Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Tiểu thuyết gốc · 1254 chữ

Đã không biết qua bao nhiêu ngày, Trần Ân tỉnh lại với cái bụng đói meo và đôi mắt sưng húp. Lão tiên gia từ lâu đã ở bên cạnh chăm sóc cô, thấy cô mở mắt lão liền lên giọng trách mắng:

"Con bé này phá phách một trận sau đó đổ bệnh mê man suốt mấy hôm liền, khiến cơn giận của ta dần nguôi ngoai nếu không ta phải phạt con thật nặng, thật nặng luôn."

Trần Ân mệt mỏi đáp:

"Con đã hôn mê mấy ngày cơ ạ."

Lão tiên gia chau mài:

"Con bé Ân này, con đừng tưởng mấy lão già chúng ta hằng ngày chỉ biết uống rượu nói chuyện phiếm. Mấy chuyện con làm ở ngoài kia sớm đã loạn tung cả lên."

Trần Ân xoa xoa thái dương:

"Con đâu có làm gì?"

Lão tiên gia mài càng nhíu lại các nếp nhăn càng hằng lên rõ rệt:

"Con mua hoa số trúng hẳn năm vạn lượng vàng, sau đó đến phá chỗ của tên Minh hầu gia gì gì đấy, lại còn gây nhau với người phàm một trận gà bay chó chạy, còn nói không làm gì."

Trần Ân càng nghĩ lại càng bực hết cả mình, hôm đó khi cô dẫn thằng bé đến nói phải trái với cô chủ quán không ngờ bị cô ấy chỉ thẳng vào mặt mắng một trận tơi tả, nào là:

"Nè, có tiền thì cho nó tiền đi học đi, tôi không có tiền đâu đừng có giở giọng hạch sách con này. Đồ thần kinh."

Lại còn :

"Cô có rảnh quá thì đi ra đường kìa biết bao nhiêu người khác không có tiền cần được cô khai sáng, đi đi, đi đi cho khuất mắt con này nếu không đừng trách bà."

Rõ ràng bà ấy có tiền, buôn bán khá khẩm lại còn mua hoa số, Trần Ân càng nghĩ càng không hiểu loài người bọn họ trong quá trình tồn tại đã nảy sinh vấn đề gì. Cô bật dậy bước xuống giường lỡ miệng cằn nhằn:

"Tất cả đều do tên Tri Âm chết bầm ấy."

Trần Ân đi xuống bếp, thì ra lão tiên gia đã chuẩn bị sẵn cháo trắng nhân lúc bụng đang cồn cào, cô vội múc một chén. Lão tiên gia nghe Trần Ân nhắc đến cái tên lạ, lão theo cô hỏi cho rõ đầu cua tai nheo thế nào

" con bé này mau nói cho ta biết Tri Âm là ai?"

Lão tiên gia xưa nay không cho cô ra khỏi kết giới, một trăm mấy mươi năm qua cô cũng chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với người lạ, lần này tránh không khỏi nghi ngờ cô bèn đáp:

"Là cái tên con gặp ở dưới núi thôi ạ, hắn không hiểu nhân tình thế thái lại bảo đứa vạn lần không hiểu như con dấn thân vào. Thật khiến con đầu óc rối tung cả lên."

Nghĩ một lúc chợt Trần Ân nghĩ ra chẳng phải cô đã trúng năm vạn lượng. Số tiền này cô sẽ dùng để báo thù bà chủ quán đáng ghét kia, bà ta dám khinh thường tiểu thần tiên xinh đẹp tốt bụng như cô, hôm nay cô sẽ cho bà ấy biết thế nào là bị tiền đè chết. Cô đột nhiên vui vẻ cười cười khiến lão tiên gia cảm thấy lo lắng cho tinh thần của cô.

"Bé Ân, con không được giấu lão già này bất cứ chuyện gì đó."

Trần Ân tùy tiện đáp:

"Con biết rồi, biết rồi."


Nhân lúc lão tiên gia ra ngoài Trần Ân lại lẻn xuống núi, cô thật sự đã trúng năm vạn lượng, sau khi lãnh tiền liền có mấy tên đi theo cô. Những tên đó vai u thịt bắp, mặt mũi bặm trợn rõ ràng là bọn đầu gấu. Trần Ân chẳng biết họ theo sau cô là có ý gì, Lão tiên gia đã từng dạy có điều gì không hiểu nhất định phải hỏi cho nên sau khi cùng nhau đi vòng vo vài con phố, cô quyết định quay lại hỏi:

"Mấy người đi theo tôi làm gì?"

Giữa ban ngày ban mặt, đường xá lại đông đúc nhưng bọn họ lại không có liêm sỉ ngang nhiên đáp:

"Anh em bọn tôi muốn xin cô em ít bạc uống rượu thôi có gì đâu."

Một tên đứng ra nói xong cả bọn cười ha hả lên. Trần Ân nghe thế nở nụ cười nhẹ:

"Tưởng gì tiền thì tôi nhiều lắm, cầm mớ mà dùng"

Trần Ân thảy về phía bọn họ vài nén bạc. Cả bọn liền khoái chí vẻ mặt vô cùng phấn khởi:

"Cô em đây hào phóng quá, cô em tên gì anh em bọn tôi thích cô rồi đó."

"Trần Ân, còn các anh tên gì?"

Tên lúc nãy lại đứng ra giới thiệu xởi lởi:

" Tôi là lão đại, thằng kia tên hai, lần lượt là thằng ba, bốn."

Trần Ân nghe tên theo số thứ tự cực đơn giản cảm thấy bọn họ chẳng khác gì tên Tri Âm chết bầm tùy tiện đặc cho bản thân một tên gọi.

"Được rồi, các anh có thể đi rồi."

Tên lão đại có thể nào lại để cô đi dễ dàng, hắn liền phóng lên trước ngáng đường, phía sau mấy tên còn lại bọc hậu. Tên lão đại cười giòn:

"Cô em, có tiền lại không biết thưởng thức là một loại ngu ngốc đó, bọn tôi biết một nơi một vốn bốn lời, dễ kiếm tiền lại được vui chơi thỏa thích."

Trần Ân nghe có vẻ rất thú vị không ngờ nhân gian lại có một nơi như thế, cô rất tò mò nhưng cô phải đem tiền đi trả thù bà chủ quán trước, cô bèn đáp:

"Tôi còn việc quan trọng phải làm, sau khi xong việc tôi sẽ đến tìm các anh."

Tên lão đại vẫn không tránh, hắn dùng lời lẽ ngọt ngào dụ dỗ Trần Ân

"Việc gì thì việc chứ vui chơi mà gác lại thật sự rất uổng phí, đi nào cô em nhất định cô em sẽ không phải thất vọng đâu."

Bọn chúng rõ ràng là muốn cưỡng ép khiến Trần Ân bực mình mà ra tay với họ, khiến cả góc phố trở nên loạn cả lên. Mấy tên đó rốt cuộc chỉ là người phàm, họ thật sự không phải là đối thủ của cô.

Nói được làm được Trần Ân đã tìm đến quán mì nọ dùng tiền đập vào mặt bà chủ khiến thiên hạ phải trầm trồ, sau đó giữ lời hứa ra phố phát tiền cho dân nghèo, vẫn còn dư lại một ít đến cửa hàng hoa số tìm bọn người nọ. Bọn họ sau khi biết cô chỉ một sáng đã tiêu hết sạch tiền thái độ khác hẳn cùng với chuyện bị đánh một trận tơi tả lúc sáng nên cũng không dám ngăn cô vào chơi bạc.

Trần Ân vừa vào đã nhận ra nơi này có gì khác biệt, âm khí nặng nề, nét mặt những kẻ chơi bạc vô cùng phờ phạc mất đi bảy phần sinh khí, người cười thì ít kẻ khóc thì nhiều, vò đầu bứt tóc, quầng mắt thâm xì. Cả không gian phát ra tạp âm ồn ào, người người chen nhau để đặc được ván cược tốt

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.