Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1035 chữ

Hoa Khai Triều năm thứ hai mươi ba, hoàng đế băng hà, hoàng hậu đau buồn quá độ, hoăng thệ sau đó không lâu. Tân đế đăng cơ khi còn nhỏ tuổi, lại không có người dẫn dắt, quyền lực trong triều chia năm xẻ bảy, những kẻ có dã tâm sớm đã không thể chờ được nữa....

Nghiên Dã Xước chỉnh lại cổ áo cho tiểu hoàng đế, chợt thấy một sợi lông xù lên, liền lạnh giọng nói với Triệu mama đứng bên cạnh:

"Y phục của bệ hạ tại sao lại có thứ này? Mau đổi bộ khác!"

Tiểu hoàng đế bị nàng dọa sợ, vội túm lấy tay áo nàng lắc đầu, Triệu mama cùng mấy cung nữ khác sợ tái cả mặt, vội chạy đi thay một bộ khác.

"Xin trưởng công chúa chờ một lát, nô tỳ đi ngay!"

Sau khi y phục đã thay xong, những tưởng mọi chuyện đã êm đẹp, không ngờ khi hoàng đế vừa rời đi, Nghiên Dã Xước đã lạnh giọng nói:

"Kẻ nào dâng y phục này lên cho hoàng thượng, đánh 50 trượng. Các ngươi cũng lấy việc này làm gương, đừng nghĩ hoàng thượng còn nhỏ là có thể lơ là."

Nói xong liền phất tay áo, dẫn tùy tùng bỏ đi.

Đản Sa đi phía sau nàng, vẻ mặt phân vân, một lúc sau nàng ta mới hỏi:

"Công chúa, tại sao người đối xử tốt với bệ hạ như thế? Dù sao cũng chỉ là con cờ...."

"Vậy tại sao ngươi nghĩ bản cung không nên đối tốt với bệ hạ?" Nghiên Dã Xước bình thản đáp lại, nhưng lại khiến Đản Sa phải suy nghĩ.

"Bệ hạ ngoại trừ là con cờ, còn là cháu của bản cung, ngươi nói có đúng không?" Nàng nhoẻn miệng cười, giọng điệu nghe rất chân thật. Nếu Đản Sa không chứng kiến cảnh nàng tự tay hạ sát tiên hoàng mấy tháng trước thì có lẽ cũng đã tin nàng thật sự lo nghĩ cho máu mủ của mình.

Tình thân trong hoàng tộc vốn bạc bẽo, mà đối với Thái Bình trưởng công chúa, lại càng chẳng có giá trị.

Nàng dẫn người về Cung Trường Minh, lúc đi ngang Bảo Tường Điện, bước chân hơi dừng lại một chút.

Dù sao cũng là nơi đã nhốt nàng suốt tám năm.

Mái ngói Bảo Tường Điện cũ kĩ, phủ kín rêu xanh, tia nắng bình minh cũng chẳng thể vươn tới được. Lúc nàng vừa đến đây, trước điện có một cây hồng, nàng thường hái quả hồng làm thành hồng khô, nhưng sau đó ít lâu mấy tên thái giám lại thấy cây hồng quá vướng víu, hơn nữa còn phải quét lá, liền chặt đi. Niềm vui ít ỏi của nàng cũng bị chặt đứt.

Đản Sa thấy nàng thất thần nhìn Bảo Tường Điện, ngỡ nàng nhớ lại chuyện cũ, bèn tiến lên một bước định an ủi, không ngờ nàng lại phất tay:

"Cho người đập Bảo Tường Điện, xây thành một vườn hoa hồng."

Đản Sa thoáng sửng sốt, đến lúc bị ánh mắt sắc bén của nàng quét đến mới hồi thần:

"Có cần hỏi xin qua bệ hạ không ạ?"

"Hỏi hay không, kết quả cũng vậy thôi."

Đúng vậy, hoàng thượng đã bị Thái Bình trưởng công chúa nắm trong lòng bàn tay rồi, dù công chúa có làm gì ngài cũng sẽ không một lời phản đối. Hoàng thượng hiện tại thân cô thế cô, cũng chỉ có trưởng công chúa là chỗ dựa mà thôi.

Nghiên Dã Xước về tới Cung Trường Minh, đám cung nhân rối rít quỳ xuống nghênh đón nàng, bộ dạng đó so với kiểu mắt để trên đỉnh đầu của mấy tháng trước đã thuận mắt hơn rất nhiều.

Huấn luyện vật nuôi không phải dành cho chúng tình thương dịu dàng nhất, mà là dịu dàng đúng lúc và đòn roi đúng chỗ. Đấm một cái lại xoa một cái, như vậy thì vật nuôi mới thuần phục chủ nhân triệt để nhất.

Nghiên Dã Xước đi vào tẩm phòng, phất tay cho người lui ra, chỉ để lại Đản Sa bên mình. Đản Sa hiểu ý, đóng hết cửa rồi mới đứng sau lưng giúp nàng búi tóc.

"Chuyện của Thư Nhuế thế nào rồi?"

"Nô tỳ cho người đi tra thử nhưng cũng chỉ là những sai lầm lặt vặt, muốn lật đổ ông ta e là rất khó."

Nghiên Dã Xước chọn một cây trâm hoa hồng bằng hồng ngọc đỏ tươi đưa cho Đản Sa, khóe môi khẽ cong lên.

"Không có tội thì làm sao cho có tội là được rồi."

Đản Sa cài trâm lên mái tóc vấn Đan la, dùng mực đỏ vẽ một đóa hoa nhỏ lên trán rồi nhìn dung nhan tuyệt sắc trong gương đồng, thầm thở than.

Nói "tâm sinh tướng" thật ra cũng không sai, chủ tử của nàng xác thực đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, từ cái tên cũng đã nói lên được, nhưng đường nét lại quá tà mị sắc bén, không được hiền hòa phúc hậu, cũng vì vậy mà từ nhỏ đã không được trưởng bối thương yêu.

"Dặn dò với cung nhân, hoàng thượng thiết triều xong thì nấu cho người một chén cháo táo đỏ, bổn cung nhớ táo ở Đông Uyển cũng đã chín rồi, nói người không cần chờ bổn cung dùng bữa. Xong việc thì chuẩn bị xe ngựa xuất cung."

Đản Sa quỳ xuống đáp "tuân lệnh" rồi lập tức đi ngay.

Chờ đến khi trong phòng không còn ai nữa, Nghiên Dã Xước mới cúi người bóp bóp chân mình. Thời gian ở Bảo Tường Điện, than sưởi hiếm hoi, hơn nữa lại là loại than thứ phẩm tỏa rất nhiều khói, đến mùa đông muốn sưởi ấm cũng dùng rất dè sẻn. Buổi sáng còn phải đi gánh nước, từ khi đó chân nàng thường bị đau nhức, đến khi trời lạnh thì càng chuyển xấu, nhức đến thấu xương.

---

Tên nữ chính " Dã Xước (埜綽) " có nghĩa là xinh đẹp vô cùng, rất xinh đẹp.

Bạn đang đọc Không Tên sáng tác bởi huyendangphecan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huyendangphecan
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.