Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột nhập bất ngờ

Tiểu thuyết gốc · 2153 chữ

[Sử dụng Hồng Bao Vàng Nhất Cấp, nhận 1 rương bột ớt.]

[Sử dụng Hồng Bao Đỏ Nhất Cấp, nhận 5 khẩu T2.]

Khẩu T2 giống với khẩu T1 mà Hoàng Quốc Việt đang sử dụng là đạn 8 li và có hình dáng tương đối.

Khác nhau là T1 có hoa văn hình con rồng được điêu khắc tinh xảo, trong khi đó T2 chỉ là một màu đen nhẵn bóng.

Tầm bắn T2 khoảng 1 km, T1 khoảng 1 dặm (1,6 km). Và giật hơn khá nhiều.

Hoàng Quốc Việt phân phát cho Phó Đồng, Phó Đô, Trương Ngọc Chi và hai người con gái khoẻ nhất cây súng.

Đạn 8 li được Hoàng Quốc Việt chỉ mọi người cách lắp đạn và gài đạn.

Chốt an toàn cũng được mở sẵn.

“Chỉ cần hướng nòng súng vào phía kẻ địch, rồi sau đó bóp cò. Các người hiểu chưa?”

“Thiếu Gia, bóp cái này thì có tác dụng gì ạ?”

Một nữ tử cầm súng vừa nói vừa bóp cò.

Đoàng!

Viên đạn bắn lên trần nhà đục thủng một lỗ. Tiếng kêu rền vang khiến xung quanh ai nấy đều giật mình. Ngay cả Hoàng Quốc Việt cũng giật mình nữa là.

Nữ tử hoảng sợ quăng cây súng ra như mình đã ôm phải một con rắn vậy.

“May đấy.”

Hoàng Quốc Việt cũng hít sâu một hơi. Tự hứa lần sau phải chú ý việc này. Không được chỉa nòng súng vào nhau, cũng giống như khi học quân sự vậy.

“Thiếu Gia, thế này tức là giết người sao ạ?”

Hoàng Quốc Việt nhìn cô gái ngây thơ vừa rồi, ánh mắt có chút không hài lòng.

“Vậy cô định để chúng đến và giết cô sao? Nếu cô sợ thì có thể rời khỏi đây.”

“Em, em không có ý đó.”

Hoàng Quốc Việt nói xong, thu lại khẩu súng của cô ấy.

“Ngay bây giờ nếu ai chưa sẵn sàng giết người, thì hãy rời khỏi đây đi. Ta sẽ không trách mọi người, còn đưa tiền cho mọi người sống một cuộc sống mới.”

Không gian im lặng một hồi, bỗng có một người đứng ra.

Sau đó lại 2 người nữa.

Cuối cùng chỉ còn lại Hoàng Quốc Việt, Phó Đô, Phó Đồng, Trương Ngọc Chi và 4 người khác.

Lúc đầu họ không rời đi là do đặt nặng tình nghĩa, hoặc là ngu ngốc không nghĩ xa. Nhưng khi đối mặt giữa việc giết người, ta sống người chết thì tâm lý bắt đầu dao động mạnh.

Mỗi người 30 đồng vàng cũng đủ để họ có một cuộc sống tốt. Và ai cũng có con đường riêng, Hoàng Quốc Việt luôn tôn trọng họ.

Đám người rời đi, Hoàng Quốc Việt bắt đầu thiết lập vị trí.

Từ tầng 1 lên tầng 2 có 2 cái cầu thang ở hai bên. Mấy tên Lâm Gia muốn giết người thì phải đi qua tầng 1.

Nếu vậy chặn ở tầng 2 là tốt nhất. Chỉ là không biết có tên nào có khinh công bay như trong phim hay không mà thôi. Dù gì Hoàng Quốc Việt cũng chỉ trải nghiệm ở đây một thời gian ngắn mà thôi.

Nếu như trường hợp đó xảy ra thì chắc chắn những người kia sẽ gặp nguy hiểm.

Vì vậy, phương án tốt nhất chính là hướng nòng súng ra cửa, tên nào vừa vô là giết chết tên nấy.

Trong khi 5 người kia đang tập thao tác thay đạn với sự giám sát chặt chẽ của Hoàng Quốc Việt thì 2 nữ tử còn lại đang múc bột ớt sang từng cái chậu nhỏ.

Sau khi kẻ địch áp sát, từ lầu 2 sẽ đổ bột ớt xuống, nhằm làm mù mắt đối phương, hoặc làm chậm bước tiến để tranh thủ thời gian thay đạn.

Chưa hết để đề phòng phi đao của Lâm Gia, Hoàng Quốc Việt còn chuẩn bị lá chắn, chính là những cái bàn ăn được kéo đến lan can.

Thế trận đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ kẻ địch đến nữa mà thôi.

Trong giây phút đó ai cũng hồi hộp, trống ngực đập liên hồi. Nòng súng luôn hướng về phía xa nơi cửa chính.

…..

Màn đêm bao trùm cả Trung Khê trấn, ánh trăng sáng soi, vươn mình đâm xuyên qua những khe hở, mang chút ánh sáng yếu ớt đến xoá tan đi những nơi tối tăm.

Không gian tĩnh lặng, gió bắc thổi từng cơn khiến con đường càng thêm lạnh.

Có mấy tiếng động nhỏ, hình như là tiếng bước chân của một vài người đang đứng trước cửa tiệm cơm Lam Việt.

Ánh trăng chiếu sáng làm cho trên cửa in rõ mấy bóng hình người. Mà lúc này ở bên trong nhà cũng đã thấy.

Mấy khẩu T2 càng bị bóp chặt, dường như là nơi để người ta gửi gắm sự sợ hãi lẫn hồi hộp.

Cửa dần dần dần mở ra phát ra tiếng kêu cót két nhỏ, vài người áo đen nhẹ nhàng bước vào.

Cộp!

Hình như ai đó đã dẫm phải sợi dây giăng ngang dưới đất.

Trên đầu hình như có thứ gì đó đang rơi xuống. Theo phản xạ mấy tên đột nhập nhìn lên trên, còn đánh bay mấy cái chậu đang rơi xuống.

Hình như có bột gì đó bên trong chậu.

Aaaaa!

Sau đó là những tiếng thét thảm. Đồng thời trên lầu 2 xuất hiện những tia lửa cùng với thiết nổ chói tai.

Đoàng! Đoàng!

6 viên đạn nổ cùng lúc.

Rật! Rật!

4 tên đột nhập ngã xuống.

Nhưng vẫn còn 9 tên khác nữa.

“Xông lên hết cho ta.” Tên đột nhập hét lớn.

Đám áo đen chạy vào, nhanh chóng tấn công lên lầu 2, nhưng vừa tới chân thôi đã nghe thấy ba tiếng súng.

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

Là của Phó Đô, Phó Đồng và Hoàng Quốc Việt.

Còn những chị em khác thì đang rất lúng túng. Trời vừa tối, lại vừa mang cảm giác chết chóc, thật sự khó mà thích ứng kịp.

Nhưng sau đó là tiếng Súng của Trương Ngọc Chi bắn ra.

Đoàng!

Mấy tên áo đen chỉ còn lại 4 người, nhưng chúng đã lên được cầu thang.

Bên cầu thang bên kia 3 người, là nơi Trương Ngọc Chi và các chị em còn lại, bên này là Hoàng Phó Đô Phó Đồng. Hoàng Quốc Việt ở giữa hai bên cầu thang.

“Huhu, em không gài đạn được.”

“Trời tối quá em không thấy rõ.”

Mấy chị em lúng túng bởi vì không biết kẻ địch đã đến đâu, mà vũ khí cũng chưa lắp đạn xong. Nếu chúng mà xông lên đến đây thì lấy gì mà phản kháng đây. Càng cố càng rối.

“Mau đổ bột ớt.” Hoàng Quốc Việt gọi lớn.

Lúc này các chị em mới nhớ ra, liền vội quăng mấy chậu bột ớt xuống cầu thang.

Ba tên áo đen nghe thấy bột ớt thì vội nhắm mắt lại, theo bản năng mà hất văng mấy cái chậu. Tuy nhiên bột ớt vẫn đang từ từ rơi xuống. Một tên đi đầu không kịp phản xạ liền ôm mặt mà la hét.

Hoàng Quốc Việt cũng đã cài đạn xong, vội chạy sang tiếp ứng cho mọi người.

Đằng này tên áo đen bên Phó Đô Phó Đồng cũng bị dính bột ớt. Hắn mắt nhắm mắt mở la hét nhưng vẫn cố gắng lao lên chém loạn xạ.

Kết quả bị Phó Đồng một kiếm xiên thủng bụng.

Đoàng!

Hoàng Quốc Việt đã đến cầu thang, liền bắn chết một tên rồi nhảy xuống ứng chiến.

Bang!

Chỉ trong vài chiêu thức Hoàng Quốc Việt đã đánh bay 2 tên còn sống kia xuống sàn nhà.

Định xuống kết liễu nhưng lúc này lại bị tên Hộ Pháp đứng ở cửa ném ra 5 cái phi đao.

Hoàng Quốc Việt vội nhảy lộn ngược vòng né tránh nhưng vẫn bị dính một mũi phi đao ở vai phải.

Lúc này hai tên áo đen ngồi dậy, nhưng lại bị Phó Đô, Phó Đồng bắn chết.

Các chị em cũng đã gài đạn xong. Trương Ngọc Chi hét lên.

“Bắn tên ngoài cửa.”

Đoàng Đoàng Đoàng!

3 phát được bắn ra cửa nhưng không trúng ai.

Tên Hộ Pháp thấy không ổn liền nhanh chóng

bỏ chạy.

Phó Đô Phó Đồng đuổi ra ngoài cửa nhưng lại không hề thấy tên kia đâu.

Cuộc chiến kết thúc, lúc này mọi người mới thắp đèn lên, mới phát hiện ra hiện trường thật sự khủng khiếp.

Máu loang lỗ trên mặt đất, bột ớt màu đỏ trải đầy trên sàn nhà. Xác người áo đen chết không nhắm mắt.

Mà quan trọng nhất là đám chị em, vừa rồi trải qua cảm giác giết người.

“Anh Hoàng, chúng ta có xông thẳng đến Lâm Gia đánh giết một phen không?”

“Không nên, bây giờ trước mắt là phải báo quan. Nếu để lâu e rằng sẽ không yên ổn.”

“Vâng, em đi ngay.”

Nói xong Phó Đô Phó Đồng đi đến phủ Trấn Trưởng báo án. Còn hắn thì khoét mấy viên kẹo đồng trên người kẻ địch ra.

Một lúc sau quan binh đến, hai người bí ẩn kia cũng có mặt.

Khi binh lính đến, những người dân mới dám ra khỏi nhà, họ tập trung trước cửa tiệm Lam Việt hóng chuyện.

Vừa đến, Trấn Trưởng liền ra lệnh binh lính bắt lấy Hoàng Quốc Việt.

“Mau bắt tất cả những người này lại về quy án.”

“Cái gì? Tại sao lại bắt chúng tôi.” Phó Đồng quát nói.

Bỗng công chúa nói.

“Ông chủ, này là do anh làm sao?” Công chúa nói.

Hoàng Quốc Việt lộ ra mặt sầu ải nói.

“Không, không có, chúng tôi đều là những người dân lương thiện. Bỗng nhiên có một vị khách lạ mặt đến ăn tối, sau đó lại xuất hiện một đám người áo đen, tôi sợ quá bỏ chạy thì lại bị thương. Xin ngài hãy làm chủ cho ta.”

“Hừ, rõ ràng là các ngươi giết, đừng nghĩ qua mặt được ta, mau về quy án.”

Công chúa lúc nãy cũng biết là Hoàng Quốc Việt đang nói dối. Nhưng như vậy thì sao? Lâm Gia mò đến cửa giết người, không cho người ta tự vệ hay sao.

“Ta thấy ông chủ này nói đúng, mau thu dọn tàn cuộc, sự việc đến đây thôi.”

“Đại nhân.” Tên Trấn Trưởng kiểm nén phẫn nộ nói.

“Ngươi định chỉ lệnh ta hành sự hay sao?”

“Nhưng những người này rõ ràng là hung thủ giết người. Về quy án nếu là tự vệ chính đáng thì sẽ được thả ra ngay thôi.”

“Chính đáng à? Haha, liệu về tay các ngươi có còn chính đáng nữa hay không? Ta thấy lời ông chủ nói rất có lý, Trần Huy Tuấn mau nói sự tình ngươi điều tra được ra xem.”

Trần Huy Tuấn lúc này cũng đã điều tra xong hiện trường, nhưng qua cách nói chuyện, chứng tỏ công chúa muốn bên vực cái tên chủ quán này. Xem ra phải bịa ra vậy.

“Thưa đại nhân, ta có thể thấy hiện trường bàn ghế chỉ xê dịch một chút, chúng tỏ vụ tấn công này xảy ra rất nhanh chóng.”

Trần Huy Tuấn chỉ tay về phía cửa.

“Mọi người có thể thấy đám người lạ mặt áo đen vừa bước vào liền bị ám khí phóng ra đục thủng cơ thể, chết ngay lập tức.”

“ Sau đó vị cao thủ đó thấy kẻ địch đông, nên chạy lên lầu 2 nhằm kéo dài khoảng cách.”

“Đám người áo đen đuổi theo liền bị ám khí đó tấn công lần nữa.”

“Lợi dụng 2 cái bậc thang này để tiêu diệt tất cả đối thủ.”

“Chứng tỏ lực tay của người này cực kì mạnh, thân pháp lẫn sức mạnh đều thuộc hàng cao thủ.”

Nói xong Trần Huy Tuấn chỉ tay về phía Hoàng Quốc Việt.

“Mà vị cao thủ này mọi người nghĩ có thể là ai trong số họ?”

Đám người dân ở ngoài đều đồng thanh nói vọng vô.

“Vị đại nhân này nói rất có lý.”

Trấn Trưởng đuối lý, ông ta không kiếm được lí do gì để phản bác, bởi vì năng lực của ông ta kém. Nếu không thì sẽ phát hiện vài lỗi vô lý của hiện trường. Rõ ràng là đã có qua chỉnh sửa.

Công chúa nghe thấy gật đầu không thôi.

“Vụ việc đến đây là kết thúc. Mọi người giải tán đi.”

Mọi người rời đi, công chúa quay lại đá lông nhau với Hoàng Quốc Việt một cái.

Tên này thật xảo huyệt nha.

Bạn đang đọc Khói Lửa Bụi Trần sáng tác bởi HiNoAi0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiNoAi0
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.