Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng Thương

Tiểu thuyết gốc · 1377 chữ

Chương tám

Hôm nay là một ngày phi thường tốt, phi thường vui. Có tiền người ta liền xem Trần Ân như vị phật sống tái thế, lần này đến chỗ bọn người kia, gì mà một vốn bốn lời nghe thôi đã cảm thấy sảng khoái, được chơi được vui lại có tiền mang về, chẳng phải đó chính là mỹ cảnh ở nhân gian mà người đời hay đồn đại đó sao. Đến nơi Trần Ân mới ngộ ra chính là trí tưởng tượng của cô đã quá phong phú, một căn nhà không quá rộng nhưng khắp nơi đều là người và người, tạp âm ồn ào, khóc cười nhốn nháo, mùi cơ thể bốc lên nồng nặc cùng tà khí trộn lẫn vào nhau hòa thành lớp chướng khí bay loạn tứ tung. Trần Ân vừa nhìn đã biết nơi này chẳng tốt lành gì, đảo mắt một lúc cô nhận ra người ngồi bên kia trông thật quen mắt, lão ta ăn mặt rách rưới, râu tóc bờm xờm, xa hơi một chút lại có kẻ còn quen mắt hơn, bọn họ không ai khác chính là lão ăn xin và bà chủ quán chè, không ngờ sau khi có tiền bọn họ lại chứng nào tật nấy.  Lão Ăn xin vừa nhận được một lượng từ Trần Ân, số tiền ấy đủ để ông ấy sống thoải mái một thời gian không ngờ hắn đã nướng cả vào canh bạc. Lúc này khuôn mặt lão đỏ bừng, tròng mắt kéo ra tia máu, hai tay run rẩy đặc số tiền còn lại vào ván cược. Trần Ân nhìn thấy cảnh đó liền có cảm giác bị họ lừa gạc, cô vốn là kẻ nóng nảy liền tức giận lao đến bấu chặt lấy bàn tay đang cầm tiền của lão ăn xin khiến số tiền ấy rơi cả xuống sàn.

" Một lượng bằng mười quan,một quan bằng sáu trăm đồng, một đồng mua được bó rau, cái bánh, cháu đã cho ông nhiều như vậy mà ông lại tiêu sạch trong một hôm."

Lão ăn mày trổ mắt nhìn những xu tiền đồng nhảy múa trên mặt đất, tay càng run hơn, lão dùng bộ dạng hèn mọn nhất cúi xuống nhặt chúng. Trần Ân cố tình giơ chân đá văng đi xu tiền trước mặt lão khiến lão buộc phải lên tiếng.

"Cô gái này, tiền là do cô tự nguyện cho tôi, bây giờ nó là của tôi cô đá nó đi cô phải đền cho tôi."

Nhìn bộ dạng sắp chết của lão, Trần Ân tức đến nổi chỉ thiếu mỗi việc phun ra ngụm máu, lão ngang nhiên dám đòi tiền cô trong khi chính cô là người đã cho lão tiền. Trần Ân đưa mắt nhìn ván cược tài xỉu hỏi:

"Ông lão này, cái này chơi làm sao?, cháu muốn thử xem nó có gì mà các vị lại bỏ cả tính mạng để cược."

Lão ăn mày nuốt một ngụm nước bọt sau đó mới từ tốn đáp:

"Cái này gọi là tài xỉu, tổng điểm số ba viên xí ngầu từ bốn đến mười là xỉu, từ mười một đến mười bảy là tài ngoài ra còn có tam quân, vi cốt, toàn cốt nghĩa là…"

Lão nói đến đây Trần Ân không có hứng thú nghe nữa bèn cắt ngang

"Cháu hiểu rồi tài trên mười một, còn lại xỉu."

Nói xong cô đặc ngay vào ván cược một lượng bạc xỉu, số mở ra chín điểm. Lần hai cô lại đặc xỉu hai lượng, mở ra sáu điểm. Lần ba cô chuyển sang tài bốn lượng quả nhiên số điểm là mười một. Khuôn mặt chủ sòng bắt đầu đanh lại, Trần Ân nhìn thấy vẻ mặt hắn khó chịu bàn tay nhanh chóng đưa xuống bàn đổi xí ngầu sau đó liền trở lên, động tác nhanh chống thuần thục trong khi mồm miệng luôn cười cười nói nói đánh lạc hướng. Tên chủ sòng bắt đầu lắc, xí ngầu bên trong có vẻ nặng hơn lúc nãy nên khi va vào hộp âm thanh cũng khác hẳn. Hắn lắc một hơi sau đó như thường lệ lên tiếng:

"Đặc đi đặt đi, đặt xong lấy tay ra nha."

Trần Ân đặt xỉu tất thảy mười lượng, tên chủ sòng môi khẽ nhếch . Bàn tay Trần Ân vừa đặt tiền xuống xí ngầu bên trong liền có động tỉnh, muốn chơi xấu bọn chúng còn không biết ai mới là chuyên gia. Cô đáp lại cái nhếch môi của lão chủ sòng tài xỉu bằng ánh mắt tự tin như thể thắng chắc rồi, khoảnh khắc mở hộp xí ngầu Trần Ân đã từng nghĩ sẽ đãi lão ăn mày một món gì đó đặc biệt, không ngờ từ đâu xuất hiện một ả vô cùng xinh đẹp, da trắng môi đỏ, dáng vẻ yểu điệu bước đến đặt tài mười lượng. Ả ta vừa đến đã nhìn chằm chằm Trần Ân:

"bán tiên bán yêu, linh lực thấp nhưng bù lại thịt rất thơm."

Dứt lời viên xí ngầu lại được kéo về, Trần Ân quyết không thể để thua nên lại lật lên. Cả hai không ai rời tay khỏi bàn cược, không khí xung quanh bỗng trùng xuống, viên xí ngầu bị hai nguồn lực tác động liền run lên. Trần Ân chính là người không đánh không biết ai hơn ai. Lão chủ sòng vẫn chưa biết cuộc chiến sắp sửa xảy ra nên tiếp tục gọi:

"Hai cô em xinh đẹp đặt xong rồi lấy tay ra cho anh mở ván cược nào."

Ả kia chưa buông làm sao Trần Ân có thể bỏ, cứ thế một lúc lâu lão chủ sòng đành mở, Trần Ân vẫn đấu khí chưa xong, chưa cam tâm dùng thêm một lực đạo giữ hộp xí ngầu lại không để lão có thể mở. Ả xinh đẹp nhân lúc Trần Ân phân tâm liền đánh tới khiến cô trúng một chiêu ngã đập vào cây cột lớn giữa nhà, phun ra ngụm máu, nhuộm đỏ cả môi, chỗ bị đánh trúng vô cùng đau nhức, Trần Ân điên tiết liều mạng với ả nhưng theo cô quan sát thấy ở đây có nhiều người nhỡ làm tổn hại họ biết bao giờ cô mới được trở về nhà.

Trần Ân lao ra cửa, ả xinh đẹp thắng thế theo sau, ngoài phố còn đông hơn, người dân thấy đánh nhau không mau chạy lại còn xúm nhau xem, náo nhiệt vô cùng. Trần Ân không thể dùng phép trước mặt dân chúng lại không thể dùng khí có sức công phá diện rộng, tình huống buộc cô phải tỉ thí võ. Ả xinh đẹp lại không sợ nhiều thứ như vậy ả ngang nhiên dùng những thứ mà Trần Ân không dám, một nhát ả chém xuống phát ra khí cực cực mạnh khiến bọn phàm nhân kia ngã nhào, có vài tên trọng thương bọn còn lại mới thi nhau trốn. Trần Ân đỡ một kiếm đó cảm thấy toàn thân tê liệt, chống đỡ đến nỗi đất dưới chân bị lực truyền từ cơ thể cô xuống lún một khoảng. Dạ Minh kiếm xuất hiện đúng lúc giúp Trần Ân không phải bỏ mạng ngay lập tức nhưng cô có cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều đã bị tổn thương rồi, nôn thêm ngụm máu Trần Ân cảm thấy hoa cả mắt, lúc cô ngã xuống Tri Âm hiện thân như người vô hình đỡ lấy cô, giọng hắn đanh lại:

"Không ngờ cô không những xấu mà còn ngốc nghếch nữa, đánh nhau không cần phải lo nhiều như vậy, bị thương thì không nói nếu chết rồi về nhà được ích gì."

Nói xong hắn đoạt lấy Dạ Minh kiếm trên tay, Trần Ân chỉ thấy thanh kiếm lóe lên vạn vật đều thay đổi, không thể chống đỡ được thêm nữa, trước khi liệm đi Trần Ân đã nghĩ đúng vậy cô không những xấu xí còn có cả đần độn nữa lần này trở về cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời lão tiên gia, không để ông phải phiền lòng.

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.