Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại 2

Phiên bản Dịch · 4278 chữ

Phiên ngoại 2

“Thô quá, đổi.”

“Hoa văn xấu xí khó coi, đổi!”

“…” Cuối cùng nam nhân lười nhác chẳng muốn nói tiếp, chỉ khoát tay, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc.

Trần bá một bên cơ hồ sắp không đứng nổi nữa, khó xử lúng túng xoa xoa tay: “Tề lão gia, ngài xem đồ trang trí trong nhà đã đổi ba lượt rồi, ngài vẫn chưa ưng ý sao?”

“Đây là những thứ gì vậy?” Nam nhân có phần tức giận xé tấm vải tiểu tư bên cạnh dâng lên, “Đã nói với ngươi đệm trải giường, thấp kém nhất cũng phải là gấm thêu mây!”

Nam nhân nói xong, vén ống tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay: “Thô ráp như vậy, hại ta cả đêm mất ngủ!”

Trần bá nhìn làn da mạch sắc trên cánh tay bị ma sát hơi ửng đỏ kia, trong bụng nhủ thầm, chưa thấy qua đại nam nhân nào được ăn sung mặc sướng như vậy, đủ loại vải vóc thượng hạng nhất kinh thành dâng lên trước mặt rồi, vậy mà hắn vẫn chưa vừa ý.

“Vậy…bộ bàn ghế gỗ lê kia…”

Nam nhân nhướng mắt, đang định nói gì đó, sương phòng phía sau chợt truyền đến vài tiếng ho nhẹ, sắc mặt hắn lúc này mới hơi dịu xuống, còn dẫn theo chút ý cười, đứng lên đi vào phòng trong. Bước được hai bước lại quay mình, tâm tình phấn chấn đáp: “Bộ bàn ghế thì để lại đi.”

Liệu Tương nằm trên giường chống tay ngồi dậy, tựa sau màn che, nhãn thần biếng nhác: “Mới sáng sớm sao ngoài kia đã ồn ào như vậy?”

Cảnh Huân ngồi xuống cười cuời, vén tóc trên trán y ra phía sau, hỏi: “Sao, đánh thức ngươi?”

Liệu Tương đẩy tay hắn ra: “Ta nghe tiếng ngươi quở trách người khác, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Cảnh Huân cười, nhìn nhìn đôi mắt Liệu Tương, biết không thể chối đi đâu được, đành phải thú nhận, “Ta chỉ kêu bọn họ đổi lại đống đồ trang trí mà thôi.”

Liệu Tương ngẩn ra, lập tức sắc mặt khó coi nằm úp xuống gối mềm: “Ở chỗ Trì Hiên trước kia ngươi còn chịu được, giờ chuyển tới đây ngươi lại không thích, chi bằng đừng chuyển còn hơn.”

Cảnh Huân vươn tay khẽ vuốt vuốt lưng y: “Nơi Trì Hiên tuy đầy đủ, nhưng cũng không phải nơi thích hợp ở lại lâu, nếu không phải vì chữa trị chân của ngươi, ta sao có thể nhẫn nại sống ở đó một tháng.”

Hắn dừng một chút, ngừng tay, cúi xuống kề sát vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Liệu Tương, nhẹ giọng nói: “Ánh mắt hắn nhìn ngươi, ta không thích.”

Liệu Tương liếc Cảnh Huân một cái, quay mặt đi, còn nói thêm: “Bây giờ cả ta và ngươi đều không làm việc, miệng ăn núi lở, đừng có tiêu xài hoang phí.”

Cảnh Huân nắm lấy bờ vai của y, chậm rãi ôm y ngồi dậy, đem ngoại sam bên cạnh phủ lên người y: “Trì Hiên nói hắn đã đặt mua vài mảnh đất ở vùng ngoại ô phía tây, chỉ cần giao đất cho tá điền, tự nhiên sẽ có thu nhập, sao có thể nói là miệng ăn núi lở được.”

Liệu Tương còn đang buồn ngủ rã rời, nghe xong lời này đột nhiên cười ra tiếng: “Sao, Hoàng đế không muốn lại muốn làm địa chủ?”

“Chẳng lẽ ta không được làm địa chủ?” Cảnh Huân cũng cười theo y, “Chờ ngươi tĩnh dưỡng một thời gian, chúng ta cùng đi nơi khác du ngoạn, chỗ này giao cho bọn họ quản lí là được.”

Liệu Tương thoáng ngẩn ra, rốt cuộc vẫn gật đầu, lại hỏi: “Mấy ngày nay trong cung có tin tức gì không?”

Cảnh Huân dừng lại một chút, không có trả lời, trái lại hỏi y: “Ngươi còn lo lắng chuyện trong cung?” Hắn sờ sờ đầu Liệu Tương, “Đừng suy nghĩ nữa, Cảnh Sướng không giống ta, tính nó rất giống tiên hoàng, sẽ trở thành một vị vua tốt.”

“Ừ.” Liệu Tương gật đầu, xuống giường.

Mấy tháng trước Trì Hiên tìm đến vị sư huynh tinh thông y thuật nối xương của Nhạc Hề, chữa trị hơn một tháng, hiện chân Liệu Tương đã tốt hơn rất nhiều, tuy không thể chạy, nhưng đi đứng cũng không khác người thường là bao.

Cảnh Huân vẫn theo thói quen dìu y, nhẹ giọng hỏi: “Ngày vẫn còn sớm, không ngủ thêm chút nữa sao?”

Liệu Tương lắc đầu: “Mấy hôm nay lúc nào cũng ngủ, xương cốt cũng sắp ngủ luôn rồi.”

Cảnh Huân cười nói: “Để ta kêu bọn họ chuẩn bị bữa sáng, ngươi muốn ăn cái gì?”

Liệu Tương còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa thình thình, còn cả tiếng Trần bá thất kinh gọi: “Lão gia, Tề lão gia, xảy ra chuyện rồi!”

Cảnh Huân nhướng mày: “Đúng là không có quy củ.”

Liệu Tương vỗ vỗ cánh tay hắn, cười: “Lại bày cái bộ dáng Hoàng thượng tự cao tự đại nữa rồi.” vừa nói vừa đi ra mở cửa phòng.

Trần bá thấy y, nhanh nhảu cười xòa hai tiếng, sau đó trưng bộ mặt đau khổ nhìn về phía Cảnh Huân: “Lão gia, ban nãy có người đến truyền tin, nói đất ruộng ở ngoại ô phía tây bị một vị công tử vừa ý, phái mười mấy tráng hán ngang ngược tới, muốn chúng ta nội trong ba ngày phải giao ra khế đất (giấy tờ đất).”

Trần bá vội vã nói xong, lại chẳng thấy ai đáp lại. Cảnh Huân và Liệu Tương đưa mắt nhìn nhau một hồi, mới do dự hỏi: “Đây là…chiếm đoạt dân điền (ruộng đất của dân) sao?”

Trần bá nghe xong lời này có chút sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười: “Tề lão gia, đừng đem lão nhân ta ra đùa a, việc này phải làm thế nào mới tốt đây?”

Cảnh Huân tặc lưỡi: “Không phải nên đi huyện nha, đệ đơn tố cáo bọn chúng sao, ngươi việc gì còn phải hỏi ta.”

Trần bá thở dài liên tục: “Giờ là thời bình, người thường nào ai dám làm ra chuyện càn rỡ như vậy, nghe nói công tử kia lai lịch không tầm thường, là đại công tử của Duệ quốc công – thân ca ca của thái hậu, mang danh quốc cữu đương triều, tri huyện chúng ta nào dám động đến hắn.”

Cảnh Huân bị một chuỗi tước hiệu kia khiến cho thần trí mơ hồ, lập tức hỏi Liệu Tương: “Người Trần bá nói là Nhạc Ninh?”

Liệu Tương gật đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm cười mà như không cười.

“Trần bá, ngươi cứ lui xuống đi, chuyện này không cần phải lo lắng.” Cảnh Huân cho lão quản gia đi rồi, quay đầu nhìn Liệu Tương cười nói, “Lá gan Nhạc Ninh quả nhiên không nhỏ, đáng tiếc vận khí quá tệ, lại đụng phải ta, năm đó chuyện hắn phái thích khách ám sát ngươi ta còn chưa tính sổ, nhân tiện lần này tính một thể luôn.”

Liệu Tương lắc đầu: “Nếu ngươi muốn giáo huấn hắn, nhất định sẽ phải lộ diện, đến lúc đó tin tức truyền ra, ngươi chẳng lẽ không phải hồi cung?”

Cảnh Huân ôm lấy thắt lưng y, ngón tay cong lại gõ gõ lên mũi Liệu Tương: “Thì ra ngươi lo lắng việc này, đương nhiên ta sẽ không lộ diện, hơn nữa hiện tại người hắn sợ nhất không phải là ta, phải để đích thân cái người đó trừng trị hắn.”

Đây gọi là trong họa có phúc. Cảnh Huân hơn tháng chưa động vào bút mực, lúc này đi vào thư phòng lấy văn phòng tứ bảo, dương dương tự đắc hạ bút viết vài dòng, sau đó lấy ra một cái ấn đóng lên. Liệu Tương đứng bên cạnh liếc mắt, thấy ấn kia in lên bốn chữ ‘Bách Lý Ninh Húc’, nét mặt buồn bã, quay đầu đi nhìn chỗ khác.

Bất quá Cảnh Huân không hề phát hiện ra điểm bất thường ấy, hắn thuận tay đem phong thư đóng lại cẩn thận, thong thả bước ra ngoài gọi một tiểu tư tới phân phó: “Giao cái này cho phủ Tướng quân, không cần nói thêm gì cả.”

Tiểu tư cung kính tuân lệnh.

Chỉ còn mỗi Trần bá vẫn lo lắng đứng cạnh dông dài đôi ba câu, thấy Cảnh Huân không phản ứng, đành than thở rời đi.

Công hiệu của lá thư quả nhiên không nhỏ, bữa trưa vừa xong không lâu, gia đinh gác cổng vội vàng chạy vào báo: “Lão gia, mấy người chiếm đất bên kia tới.”

Cảnh Huân đang nâng chén thưởng trà, nghe xong lông mày cũng không động, nhìn nước trà xanh ngắt thổi nhẹ: “Để bọn họ vào đi.”

Mấy tráng hán kia tiến vào, trông thấy hắn thì quỳ xuống, miệng lắp bắp mấy lời xin lỗi, khuôn mặt sưng phù cả lên, xem ra bị đánh không nhẹ. Phía sau bọn họ còn có vài người đi theo, khiêng mấy rương gỗ đàn hương đứng ở trong sân, dẫn đầu là một tiểu hồ tử vẻ mặt ôn hòa, tiến lên vái chào Cảnh Huân: “Tiểu nhân là quản sự của Nhạc phủ, công tử trực tiếp lệnh tiểu nhân tới quý phủ giải thích, quốc công phủ chúng ta từ trước đến nay luôn quản thúc gia nhân nghiêm cẩn, cũng không dám dung túng hạ nhân làm ra việc chiếm đoạt dân điền, lần này là do mấy tên không biết liêm sỉ kia cáo mượn oai hùm a”. Hắn cười nói, “Công tử lệnh giao bọn chúng cho quý phủ xử trí, ngoài ra còn có chút lễ vật xem như bày tỏ lòng áy náy, ách… còn phía Tướng quân, công tử sẽ đích thân tới tạ lỗi.”

Cảnh Huân buông tách trà xuống, liếc tiểu hồ tử một cái, lười biếng nghiêng đầu: “Để ta xử trí?” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ ta có thể coi thường vương pháp đem bọn chúng đánh gãy tay gãy chân sao, dù có để chúng ở đây làm khổ lực (aka cửu vạn khuân vác) ta cũng không dư cơm cho chúng ăn, các ngươi đem người đi hết đi.”

Quản sự kia vội đáp ứng, đang chuẩn bị dẫn người đi, Cảnh Huân lại khụ một tiếng đứng dậy.

“Chuyện này có thể công tử các ngươi không biết rõ, nhưng ngươi là người trông coi đủ mọi chuyện to nhỏ trong Nhạc phủ tại Kế Châu, thế nào một chút tin tức cũng không hay biết,” hắn cầm lấy cái quạt bên cạnh gõ gõ lên đầu tiểu hồ tử, “Ta cũng sẽ không làm khó các ngươi, chỉ là muốn các ngươi nhớ kĩ, lần này ta tha cho các ngươi không phải vì ta là người tốt, nếu còn để ta nghe thấy mấy chuyện như thế này nữa…”

Nhìn tiểu hồ tử sắc mặt khó coi, Cảnh Huân trái lại cười cười, chậm rãi nói: “Gia sẽ cho các ngươi ăn không ngon ngủ không yên.”

Trên mặt hắn dù mang theo ý cười, từng chữ từng chữ vẫn toát ra hàn ý, quản sự kia nghe xong, trên trán ứa ra một tầng mồ hôi, ấp úng dạ vâng, sau đó lập tức dẫn người rời đi, suýt nữa thì vấp chân va phải cửa.

Trần bá hiển nhiên bị hù, xoa hai tay thấp thỏm bước tới trước mặt Cảnh Huân: “Lão, lão gia, vị tướng quân kia có quan hệ gì với ngài vậy?”

Tâm tình Cảnh Huân coi như không tệ, tuy hắn không trả lời Trần bá, nhưng vẫn uể oải phất tay: “Mấy thứ kia các ngươi phân chia nhau đi.”


Hàng ngày sau giờ ngọ, Liệu Tương đều tựa vào ghế trúc trong viện chợp mắt một lát, thế nhưng hôm nay y lại ngồi một mình trong phòng, lật xem thư sách. Cảnh Huân chậm rãi đi tới, kề sau tai y cười nói: “Ngươi xem hiểu mấy thứ này?”

Vốn chỉ là lời trêu đùa, nhưng Liệu Tương lại ném sách đi, lãnh đạm mở miệng: “Ta không biết chữ, đương nhiên xem không hiểu rồi.”

Cảnh Huân lúc này mới phát hiện ra y có điểm bất thường, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Liệu Tương lắc đầu, lại khôi phục vẻ mặt bình thường như mọi khi: “Chuyện kia giải quyết xong rồi?”

“Ừ, không có việc gì cả,” Cảnh Huân ngồi xuống đối diện y, cười cười, “Ngày ấy ta ly kinh, Bách Lý Mộc đưa ấn cho ta, ta còn cảm thấy hắn lo lắng quá mức, ai ngờ nhanh như vậy đã phát huy công dụng rồi.”

Liệu Tương mặt không biểu cảm nghe hắn nói, bỗng nhiên gật đầu nở nụ cười: “Bách Lý tướng quân quả nhiên có bản lĩnh, đến Nhạc đại công tử cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Cảnh Huân vẫn không phát hiện ra thâm ý sâu xa trong lời nói của Liệu Tương, còn gật đầu phụ họa theo .

Liệu Tương nhìn Cảnh Huân một cái: “Lần đầu tiên gặp Bách Lý tướng quân là ở Linh Châu, khi đó hắn một thân quân trang, tư thái hiên ngang mạnh mẽ,” y nói đến đây, khẽ cúi đầu, “Thế nhưng cái đêm ta lẻn vào phủ tướng quân xin viện trợ, hắn không mang giáp phục, so với ngày thường tuy thiếu đi anh khí, song lại càng tuấn mỹ vô song, tính ra ta còn chưa gặp qua ai so với hắn…”

“Đủ rồi,” Cảnh Huân có phần giận hờn cắt ngang lời y, “Khen ngợi nam nhân khác trước mặt ta, ngươi cho rằng ta sẽ không ăn dấm chua sao?”

“Ngươi…” Liệu Tương nhất thời bực bội, đập mạnh xuống bàn một cái, “Ngươi ghen cái gì! Ta mới…”

Cảnh Huân nhìn y bực tức, trái lại nở nụ cười, tiến lên ôm lấy Liệu Tương: “Ngươi bây giờ là người đứng đầu trong nhà mà, phải không? Đập bàn trước mặt ta như vậy, đưa ta nhìn xem, tay có đau không?” Một bên nói một bên nắm lấy bàn tay y, nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn, sau đó được đằng chân lân đằng đầu luồn tay vào ống tay áo rộng thùng thình của y, theo cánh tay y dò xét sờ loạn từ trên xuống dưới. Liệu Tương ban đầu chỉ cúi mặt không thèm để ý đến hắn, sau lại bị cái tay kia đùa dai không hất ra được, liền vươn tay còn lại ra, nhéo chỗ mẫn cảm bên hông hắn, nhưng hai tay lập tức bị chế trụ, cả người bị đè lên bàn, không ngừng thở dốc.

Cảnh Huân đặt một nụ hôn lên trán y: “Ngươi giờ học xấu, dám thọc lét ta.”

“Vì sao lại không dám,” Liệu Tương hừ một tiếng, “Ngươi cũng không phải là Hoàng đế nữa.”

Cảnh Huân vốn chỉ muốn trêu y, nhưng hiện tại đặt y ở dưới thân, nhìn lồng ngực y phập phồng lên xuống, mặt đã dần đỏ ửng. Một tháng qua, vì săn sóc thương thế của Liệu Tương, hắn năm lần bảy lượt khắc chế, chưa hề cùng y thân cận, lúc này bị hơi thở nhàn nhạt phảng phất của y khơi dậy, dục vọng đã sớm hừng hực vươn lên.

Liệu Tương nghiêng mặt đi, để lộ phần cổ tuyết trắng phiếm hồng, thanh âm cực khẽ: “Ngươi…thả ta ra.”

“Liệu Tương,” giọng nói Cảnh Huân đã có chút khàn khàn, “Ta không nhịn được nữa.” Hắn một bên nói một bên kéo vạt áo Liệu Tương ra, cúi xuống ngậm lấy hầu kết nho nhỏ của y.

Liệu Tương vươn tay ngăn lại động tác của hắn, thần sắc đỏ bừng: “Trời hãy còn sáng…”

Cảnh Huân cắn cắn cổ y mơ mơ hồ hồ đáp: “Mấy song cửa sổ đều đã được phủ màn che, đến cả ánh sáng cũng không xuyên qua được, ngươi còn ngại cái gì.”

Liệu Tương khúc khích bật cười, nhưng vẫn đẩy hắn ra: “Ngươi đứng lên đi, đợi đến buổi tối…”

Cảnh Huân không phân biệt nặng nhẹ giữ chặt lấy tay y, kéo xuống áp vào hạ thân mình, khẩu khí có phần cấp bách: “Nó không đợi được,” hắn kề thật sát vào gương mặt Liệu Tương, bày ra bộ dáng ủy khuất,” Ta cũng đã nhịn lâu lắm rồi…”

Liệu Tương tim loạn nhịp trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là khe khẽ gật đầu.

Cảnh Huân nhất thời mừng rỡ, không chờ nổi đến lúc lên giường, vung áo quét hết mấy thứ trên bàn xuống, sau đó dụi vào cằm Liệu Tương nở nụ cười: “Không biết ta nên bắt đầu ăn từ chỗ nào a.”

Mắt thấy Liệu Tương nghe mình nói xong có phần ngượng ngùng quẫn bách, Cảnh Huân không nhịn được nữa, cúi xuống cắn mút bờ môi y một hồi, sau đó nới mở khớp hàm y để đầu lưỡi mình tiến vào trong, quấn lấy đầu lưỡi Liệu Tương.

Liệu Tương bị hắn hôn hơi thở dần gấp gáp, ngón tay bất giác nắm chặt lấy tay áo nam nhân. Cảnh Huân cúi nhìn hàng mi y không ngừng phát run, càng cảm thấy muôn phần đáng yêu, môi di lên trên hôn thái dương y, tay cũng không an phận vén áo choàng Liệu Tương, đem quần y cởi xuống. Liệu Tương thấp giọng thở hổn hển, nhưng cũng không kêu hắn ngừng lại. Cảnh Huân càng được thể, trượt xuống dùng răng xé mở lớp y sam đã được giải khai phân nửa, lộ ra hai hạt san hô đậu tử nhỏ xinh.

Ngực vốn là nơi mẫn cảm nhất của Liệu Tương, lại bị nam nhân ngậm lấy day cắn một hồi, tê ngứa không chịu được, y khẽ động mình tránh đi, từ bờ môi thốt lên vài tiếng rên rỉ. Cảnh Huân lúc này mới ngẩng đầu, nhìn y cười khẽ một tiếng, lại dùng ngón tay vân vê trêu đùa hai điểm nhũ thủ non nớt hồng hồng. Liệu Tương bị hắn nghịch loạn thực xấu hổ, hai chân tách rộng đặt ở hai bên hông nam nhân, bắp đùi bên trong bị y phục nam nhân ma sát càng lúc càng run rẩy không ngừng.

Cảnh Huân nhìn y ngay cả lỗ tai cũng phiếm hồng, càng nổi lên ý định đùa giỡn, đầu lưỡi liếm dọc từ ngực xuống bụng khiến Liệu Tương liên tục phát run, cơ hồ muốn thốt lên mấy tiếng xin tha. Hơn tháng qua y chưa làm loại chuyện này, khe nhỏ khép chặt không trơn, bị ngón tay Cảnh Huân đâm vào liền co rút, y vội nhỏ giọng: “Chậm một chút…ta không quen.” Cảnh Huân thu ngón tay về, lại hôn lên bờ môi y: “Đừng sợ, ta sẽ làm thật nhẹ nhàng.” Hắn vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn ngăn tủ bên giường.

Hành động ấy lọt vào mắt Liệu Tương, y chợt nhớ ra, khẽ nhướng người dậy cố ý hỏi: “Hôm trước ta thấy trong hộc tủ bên kia có một hộp nhỏ, bên trong đựng cái gì vậy a?”

Cảnh Huân nhất thời á khẩu không trả lời được, cũng không dám trả lời. Hắn có chút xấu hổ nhìn y, động tác cũng ngừng. Y hẳn là người rõ ràng nhất, loại hộp có trang trí kiểu đó thì công dụng là để làm gì.

“Ngươi rời cung gấp gáp như thế, vậy mà còn nhớ mang theo vật này sao.” Giọng nói của Liệu Tương không lộ rõ ý tứ trách cứ, nhìn thần sắc cũng không biết là hỉ hay nộ.

Cảnh Huân có phần luống cuống, trấn an xoa xoa đầu y: “Nếu như ngươi không thích, ta liền ném nó đi.”

Liệu Tương lại đưa mắt nhìn, nằm xuống, ngực có chút phập phồng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Ngươi nếu muốn dùng thì dùng đi.”

Cảnh Huân suýt không tin nổi vào tai mình, đến lúc lấy lại tinh thần, mới hỏi: “Không phải ngươi không thích nó sao, ta nhớ có một lần ngươi…”

“Ta…” Liệu Tương nhìn hắn một cái, đột nhiên mở miệng, “Là vì khi đó ta bị ngươi xem như món đồ chơi, lăn qua lăn lại…” y nói đến đây, cắn môi dưới không nói thêm gì nữa.

Cảnh Huân sao có thể bỏ qua cơ hội trăm năm khó gặp này, nhanh như cắt cầm lấy hộp hương chi kia, sau khi tách hai chân Liệu Tương ra, lại lên tiếng: “Nếu như ngươi cảm thấy khó chịu, liền nói ra, ta sẽ lau đi cho ngươi.”

Liệu Tương khẽ gật đầu, vì xấu hổ mà cổ thoáng phiếm hồng. Cảnh Huân suýt thì không kiềm chế được nữa, nhưng vẫn cố nhịn, tay dính chút cao chi đặt tại huyệt khẩu Liệu Tương xoa xoa mấy cái, sau đó dò xét tiến vào, ngón tay được tràng bích bao lấy phi thường thoải mái, hắn nuốt nước miếng, hỏi Liệu Tương: “Có khó chịu không?”

Liệu Tương vốn không dám nhìn Cảnh Huân, lúc này mới quay mặt lại, lắc lắc đầu khẽ đáp: “Không, chỉ hơi lạnh thôi.”


Liệu Tương hơi hơi đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có cảm thấy thoải mái không?”

Cảnh Huân ngẩn ra, sau đó suýt bật cười ra tiếng, khó khăn nhịn xuống, cúi mình tiến đến áp sát vào tai Liệu Tương, hạ giọng: “Ta sắp chết ở bên trong ngươi rồi.”

Liệu Tương nghe xong câu trả lời trắng trợn của hắn, tai cũng hồng một mảnh, mặt nghiêng đi phía khác không chịu quay lại nữa.

Cảnh Huân mỉm cười, ngồi dậy đem kiện y phục khoác lên người: “Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta đi kêu bọn họ chuẩn bị nước nóng, cơm chiều sẽ đưa vào phòng, được không?”

Hắn vừa mới rời giường, chợt góc áo bị kéo lại, hắn xoay người cười hỏi: “Làm sao vậy?”

Liệu Tương kéo hắn xong có chút thẹn thùng, nhỏ giọng: “Không cần phải vội, chúng ta trò chuyện một lúc có được không?”

Cảnh Huân đương nhiên đáp ứng, nằm xuống bên cạnh Liệu Tương, ôm chầm lấy thắt lưng y, cười cười: “Ngươi muốn nói gì a?”

Liệu Tương nhìn vào mắt Cảnh Huân nửa buổi, đột nhiên mở miệng: “Ngươi biết tâm tư Bách Lý Mộc không?”

“Gì cơ?” Cảnh Huân giả bộ nhăn mi lại, “Ngươi lại nhắc đến hắn làm gì, chê ta chưa ăn đủ dấm chua sao?”

“Ngươi…” Liệu Tương trừng Cảnh Huân một cái, “Ngươi biết rõ là hắn đối với ngươi…”

Cảnh Huân điểm điểm mũi y: “Ngươi nghĩ nhiều quá, ta cùng hắn ngoại trừ quan hệ quần thần, cũng chỉ là bằng hữu mà thôi, ngoài ra,” hắn cúi đầu đối Liệu Tương cười cười, “Không còn quan hệ gì khác nữa.”

Liệu Tương buông hạ mi mắt, chần chừ lúc lâu, lại nói: “Ngươi có hối hận không?” Y nhìn Cảnh Huân nét mặt kinh ngạc, nói tiếp, “Nơi đây không thể so với cuộc sống trong cung của ngươi trước kia, nếu như ngươi chán ta, vẫn còn có người …ưm…” y chậm rãi nói đến đây, môi bỗng nhiên bị ngăn lại, là một nụ hôn vô cùng dịu dàng ôn nhu.

Cảnh Huân cọ cọ vào môi y, nhàn nhạt cất tiếng: “Sau này đừng nhắc đến những chuyện như thế này nữa,” vòng tay hắn siết chặt hơn, đem Liệu Tương vững vàng ôm lấy, thấp giọng nói, “Ta rất mãn nguyện, mỗi sáng sớm tỉnh lại, trông thấy khuôn mặt say ngủ của ngươi, ta đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.”

Liệu Tương nghe hắn nói xong, vành mắt bất giác cay cay, y cúi đầu rúc trong lồng ngực hắn, không nói thêm gì nữa.

“Kỳ thực ta mới là người phải lo lắng,” Cảnh Huân vuốt ve đầu y, “Ta trước đây đối ngươi không tốt, ngươi cũng rất chán ghét ta, sau này ngươi thực sự vẫn nguyện ý ở bên cạnh ta sao?”

Hắn nói xong, có chút hồi hộp chờ đợi câu trả lời, nhưng Liệu Tương vẫn trầm mặc không nói, mãi lâu sau mới mở miệng: “Khi còn nhỏ ta rất thích ăn hoa quế cao, thế nhưng trong nhà túng thiếu, cho nên không bao giờ được ăn,” y im lặng một hồi, lại tiếp tục, “Dù thi thoảng tết đến có thể sẽ được ăn, nhưng bao giờ ta cũng giả bộ như không thích. Bởi vì như thế…sẽ không lộ ra vẻ ti tiện.”

Nói đến đây, y ngẩng đầu nhìn Cảnh Huân: “Có phải ta rất ngốc không?”

Cảnh Huân ngơ ngác nhìn y, lắc đầu, nhãn thần thoáng mông lung.

Liệu Tương lúc này cũng đã ôm lấy cổ hắn, môi có chút run rẩy hôn lên gương mặt Cảnh Huân: “Ngươi mới là thứ cả đời này, ta muốn nhất mà không dám muốn.”

HOÀN TOÀN VĂN!

Thế nhá! Mỹ mãn luôn nhá!!!!! uốn éo

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.