Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sức ép của Lâm Gia

Tiểu thuyết gốc · 2370 chữ

Trời đẹp, thị trấn Trung Khê vẫn tất bật như mọi ngày.

Tuy nhiên ở trung tâm thị trấn, một tiệm ăn vốn bình thường đông khách, nay lại không xuất hiện một bóng người.

Gia vị của thương đoàn cũng chẳng ai ghé mua.

Không những thế những người xung quanh còn đưa ánh nhìn ái ngại, xì xầm qua lại.

Việc này cũng đã đến tai Hoàng Quốc Việt, ngay lập tức hắn đã nhận ra nguyên do. Chắc chắn là do Lâm Gia làm ra.

Bỗng từ bên ngoài đường, có hai người ăn mặc khá giống lữ khách, mũ che kín mặt bước vào tiệm cơm Lam Việt.

Rất nhanh chóng các phục vụ mặc áo màu lam biếc nhiệt tình chào đón.

“Khách quan, mời vào.”

Từ trên lầu 2, Hoàng Quốc Việt cũng đã chú ý đến họ.

Hai người bí ẩn, mang mũ vành có lưới che mặt.

Ngoài ra trên vỏ kiếm còn có nhiều hình điêu khắc tinh xảo. Chuôi kiếm còn đính một viên ngọc khảm giống như một viên pha lê.

Hoàng Quốc Việt nở một nụ cười nhẹ, sau đó gọi một nữ phục vụ gần nhất đến nói.

“Lấy Ngũ Vị Hương ra mời họ một món ngon.”

Hoàng Quốc Việt cầm một cốc nước chanh đường nhâm nhi, ung dung quan sát hai người ăn ở dưới.

Món ăn chốc lát đã làm xong, Trương Ngọc Chi xuống bếp khiến món ăn càng thêm mỹ vị.

Một đĩa thịt bò kho cùng với ngũ vị hương, cùng với một vò rượu. Và một số món ăn khác do hai vị khách gọi ra.

Thấy thức ăn được đưa ra có dư thêm một món thịt bò kho, cùng với một vò rượu, hai vị khách quan thấy lạ mới hỏi.

“Phục vụ cho tôi hỏi, thứ này hình như tôi không có gọi.”

“Thức ăn này là ông chủ đặc biệt gọi riêng cho hai người.”

Hai người khách ngước lên thì nhìn thấy Hoàng Quốc Việt. Hắn nở nụ cười thân thiện, cầm ly nước giơ lên như muốn mời chào kết quen.

Nhưng một trong hai vị khách quan có vẻ không ưng ý.

“Hừ, đa tạ ông chủ có lòng, nhưng ý tốt này chúng tôi không dám...."

Bỗng người này hít vào mùi thơm từ món thịt kho. Ngửi qua đã biết đây là mỹ vị khó cưỡng. Ngay cả người như hắn cũng đã ăn qua vô số món ăn ngon, nhưng mùi lạ thế này là lần đầu tiên ngửi thấy.

“Khước từ.” Lúc này người đó mới nói xong.

Tuy câu nói có chút mâu thuẫn nhưng ai trong tiệm quán cũng hiểu ra. Làm sao ai có thể cưỡng lại ngũ vị hương cơ chứ.

Ăn vào một miếng, lại một miếng. Hai vị khách gật đầu không thôi. Tuy nhiên vì mũ vành che kín nên không thấy biểu cảm khi ăn của họ.

Ăn xong, uống xong người trông nhỏ con hơn nói.

“Không biết ông chủ nhìn trúng ở chúng tôi điều gì mà lại đãi thức ăn ngon đến vậy?”

“Hầy.” Hoàng Quốc Việt thở dài một hơi rồi nói: “Hai vị thấy đấy, tiệm chúng tôi bán đồ ăn ngon như vậy tại sao lại không có một vị khách nào ghé thăm?”

Vị khách quan nhìn ra cửa thấy người dân đang tụ tập bàn tán gì đó, sau đó quay vào nói.

“Không biết ông chủ đã đắc tội với ai mà nên cớ sự này?”

“Không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến. Chỉ là hôm nay thấy hai vị không màng lời đàm tiếu mà vào quán của bổn tiệm, thật sự làm ta cảm kích vô cùng. Đồ ăn hôm nay coi như ta đãi. Hai vị cứ việc dùng tự nhiên.”

Nói xong Hoàng Quốc Việt quay vào định rời đi.

“Khoan đã.”

Hoàng Quốc Việt cười tà một cái rồi quay lại.

“Không biết khách quan có gì muốn nói.”

Vị khách quan đứng lên, đập nhẹ bàn một cái nói.

“Ông chủ cứ nói đi, hôm nay bổn công ch… bổn thiếu gia sẽ thay trời hành đạo.”

“Ha ha ha, nói rất hay. Nhưng vị công tử này không biết, Lâm Gia này một tay che trời ở Trung Khê. Thật không nên đắc tội.”

“Hừ, Lâm Gia chứ gì, được lắm, được lắm.”

“Vị thiếu gia này không cần phải liều mình vì bổn tiệm, dù gì ta cũng đã nhận được tấm lòng của ngài.”

Nói xong vị khách quan này rời đi, lúc đi còn nói mấy lời.

“Ông chủ cứ đợi tin tốt từ ta.”

Người còn lại cũng rời đi, lúc đi ra còn quay lại nhìn Hoàng Quốc Việt. Sát khí toát ra nồng đậm khiến Hoàng Quốc Việt cảm nhận thấy rõ.

Tuy nhiên hắn cũng chẳng để tâm mấy, chỉ cười tà tà quái dị, làm một hơi hết cốc chanh đường.

Nhờ người đẩy xe, không ngờ người gọi cả họ đến đẩy giúp.

….

Tầm canh trưa, tiếng người dân ngoài đường đồn thổi, kéo nhau đi đâu đó như đang có chuyện lớn xảy.

Phó Đô đi nghe ngóng, hoá ra là Lâm Gia đang bị Trấn Trưởng dẫn binh lính đến vây quanh.

Còn lý do tại sao thì đến nơi lại nghe ngóng tiếp.

Hay tin, Hoàng Quốc Việt cũng đóng cửa tiệm đến xem thử.

Đến nơi, thì thấy tên hội trưởng râu quai nón đáng ghét đang quỳ xuống đất, cùng một số tuỳ tùng trong thương đoàn.

Xung quanh các binh lính đang rút kiếm ra canh giữ đám người như tội nhân.

Ở giữa là Trấn Trưởng, kế bên là hai người lữ khách ban nãy.

“Trấn Trưởng đại nhân, tôi thật sự vô tội a.”

“Có tội hay không không phải ngươi nói là được.”

Nói xong, Trấn Trưởng vuốt vuốt chòm râu đã được cắt tỉa gọn gàng, đưa mắt nhìn biểu hiện của hai người bên cạnh, nhất là người nhỏ con hơn.

“Ngươi ỷ vào thế lực Lâm Gia, dám chèn ép một quán cơm. Đây rõ ràng là vô pháp vô thiên.”

“Oan cho tôi quá, vị đại nhân này, tôi trước giờ làm ăn lương thiện, chưa từng bắt ép ai bao giờ. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho ta.”

Tuy nhiên cũng không ai đứng ra bênh vực cho ông ta cả, cũng không ai dám đứng ra tố cáo. Tránh được việc nào hay việc nấy.

Bởi vì sao?

Người trực tiếp ra tay chính là Trấn Trưởng chứ không phải Lâm Gia. Với lại Lâm Gia thế đông người mạnh, dân thường ai dám động vào.

Nhưng Trấn Trưởng vì sao lại ra tay với Lam Việt thương đoàn? Lý do chính là Lâm Gia đã tác động.

Trấn Trưởng đã ăn rất nhiều tiền, còn có quan hệ lâu năm với Lâm Gia, hà cớ gì hôm nay lại đem người đến gây chuyện? Chắc chắn là do ai đó đã tác động, bắt ép ông ta.

Tên hội trưởng hoạt động đã lâu, thoắt cái đã nhận ra ngọn nguồn của sự việc.

“Ngươi dám làm mà không dám nhận, được lắm hôm nay ta sẽ làm rõ chuyện này.” Nói xong hắn nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp.

“Mọi người hôm nay cứ việc nói lên sự thật, ta sẽ làm chủ cho. Sẽ không có ai có thể làm hại các ngươi.”

Có quỷ mà tin!

Ngươi là ai mà lại có thể tự tin nói như vậy. Liệu ngươi có thể bảo vệ được chúng ta suốt đời không? Liệu một lời nói của ta lại có thể tố cáo được những người kia ư? Lỡ như ngươi và bọn họ cũng cùng một ruột?

Không một ai đám lại lợi kêu gọi. Lúc này Trấn Trưởng bước đến gần thêm đám người. Ánh mắt sắc lạnh, nhìn từng người một, vừa đi vừa gằn từng chữ.

“Các ngươi, hôm nay cứ việc nói ra. Ngô Vĩnh Chí ta sẽ bảo vệ các ngươi. Dù là Lâm Gia có thế lực “bành trướng” khắp Xích Hoa Quốc chúng ta, cũng không thể can thiệp.”

Mọi người vẫn im lặng, ngoài ra còn có một số người lên tiếng ủng hộ Lâm Gia. Tạo nên hiệu ứng cánh bướm, người dân đồng thanh hô bốn chữ.

“Lâm Gia vô tội.”

Ngươi không chịu hô phải không? Ta nhớ mặt ngươi rồi đó. Vậy thì ai lại dám không hô theo?

Hai người bí ẩn cũng đuổi lí, đành ê mặt rời đi, binh lính cũng vì thế mà rời đi. Lúc rời đi Trấn Trưởng và tên hội trưởng còn nhìn nhau cười một cái.

Hoàng Quốc Việt nãy giờ cũng đã xem hết diễn biến, bất quá hắn cũng chỉ cắn răng quay về mà thôi.

Không ngờ tên Trấn Trưởng và Lâm Gia có qua lại với nhau.

Được lắm, nếu ông đã bội tình thì đừng trách ta bội nghĩa.

“Anh Hoàng….” Phó Đồng buồn bã gọi.

“Không sao, về thôi.”

……

Trong căn phòng sang trọng ở phủ Trấn Trưởng, hai người bí ẩn lúc nãy đang tá túc tại đây.

Người nhỏ con hơn uống một hơi hết cả ấm trà, đập bàn một cái nói.

“Thật là xấu hổ, tại sao người dân lại bao che cho Lâm Gia cơ chứ.”

“Công chúa, Lâm Gia thế đông người mạnh, nếu không thể hạ được toàn bộ Lâm Gia trong một đòn, thì sẽ không có người dân nào dám đứng lên tố cáo. Trừ khi hắn chán sống mà thôi.”

“Xích Hoa Quốc ta từ khi nào đã có những con sâu mọt như vậy.”

“Từ rất lâu rồi.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Thần lỡ lời.”

“Nói ta nghe, có phải như vậy không?” Vừa nói công chúa vừa sốc cổ áo của cận vệ lên.

“Vâng, vâng ạ!”

Ầm!

Chiếc bàn bị bàn tay nhỏ nhắn chẻ ra làm đôi. Âm thanh to lớn khiến mấy gia đinh tít bên ngoài đều giật mình.

“Ta phải quay về nói với Phụ Vương.”

“Công chúa, người đã quên nhiệm vụ của chúng ra đến đây rồi sao?”

Công chúa nghe nói thì khựng lại một nhịp. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của nàng, nếu như không hoàn thành sẽ không thể được ra khỏi cung nữa.

“Nhưng chuyện như thế này ta không thể bỏ qua được. Với lại ta đã hứa với người ta rồi.”

“Thiếu gia muốn nói đến tên chủ quán kia sao? Hắn ta ngay từ đầu đã muốn lợi dụng chúng ta rồi.”

“Ngươi đừng nói như vậy, con mắt nhìn người của ta rất chính xác. Ông chủ đó thật là đáng thương. Còn trẻ như vậy đã dựng nên quán cơm, ấy vậy mà bị người ta chèn ép. Đáng thương, đáng thương.”

“….” Người bí ẩn còn lại cũng không dám nói gì thêm.

….

Lúc này tại thương đoàn Lâm Gia ở Trung Khê.

Tên hội trưởng Lâm Nhất Cấn cung kính chào một nhóm người áo đen.

“Kính chào Hộ Pháp đại nhân.”

“Đúng là vô dụng, chỉ một tên nhãi nhép miệng còn hôi sữa mà cũng không xử lý xong.”

“Xin Hộ Pháp đại nhân không nên xem thường đối phương. Khám nghiệm tử thi thấy trên ngực ông ta hình như bị ám khí đục thủng.”

“Gì cơ? Lâm Gia ta nổi tiếng dùng ám khí, lại bị chính thứ mình giỏi nhất giết chết hay sao?”

“Vâng, thưa Hộ Pháp đại nhân, đêm đó, người dân xung quanh hiện trường nghe thấy một tiếng nổ lớn như sấm đánh.”

Tên Hộ Pháp nghe thấy cũng có chút cảnh giác, nhưng sĩ diện khiến hắn không thể nhún nhường.

“Hừ, đúng là vô dụng, mau chuẩn bị phòng cho ta.”

“Vâng, thưa Hộ Pháp đại nhân. Người không đi xử lý tên kia luôn hay sao ạ?”

“Ngươi đang lệnh cho ta đó sao?”

“Không dám, không dám ạ.”

….

Hoàng Quốc Việt lúc này đang ngồi trong phòng, đung đưa chiếc ghế khập khiễng lên xuống, suy nghĩ về cách đối phó với Ngô Vĩnh Chí và Lâm Nhất Cấn.

[Thực hiện quét phạm vi Hồng Bao gần nhất.]

????

Lại là Lâm Gia nữa sao?

Xem ra chúng đã cử người đến. Hi vọng lần này chúng tới đông một chút, ta lại có cơ hội thu thập nhiều hồng bao a.

Bỗng một tên ăn mày vội vàng chạy vào.

“Ông chủ, ông chủ Hoàng, ta nhận tiền của ngài theo dõi người lạ mặt tiến vào thị trấn. Hôm nay có một nhóm người áo đen khoảng người đến ạ.”

“Ngươi làm tốt lắm.” Nói xong Hoàng Quốc Việt đưa một túi gồm mấy đồng vàng cho hắn.

“Ngọc Chi.” Hoàng Quốc Việt gọi lớn.

“Có em ạ.” Từ trong bếp Trương Ngọc Chi vội vàng chạy ra, tay còn đang ướt, tiện tay lau trên tạp dề.

“Mau đưa mọi người ẩn nấp chỗ khác đi.”

“Có chuyện lớn xảy ra sao ạ?” Trương Ngọc Chi ngạc nhiên gỏi.

“Ừm, mau đi đi kẻo không kịp.”

Phó Đô Phó Đồng cũng nghe thấy, nhất quyết không đi, quyết định ở lại cùng với Hoàng Quốc Việt.

“Anh cứ nói đi, có đi thì tất cả chúng ta cùng đi. Có ở lại thì tất cả cùng ở lại.”

Hoàng Quốc Việt gõ đầu Phó Đồng một cái nói.

“Là Lâm Gia đến đòi mạng, không muốn chết thì mau chạy đi.”

“Hừ, Lâm Gia đến thì đã sao. Phó Đồng ta không thể vong ân phụ nghĩa được.”

“Em trai nói rất đúng. Em nguyện sống chết cùng với anh.”

Trương Ngọc Chi cùng mọi người đều gật đầu.

“Chúng em cũng quyết định ở lại.”

Nếu như không có Hoàng Quốc Việt, chắc giờ này họ đã bị hành hạ, hoặc phục vụ cho những tên vô lại rồi.

Hoàng Quốc Việt cười cười trách móc.

“Đúng là mấy kẻ cứng đầu mà.”

Bạn đang đọc Khói Lửa Bụi Trần sáng tác bởi HiNoAi0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiNoAi0
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.