Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

27

Phiên bản Dịch · 2038 chữ

[27]

“Liệu Tương…” Cảnh Huân cảm thấy cổ họng khô khốc, dang tay kéo y vào trong lòng, y cũng không giãy giụa tránh đi, chỉ nhu thuận tựa vào bờ vai hắn.

“Trước kia còn trẻ, ta cứ nghĩ rằng đến một ngày tính tình ngươi sẽ thay đổi, không còn hỉ nộ vô thường nữa, chí ít cũng sẽ coi ta giống như một con người thực sự,” Thanh âm Liệu Tương mơ hồ, phảng phất giữa tiếng nước chảy có chút không thực, “Thế nhưng thoáng cái đã hơn chục năm qua đi, tuổi ta cũng đã lớn, lại càng hiểu rõ tình cảnh của mình hơn. Ta biết sẽ có ngày ngươi chán ghét ta, nhưng ta đâu có biện pháp, chỉ có thể nơm nớp lo sợ chờ đến giờ phút ấy. Đến lúc đó, ta sẽ giống như sư phụ, bị quẳng đến một xó xỉnh hẻo lánh, bị người người trào phúng miệt thị, cho đến chết…”

Nói đến đây ngực Liệu Tương kịch liệt phập phồng, y gắt gao xiết lấy cánh tay Cảnh Huân: “Đến chết chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau một lần nào nữa.”

Cảnh Huân giữ chặt y, nâng khuôn mặt y lên, nhìn vào trong con ngươi đen thẳm, vội vàng lên tiếng: “Ta chưa bao giờ…”

Thế nhưng Liệu Tương một mực quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn thẳng Cảnh Huân: “Hoàng thượng, ngươi hiểu rõ thân phận thái giám chúng ta, rất nhanh sẽ già đi. Năm nay ta đã hai mươi sáu, năm năm nữa qua đi, chưa nói đến ôm, sợ rằng ngay cả liếc ta một cái ngươi cũng không thèm.”

Từng lời từng lời của Liệu Tương đều xen lẫn bi thương, dáng vẻ đau xót yếu đuối ấy Cảnh Huân chưa một lần được thấy, cơn tức giận cùng oán hờn tích tụ nhiều ngày trong giây lát như tan thành khói mây, hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên tóc mai y, ôn nhu khẽ nói: “Sẽ không, ngươi đừng lo nghĩ nhiều như thế, ta đối với ngươi ra sao, triều đình trên dưới, hậu cung phi tần, còn ai mà không biết.”

Liệu Tương nhìn sắc mặt hắn, tựa hồ bất đắc dĩ nở nụ cười, còn chưa kịp phản ứng, cằm đã bị nâng lên tiếp nhận nụ hôn của nam nhân. Nhiệt độ cơ thể Cảnh Huân so với làn nước kia còn nóng hơn rất nhiều, vòng tay vững chắc ôm trọn lấy thân mình y, đôi môi quấn quít mãnh liệt như muốn đem y nhai nuốt vào trong bụng. Đến khi dây dưa xong, Liệu Tương chỉ có thể vô lực ngồi phịch xuống trong lòng nam nhân thở hổn hển.

Cảnh Huân kề sát vào tai y, trầm giọng: “Liệu Tương, ngươi còn một việc chưa nói với ta.”

“Việc gì?” hai mắt Liệu Tương phủ sương nhìn hắn.

“Vào đêm trước ngày ta đi dự sinh thần Vân Phi, vì sao ngươi lại lưu lại trên cổ ta vết tích như vậy?”

Nghe hắn nói xong câu đó, khuôn mặt đỏ bừng của Liệu Tương thoáng chốc tái nhợt, ngay cả môi cũng bắt đầu run rẩy: “Ngươi…thì ra ngươi đã biết.”

Cảnh Huân miễn cưỡng tựa vào vách trì, gật đầu: “Ban đầu ta cảm thấy khó hiểu, từ trước đến nay ngươi chưa bao giờ lưu lại trên người ta cái gì. Nhưng cả buổi thấy các nàng cứ chằm chặp nhìn ta một cách khác thường, ngay cả kẻ đần độn cũng biết.”

“Ta hẳn là điên rồi phải không…” Liệu Tương lấy tay che mặt, nức nở khóc lên, “Rõ ràng biết là không thay đổi được gì, nhưng vẫn không cam tâm.”

Cảnh Huân nghe xong lời thú nhận nọ, chỉ cảm thấy trong lòng như bị lửa thiêu đốt, hắn bắt lấy tay Liệu Tương, nhìn khóe mắt y chuyển hồng, nói: “Ta không có trách ngươi, ta rất vui, Liệu Tương,” hắn ghì chặt thắt lưng y, “Thực sự rất vui.”

Hắn áp bàn tay Liệu Tương lên khóe miệng, mân mê hôn nhẹ từng ngón tay trắng muốt mảnh mai: “Mấy năm nay kì thật càng ngày ta càng không hiểu nổi ngươi, ta thật tâm đối đãi ngươi, nhưng ngươi vẫn không chịu giao tâm của ngươi cho ta.”

Bờ mi Liệu Tương ướt đẫm, y lắc đầu: “Ngươi nhất thời cao hứng mới nói với ta mấy lời ngọt ngào như vậy, chỉ lát nữa thôi là sẽ lại như cũ…”

Hắn kéo Liệu Tương gần thêm chút nữa, kề lên trán y, khẽ giọng hỏi: “Ngươi không tin ta?”

“Không phải ta không tin, mà là ta không dám tin. Ngươi là Hoàng thượng, ta chỉ là một…” Y nói đến đây, môi cơ hồ đã bị cắn đứt, “Huống hồ còn bị kẻ khác…”

Cảnh Huân liền che lấy miệng y, lắc đầu nói: “Chuyện này về sau không được nhắc lại.”

“Không được nhắc lại?” Liệu Tương cười khổ, “Được, ta sẽ không nhắc lại nữa.”

Khuôn ngực cùng bờ vai trắng muốt như ngà của Liệu Tương lộ ra trên mặt nước, da thịt giữa hơi nước ấm nóng cũng dần dần chuyển hồng. Cảnh Huân nhìn mà miệng khô lưỡi khô, hắn đứng bật dậy: “Ngâm nước lâu sẽ thấy khó chịu, mau theo ta lên đây.”

Vừa mới bước lên bậc thềm, Liệu Tương đã bị vững vàng áp lên đài cẩm thạch. Dường như nam nhân đã kiềm chế rất lâu, liếm mút cổ và ngực y không ngừng, lại vùi đầu dùng răng khẽ cắn xé nhũ thủ mềm mại của y. Thù du nho nhỏ bị hắn cắn tới sưng đỏ, Liệu Tương thở gấp gáp, gắng giãy giụa cử động dưới thân nam nhân: “Đừng…”

Cảnh Huân ngẩng đầu thấy con mắt y ầng ậng nước, càng không kìm nén nổi, thân thể dán lên mình Liệu Tương cùng y hôn môi, gắng sức mút lấy cái lưỡi mềm mại, mãi đến khi y gần như không thở nổi nữa mới luyến tiếc buông ra.

Liệu Tương lấy tay lau đi tân dịch (nước bọt) tràn ra bên môi, nhỏ giọng: “Đầu lưỡi đau quá.”

Cảnh Huân cười cười, nhưng lại tiếp tục mơn trớn cọ xát môi y, tay còn lần xuống eo y, xoa nắn, nhẹ nhàng tặc lưỡi: “Ngươi gầy như vậy, thắt lưng còn chưa đủ một vòng ôm của ta.”

Tuy gầy nhưng cơ thể kia vẫn thật mê người, da thịt từ ngực đến bụng dưới đều tuyệt mỹ, giữa hơi sương bao phủ tựa như ngà voi tạc thành, toàn bộ không nửa phần tì vết. Cảnh Huân ghì lấy thắt lưng y, theo đường bụng hôn một lượt từ trên xuống dưới. Cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt, cơ thể mẫn cảm của Liệu Tương khẽ run lên, thanh âm nỉ non khẩn cầu: “Đừng… Đừng đùa nữa.”

Cảnh Huân thực sự ngừng lại, ngắm nghía tính khí không trọn vẹn của người kia dưới lớp thể mao thưa thớt che phủ, vật nhỏ sợ hãi mà phát run, nhìn qua thật đáng thương. Hắn cẩn cẩn dực dực vươn tay, mới chạm nhẹ vào, Liệu Tương đã giống như bị hù cho kinh hách suýt nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn hắn.

Kinh ngạc trước phản ứng của Liệu Tương, Cảnh Huân nảy ra ý xấu tiếp tục trêu đùa vật nhỏ, Liệu Tương kinh hãi kêu lên, giãy giụa đạp cho hắn một cái: “Đừng có chạm vào!”

Cảnh Huân thấy bộ dạng sợ hãi như thỏ con của y, trái lại nở nụ cười, dùng cả thân thể giữ chặt, ép y phải tách hai chân ra, cúi xuống nhìn chăm chú thứ giữa hai chân y.

Liệu Tương vội vàng dùng tay che đi, thanh âm cầu xin dẫn theo tiếng nức nở nghẹn ngào: “Van cầu ngươi, đừng nhìn.”

Trước đây Cảnh Huân chưa từng chạm vào nơi này của Liệu Tương, hôm nay ngẫu nhiên động qua lại khiến y phản ứng mãnh liệt đến vậy, hắn cảm thấy thú vị vô cùng, đương nhiên sẽ không đơn giản buông tay, chỉ thuận miệng trấn an: “Đừng sợ, để ta nhìn một chút.”

Liệu Tương không còn bộ dáng nhu thuận như trước, tận lực phản kháng, cố sức kẹp hai chân, ngay cả tiếng khóc cũng dẫn theo sợ hãi tuyệt vọng.

Thấy Liệu Tương như vậy, Cảnh Huân cũng không như mọi ngày cho rằng y ngoan cố mà ra tay đánh y, chỉ hậm hực buông ra, nhìn y chậm chạp ngồi dậy, cuộn mình vào.

Việc này thật khiến Cảnh Huân cụt hứng, giọng cứng đờ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Liệu Tương thống hận nói: “Ngươi rốt cuộc vẫn như vậy, thản nhiên đâm chọc vào vết thương lòng của người khác, vì từ bé sinh ra đã là vua, cho nên ngay cả đau khổ của người khác cũng sẽ không hiểu được.”

Cảnh Huân lúc này mới minh bạch, thì ra Liệu Tương xem việc y bị hoạn là nỗi ô nhục cả đời này, cho nên mới không muốn cho hắn thấy chỗ khiếm khuyết trên cơ thể kia. Hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc Liệu Tương: “Ta chưa từng nghĩ nơi đó khó coi,” hắn kề sát bên tai y: “Trên người ngươi không chỗ nào là ta không yêu thích.” Từ trước đến nay Cảnh Huân chưa bao giờ nói những lời tình ý đến vậy, dứt lời mặt cũng hồng hồng.

Liệu Tương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, con mắt hơi hơi đỏ, bỗng nhiên vươn tay vòng qua cổ hắn, hành động bất ngờ này khiến Cảnh Huân ngây ngốc tại chỗ, mãi lúc sau mới lấy lại phản ứng, dang tay ôm lấy y. Liệu Tương tựa cằm trên vai hắn, nhẹ giọng: “Hình như ta đang nằm mơ.”

Cảnh Huân lau đi lệ ngân chưa khô trên gương mặt y, ôm chặt thêm chút nữa: “Sao lại là nằm mơ được.”

“Đúng là không phải mơ,” Liệu Tương chau mày, chỉ chỉ xuống phía dưới, “Trong mơ làm sao có thứ này được.”

Mặt Cảnh Huân nóng bừng, dục vọng của hắn giữa hai chân ẩm ướt của Liệu Tương đã sinh đau nhức từ lâu, hắn giận tái mặt, nhưng vẫn dùng khẩu khí trêu đùa: “Lá gan ngươi thật không nhỏ, ta dung túng ngươi nhiều, ngươi lại quay ra chế nhạo ta.” Vừa nói hắn vừa mạnh mẽ thúc na căn tới phía trước, suýt thì vào được mật thất vừa chặt vừa nóng kia.

“Đau…” Liệu Tương vội vàng dùng tay ngăn lại hung khí thô to, thấp giọng, “Chờ một chút.” rồi đặt ngón tay mảnh dẻ vào trong miệng mút lấy, để nó dấp dính thủy khẩu, sau đó tự lần mò tới hậu huyệt phía sau, từ từ đút vào.

Cảnh Huân thấy mà ngây người, ngơ ngẩn nhìn y.

Liệu Tương khẽ thở gấp tựa đầu trên vai hắn: “Nếu ngươi vẫn ngang ngược như vậy, vạn nhất làm ta chảy máu, ta sẽ không thể ngồi trên ghế nhiều ngày tới.”

Nét mặt Cảnh Huân có chút thẹn, nhưng hắn vẫn mạnh miệng: “Bí vật hương chi (chi: mỡ, hương: hương thơm) cũng không phải không có, chỉ tại ngươi không muốn dùng thôi.”

Liệu Tương trừng hắn một cái: “Cái thứ đó…”

Cái gọi là bí vật hương chi kia, hơn phân nửa là pha với xuân dược, Cảnh Huân chỉ dùng với y một lần, ai ngờ y không những không mị thái hoành sinh như lời đồn, lại còn tự cắn môi mình tới chảy máu, khóc dưới thân hắn một đêm, khiến hắn cực kì mất hứng, thế nên cũng không dùng thêm lần nào nữa.

Bị Liệu Tương lườm, trong lòng Cảnh Huân càng thêm nhộn nhạo, hắn vươn tay ôm lấy Liệu Tương, đặt y ngồi trên thắt lưng mình, khẽ giọng hỏi: “Được chưa?”

Liệu Tương nắm chặt cánh tay hắn, chậm rãi đáp: “Được rồi.”

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.