Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

29

Phiên bản Dịch · 2023 chữ

[29]

Chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà Tần Đức Bảo đã cảm thấy mình như đang từ mặt đất bay tới tận mây xanh, cái đám tôn tử vốn chẳng coi ai ra gì trước kia giờ lại quay sang xun xoe nịnh nọt hắn. Tiểu thái giám bị hắn đánh hôm trước, bầm tím trên mặt còn chưa tiêu tan, cũng ở trước mặt hắn bày ra bộ dáng tươi cười hớn hở, đem cả rượu ngon đồ ăn ngon thường ngày khó thấy đến lấy lòng. Tục ngữ có câu “Hống tử bất thường mệnh”*, huống chi Tần Đức Bảo hãy còn là một hài tử mới lớn, được nghe mấy lời ton hót kia trong lòng cực kì thoải mái, nhân lúc Liệu Tương không có nhà, liền theo bọn họ uống một chầu say bí tỉ. Mãi đến sáng hôm sau khi tỉnh dậy, đầu vẫn còn âm ỉ đau, nếu không phải ngoài kia liên tục vọng đến tiếng đập cửa, hắn đã muốn ngủ một mạch hết ngày luôn rồi.

(*Hống tử bất thường mệnh: theo ý mình hiểu thì là kiểu đi nịnh thằng nào đó khiến cho nó vui, sau này nó hết vui rồi thì cũng không tới bắt đền mình -.-)

Ngoài cửa chính là Tương Toàn quen thuộc, bộ dạng kính cẩn dè dặt hỏi: “Tương công công có ở đây không? Tề đại nhân đang đợi ở bên ngoài.”

Tần Đức Bảo ngáp một cái, lại day day đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, đáp: “Công công tới tẩm cung Hoàng thượng hai ngày rồi, còn chưa có về, ta nào dám đi tìm ngài ấy.”

Tương Toàn vội mở miệng: “Đó là chuyện đương nhiên, thế nhưng…Dường như Tề đại nhân có việc gấp muốn tìm Tương công công, tiểu nhân cũng không biết nên nói lại với ngài ấy như thế nào.” Tháng trước Tần Đức Bảo đã được thăng chức lên một bậc nên Tương Toàn càng chú ý lời ăn tiếng nói của mình hơn.

“Việc gấp sao?” Tần Đức Bảo gãi gãi đầu, “Vậy để ta đi với ngươi một chuyến.”

Tương Toàn gật đầu đồng ý, cúi mình dẫn hắn bước ra phía viên ngoại.

Tề Linh lần này không mặc quan phục, thấy Tần Đức Bảo thì ngạc nhiên hỏi: “Đại ca ta…”

Tần Đức Bảo vội vàng chắp tay thi lễ: “Tiểu nhân bái kiến Tề đại nhân, Tương công công đã nhiều ngày ở bên Hoàng thượng chưa về, Tề đại nhân nếu có chuyện gì cứ nói với tiểu nhân, tiểu nhân sẽ bẩm lại với Tương công công.”

Tề Linh ngẩn ra một lúc, nở nụ cười, khoát khoát tay: “Ta cũng không có việc gì, chỉ là rảnh rỗi tới thăm đại ca thôi,” hắn nhìn Tần Đức Bảo từ đầu đến chân một lượt, hỏi tiếp, “Lần trước tới vội vội vàng vàng, còn chưa biết tiểu công công ở đâu, giữ chức vụ gì?”

Tần Đức Bảo kính cẩn đáp: “Tiểu nhân chỉ là tùy thị theo hầu Tương công công.”

“Vậy sao?” Tề Linh nghe vậy liền móc một thỏi bạc trong tay áo ra đưa cho hắn, “Ngươi cầm lấy đi, coi như là để tạ ơn ngươi đã chăm sóc cho đại ca ta.”

Tần Đức Bảo hoảng sợ, nào dám nhận lấy, từ trước đến nay hắn chỉ thấy người nhà các tiểu thái giám biếu xén mấy lão công công để chúng được chiếu cố quan tâm, đâu có đạo lý hạ nhân lại được nhận bạc. Hắn cuống quít lắc đầu: “Việc này tiểu nhân không dám.”

Tề Linh không giải thích, cứ một mực nhét bạc vào trong tay Tần Đức Bảo, cười nói: “Tiểu công công chê ít sao?”

“Sao…sao ngài lại nói như vậy…?” Tần Đức Bảo lắp bắp, từ khi thấy Tề Linh gọi Liệu Tương bằng đại ca, hắn đã rất khâm phục vị quan viên trẻ tuổi này, so với người nhà của các thái giám khác trong cung thì khác nhau một trời một vực a, lúc này lại còn mềm mỏng ủy thác tiểu thái giám hắn chăm sóc ca ca mình, bởi vậy hắn liền nhận định, vị Tề đại nhân này quả đúng là người tốt trăm năm khó gặp.

Tề Linh cũng không có ý rời đi, hắn kéo Tần Đức Bảo ngồi xuống, ôn tồn hỏi thăm: “Sức khỏe đại ca ta gần đây thế nào?”

Tần Đức Bảo liên tục gật đầu: “Đã khá hơn nhiều.”

“Vậy là tốt rồi,” Tề Linh tựa hồ được trấn an, thở phào nhẹ nhõm, lại nói tiếp: “Ta với đại ca chia xa hơn chục năm, tuy là huynh đệ ruột thịt nhưng cũng không tránh khỏi có phần xa cách, còn nhiều chuyện phải thỉnh giáo tiểu công công.”

Tần Đức Bảo vội mở miệng đáp: “Sao dám nhận từ thỉnh giáo a, Tề đại nhân có gì cứ hỏi, tiểu nhân được điều tới hầu hạ Tương công công chưa tròn một năm, nhiều việc cũng không tường tận lắm.”

Tề Linh cười cười: “Đại ca ta mấy năm nay tính tình ra sao?”

“Tính cách Tương công công rất ôn hòa, rất ít khi thấy ngài ấy nổi giận,” Tần Đức Bảo gãi đầu, “Thậm chí có lúc nghe người khác nói xấu Tương công công, ngay đến ta còn không chịu nổi, vậy mà ngài ấy vẫn làm như mắt điếc tai ngơ không biết gì.”

“Ồ?” Tề Linh gật đầu, “Xem ra trong cung cũng chẳng khác chốn quan trường là mấy, đều giày vò người ta thành cái dạng như vậy.”

Tần Đức Bảo di một tiếng, ngạc nhiên hỏi: “Không phải Tương công công từ trước đến nay vẫn luôn hiền lành sao?”

“Hiền lành?” Tề Linh nở nụ cười, “Đại ca đối với ta xem như cũng tốt, nhưng đối với người khác thì ta không chắc. Khi còn nhỏ có lần có kẻ mắng y là đồ không mẹ, kẻ kia sức cường lực đại, ca ca ta biết đánh không lại hắn, liền đợi đến nửa đêm, thừa dịp hắn đang ngủ bò vào trong nhà hắn, lấy đá đập vỡ hết mấy bình rượu nhà hắn.”

Khi còn bé Tần Đức Bảo cũng hay đánh lộn, thế nhưng có đánh chết hắn cũng không nghĩ Liệu Tương lại dám làm ra chuyện như vậy.

Như thể coi Tần Đức Bảo là người nhà, Tề Linh kể tiếp: “Nương ta kỳ thực không thích đại ca, nói tính tình y u ám, khiến người ta ghét bỏ,” nói đến đây hắn lại nhìn Tần Đức Bảo một chút, “Y nhìn qua giống như vải bông khiến người ta muốn chà đạp giày xéo, thực ra bên trong lại ẩn giấu gai nhọn, nếu không cẩn thận bị đâm phải, cũng chỉ có thể coi như mình đã tự chuốc lấy xui xẻo mà thôi.”

Tần Đức Bảo nghe Tề Linh nói xong, đờ ra không biết nên đáp lại thế nào.

Tề Linh khẽ lắc đầu: “May mà bây giờ tính đại ca cũng đã thay đổi, nếu không ở trong cung sợ là chịu không ít khổ đau,” rồi như chợt nhớ ra điều gì, Tề Linh liền hỏi, “Đại ca mấy hôm nay vẫn ở chỗ Hoàng thượng chưa về?”

“Đúng vậy,” Tần Đức Bảo vội đáp, “Đi từ ngày hôm kia.”

“Huynh ấy và Hoàng thượng…” Tề Linh do dự mở miệng, “Ở cạnh nhau có hòa hợp không?”

“Ây…” Tần Đức Bảo bất giác đỏ mặt, “Hòa hợp hay không tiểu nhân không chắc, chuyện của Hoàng thượng và Tương công công tiểu nhân không hiểu rõ, có lúc trời yên biển lặng, có lúc lại ầm ĩ náo loạn không thôi.”

Hắn lén nhìn sắc mặt Tề Linh, nói tiếp: “Kể ra cũng lạ, Tương công công thường ngày đối với mọi thứ đều chẳng buồn phản ứng, thế nhưng ở trước mặt Hoàng thượng đôi khi lại quật cường đến không ngờ, tiểu nhân ở một bên cũng chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.”

“Thật không,” Tề Linh nghe vậy trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu đại ca quật cường như vậy sao Hoàng thượng có thể giữ y bên cạnh suốt từng ấy năm, lẽ nào Hoàng thượng đối với y…quả thực vô cùng tốt hay sao?”

Tần Đức Bảo nghe xong xua tay lia lịa: “Tề đại nhân ngài cũng đừng nhẹ dạ tin vào mấy lời đồn đãi bên ngoài, tiểu nhân thấy Tương công công chỉ có một người thân duy nhất là ngài nên mới nói với ngài chuyện này.”

Tề Linh liên tục gật đầu: “Ngươi nói đi.”

“Con người Hoàng thượng tiểu nhân không hiểu nổi, mới thấy người vui vẻ hòa nhã trong chốc lát, lát sau đã lôi Tương công công ra đánh cho thương tích đầy mình, công công tuân theo Hoàng thượng thì không sao, còn không tuân thì thân thể nhất định sẽ chịu không ít khổ sở. Đám hậu cung phi tần lúc nào cũng chiều lòng Hoàng thượng mà người còn không thích, huống hồ Tương công công trước mặt Hoàng thượng tính tình lại như vậy,” Tần Đức Bảo nói đến đây liền đè thấp thanh âm, “Đôi khi tiểu nhân cảm thấy, công công dường như không có coi Hoàng thượng là Hoàng thượng a.”

Nghe xong biểu tình Tề Linh cực kì phức tạp, hắn nghiêng đầu hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy ca ca ta trong mắt Hoàng thượng là gì?”

“Nô tài!” Tần Đức Bảo bĩu môi, “Trong mắt Hoàng thượng ai mà chẳng phải nô tài!”

Thấy biểu hiện của Tề Linh, Tần Đức Bảo vội mở miệng phân bua: “Tiểu nhân nói bậy đó, cái này tiểu nhân cũng không biết được, đại nhân nghìn vạn lần đừng tin là thật a.”

Tề Linh trái lại nở nụ cười, lắc đầu nói: “Không, ngươi nói rất đúng.” Hắn nhìn bốn phía xung quanh một chút, thấp giọng, “Ta đã nhiều ngày nghe mấy vị đại nhân dâng sớ thỉnh Hoàng thượng lập hậu, trong cung có đồn đãi gì không?”

“Lập hậu?” Tần Đức Bảo thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tề Linh, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi đáp, “Tiểu nhân không có nghe thấy gì hết.”

“Thật không?” Tề Linh nhíu nhíu mày, trầm tư nghĩ ngợi một hồi lại nói, “Ta còn có chuyện này không biết có nên hỏi không…”

Tần Đức Bảo vội vàng đáp: “Chuyện gì đại nhân cứ hỏi, miễn là tiểu nhân biết tiểu nhân sẽ không giấu ngài.”

Tề Linh gật đầu, thấp giọng: “Chẳng hay trong cung Hoàng thượng sủng ái nhất vị tần phi nào?”

Tần Đức Bảo gãi gãi đầu: “Đại nhân hỏi câu này quả thực làm khó tiểu nhân, trong cung ai mà chẳng biết, mấy vị nương nương kia một năm bất quá cũng chỉ được gặp qua Hoàng thượng vài lần, nếu nói sủng ái….đương nhiên so với Tương công công còn kém xa.”

Tề Linh đứng dậy, ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn phía Tần Đức Bảo: “Cứ vậy đi, ta về trước, thỉnh tiểu công công chuyển lời hỏi thăm của ta tới đại ca.”

Tần Đức Bảo gật đầu ưng thuận, lại nghĩ tới cái gì, thở dài thật sâu: “Nghe nói Tề đại nhân tháng sau đại hỉ, tiểu nhân xin chúc mừng.”

Tề Linh khoát tay, nhàn nhạt nói lời cảm ơn.


Liệu Tương mở mắt ra, nhìn thấy nam nhân áo mũ chỉnh tề đứng ở đầu giường, mơ mơ màng màng hỏi: “Ngươi còn chưa thượng triều sao?”

“Trẫm đã hạ triều rồi,” Cảnh Huân vuốt ve khuôn mặt ái nhân, “Sao giờ vẫn còn ngủ?”

“Ta hơi mệt.” Liệu Tương đáp, đôi mắt nửa nhắm nửa mở dường như lại muốn tiếp tục trầm mình vào giấc ngủ.

Cảnh Huân nhìn sắc mặt y, gật đầu: “Xem ra nên triệu Ngọc Thanh đạo sĩ trở về thôi.”

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.