Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại 1

Phiên bản Dịch · 2490 chữ

Phiên ngoại 1

Vãng sự/ Chuyện cũ

Chiêu Nguyên năm thứ ba, tết Nguyên Tiêu, Thụy An cung.

Bởi khí trời rét mướt, đường đi ẩm ướt trơn trượt, mấy vị cựu thần đều lấy cớ thân thể không khỏe, không thể tới dự tiệc. Tiệc hôm nay không có đám lão đầu mở miệng là lải nhải kia, tâm tình Hoàng đế trẻ tuổi hiển nhiên rất tốt, bên cạnh lại có thái phó Lý Thắng Đình a dua phụ họa, đại yến tới canh hai hôm sau mới kết thúc.

Mấy cung nhân hầu hạ Hoàng đế mặc ngoại bào, phủ thêm một lớp áo choàng mềm mại xa hoa, sau đó mới cẩn thận đỡ hắn ra khỏi điện. Cảnh Huân lúc này đã ngà ngà say, bước đi không vững, nhưng vừa mới từ vòng vây quần thần bước ra cửa chính, gió bắc lạnh thấu xương thốc thẳng vào mặt khiến hắn không khỏi rùng mình kịch liệt, rượu cũng thanh tỉnh phần nào. Hắn vịn chặt lấy cánh tay tiểu thái giám dìu mình, trong men say quan sát mảnh đất trống dưới bậc thềm bị băng tuyết phủ kín, nơi ấy đang đặt cỗ đại kiệu của minh hoàng, mấy thái giám khiêng kiệu không biết đã đứng giữa trời đất rét buốt bao lâu, đều đông cứng run lên bần bật.

Có một thanh âm dè dặt vang lên: “Hoàng thượng, bên ngoài gió to, mau mau lên ngự liễn, quay về tẩm cung nghỉ ngơi a.”

Cảnh Huân lắc đầu: “Cho ngự liễn lui đi, trẫm muốn đi bộ về.”

“Việc này…” đại thái giám Vương Khiển thấp giọng khuyên nhủ, “Hoàng thượng, đêm đã khuya, đường đi đều đã đóng băng, vạn nhất tổn hại đến long thể, nô tài không đảm đương nổi a.”

Cảnh Huân tựa hồ bị lời Vương Khiển lay chuyển, đang muốn nói gì đó, cửa bên đại điện bỗng truyền đến một trận huyên náo ầm ĩ. Hắn liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy một đám thái giám túm tụm ở nơi ấy, loáng thoáng nghe được vài thanh âm như đang quở trách người nào, sau đó tất cả cùng cười phá lên. Hắn có chút hiếu kì bước tới phía trước, đối bọn chúng cất tiếng: “Các ngươi có chuyện gì vui vậy, kể trẫm nghe góp vui cùng.”

Đám người quay lại trông thấy hắn, bị dọa cho sợ hãi, cuống cuồng đồng loạt quỳ xuống. Lúc này hắn mới thấy bị vây ở giữa chính là một tiểu thái giám khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặt mũi không biết bị hắt cái gì lên, cực kì chật vật nhếch nhác. Y ngơ ngác nhìn Hoàng đế một chút, mãi lúc sau mới phản ứng, cũng vội vàng quỳ xuống nền đất. Một lão thái giám khom mình trả lời: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tên tiểu nô tài này thừa dịp thu dọn tàn tiệc lén trộm điểm tâm cùng thức ăn giấu đi, lão nô đang giáo huấn nó.”

Cảnh Huân nhìn tiểu thái giám kia, mơ hồ cảm thấy có chút quen quen, hắn hướng y vẫy tay: “Ngươi lại đây.”

Tiểu thái giám đứng lên, rụt rè bước lên phía trước hai bước, rồi lại quỳ xuống.

Cảnh Huân thấy bộ dạng dè dặt của y, cười ha hả: “Sợ cái gì? Chẳng lẽ trẫm là cọp, ăn thịt ngươi hay sao?” Hắn nói xong, lại nheo mắt cẩn thận đánh giá tiểu thái giám. Lúc này tiểu thái giám cũng đang hơi ngẩng đầu, trộm nhìn hắn một cái. Hoàng đế bắt gặp đôi mắt ẩm ướt kia, rốt cuộc cũng nhớ ra.

Lúc đó là vào mùa xuân một năm trước, năm ấy mưa rơi phá lệ dồi dào. Tối hôm ấy, hắn nằm trên giường nhỏ cạnh cửa sổ lật xem cổ thư, chữ nghĩa khô khan dày đặc xen lẫn tiếng mưa rơi rả rích ngoài kia thôi thúc người ta chìm vào giấc ngủ. Đương lúc mơ mơ màng màng, chợt có người đắp cho hắn một lớp chăn mỏng, khi đó hắn tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đôi mắt ẩm ướt đen nhánh kia, cơ hồ như muốn hút hắn chìm sâu vào. Cảnh Huân cúi đầu, bóp bóp ấn đường, dần tỉnh táo lại, chăm chú quan sát người trước mặt. Tiểu thái giám rất lạ mắt, dung mạo cực kì thanh tú, tóc trên trán dường như bị nước mưa thấm ướt, dính lại thành từng đám, giống như mới đi trong mưa về, còn mang theo hơi nước thanh lệ.

Ngày đó khi tiên hoàng cùng thái hậu lần lượt rời bỏ nhân thế, bao nhiêu trói buộc cầm cố đặt nặng lên vai hắn từ nhỏ trong chốc lát đều tiêu tan, phóng tầm mắt ra thiên hạ rốt cuộc không còn ai quản được hắn nữa, khiến Hoàng đế trẻ tuổi giống như ngựa hoang mất cương, không kìm nổi dục vọng của mình, trong vòng mấy tháng liền nạp bảy vị mỹ nhân, ba vị sung viện. Vậy mà hắn vẫn chưa thấy qua ai hợp khẩu vị mình như người trước mắt, bờ môi hồng hồng khẽ hé mở, gọi hắn một tiếng: “Hoàng thượng…” thanh âm còn mang theo non nớt của thiếu niên.

Hắn vươn tay đè y xuống giường, từ trên cao nhìn xuống đánh giá. Hắn chưa từng nếm thử tư vị thái giám, chỉ mới nghe tam hoàng huynh trước kia kể qua, có vẻ rất thú vị. Dù ám ảnh về chuyện đại hoàng huynh vẫn còn, nhưng hôm nay, hắn bất chấp. Tiểu thái giám lúc đầu cũng không phản kháng, chỉ lộ ra nét mặt khó hiểu hỏi: “Hoàng thượng…đang làm gì vậy?” Hắn ngay cả đáp cũng lười, “Xoẹt” một cái kéo vạt áo trước của y, để lộ khuôn ngực gầy yếu. Người dưới thân run rẩy, đột nhiên dùng sức giãy dụa vùng ra, nói cũng lắp bắp không rõ ràng, mơ hồ van xin hắn. Cảnh Huân chưa từng bị ai cự tuyệt, lập tức nhét một mảnh vải vào miệng y, đem tay y cố định ở trên, da thịt từ trên xuống dưới đều trắng ngần như tuyết, khiến dục vọng hắn bừng bừng, hắn tiện tay sờ soạng mấy cái, sau đó hung hăng đem hạ thân thúc vào nơi xa lạ kia.

Triền miên qua đi, ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, Cảnh Huân hả lòng hả dạ mặc y phục, lại xoay mình nhìn người vẫn đang nằm tại chỗ, vươn tay lật y trở mình, chỉ thấy dưới chân y thấm đẫm một mảng máu lớn, in trên lớp đệm gấm hoa xanh nhạt trông mà ghê người. Cảnh Huân sờ sờ hai gò má lạnh lẽo ướt lệ nọ, sau đó xỏ giày vào, bước ra cửa kêu Vương Khiển phân phó: “Đem đệm chăn trên giường thay.”

Vương Khiển vội vàng khom mình đáp ứng, mang theo hai tiểu thái giám tiến vào phòng, chỉ lát sau là đi ra, có phần thấp thỏm chà xát hai tay mình, cười nói: “Hoàng thượng, bên trong kia…”

“Người bên trong ngươi biết sao, là thị hầu của ai?”

“Bẩm Hoàng thượng, y là người của Phong Thất công công, nô tài nghe nói y thay Tiểu Thuận Tử tới trực đêm.”

“Phong Thất?” Cảnh Huân thu lại dáng vẻ hài lòng trước đó, sắc mặt cứng đờ, sống lưng toát ra hàn ý, hắn quát khẽ, “Trong cung thực là càng ngày càng không có quy củ, trực đêm cũng có thể thay? Đem tên Tiểu Thuận Tử kia đánh hai mươi gậy, trục xuất khỏi cung. Còn cái tên trong phòng, các ngươi trả y về, làm thế nào thì làm, đừng bao giờ để y xuất hiện trước mặt trẫm nữa.”

Không biết là tiếng ho nhẹ của người nào vang lên, khiến Hoàng đế quay về thực tại, nếu không phải tối nay bắt gặp ở chỗ này, hắn gần như đã quên mất, nhớ lần trước ngay cả tên cũng chưa có hỏi, hắn hất hàm: “Ngươi tên là gì?”

“Nô tài tên Tề Liệu.”

Cảnh Huân thất vọng lắc đầu: “Thật khó nghe,” hắn hơi trầm ngâm, “Liệu thảo” là loại cây hay sinh trưởng nơi sông Tương, ngươi sau này kêu Liệu Tương đi.”

Tiểu thái giám được ngự ban tên nhưng cũng không hề tỏ vẻ vui mừng, chỉ ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Hoàng đế một cái. Lão thái giám bên cạnh dùng sức nhéo tay y, quát khẽ: “Nô tài ngu ngốc, còn không mau tạ ơn.”

Y bị đau, kính cẩn dập đầu: “Nô tài khấu tạ ân điển Hoàng thượng.”

Cảnh Huân bình tĩnh nhìn y một hồi, vẫy Vương Khiển đứng bên phân phó: “Ngươi đem y đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó đưa đến tẩm cung trẫm.”

Vương Khiển tuy là ngẩn ra, nhưng vẫn lập tức khom mình đáp: “Tuân lệnh.”

Bên trong tẩm cung lò than cháy rất lớn, ấm áp như mùa xuân, trong lư đốt kì nam hương, lượn lờ tản ra vấn vít, hương vị nồng đậm ngào ngạt, mới ngửi thoáng qua lục phủ ngũ tạng đã tràn đầy ấm áp. Men say trong người Cảnh Huân bắt đầu bừng lên, mí mắt hắn trĩu xuống. Trước mắt thấp thoáng một thân ảnh, là cung nhân bưng canh tỉnh rượu tới, hắn tiếp nhận vừa uống hai ngụm, đã thấy Vương Khiển mang theo người nọ bước vào.

Khuôn mặt y được rửa sạch sẽ, giữa đèn đuốc sáng trưng trông sáng sủa hơn rất nhiều. Y không mấy thay đổi so với năm trước, chỉ là đã bớt đi chút tư vị thiếu niên, vóc người cũng cao lên một ít, cặp mắt buông xuống, chằm chằm nhìn mặt đất.

“Các ngươi lui xuống hết đi.” Cảnh Huân trả bát cho cung nữ, khoát tay.

Liệu Tương nhìn mọi người lần lượt rời đi, biểu tình ngày càng lo lắng.

“Ngươi qua đây.”

Y nghe xong dè dặt bước lên phía trước hai bước, lại dừng lại, co hai bờ vai, mặt cúi xuống nhìn đất.

Cảnh Huân lớn tiếng: “Trẫm bảo ngươi tới đây.”

Liệu Tương sợ đến phát run, đi tới trước mặt hắn. Mái tóc đen vừa gội chưa kịp khô, ướt sũng thả ở sau người, bờ môi đỏ tươi, cặp mắt nhìn Hoàng đế mang theo phòng bị.

Cảnh Huân vươn tay xoa xoa chiếc cằm trơn nhẵn của y, thỏa mãn nở nụ cười: “Nằm lên trên giường đi.”

Trong nháy mắt y thay đổi sắc mặt, “Phịch” một cái quỳ xuống bên chân nam nhân, vừa thấp giọng van xin vừa dập đầu: “Hoàng thượng, tha nô tài đi…”

Nam nhân một tay kéo y, thấp giọng quát: “Đứng lên! Bọn chúng vừa mới đem ngươi rửa sạch sẽ, ngươi lại làm bẩn rồi.”

Hắn giựt tóc Liệu Tương ép y phải ngẩng đầu, dùng ngón tay vuốt ve bờ môi y, chặc lưỡi cười: “Thực là không hiểu phép tắc, lúc này ngươi phải nói ‘Tạ ơn long ân thánh thượng’.”

Cảnh Huân mang y ném lên giường, thấy trên người y chỉ còn một trường bào tơ tằm, bên trong không còn gì khác, quả thật bớt đi bao phiền phức cho hắn. Thừa dịp cơn say vẫn còn, hắn đem y lật qua lật lại làm hết lượt này đến lượt khác, chỉ cảm thấy tư vị so với lần trước thậm chí còn tốt hơn, khiến hắn càng thêm ham muốn. Hắn lật y lên, trông thấy gương mặt đang nức nở nghẹn ngào, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt y, hôn lên đó. Kể cũng lạ, Liệu Tương lúc bị tiến nhập giãy dụa không ngớt, nhưng khi hôn môi lại nhu thuận lạ kì, nằm yên không nhúc nhích. Hắn hôn lên bờ môi y vài lần, dường như vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục giữ cằm bắt y mở miệng ra, đem lưỡi dò xét đi vào. Khi đầu lưỡi hai người chạm nhau, cơ hồ như có một ngọn lửa nhỏ từ bụng dưới bừng lên, đốt sạch cả lý trí hắn, hắn hung hăng tách hai chân Liệu Tương ra, đem tinh khí đặt tại cửa nhỏ của y, thật sâu đâm vào.

Sáng sớm ngày thứ hai, cả người bên cạnh lẫn quần áo cởi ra đều không thấy bóng dáng, Cảnh Huân có chút cáu giận ngồi dậy, quát: “Người đâu!”

Vương Khiển vội vàng chạy tới: “Hoàng thượng có gì phân phó?”

Cảnh Huân đập tay xuống giường: “Người kia đâu rồi?”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài đã cho y đi rồi.”

“Cho y đi?” Cảnh Huân nhắm mắt xoa xoa trán, “Lệnh y tới hầu hạ bên người trẫm.”

Vương Khiển hiển nhiên kinh hãi: “Hoàng…Hoàng thượng…”

Cảnh Huân nhăn mi: “Sao? Trẫm nói ngươi nghe không hiểu?”

“Không phải, thế nhưng,” Vương Khiển thấp giọng, “Y chính là đệ tử Phong Thất công công mang theo…”

“Trẫm nhớ rõ,” Cảnh Huân khoát tay, “Bất quá nếu trẫm đã ban tên cho y, từ giờ về sau y chính là người của trẫm.”

Ngoài dự liệu của hắn, từ ngày bị điều tới, người kia vô cùng nhu thuận, sai bảo cũng dễ dàng, luôn khiến hắn vừa ý. Dần dần có y bên cạnh đã thành quen, thậm chí hắn còn không nhớ nổi mình điều y đến đây để làm cái gì nữa.

Mọi sự yên ổn ước chừng nửa tháng, một chiều nọ, trong lòng Cảnh Huân có chút phiền muộn, hắn rảo bước trên hành lang, dựa vào lan can ngắm nhìn hoa cỏ giải sầu. Trông thấy dưới giàn tử đằng cách đó không xa có hai tiểu thái giám đang nói chuyện, một người trong đó là Liệu Tương, cũng không biết tiểu thái giám còn lại đang kể cái gì thú vị, khiến y cười đến ngặt nghẽo. Cảnh Huân đứng ở đó nhìn, hắn chưa bao giờ thấy người này lộ ra biểu tình sống động đến thế, ho nhẹ một tiếng, hướng bên kia vẫy tay: “Liệu Tương, ngươi qua đây.”

Liệu Tương trông thấy hắn, trong nháy mắt dường như thu hết dáng vẻ tươi cười, cúi đầu bước nhanh tới.

Cảnh Huân nhìn bộ dạng khép nép lễ độ của y, rung động khó hiểu ban nãy cũng chầm chậm biến mất, hắn giữ lấy cằm Liệu Tương hồi lâu, muốn tìm ra điểm bất đồng trên người y so với lần đầu tiên gặp y, nhưng bỗng nhiên phát hiện, khí chất thanh tú xinh đẹp trong con mắt Trung Nguyên kia, không biết tự bao giờ đã tiêu thất không còn nữa.

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.