Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

PHIÊN NGOẠI 1

Tiểu thuyết gốc · 1090 chữ

Trong cơn mê mang dài , mọi đau nhức dần lắng lại bởi âm điệu của tiếng đàn dịu nhẹ. Vang vọng khắp không gian là tiếng chuông chùa cùng lời giải kinh "Bát Nhã Ba La Mật Đa":

"Quán Tự Tại Bồ Tát thực hành thâm sâu Bát Nhã Ba La Mật Đa thời, nhìn thấy năm thứ đeo bám khiến người người thoát khỏi khổ nạn.

Này người con Phật, sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc, thọ, tưởng, hành, thức cũng đều như vậy.

Này người con Phật, mắt nhìn chẳng thấy pháp, không sinh, không tận, không động không tĩnh, không tăng không giảm, pháp ở khắp nơi không màu, thinh, hương, vị, xúc, pháp. Không thể dùng mắt thường mà có thể nhìn chỉ có thể thông qua ý thức. Mãi mãi không diệt, mãi mãi không tận, không già không chết, không khổ, vất vả, lụi tàn, không đạo, không có trí tuệ tất không thể đắc được.

Bởi vì thế, Bồ Tát nương Bát Nhã Ba La Mật Đa tâm đã không còn vướng mắc, vì không còn vướng mắc nên không còn bất kỳ sợ hãi nào, xa lìa mộng tưởng điên đảo, về với niết bàn. Phật từ ba đời đều nương theo Bát Nhã mà chứng a nậu đa la tam miệu tam bồ đề.

Cho nên Bát Nhã Ba La Mật là đại thần chú, đại minh chú, vô thượng chú trừ hết mọi khổ ách

Vì vậy Bát Nhã Ba La Mật Đa có câu :

"Yết đế, yết đế ba la yết đế bồ đề tát bà ha

Qua rồi qua rồi tất cả qua hết rồi vui lên thôi."

Trần Ân như lạc vào cõi Phật, một thế giới khác hẳn với tất cả tam thiên lục giới, nơi phát ra hào quang chói lòa, nơi mà Trần Ân cứ ngỡ rằng bản thân chỉ còn lại một tia thần thức may mắn lưu lạc đến hư vô, may mắn được một tia hồi tưởng, đúng là con người có năm cái khổ, sự sống dài ngắn, tâm tưởng vui buồn, hành động đúng sai, ý thức được mất, vẻ đẹp bên ngoài, cũng bởi vì vậy tiên giới mới dùng năm chuẩn mực này để đánh giá một tiên nhân có đủ điều kiện vượt qua kết giới, và con người cũng vậy họ có đủ khả năng bỏ lại năm thứ tồn tại để có thể biến không thành có,  hay không mà thôi.

🍃🍃🍃🍃

Trước mắt phượng đỏ rợp trời, năm dặm hoa phượng do chính tay hai người có ảnh hưởng đến sự suy vong của tộc Phượng Hoàng gieo trồng và chăm sóc. Nếu năm xưa Nguyệt Sắc gieo xuống với mong muốn mỗi đợt hè về nàng lại nhìn thấy được màu đỏ mà nàng yêu thích thì Trần Thanh lại chăm sóc chúng một cách tỉ mỉ để lưu lại một ít kỷ niệm cho lão tổ tông, hắn còn khiến cho hoa nở trường tồn, quanh năm phượng hoàng cốc năm dặm rực đỏ, cảnh sắc say lòng.

Hơn vạn năm trước, khắp tam thiên lục giới, tứ hải bát hoang tồn tại một loại không rõ tiên yêu, bán tiên bán yêu từ yêu mà tu luyện thành người, có chút pháp lực làm việc ngông cuồng tự cho mình là đã đắc được đạo, tuy không phải không có kẻ chứng đắc được đạo mà là trên con đường thành đạo vốn khó lường. Những kẻ đó mười phần đi hết chín phần rồi dừng lại, bởi vì không ai nói cho bọn họ biết được rằng đạo pháp thâm sâu không thể nhìn rõ không thể đặt ra cột mốc nhất định, ngày càng phát triển ngày càng lớn dần đến một lúc nào đó tất cả tham sân si hận ái ố dục đều không còn để ý thì mới có thể vượt cửu môn hóa tiên nhân. Nguyệt Sắc chính là kẻ mười phần hiểu chín, cô chỉ có chính mình là không hiểu nên tự cho bản thân tài giỏi hơn người. Nguyệt Sắc thường tâm tâm niệm niệm cứu nhân độ thế, người có pháp lực phải giúp đỡ kẻ yếu đánh đuổi tà đạo, an ổn thiên hạ có như vậy mới tích được công đức, người người ca tụng. Nguyệt Sắc về sau đứng trên đỉnh Thiên Sơn nhìn xuống vực thẳm nghìn trượng mới hiểu rõ, người cần được độ chính là bản thân cô, căn bản ngũ uẩn, thất tình, lục dục chính là một phần của con người, ma giới vốn chỉ lợi dụng điều đó khiến họ phát sinh ác niệm, phá hoại chính mình. Bọn họ nên tự độ chính mình, Nguyệt Sắc sau khi hiểu được cũng đã đánh mất quá nhiều, cô vốn có hôn ước với một vị tiên nhân ở cửu trùng thiên, là niềm tự hào của Phượng tộc, cô đã từng hứa với cha sẽ khiến cho Phượng tộc mãi mãi trường tồn, không ngờ lại mang lời hứa đó nhảy xuống vực ở Thiên Sơn, biến mất một cách đau đớn nhục nhã.

Nguyệt Sắc nào có biết sau khi cô nhảy xuống, có một tên nam tử toàn thân áo đen đau khổ vì không cứu được mẹ mà lớn tiếng thề với trời đất.  

"Ta sẽ giết sạch bọn người ở tiên giới."

Hơn mấy trăm năm hắn tuyên chiến với tiên giới, lập nên một ma đạo vững chắc, hắn hiểu rõ được lòng tham sự ham muốn của nhân giới, lợi dụng nhân giới gây nhiễu loạn, khiến tiên giới không khỏi nghi kỵ Phượng tộc. Năm ấy Trần Thanh vừa lớn lên trở thành một thanh niên tài giỏi đến nỗi thiên tôn muốn nhận anh làm đệ tử xong vì phượng tộc có một cô con gái và một đứa cháu ngoại nhập ma nên chuyện đó cũng đành gác lại. Trần Thanh muốn giải tỏa mối nghi kỵ ấy, anh tiến vào cửu trùng thiên, đến gặp Thiên Tôn tự vẫn trước mặt ngài. Cái chết của Trần Thanh khiến cho cả tứ hải bát hoang hiểu rằng Phượng tộc chưa bao giờ tiếp tay cho người cô cùng người anh họ kia của anh, khiến cho cả Phượng tộc hiểu rằng nếu họ thật sự tiếp tục xem người cô ruột và ông anh họ là người thân thì cái chết của anh sẽ trở nên oan uổng.

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.