lười nhác xoay mình nhìn về phía cửa.

Minh Hồng thân hình cao lớn, dung mạo anh tuấn, thế nhưng tựa hồ có việc khẩn cấp, sau khi tiến vào lập tức quỳ xuống nói: “Thần có chuyện quan trọng khởi tấu bệ hạ.”

Hoàng đế cũng có chút bất ngờ, lên tiếng: “Minh ái khanh mau mau bình thân.”

Minh Hồng lúc này mới nhìn thấy Bách Lý Mộc đứng bên, thoáng ngẩn người: “Vị này chính là Bách Lý đại tướng quân?”

Bách Lý Mộc chắp tay, mỉm cười: “Minh tướng quân.”

Minh Hồng chẳng hề đối hắn bày ra bộ dạng khách sáo, thoáng lúng túng nói: “Hoàng thượng, chuyện này e là…”

Hoàng đế nhìn ra ý tứ của Minh Hồng, khoát tay: “Có chuyện gì ngươi cứ nói đừng ngại, Bách Lý tướng quân cũng không phải người ngoài.”

“Vậy thì…” Minh Hồng có phần do dự, nhưng rốt cuộc vẫn bẩm báo, “Thần nhận được tin tức, đám nghịch tặc mưu phản liên quan đến Dương Cẩm Tiết lần này, còn có thêm vài tên nữa lọt lưới, trong đó có một người là trung thư thị lang Tề Linh.”

Bách Lý Mộc chưa từng nghe qua cái tên này, chỉ hơi nhíu mày, nhưng hắn thấy Hoàng đế ngồi trên long tọa tự lúc nào mặt đã biến sắc.

Minh Hồng tiếp tục nói: “Hơn nữa huynh trưởng của Tề Linh – Tương công công cũng có liên quan.”

“Không có khả năng!” Hoàng đế quả quyết quát to, “Liệu Tương luôn ở bên cạnh trẫm, sao có thể mưu hại trẫm được.”

“Hoàng thượng!” Minh Hồng đột nhiên quỳ xuống, “Thần không dám nói xằng vu khống Tương công công, chỉ là việc này ảnh hưởng đến quốc gia cùng an nguy của Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng minh giám!”

Hoàng đế sắc mặt tái mét nhìn đỉnh đầu Minh Hồng, trầm mặc thật lâu, mới thấp giọng: “Nói tiếp đi!”

“Tương công công cùng Tề đại nhân đã mưu tính vẹn toàn, dự định bỏ thuốc độc vào trà hàng ngày của Hoàng thượng, sau đó lấy ra chiếu thư đã chuẩn bị sẵn từ trước, đóng ấn ngọc tỷ, đưa lục hoàng tử năm nay ba tuổi lên ngôi vua, rồi sẽ thao túng triều chính.”

Bách Lý Mộc thấy mỗi câu Minh Hồng thốt ra, sắc mặt Cảnh Huân lại càng trắng đi, không nhịn được khẽ gọi một tiếng: “Hoàng thượng…”

Hoàng đế không trả lời hắn, cắn răng hỏi: “Chiếu thư nào?”

Minh Hồng ngẩng đầu: “Cuốn chiếu thư nằm trong đống mật hàm thông đồng giữa Dương Cẩm Tiết và Bắc Lương, nghe nói đã được đưa đến ngự thư phòng.”

Hoàng đế nhìn hộp gỗ cứng trên bàn một cái, chuyển hướng Bách Lý Mộc, thanh âm run rẩy: “Ninh Húc, có thật trong đám mật hàm kia, có một quyển chiếu thư giả không?”

Bách Lý Mộc nhìn con mắt dần dần chuyển hồng của hắn, có chút không đành lòng, nhưng vẫn nói ra sự thật: “Đúng là có một quyển chiếu thư.”

Hoàng đế vô lực hạ lệnh: “Mở nó ra.”

Trong hộp gỗ chính là bốn mươi bảy phong thư mật, trong đó có năm phong in con dấu hoa mai của Tề Linh, còn có một quyển chiếu thư, Hoàng đế giở ra thoáng nhìn, liền nổi giận ném sang bên cạnh, hướng phía ngoài quát lớn: “Truyền Ti thiết giám Liệu Tương!”

Ước chừng nửa canh giờ qua đi, một gã ngự tiền thái giám thở hổn hển chạy tới, phục sấp trên mặt đất: “Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài không tìm được Tương công công. Tiểu công công bên người Tương công công nói Tương công công đã đi Tụy Lan Hiên, thế nhưng khi nô tài tới Tụy Lan hiên, nhũ mẫu của Tử Dao công chúa lại nói Tương công công không hề đến đó, sau đó nô tài chạy tới tây bắc giác môn (cổng phụ phía tây bắc) mới biết, công công sáng sớm nay đã vội vã ra cung, hình như là tới quý phủ của Tề thị lang.”

Bách Lý Mộc nghe một chuỗi công công xen lẫn nô tài thốt ra từ miệng thái giám kia, đầu óc ong ong rối thành một mớ, thế nhưng Hoàng đế từng câu từng chữ đều hiểu hết, hắn luôn miệng bật ra mấy từ ‘hảo, hảo’, rồi đột nhiên quát lớn: “Cút hết ra ngoài cho trẫm!”

Minh Hồng lập tức cúi người dập đầu một cái, sau đó mới đi ra cửa.

Đến khi tất cả mọi người rời đi, Bách Lý Mộc mới chậm rãi tiến lên phía trước, nhìn Hoàng đế tức giận đến nỗi toàn thân phát run, hắn cũng không biết nên nói gì, chỉ vươn tay ra vỗ vỗ cánh tay người nọ.

Hoàng đế quay đầu nhìn Bách Lý Mộc, thoạt trông vô cùng mệt mỏi, thanh âm có chút khàn khàn: “Ninh Húc, đem giấy niêm phong trên hộp gỗ kia dán lại. Tối nay, để xem y định hạ độc trẫm như thế nào.”

Trích chương 30

Lúc này đã qua trưa, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng ngời cả cửa cung đồ sộ, đám Vũ Lâm quân canh giữ xung quanh mấy hôm trước cũng đã bị rút đi hết, tiền điện rộng lớn có chút hiu quạnh.

Bách Lý Mộc chậm rãi bước qua từng tòa điện trống không, khi bước tới Kỳ Lan điện mới tìm được bóng dáng Hoàng đế. Hắn cơ hồ không còn nhận ra vị Hoàng đế kia nữa, Cảnh Huân sắc mặt trắng xanh tựa ở ghế, tay áo dài che đi phân nửa bàn tay, chỉ lộ ra ngón tay gầy guộc kinh người, đặt trên tay vịn.

“Hoàng thượng.” Hắn khẽ gọi một câu.

Hoàng đế thần trí coi như vẫn còn minh mẫn, đưa tầm mắt bất định nhìn về phía hắn: “Ninh Húc, ngươi đến rồi.”

“Hoàng thượng, thần đã bắt được kẻ chủ mưu vụ đại loạn, chính là Trạm Yến trưởng…”

“Trẫm đã biết,” Hoàng đế cắt ngang lời hắn, “Liệu Tương đã viết thư nói cho trẫm, hôm nay lâm triều, cũng nhờ có Nguyễn đô đốc cùng các đại thần tâm phúc tố cáo nịnh thần, cỏ mới có thể nhổ tận gốc. Mà Vũ Lâm quân Minh Hồng lãnh đạo, nghe nói ngươi cũng bắt tay vào chấn chỉnh rồi.”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì trẫm an tâm.” Hoàng đế khẽ nói xong một câu, vô lực tựa vào ghế dựa, thần sắc mệt mỏi vô cùng.

“Hoàng thượng làm sao vậy?” Bách Lý Mộc tiến đến gần Cảnh Huân thêm một chút, có phần lo lắng hỏi.

“Y đi rồi…” Hoàng đế lắc đầu, “Trẫm phái người tới thiên lao đón y, thế nhưng đã không còn thấy y nữa.” Hắn đột nhiên đem mặt vùi vào hai lòng bàn tay, tựa hồ thập phần thương tâm khổ sở.

Trích chương 31:

“Ta biết,” Bách Lý Mộc đột nhiên mở miệng, nhưng lại có chút do dự, “Tên thái giám đáng lẽ phải ở trong thiên lao kia, đêm qua đã cùng Tiểu Yến Vương tới tìm ta, báo cho ta chuyện trưởng công chúa âm mưu làm phản, nếu không ta cũng không nắm tin tức nhanh như vậy, đem đám loạn đảng tóm gọn một lưới.”

Hoàng đế buông tay xuống, nhìn chằm chằm Bách Lý Mộc: “Ngươi gặp y?” Y ra sao rồi? Y… y cùng một chỗ với Tiểu Yến Vương?

Bách Lý Mộc gật đầu, lưỡng lự chốc lát mới đáp: “Hình như chân y bị đánh gãy rồi.”

“Cái gì!” Hoàng đế sắc mặt tức khắc trở nên trắng bệch, đặt tay lên thành ghế, ngón tay dụng lực nắm chặt: “Chân y thế nào lại…”

“Xem chừng là bị người đánh gãy xương.”

“Kẻ nào dám!” Hoàng đế đột nhiên đứng lên, khàn giọng quát, “Là kẻ nào!”

“Nơi thiên lao ấy, cho dù Hoàng thượng không hạ lệnh tra khảo, cũng có vô số kẻ muốn y chịu cực hình,” Bách Lý Mộc nhìn thần sắc hắn, thoáng có chút không đành lòng, nhưng vẫn tiếp tục nói, “Trượng hình giáp côn đương nhiên đủ cả, bất quá ta thấy chân y là bị lực mạnh tác động đánh gãy, hoàn toàn không thể di chuyển, là Tiểu Yến Vương cõng y tới.”

Bách Lý Mộc nói xong, ngẩng đầu nhìn, Hoàng đế đã quay lưng đi, chỉ có thể nhìn thấy bờ vai run lên nhè nhẹ của hắn, tựa như đang cố sức kiềm chế, qua hồi lâu mới thốt ra một câu: “Đám chủ mưu loạn đảng lần này, một kẻ trẫm cũng sẽ không tha!”

Bách Lý Mộc trầm mặc giây lát, tiến tới phía trước, vỗ nhẹ lưng Hoàng đế: “Nơi này không còn ai, nếu như ngươi cảm thấy khổ sở, có thể nói với ta.”

Hoàng đế tuy chưa quay lưng lại, nhưng đã bật ra mấy tiếng nghẹn ngào: “Ninh Húc, ngươi nói xem, trẫm làm vua mười năm đến tột cùng là được cái gì. Mạc Dương Hầu minh gia là thần tử trẫm coi trọng nhất, Trạm Yến trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột thịt của trẫm, đến bọn họ còn muốn mưu hại trẫm…”

“Ngươi…” còn có ta a…

Những lời này còn đang ngập ngừng trên môi Bách Lý Mộc, Hoàng đế lại tiếp tục nói: “Kỳ thực cũng đáng đời ta lắm, Liệu Tương ở bên cạnh ta lâu như vậy, ta cư nhiên lại không tin tưởng y…Y có lẽ sẽ không bao giờ tha thứ cho ta nữa.”

Bách Lý Mộc nghe lời tự xưng của hắn cũng thay đổi (ý là chuyển từ “trẫm” sang “ta”), trong ngực cũng có chút xúc động, thấp giọng: “Hoàng thượng, có muốn phái mấy người đi tìm tên thái giám kia trở về không?”

Hoàng đế khoát tay: “Trẫm biết tính tình y, lần này sợ là y sẽ thực sự không trở lại nữa, cứ để cho y đi đi.”

Trích chương 33

Trời còn chưa sáng hẳn, hồ nước tại Di Lan phường lạnh lẽo một mảnh xám trắng, đứng cạnh hồ là một người một ngựa. Bách Lý Mộc nhìn thấy dung mạo người kia cùng y phục trên người hắn, thần sắc càng lúc càng khó coi, căm tức nhảy xuống ngựa, nhanh chóng bước về phía trước.

“Ninh Húc…”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!” Bách Lý Mộc nổi giận đùng đùng cắt ngang lời hắn, hoàn toàn không còn kiêng dè lễ nghi quân thần như ngày trước, “Viết thư nói ngươi thoái vị là có ý gì!”

“Ninh Húc, ngươi nghe ta nói!” Ngôi cửu ngũ chí tôn một thời nay đã đổi long bào, nhìn qua giống như con cháu phú gia, hắn không hề bị ảnh hưởng bởi cơn giận dữ của Bách Lý Mộc, trái lại còn ôn hòa cười cười. “Ta biết chuyện này ngay cả ngươi cũng không cách nào lượng thứ, thế nhưng ngôi vị Hoàng đế, ta thực sự không muốn làm nữa.”

“Ngươi không muốn làm Hoàng đế?” Bách Lý Mộc cười gằn một tiếng, “Ngươi nghĩ ta không biết sao, ngươi bất quá chỉ là muốn đi tìm cái tên thái giám kia!”

“Ta…”

“Ngươi điên rồi! Ngươi có biết mình đang làm cái gì không? Lúc này đại loạn vừa mới dẹp yên, trong triều quần thần hoảng loạn. Bắc Lương ở quan ngoại tuy đã kết thành đồng minh, nhưng bởi ngươi cự tuyệt việc kết thân, hiệp ước bây giờ đâu khác nào đống giấy vụn. Tây vực chư quốc cũng đang rục rịch, Cật Ha La Da quốc năm ngoái còn bị ngươi đắc tội không nhẹ. Lúc này ngôi vị Hoàng đế nếu lại biến động, thiết kỵ ngoại tộc, bè lũ xấu xa trong triều nhất định sẽ dốc toàn lực hành động, ngươi là muốn xem vương triều Đại Viêm bị hủy diệt sao!”

“Ninh Húc!” đôi môi Hoàng đế run rẩy, “Ta biết rõ lòng của ngươi rộng, chứa cả quốc gia thiên hạ, thế nhưng ta khác ngươi, lòng ta chỉ có một người, cho dù thoái vị, ta cũng phải đem y trở về.”

Lời hắn nói tràn đầy khổ sở, hoàn toàn không để ý sắc mặt Bách Lý Mộc tự lúc nào đã dần dần chuyển xấu, Bách Lý Mộc cười nhạt: “Lòng ta chứa cả quốc gia thiên hạ? Hoàng thượng, người quá đề cao thần rồi.”

“Ninh Húc, nếu như không có ngươi làm tướng quân trấn giữ biên cương, ta cũng sẽ không yên tâm ly khai.” Hắn chăm chú nhìn Bách Lý Mộc, “Ta biết, chỉ cần ngươi còn tại vị, quốc thổ Đại Viêm sẽ không bị ngoại tộc xâm chiếm dù chỉ một li, có phải không?”

Bách Lý Mộc cắn răng nhìn hắn, cơn tức giận gần như đã biến thành bất đắc dĩ, mãi lâu sau mới thở dài một hơi: “Ngươi thực sự muốn đi? “

Hoàng đế gật đầu, lui về phía sau vài bước: “Ta cả đêm ngồi lập chiếu thư, hôm nay khi lâm triều sẽ tuyên chiếu, đến lúc đó Cảnh Sướng đăng cơ, tám vị đại thần phụ chính.”

“Xem ra ngươi thực sự đã chuẩn bị kĩ càng,” nhãn thần Bách Lý Mộc trở nên ảm đạm, không khuyên nhủ Cảnh Huân thêm nữa, chỉ lấy một khối ngọc thạch vuông vức từ trong tay áo ra, “Ngươi cầm lấy cái này, biết đâu mai sau sẽ phải dùng đến.”

Hoàng đế không hề khách sáo nhận lấy, đưa mắt nhìn, đó là một khối tư ấn, có khắc bốn chữ Bách Lý Ninh Húc, hắn dùng tay vuốt ve con dấu, thấp giọng nói: “Đa tạ ngươi.”

Bách Lý Mộc thấy hắn nắm ngọc ấn trong tay, buông hạ đôi mắt, cũng không biết kích động đến từ đâu, đột nhiên hung hăng ôm trọn lấy bờ vai của hắn, tình cảm dồn nén suốt bao năm qua trong nháy mắt chực trào ra, Bách Lý Mộc niết chặt xương vai Cảnh Huân, thanh âm cơ hồ run rẩy, bật ra húy danh chưa từng gọi một lần: “Cảnh Huân…”

Hoàng đế nở nụ cười, cũng vòng hai tay ôm lấy hắn, còn dùng lực vỗ vỗ lên lưng hắn: “Ninh Húc, ngươi thật là hảo bằng hữu của ta! Ta biết rõ, ngươi luôn coi ta là bằng hữu.”

Trong nháy mắt, Bách Lý Mộc tựa hồ bị câu nói này rút đi hết toàn bộ khí lực, mấy lời ngập ngừng trên môi đang muốn nói ra cũng nhanh chóng tiêu tan, hắn chậm rãi buông lỏng cánh tay, miễn cưỡng bày ra dáng vẻ tươi cười: “Ngươi…bảo trọng!”

“Ngươi cũng bảo trọng,” Hoàng đế chuẩn bị rời đi lại quay đầu, nhìn về phía hắn một lần cuối cùng, “Hảo hảo thay ta phụ giúp Cảnh Sướng.”


Bất Hứa Nhân Gian Kiến Bạch Đầu

(Tạm dịch: Không để nhân gian thấy bạc đầu)

Tự cổ mỹ nhân như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.

(Xưa nay mỹ nhân như danh tướng, không để nhân gian thấy bạc đầu.)

Danh tướng anh dũng chiến đấu ngoài sa trận, xác gửi nơi chiến trường.

Mỹ nhân hồng nhan bạc mệnh, đủ đầy nhan sắc, nhưng lại một đời khổ đau.

Vậy nên mới nói phận mỹ nhân cũng giống như danh tướng, không biết thế nào là tuổi già, bởi vì vĩnh viễn không thể sống được đến lúc ấy


Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.