Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

15

Phiên bản Dịch · 1490 chữ

[15]

“Tại hạ Trương Nhữ Vu, xin hỏi tính danh công tử?” Trương gia chắp tay chào hỏi Cảnh Huân.

Cảnh Huân cũng đáp lễ lại: “Tiểu đệ họ Tề, Tề Nguyên.”

Liệu Tương ngẩn ra, lườm hắn một cái, rồi lại thu ánh mắt về. (à vâng, nếu ai còn nhớ thì tên thật của e Tương trước khi bị a Huân cải tên là Tề Liệu, chưa cưới mà đã đòi theo họ vợ =)))

Trương Nhữ Vu không chút nghi ngờ, vội mời bọn họ ngồi xuống, kêu tiểu tỳ dâng trà lên. Gã hỏi: “Tề công tử là nhân sĩ kinh thành?”

Cảnh Huân gật đầu: “Phải, lần này ta tới Cẩm Châu là muốn mua vào một lượng lớn thóc lúa, nghe nói cửa hàng Trương huynh là hạng nhất ở Cẩm Châu, nên muốn đến tiếp kiến một phen.”

Trương lão gia liền tỏ ra khiêm tốn: “Không biết Tề công tử muốn mua bao nhiêu.”

Cảnh Huân mỉm cười, viết một con số lên mặt bàn.

Trương Nhữ Vu vừa thấy liền thất thanh: “Nhiều như vậy?”

“Nếu cửa hàng Trương huynh không có đủ số lượng, ta đành phải tới nơi khác vậy.” Cảnh Huân cười cười, chắp tay với Trương Nhữ Vu. Đang muốn đứng dậy, lại nghe Trương lão gia vội vàng lên tiếng: “Cũng không phải không có, chỉ là cần thêm chút thời gian thu xếp, chẳng hay Tề công tử hiện trọ tại nơi nào?”

Liệu Tương đứng bên cạnh đáp: “Phòng chữ Thiên, Nghênh Phúc khách điếm” (TQ hay chia phòng thành 3 loại thiên nhân địa, rồi tên phòng là mai, lan, cúc, trúc…)

Trương Nhữ Vu gật đầu với y, sau đó quay lại phía Cảnh Huân: “Hôm nay công tử trở về nghỉ ngơi, đợi tại hạ chuẩn bị xong sẽ phái người tới thỉnh công tử.”

Cảnh Huân đứng lên nói: “Cứ như vậy đi, ta về chờ tin tốt lành.”

Bước ra ngoài phố, Cảnh Huân mới quay lại nhìn cửa hiệu phía sau, phán: “Kể ra người này cũng thú vị thật đó, từ đầu đến cuối buổi chẳng hề đề cập chuyện giá cả với ta.”

Liệu Tương thấp giọng: “Dáng vẻ Hoàng thượng như vậy ngay cả tiểu nhị và chưởng quỹ hiệu gạo còn nhìn ra, huống chi người nọ, chẳng lẽ gã không nhận ra ngươi lai lịch bất phàm hay sao. Chỉ riêng y phục của ngươi cũng đủ mua cả cửa hiệu của gã rồi, còn sợ gì ngươi sẽ so đo giá cả.”

Cảnh Huân nghe xong, thấy cũng không phải không có lý, lắc đầu cười.

“Ban nãy…” Liệu Tương cắn cắn môi hỏi, “Vì sao phải nói ngươi họ Tề?”

Cảnh Huân nhíu mày đáp: “Nghĩ đến thì nói, làm sao?” Hắn nhìn Liệu Tương một lát, nói tiếp, “Vậy ngươi cho là vì sao?”

Liệu Tương chỉ lắc đầu, vẫn im lặng như cũ bước theo phía sau hắn.

Đi được vài bước, Cảnh Huân dường như còn muốn nói điều gì, quay đầu lại nhìn Liệu Tương một chút, đang muốn mở miệng, thủ lĩnh thị vệ Vu Hành bỗng tiến tới phía trước, ghé vào tai Cảnh Huân thầm thì: “Tiểu Yến Vương đã đến Cẩm Châu.”


Trở lại khách điếm, Liệu Tương lập tức đi báo cho tiểu nhị đồ ăn tối nay, còn Cảnh Huân mang theo thị vệ lên thẳng lầu. Vừa bước vào phòng, liền trông thấy đường đệ vận áo choàng vải thô tầm thường của võ phu đang ngồi bên cạnh bàn.

Hắn nở nụ cười lên tiếng: “Đệ tới nhanh thật a.”

Mấy thị vệ phía sau cũng bước lên hành lễ: “Tham kiến Tiểu Yến Vương điện hạ.”

“Đã nhắc bao nhiêu lần rồi, ngoài cung ta chỉ là hiệp khách Trì Hiên, không phải Tiểu Yến Vương gì hết.” Thanh niên trẻ tuổi hơi hơi bất bình.

Cảnh Huân cười phân phó đám thị vệ: “Các ngươi nghe Tiểu Yến Vương nói đó, gọi hắn Trì Hiên, Trì đại hiệp.”

“Hoàng huynh đừng có trêu đùa đệ, trước tiên nói đệ biết vì sao hoàng huynh lại đích thân tới đây, nhận được thư huynh gửi mà đệ cứ nghĩ đọc nhầm.” Trì Hiên trực tiếp hỏi.

Cảnh Huân thấp giọng: “Ở bên ngoài cũng đừng có kêu hoàng huynh hoàng huynh nữa, ta cũng đâu phải họ Hoàng. Lần này quả thật là trường hợp bất đắc dĩ, ta không nghĩ ra người nào thích hợp để phái đi điều tra cả.”

Nói đến đây, cửa bị đẩy ra, là Liệu Tương trở về. Trì Hiên trông thấy y liền sững sờ, nét mặt lập tức có phần bất đắc dĩ nhìn về phía Cảnh Huân: “Huynh đem cả y theo sao? Xem ra lời đồn đãi đệ nghe được cũng đâu hoàn toàn là giả, chỉ một khắc huynh cũng không chịu rời khỏi y.”

Cảnh Huân nghe xong lời này, hơi hơi khó chịu, cố tình nói: “Những tin đồn kia chẳng lẽ không nói cho đệ biết, ta không gối đầu lên đùi y thì không ngủ được sao?”

Trì Hiên mặt biến sắc, cả buổi cũng không nói nên lời.

Bầu không khí trong chốc lát cực kì khó xử, Liệu Tương ho nhẹ một tiếng: “Chắc hẳn hai người có chuyện quan trọng cần trao đổi, ta cáo lui trước.” Đám thị vệ cũng vội vàng cùng y lui ra ngoài.

Cảnh Huân im lặng một hồi, mở miệng nói: “Thời gian đệ ở tại Cù Châu đã nghe ngóng được những gì rồi.”

Lúc này Trì Hiên mới khụ một tiếng, nghiêm chỉnh nhắc đến chính sự: “Đệ đến phủ châu mục đúng lúc Từ Giản đang mở đại yến đãi tân khách, đến dự có thượng đô hộ Thái Trọng, trung thư thị lang Lý Đức Giang. Yến tiệc cực kì xa xỉ, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới bao dân chúng đang sắp chết đói ngoài kia.”

Cảnh Huân kìm nén lửa giận, hỏi tiếp: “Đệ đã điều tra ra những thuế ngân giả ấy được cống nộp ở nơi nào chưa?”

“Đệ loáng thoáng nghe được Từ Giản nói muốn tặng cho Thái Trọng một phần hậu lễ, hẳn sự tình không chỉ dừng ở đó. Sau đó Thái Trọng còn nói mấy ngày nữa muốn tới Cẩm Châu, đệ liền theo hắn đến đây, không nghĩ…huynh cũng tới.”

Cảnh Huân gật đầu: “Lý Đức Giang là chất nhi của Lý Thắng Đình, xem ra rất có khả năng hắn nhúng tay vào vụ này.”

“Ngay cả thái phó cũng…” Trì Hiên nhíu mày, “Việc này nếu tra ra, thật không biết sẽ liên quan tới bao nhiêu người. Hơn nữa, Thái Trọng được tiếp đón rất niềm nở, ta đoán hắn đã nắm được thóp gì đó của bọn chúng.”

Cảnh Huân gật đầu, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, nói: “Dân gian quả thật thú vị, có rất nhiều thứ mà người ta không thể ngờ tới. Đệ xem lão nhân kia, từ một thứ mềm oặt như vậy mà cũng có thể thổi thành một con heo a.”

Trì Hiên cũng tiến đến bên Cảnh Huân, tiếp lời: “Theo đệ thấy, lần này huynh ra cung tuy nói là để giải quyết việc này, nhưng thật ra là nhân cơ hội thăm thú dân gian một chuyến đi?”

Cảnh Huân cười khổ đáp: “Ta vốn có ý này, thế nhưng khi thực sự tới đây rồi, lại muốn nhanh chóng điều tra rõ sự việc, rốt cuộc chẳng còn tâm tư đi đâu cả. Đâu được như đệ, suốt ngày du đãng tứ hải, muốn đi đâu thì đi, ung dung tự tại.”

Trì Hiên vội biện minh: “Đệ đây tiêu diêu tự tại cũng đâu có dễ dàng, lúc đầu không biết đã bị phụ thân đánh bao nhiêu lần, cuối cùng mới chịu mặc kệ đệ muốn làm gì thì làm.”


Qua hai ngày, quả nhiên Trương Nhữ Vu sai một tiểu tư đến đưa giấy mời cho Cảnh Huân, thỉnh hắn giờ Mùi canh ba đi Vạn Hoa các bàn chuyện.

Cảnh Huân liền hỏi tiểu nhị đang lau bụi bên cạnh: “Vạn Hoa các ở chỗ nào?”

“Vạn Hoa các?” Tiểu nhị buông giẻ lau xuống, sờ sờ gáy, “Là thanh lâu nổi danh nhất Cẩm Châu chúng ta, ở ngay ngõ nhỏ phía trên.”

Trì Hiên đương uống trà, nghe xong lời này, liền bị sặc nước.

“Người này vì sao lại hẹn ta đi thanh lâu?” Cảnh Huân có chút khó hiểu hỏi Trì Hiên.

“Việc này…” Trì Hiên khụ một tiếng, “Đàm sinh ý đều ưa chuộng chỗ đó, vừa trao đổi bàn bạc lại vừa hưởng lạc.”

Cảnh Huân đứng lên, vỗ vỗ vai hắn: “Vậy thì hôm nay đệ đi cùng ta thôi.”

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.