Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

14

Phiên bản Dịch · 1877 chữ

[14]

“Liệu Tương, ngươi có muốn ra cung không?”. Triền miên tình ái qua đi, những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi vẫn phủ đầy trên trán, nam nhân vờ như lơ đãng mở miệng hỏi.

Nửa đêm bị lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần, Liệu Tương sớm đã mệt muốn chết, chỉ muốn nhắm mắt ngủ, mơ mơ màng màng nói: “Gì cơ?”

“Theo ta ra cung đi?”

Liệu Tương mở mắt, nhìn hắn hồi lâu, chậm chạp hồi tỉnh dần: “Ngươi muốn xuất cung? Làm cái gì?”

Cảnh Huân cũng nhìn thẳng y, nói: “Đi thăm dò tình hình.”

Liệu Tương rốt cuộc đã thanh tỉnh hoàn toàn, cố ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì khiến ngươi phải đích thân đi sao?”

Cảnh Huân liền nói qua chuyện Cù Châu cho y nghe, lắc đầu đáp: “Mấy ngày nay thượng triều, nhìn cả đám văn võ bá quan phía dưới, cảm thấy ai cũng có thể dính dáng đến việc này, ta không biết phải giao cho người nào xử lý.”

“Vậy chính sự trong triều giao cho ai?”

Cảnh Huân thở dài: “Ta cũng đang phiền lòng vì việc đó, vốn định để An quốc công tạm lo quốc sự, nhưng nghe nói gần đây bệnh cũ liên tục tái phát, nếu giao cho lão e rằng sẽ phải tìm thêm một cốt cán triều đình kề bên phụ giúp. Thái tử mới mười tuổi, dĩ nhiên không thể đảm đương. Mấy đệ đệ ruột thì tên nào cũng không ra hồn, nếu bọn họ bằng được một nửa Xí Huyên thì cũng đã tốt lắm rồi. Nhưng Xí Huyên chỉ là nhi tử của Tiểu Yến Vương thúc, lại hành tẩu bên ngoài đã lâu, không quá để tâm tới đại sự quốc gia,” hắn nói đến đây, lại đưa mắt nhìn Liệu Tương, “Ngươi nói coi, nên để ai cùng gánh vác với An quốc công?”

Liệu Tương nhắm mắt trầm tư suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Ngô thừa tướng từ trước đến nay luôn cương trực, hẳn là không dính líu tới việc này, chi bằng…”

“Ha hả,” Cảnh Huân cười khẽ một tiếng, “Nếu như ta nhớ không lầm, mấy ngày trước lão ta vừa mới lên giọng mắng chửi ngươi ngay tại Thái An cung, thực muốn hỏi lòng dạ ngươi rộng rãi thế sao?”

Liệu Tương nằm sấp trên gối, thấp giọng nói: “Cả triều văn võ sợ là không có mấy người chưa từng mắng chửi ta, trước mặt tỏ vẻ khó chịu hay sau lưng vụng trộm ác ngôn có gì khác nhau, ta chỉ là việc nào ra việc nấy thôi.”

Cảnh Huân gật đầu: “Tuy lão Ngô là loại người vừa bảo thủ vừa cố chấp, nhưng luôn giữ mình trong sạch, thanh liêm, xem ra việc này cũng chỉ có thể giao cho lão.”

Liệu Tương nhướng khóe mắt lên nhìn hắn: “Ngươi cứ như vậy ly khai kinh thành, không sợ có người…”

“Sao? Chẳng lẽ còn có kẻ dám thừa cơ tạo phản?” Cảnh Huân cười nói, “Ta thật sự muốn xem, kẻ nào có gan như vậy.”


Cách ngày, Chiêu Nguyên Đế hạ chỉ tuyên bố long thể bất an, muốn đi hành cung (nơi vua chúa cư ngụ khi xuất kinh) tĩnh dưỡng một thời gian. Từ khi ban chiếu dến khi ly kinh dây dưa đến tận mười ngày, cũng không phải vì quần thần khuyên can ngăn trở, mà bởi việc thu xếp đồ đạc lương thực cùng thánh giá (xe vua) rất rắc rối. An quốc công Tiêu Lô Khanh từ lúc thiên hoàng còn tại vị đã là giám quốc, lại có Ngô lão thừa tướng phụ cùng, tất nhiên không có ai dám chê trách.

Thánh giá to lớn xa hoa, đầy đủ nghi thức tiến ra khỏi kinh thành, vừa mới đến điểm giao cắt với ngoại ô, liền tách ra một đội mã xa khác, hướng phía tây nam phi nhanh như tên bắn.

Cẩm Châu từ xưa đến nay vốn luôn trù phú và đông đúc, lúc này sắp tới Trung thu, chợ phiên người lai vãng như đan dệt, châu ngọc vải vóc đủ loại tràn ngập khắp nơi, ngựa xe như nước, rõ là cảnh sống sung túc dưới thời đại hoàng kim.

Lần này cải trang vi hành Cảnh Huân không đem theo nhiều thị hầu, ngoại trừ Liệu Tương, chỉ có bốn thị vệ tâm phúc đi theo.

Trên đường vô số tiểu vật dân gian, hắn chẳng chút tâm tư để mắt đến, đầu phố ca hát tạp kĩ, hắn cũng bước nhanh qua không đoái hoài. Liệu Tương cơ hồ không theo kịp, vội lên tiếng khuyên nhủ: “Chúng ta mới tới đây cái gì cũng lạ lẫm. Nếu ngươi muốn điều tra nghe ngóng thuận lợi, trước tiên nên tìm một khách điếm dừng chân rồi hỏi thăm dân chúng địa phương mới phải.”

Cảnh Huân lúc này mới dừng bước, quay đầu nhìn Liệu Tương một chút, gật đầu nói: “Ngươi nói phải lắm, nhưng mà, khách điếm trông như thế nào? Ở nơi đây lắm cửa hàng hiệu buôn như vậy, biết đâu mới là khách điếm?” (Đồ hai lúa @_@)

Liệu Tương có chút bất đắc dĩ đáp: “Trước cửa khách điếm đều có biển hiệu, từ xa đã có thể nhìn thấy rồi mà.”

Đương nói chuyện, bỗng thấy trước mặt lầu các đỏ thẫm, trên treo bảng hiệu “Nghênh phúc khách điếm”, xung quanh người đến kẻ đi, náo nhiệt lạ thường, chắc hẳn là một đại khách điếm. Đoàn người liền tiến vào đặt phòng hảo hạng nhất. Chưởng quỹ nhìn bọn họ đánh giá một lượt, lập tức trưng ra vẻ mặt tươi cười, kêu tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu.

Tiểu nhị còn nhỏ nhưng rất chu đáo, chẳng mấy chốc đã bưng trà nóng tới, đem khăn mặt vắt lên vai, hỏi: “Nghe giọng mấy vị khách quan đây hẳn là người ở kinh thành tới?”

Liệu Tương nhận lấy ấm trà từ tay tiểu nhị, ôn hòa đáp: “Đúng vậy.”

Cảnh Huân ngồi ở một bên, lên tiếng hỏi tiểu nhị: “Hiệu bán gạo lớn nhất trấn các ngươi ở đâu?”

“Hiệu bán gạo?” Tiểu nhị sửng sốt, “Chẳng lẽ khách quan là thương nhân buôn bán gạo?”

Cảnh Huân cười đáp: “Sao? Không giống ư?”

Tiểu nhị đánh giá hắn, lắc đầu: “Thiệt tình không giống! Tiểu nhân tại khách điếm cũng đã gặp qua không ít thương nhân nam qua bắc đến, nhưng chưa thấy qua người nào như ngài.”

Cảnh Huân càng thêm hào hứng, hỏi: “Ngươi thử nói xem, ta có điểm nào không giống?”

Tiểu nhị nở nụ cười: “Nếu khách đến đây để buôn bán, trong mắt chỉ có lợi nhuận, khi tiểu nhân mang trà đến cho hắn, hắn sẽ lập tức xem xét xem bên trong có bao nhiêu lá trà, là trà mới hay trà cũ, có đáng giá hai mươi đồng hay không. Còn ngài lại có con mắt rất tinh đời nha, đây đã là gian phòng hảo hạng nhất của khách điếm chúng ta, vậy mà hình như vẫn chưa lọt được vào mắt ngài. Hơn nữa ngài lại một thân quý khí, đâu có chỗ nào giống thương nhân buôn gạo, thân phận ít ra cũng phải là một hầu tước hiển quý.”

Cảnh Huân nghe tiểu nhị nói liên thanh một tràng, cười thực khoái chí, khẽ nhấc tay: “Thưởng cho hắn.”

Liệu Tương đành phải xuất ra một thỏi bạc, đưa cho tiểu nhị. Y cân nhắc nếu như thưởng nhiều, sẽ khiến kẻ khác sinh nghi, bởi vậy chỉ lấy ra một thỏi nhỏ.

Ai ngờ tiểu nhị kia vừa thấy thỏi bạc đã vô cùng vui sướng, không ngừng ca tụng người từ kinh thành tới thật bất đồng, chưa bao giờ gặp qua một đại gia hào phóng đến vậy. Lại nhìn Liệu Tương nói: “Còn vị này hẳn là trướng phòng tiên sinh?” (người lo việc thu chi, sổ sách, giống kế toán bây giờ)

Liệu Tương ngẩn ra, cũng cười đáp: “Trông ta giống lắm sao?”

Tiểu nhị chỉ vào bốn thị vệ trông như tháp sắt: “Tiểu nhân đoán mấy vị kia hẳn là hộ vệ của đại gia này, ngài nhã nhặn như vậy mà không phải là trướng phòng tiên sinh ư? Cơ mà trông ngài cũng không giống lắm, đại gia nói thưởng là thưởng ngay, không hề chớp mắt. Ta thấy mấy vị trướng phòng tiên sinh khác khi đưa bạc thì như cắt thịt vậy, không có dễ chịu như thế này.”

Liệu Tương cùng Cảnh Huân liếc nhau, bật cười: “Ta xem tiểu nhị ngươi cũng đâu giống tiểu nhị, y như thầy tướng số mù sinh nhai đầu phố vậy, nãy giờ chỉ biết nói chuyện phiếm. Ngươi cầm bạc thưởng rồi, còn không mau trả lời câu hỏi của chúng ta.”

Tiểu nhị vội gõ một cái vào đầu mình, đáp: “Tiểu nhân đáng chết, nói chuyện cùng mấy ngài cao hứng quá, rốt cuộc quên mất việc chính. Hiệu buôn gạo lớn nhất Cẩm Châu nằm ngay tại ngã tư thứ hai ở hướng đông, từ khách điếm chúng ta cứ đi theo hướng tây là tới. Mặt tiền cửa hiệu đó rất lớn, rất dễ nhận ra, tên tiệm là Hiệu gạo Trương Ký.”


Hiệu gạo Trương Ký quả thực không nhỏ, bên trong là rất nhiều bao gạo được xếp ngay ngắn, chồng chất lên nhau. Vị chưởng quỹ phía sau quầy hàng một tay đang lách cách với bàn tính, một tay thấm nước bọt lật lật sổ sách. Cảnh Huân thấy cảnh tượng trước mắt như vậy, không khỏi nhíu chặt mày, đứng ở ngoài cửa không muốn tiến vào (=)) khiếp sạch sẽ quá cơ =))). Rốt cuộc người tiến vào là Liệu Tương, y cúi chào chưởng quỹ một cái, lễ phép lên tiếng: “Xin hỏi lão tiên sinh, ông chủ ngài hiện có ở đây không?”

Lão nhân kia ngẩng đầu, thấy ngữ khí y ôn hòa, ăn vận gọn gàng, liền hỏi: “Chẳng hay công tử tìm ông chủ chúng ta có việc gì?”

Liệu Tương vội đáp: “Ta chỉ là hạ nhân, là công tử ta muốn tìm quý đông gia bàn chút chuyện làm ăn.” Nói xong chỉ chỉ về phía sau.

Lão đầu giương mắt nhìn, thấy một nam nhân cao lớn đứng ở ngoài điếm, quả nhiên khí khái bất phàm, lai lịch hẳn không tầm thường, vội từ sau quầy đi ra, chắp tay nói: “Thỉnh các vị đi theo lão hủ.” Nói xong dẫn bọn họ vào hậu đường.

Hậu đường bố trí khá tao nhã, một nam tử trung niên đang ngồi bên bàn ẩm trà đọc sách, thấy bọn họ, liền buông tách trà đứng lên.

Lão đầu nói với hắn: “Lão gia, mấy vị quan khách đây nói muốn cùng ngài bàn chuyện làm ăn.”

Nam nhân trung niên nhìn bọn họ đánh giá một hồi, gật đầu cười đáp: “Mời mấy vị ngồi. Phó bá, ngươi ra ngoài trông điếm đi.”

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.