Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 948 chữ

"Coi như chỗ quen biết, ta chỉ tính cho công chúa hai ngàn lượng bạc thôi." Tử Thâm cười cười, giơ lên hai ngón tay.

"Chỉ cần tình báo của ngươi là chính xác, thì bao nhiêu cũng được." Tuy Nghiên Dã Xước đã cố tỏ ra trấn tĩnh, nhưng nếu cẩn thận nghe kĩ thì có thể phát hiện ra giọng nàng đang run run.

Tử Thâm dựa người ra phía sau, ánh mắt mơ hồ hiện lên hưng phấn, hắn nhếch môi:

"Công chúa cũng quá coi thường hai trăm năm ra đời của Thông Sự Lâu rồi."

Nghiên Dã Xước cắn môi không đáp, cơ thể nàng nóng ran, ngứa ngáy như có hàng vạn con kiến đang bò, hạ thân trở nên ướt át, trống rỗng, nàng đã biết trong ly rượu đó bỏ thêm thứ gì rồi!

"Những thông tin bổn cung cần cũng đã lấy được thì không cần phí thời gian ở lại đây nữa. Ngân lượng sẽ chuyển đến chỗ lâu chủ sau." Nàng đứng lên, thân thể khẽ lảo đảo, may mà Đản Sa bên cạnh nhanh tay lẹ mắt vội vịn lấy nàng.

"Có phải khó chịu lắm không? Đi vội như vậy, là muốn tìm nam nhân khác sao? Không lẽ ta không thể lọt vào mắt xanh của công chúa?" Tử Thâm nửa nằm nửa ngồi trên giường, hắn khẽ kéo y phục, để lộ ra cơ bụng săn chắc hữu lực, lại thêm gương mặt yêu nghiệt đó, như muốn dụ dỗ nàng.

"Bổn cung thật sự rất thất vọng với cách tiếp đãi khách của Thông Sự Lâu đấy."

Nàng nói xong, không để Tử Thâm nói gì thêm đã dẫn Đản Sa rời đi, có chút giống như đang chạy trốn.

Nàng nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến rỉ máu, đến hơi thở cũng trở nên nóng bỏng. Nàng có thể cảm nhận được tiết khố của mình đã ẩm ướt một mảng, đến chân cũng bước không vững.

"Đản Sa.... dùng kiếm.... cứa lên tay bổn cung..."

Đản Sa lo lắng nhìn nàng, bước chân càng thêm vội vã đem nàng dìu ra xe ngựa, nàng ấy lắc đầu:

"Không được, công chúa cố nhịn một chút!"

Thật vất vả mới ngồi lên xe ngựa, Nghiên Dã Xước tự bấu lên tay mình, cánh tay trắng nõn chẳng bao lâu đã chằng chịt vết trầy xước rướm cả máu. Nhưng chút đau đớn đó vẫn không khiến nàng tỉnh táo hơn bao nhiêu. 

Xe ngựa dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phủ, Cự Phong vừa nhìn thấy liền chạy ra nghênh đón. Đản Sa dìu Nghiên Dã Xước xuống, hắn liền chắp tay khom lưng với nàng. Cứ nghĩ nàng sẽ nhìn tới hắn một chút, nhưng không ngờ nàng cứ như vậy vội vàng đi thẳng vào tẩm phòng, đến miễn lễ cho hắn cũng không.

Cự Phong bần thần đứng đó nhìn theo bóng lưng nàng.

Hắn không biết mình đã làm sai điều gì.

Đản Sa vừa dìu Nghiên Dã Xước tới cửa phòng thì đã bị nàng đẩy ra ngoài rồi đóng sập cửa lại. Hiện tại nàng chỉ muốn ở một mình thôi.

Nàng vịn vách tường, loạng choạng bước từng bước. Mắt nàng hiện tại không nhìn thấy gì nữa, mọi thứ như nhòe đi.

Nhưng dường như nàng thấy ai đó ngồi bên bàn trà.

"Ai?" Giọng nàng trầm khàn đến đáng sợ.

Thiếu niên run rẩy ngồi trên ghế, cố gắng giảm sự tồn tại xuống mức thấp nhất, khi nghe Nghiên Dã Xước gọi mình, y khẽ giật bắn người.

"Ta... ta.... "

Cằm y bị nâng lên một cách thô bạo, trước mắt là gương mặt diễm lệ hơi phiếm hồng của Nghiên Dã Xước được phóng đại. Y có thể thấy được làn mi dài mảnh, cong như cánh quạt của nàng và cả hơi thở nóng rực thoang thoảng mùi rượu của nàng phả vào mặt mình.

Nàng nheo mắt, mất một lát mới nhìn rõ được dung mạo thiếu niên.

Không ngờ sau khi được tắm rửa sạch sẽ, ăn một bữa cơm, một đứa ăn mày lại có thể thay đổi nhiều như vậy. Gương mặt tuy còn có phần teo tóp nhưng đã có khí sắc hơn, thậm chí còn có chút tuấn tú.

Đôi môi hồng hào hơi khô nẻ hé mở, lắp bắp nói chuyện với nàng.

Nhưng Nghiên Dã Xước hiện tại không còn nghe được gì nữa. Nàng cúi đầu, ngậm lấy cánh môi đó, khẽ liếm cắn.

Thiếu niên cứng đờ cả người, đôi mắt mở to đầy hoảng hốt, miệng không tự chủ được hơi mở ra khiến lưỡi Nghiên Dã Xước có thể luồn vào, tàn bạo càn quét trong miệng y.

Tay nàng kéo áo thiếu niên xuống, để lộ ra một phần vòm ngực và bờ vai gầy còm. Bỗng nhiên đầu lưỡi đau nhói khiến Nghiên Dã Xước hơi tỉnh táo lại, trong miệng toàn là mùi tanh ngọt.

Nàng lùi lại phía sau, thiếu niên đang sợ hãi nhìn nàng.

"Ra ngoài."

Thiếu niên như được ân xá, vội kéo lại y phục rồi đẩy cửa chạy ra ngoài. Trước khi đi còn tri kỉ giúp nàng đóng cửa.

Nghiên Dã Xước vuốt mặt, loạng choạng đẩy tấm bình phong, phía sau là dục bồn (bồn tắm). Trong dục bồn có nước, nhưng lạnh ngắt. Nàng cũng không quan tâm nhiều, để nguyên y phục bước vào bồn, ngâm cả người trong nước.

Lạnh lẽo ngấm sâu vào xương tủy, nhưng đồng thời cũng giúp nàng tỉnh táo lại.

Bạn đang đọc Không Tên sáng tác bởi huyendangphecan

Truyện Không Tên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huyendangphecan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.