Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1586 chữ

Xe ngựa đến Đại Môn, quân lính định cho dừng xe để kiểm tra nhưng khi nhận ra đó là xe ngựa của Thái Bình trưởng công chúa thì vội vàng tránh ra hai bên, xe ngựa một đường ra khỏi cung.

Nghiên Dã Xước vén rèm xe bằng lụa, nhìn ra ngoài.

Phố xá tấp nập người đi kẻ lại, khói trắng tỏa ra nghi ngút từ mấy sạp đồ ăn bên đường, sự rối ren trong triều vẫn chưa ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng, cảnh vật vừa rộn rã vừa yên bình ấy, từng là mong muốn của nàng.

Nhưng hiện tại, sau khi trải qua tám năm ròng rã ảm đạm, dường như chẳng có gì có thể khiến tâm trạng nàng gợn sóng thêm nữa.

Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng ngựa hí dài, sau đó xe rung chuyển dữ dội, nàng phải bám vào ghế ngồi mới không bị ngã. Đản Sa vén rèm xe lo lắng nhìn xem nàng có bị thương không, Nghiên Dã Xước chỉnh lại trâm cài, hỏi:

"Sao vậy?"

"Một đứa trẻ bị ngã chắn xe ngựa ạ." Đản Sa đáp lại.

Nghiên Dã Xước đưa mắt nhìn ra ngoài, hộ vệ của nàng đang giơ chân định đạp thứ gì đó, nàng ra khỏi xe để nhìn rõ thứ đó.

Một thiếu niên gầy còm, y phục rách nát, để lộ cả một mảng bả vai nhưng gương mặt lại khá sạch sẽ. Lúc kẻ hộ vệ định đạp thêm mấy cái nữa thì đột nhiên nàng mở miệng:

"Dừng lại."

Kẻ đó quay đầu, thất thần trong giây lát vì dung nhan của nàng, đáng lẽ ra người hầu hạ trưởng công chúa là bằng hữu của hắn nhưng tên kia lại bị đau bụng vì vậy hắn phải đi thay, dù tin đồn về trưởng công chúa hắn đã nghe nhiều nhưng đây là lần đầu hắn được thấy mặt nàng. Thật là quá đỗi diễm lệ!

Nghiên Dã Xước hơi nhíu mày, Cự Phong cũng nhận ra ánh mắt mình quá bất kính, vì vậy vội vàng cúi người lui ra sau.

Nàng ngoắc ngón tay.

"Đem đứa trẻ đó lại đây."

Một hộ vệ khác chạy tới, kéo thiếu niên đang co quắp dưới đất lên, dìu đến trước mặt nàng. Nghiên Dã Xước xòe bàn tay, Đản Sa hiểu ý, phủ lên tay nàng một chiếc khăn lụa, lúc này nàng mới nắm cằm thiếu niên, nâng mặt hắn lên.

Gương mặt hốc hác, vàng vọt nhưng ánh mắt lại sáng ngời, vô cùng trong trẻo. Môi y run run, như đang sợ hãi. Ánh mắt nàng lướt qua bả vai bị lộ ra ngoài của y, rồi lại nhìn qua cánh tay khẳng khiu, bẩn thỉu, tâm trí không tự chủ được mà hiện lên vài kí ức xa xôi.

Nàng im lặng một lúc lâu, tới khi thiếu niên sắp bật khóc rồi thì mới thả cằm y ra, đưa khăn lụa cho Đản Sa.

"Đưa nó về phủ của bổn cung, tắm rửa sạch sẽ, cho ăn uống, chiều bổn cung sẽ xử lí."

Cự Phong vội vàng quỳ xuống đáp vâng, sau đó nắm vai thiếu niên định kéo đi lại nghe thấy nàng nói "nhẹ nhàng một chút", hắn bèn cầm cánh tay y dẫn tới ngựa của mình.

Hắn còn thầm nhủ, những tin đồn ác độc về trưởng công chúa ở trong cung đúng là không thể tin được, nàng lương thiện đến mức chịu thu nhận cả một đứa ăn mày thế này mà....

Thiếu niên bị Cự Phong kéo lên ngựa, trước khi ngựa lao đi, ánh mắt y chợt liếc về phía mấy đứa ăn mày khác đang nấp sau bức tường một chút, sau đó an phận cúi đầu.

Khúc nhạc đệm qua đi, xe ngựa lại lăn bánh, đi thẳng tới một kĩ lâu trang hoàng lộng lẫy.

Nghiên Dã Xước đeo một chiếc khăn lụa, đầu đội mũ rộng vành có rèm buông xuống, che khuất hoàn toàn gương mặt nàng, đi vào kĩ lâu.

Mùi phấn son cùng mùi rượu phả vào mặt khiến nàng hơi nhíu mày. Nơi này mỹ nữ như mây, khắp nơi đều là mùi vị nhục dục không thể che dấu, sa đọa đến cực điểm.

Không hổ là nơi yên hoa bật nhất Kinh Thành.

Tú bà hớn hở chạy ra nhưng vừa thấy là nàng thì trên mặt hiện lên vẻ sợ sệt, bộ dáng khúm núm dẫn nàng lên tầng ba.

Nghiên Dã Xước đi đến căn phòng cuối lầu, bên trong còn vọng ra tiếng đàn ca, tú bà rụt rè đưa tay gõ ba tiếng nhưng chờ hồi lâu vẫn không có trả lời, bà ta bèn bối rối đưa mắt nhìn nàng.

"Mở cửa."

"Không.... không được đâu!" Tú bà xua xua tay. Đản Sa đẩy bà ta ra, nhấc chân đạp một phát, cửa phòng liền mở ra, đập vào hai bên vách tường "rầm!" một tiếng, nàng còn nghe thấy âm thanh ổ khóa rơi xuống đất.

Mùi phấn son trong phòng còn nồng hơn bên ngoài, khói trắng bay lượn, mờ ảo. Đột nhiên trong đầu Nghiên Dã Xước bật ra một câu vô cùng thích hợp để miêu tả cảnh này:

Nơi đây sương khói mờ nhân ảnh.

Những vũ nữ trên thân không đủ vải vốn đang nhảy múa, uốn éo cơ thể lại vì tiếng động lớn mà giật mình dừng lại, ngơ ngác nhìn nàng.

Nghiên Dã Xước dẫn Đản Sa và hai tên thuộc hạ đi xuyên qua bọn họ, thẳng tới chỗ ngồi cao nhất. Tú bà ở phía sau định đóng cửa lại phát hiện cửa bị đạp hỏng rồi, bèn nâng tay áo lau mồ hôi rồi run run lui ra.

Nam nhân nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, một tay cầm tẩu thuốc bằng bạc, mắt lim dim nhả mây nuốt khói như không hề quan tâm đến Nghiên Dã Xước. Tay còn lại thì nắm chặt lấy eo của nữ tử trên người mình, mạnh mẽ nâng nàng ta lên xuống mấy trăm cái, mông nàng ta đập vào đùi hắn, phát ra tiếng "bạch bạch bạch" vang dội, một lúc sau, nữ tử đó xụi lơ sắp ngã lên người hắn thì lại bị hắn tiện tay hất một cái, té xuống đất lăn vài vòng, nàng ta giật mình sợ hãi, chưa mặc lại quần áo đã vội chạy đi.

Nghiên Dã Xước có vẻ chẳng lạ gì cảnh này, nàng quay người sang một bên tránh nhìn mấy thứ ô uế, kiên nhẫn đợi hắn thu dọn chiến trường.

Nam nhân tiện tay vơ lấy y phục của nữ tử lúc nãy, lau qua loa vài cái lên đại côn thịt dính một ít dịch trắng đục của mình sau đó kéo y phục che đi hạ thể, cuối cùng mới cất giọng khàn khàn:

"Công chúa lại có nhã hứng tới thăm kẻ hèn này, thật vinh hạnh cho thảo dân quá."

Đản Sa sớm đã không thể nhìn nổi nữa, định rút gươm xông lên thì bị Nghiên Dã Xước cầm tay chặn lại, còn hai tên thuộc hạ kia thì sớm đã bị những nữ nhân ở đây câu mất hồn phách rồi.

"Cách tiếp khách của lâu chủ cũng thật độc đáo, chính mình trái phải ôm ấp mỹ nhân, còn ta lại phải đứng đây hầu chuyện." Giọng nàng bình thản, thậm chí còn chẳng lên xuống, đều đều.

Tử Thâm cười to mấy tiếng, không thương tiếc đẩy mấy mỹ nhân đang vây quanh mình ra rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh:

"Chỗ của thảo dân không có ghế, chi bằng công chúa ngồi đây đi?"

Nàng im lặng một lúc, sau đó ngoắc tay gọi tên thuộc hạ đang đắm đuối trong mỹ sắc tới, khiến hắn sợ tái mặt. Nàng chỉ xuống đất, giọng bình thản:

"Quỳ xuống."

Hắn vội quỳ bò xuống đất, nàng vén tà váy, ngồi lên lưng hắn.

Tử Thâm nhìn hành động của nàng, trong mắt lóe lên dục vọng mãnh liệt.

"Không hổ là nữ nhân ta coi trọng!"

"Bổn cung đến đây không phải để nói chuyện tình tứ với ngươi."

Tử Thâm rót rượu vào chén, đẩy đến trước mặt nàng, khuôn mặt kiều diễm tới mức có chút nữ tính hiện lên sự xảo trá.

"Đã tới đây thì phải thử qua loại rượu này đã chứ."

Nàng im lặng không nhúc nhích. Hắn vẫn dùng khuôn mặt như hồ ly đó nhìn nàng, cứ như nàng không uống thì hắn sẽ không nói thêm bất cứ gì.

Đản Sa ở phía sau tiếng lên, định giật ly rượu giúp nàng uống thay nhưng Nghiên Dã Xước đã liếc nàng ta một cái, nâng ly rượu lên uống cạn.

Tử Thâm vỗ tay, giọng điệu vui vẻ:

"Khá lắm!"

---

Mặc dù Nghiên Dã Xước được ban cung điện trong cung nhưng nàng cũng tự mua một phủ đệ ở bên ngoài. Cự Phong lần đầu cùng nàng ra ngoài, tất nhiên không biết phủ đệ ở đâu, hắn hơi hối hận vì lúc nãy đã quá nóng vội muốn lấy công chuộc tội.

Đến khi mặt trời lên cao thì hắn mới tìm đến nơi.

Hắn ném thiếu niên cho quản gia, sau đó chính mình ở phòng khách ngồi đợi.

Nàng đã nói nàng sẽ đến đây.

----

Bạn đang đọc Không Tên sáng tác bởi huyendangphecan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huyendangphecan
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.