Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng hòng chơi xấu ta

Tiểu thuyết gốc · 2092 chữ

Trước cửa chi nhánh thương đoàn Lâm Gia, có một bức tượng con chim ưng, tượng trưng cho sự tự do, mạnh mẽ bay lượn trên bầu trời. Bức tượng được điêu khắc rất tinh xảo, nhìn vào đã biết là Lâm Gia rất để ý bộ mặt của mình.

Hoàng Quốc Việt vác súng vào nhà người khác, ấy vậy mà mấy tên tuỳ tùng cũng không hề nhận ra. Miễn không phải là thứ sắc bén thì được thông quan.

Trong thương đoàn, mặc dù trời đã tối, tầm 7 giờ hơn, vẫn còn nhiều người làm việc đến vậy.

Thương đoàn Lâm Gia không những mua bán mà còn sản xuất nhiều mặt hàng khác. Còn mặt hàng đó là gì thì Hoàng Quốc Việt không hề quan tâm.

Trong căn phòng chỉ có hai người, hội trưởng chi nhánh thương đoàn Lâm Gia và Hoàng Quốc Việt.

Ông ta là một người đàn ông trung niên trạc ngũ tuần, bộ râu quai nón dài đến mang tai, thưa thớt vài chòm râu bạc.

“Là một người trẻ tuổi sao?” Vẻ mặt lẫn giọng nói đều toát lên vẻ xem thường.

Một tên trẻ tuổi chưa trải sự đời, lại không có chỗ dựa, mà mở mới một thương đoàn, không thông qua một thương đoàn nào khác?

Người đàn ông áp đặt cho Hoàng Quốc Việt hai từ ấu trĩ.

Mà thông qua giọng nói của ông ta lúc này, Hoàng Quốc Việt cũng không cần gì câu nệ.

Hắn tới là vì hồng bao, mà hồng bao đang ở trước mắt. Thuận điều thì còn xuôi theo, nhưng nghịch điều thì phải dùng cách khác.

Hồng bao đang dính trên trán người đàn ông, song song theo từng chuyển động.

Hoàng Quốc Việt dậm mạnh chân xuống mặt sàn gỗ, sức mạnh khá lớn khiến mặt sàn thủng một lỗ lớn. Cú bậc nhảy cực mạnh khiến hắn ngay lập tức đã tới gần người đàn ông.

Ông ta không kịp phản ứng gì thì đã thấy tên thanh niên kia chạm tay vào trán mình, bất giác ông ta té ngửa về phía sau.

“Người đâu, có kẻ ám hại.”

Bỗng bên ngoài 5 6 tuỳ tùng mang kiếm lao vào.

Nhưng Hoàng Quốc Việt bấy giờ đã về vị trí cũ, đứng ở giữa đại sảnh, mặt lạnh nhìn người đàn ông.

“Ông đây là muốn bắt ép ta?”

Người đàn ông sờ trán, thấy bản thân mình không bị sao nhưng rõ ràng hắn cảm nhận được vừa rồi tên kia đã xông lên như muốn lấy mạng hắn.

Lúc này ông ta nhìn xuống sàn nhà thì thấy sàn nhà lủng một lỗ lớn. Miệng lớn tiếng, tay chỉ vào nói.

“Đấy vừa rồi ngươi dậm thủng sàn nhảy lên là muốn ám hại ta.”

“Ha ha ha.” Hoàng Quốc Việt cười lớn sau đó lại nói tiếp: “Nếu ta có khả năng đó thì bây giờ liệu ông có còn vu khống ta được nữa hay không.”

Các tuỳ tùng im lặng, tuy cảm thấy lời Hoàng Quốc Việt nói có lý nhưng vẫn giữ chặt kiếm, vì là người làm công ăn lương.

“Lâm Gia các ngươi mời ta đến đây, sau đó lại vu khống ta, ra tay với ta. Được lắm, Lâm Gia cũng chỉ có vậy mà thôi.”

“Ngươi…”

Bỗng lúc này một phi đao từ bên ngoài cửa bay vào, ghim trên cột nhà, mang theo một tờ giấy.

Người đàn ông thấy là phi đao của Lâm Gia thì mở ra xem. Trên vẻ mặt ông ta ngạc nhiên khi thấy hai từ: “Thả người.”

Nhưng sau đó lại gian xảo cười mỉm, nói.

“Mau thả người, ta xem xem, hôm nay ngươi động vào Lâm Gia ta liệu ngươi có toàn mạng trở về hay không. Ha ha ha.”

Vừa rồi là Hộ Pháp của Lâm Gia đã lệnh cho tên hội trưởng. Ở mỗi chi nhánh thương đoàn Lâm Gia đều có một Hộ Pháp bảo vệ. Những Hộ Pháp này võ công cao cường, luôn luôn giúp các hội trưởng trong bóng tối. Xét về chức vị thì còn cao hơn một bậc.

Hoá ra tràng cảnh lúc nãy mà Hoàng Quốc Việt bày ra đều nằm trong tầm mắt của tên Hộ Pháp này.

Thấy sự việc lại thay đổi 180 độ như vậy, Hoàng Quốc Việt càng thêm nghi ngờ. Nếu đột nhiên thay đổi thái độ như vậy thì chứng tỏ ông ta đã tìm ra cách giải quyết.

Người phóng phi lao chứng tỏ võ công rất cao cường.

Vả lại qua lời nói đe doạ mạng sống của tên hội trưởng kia, Hoàng Quốc Việt tổng kết lại rằng:” thoái môn sát mệnh.” Tức là ra khỏi cổng thì sẽ bị giết.

Nhưng cao thủ gì đó Hoàng Quốc Việt nào có quan tâm, ngược lại còn có chút phấn khích. Hắn lạnh lùng bước chậm rãi ra khỏi cửa, tâm lý luôn trong trạng thái đề phòng thứ phía. Hắn nhẹ nhàng mở chốt an toàn của khẩu T-1.

Nếu như tên cao thủ này ra mặt thì dễ dàng xử lý, tặng hắn một viên kẹo đồng chắc chắn hắn sẽ rất bất ngờ.

Nhưng nếu như hắn trong bóng tối ném ra phi lao như lúc nãy, Hoàng Quốc Việt không dám chắc. Giống như lúc nãy hắn còn không phát hiện ra rằng có mũi phi đao đang bay đến. Dù là trong trạng thái không cảnh giác nhưng cũng không thể phủ nhận sự lợi hại của tên cao thủ kia.

Hoàng Quốc Việt bước đi trong đêm, hắn luôn lựa chọn đi trên con đường lớn thay vì ngõ hẻm. Bởi vì lúc này, nếu đường lớn, tên cao thủ kia muốn phóng phi đao thì có khoảng cách đủ xa để hắn nhận ra.

Hoặc nếu hắn nhận ra dùng ám khí không ăn thua thì sẽ lộ diện tấn công.

Và lúc đó cũng là lúc để tiễn hắn lên đường.

Vì không có đèn điện nên con đường tối đen như mực, chỉ có ánh trăng chiếu sáng mập mờ, khiến mỗi tiếng động nhỏ phát ra đều trở nên đáng sợ.

Trong cái khoảnh khắc đen tối đó, Hoàng Quốc Việt nghe thấy tiếng gió bị xé tung. Hắn cảm nhận được một cái phi đao đang bay đến.

Vụt!

Ngửa người ra sau né tránh, phi đao xẹt ngang qua ghim vào cửa của một nhà dân gần đó.

Phát hiện ra vị trí phóng phi đao, như lại không phát hiện rõ được hung thủ, Hoàng Quốc Việt không nổ súng, tránh để hắn biết khó mà lui.

Thấy không ăn nhằm, tiếp theo sau 3 mũi phi đao lần lượt bay đến, mà Hoàng Quốc Việt lúc này dẻo như nghệ sĩ múa ba lê. Thân pháp nhanh nhẹn chống T-1 xuống đất, mượn lực xoay vòng trên không trung.

Thấy kẻ địch không chịu lộ diện mà chỉ phóng đi đao, Hoàng Quốc Việt cố tình bỏ chạy nhằm dẫn dụ đối phương ra.

Vụt!

Né tránh.

Đến một ngã rẽ Hoàng Quốc Việt nhanh chóng lăn một vòng nhanh nhất có thể nhằm cắt đuôi đối phương.

Lúc này tên cao thủ lộ diện, hắn chạy băng qua đường, tiến tới ngã rẽ.

Nhưng khi vừa tới thì đã bị một cước lực từ trong màn đêm tung ra. Theo phản xạ hắn ta đỡ lấy nên bị đẩy lùi hai bước.

Rất nhanh, Hoàng Quốc Việt lại tung thêm một cước nữa vào vị trí mặt của tên cao thủ nhưng hắn xoay người lại tung một cước trả đòn.

Hai chân chạm vào nhau, tên cao thủ bị đẩy lùi mấy bước. Hắn không ngờ Hoàng Quốc Việt lại khoẻ như vậy.

Tên cao thủ bị đẩy lủi bắt đầu xoay người, phóng ra 2 mũi phi đao. Mà trong cự ly gần như vậy Hoàng Quốc Việt khó mà dễ dàng tránh né.

Hắn muốn thử sức bản thân nhưng lại bị phi đao sượt qua cánh tay.

“Nếu ngươi đã muốn dùng ám khí vậy trừng trách ta.”

Hoàng Quốc Việt giương cao khẩu T-1, bóp cò.

Đoàng!

Tên cao thủ chết trong tư thế đang chuẩn bị ném phi đao, ánh mắt ngỡ ngàng, trợn trừng lên như không hiểu chuyện gì.

Cho đến khi hắn hiểu ra, thì cũng đã tắt thở, mang theo bí mật xuống địa ngục.

Bỗng lúc này hệ thống vang lên thông báo.

[Chúc mừng nhận được một Hồng Bao Tím x1]

Hoàng Quốc Việt bước lại nhặt lên hồng bao. Trong đêm tối nhe ra hàm răng trắng muốt.

“Thật ngoài mong đợi nha. Ku haha.”

Hoàng Quốc Việt nhanh chóng khoét viên đạn trên người trên cao thủ ra tránh rắc rối không đáng có, sau đó rời đi.

Tiếng súng nổ khiến xung quanh người người nghe thấy, họ mở cửa nhà ra thì phát hiện một xác chết đang nằm trên đường. Tiếng la thất thanh trong đêm.

Mà câu chuyện này chỉ có Lâm Gia biết, Lam Việt biết.

Lâm Gia trong đêm cũng nhận được tin tức Hộ Pháp đã bị sát hại bởi tên Hoàng Quốc Việt kia. Không ngờ rằng hắn cũng là một cao thủ ẩn danh.

Tuy biết được hung thủ nhưng Lâm Gia lựa chọn im lặng, không làm sáng tỏ vụ việc. Bởi vì bộ mặt là rất quan trọng.

Không thể cho thiên hạ biết rằng, Hộ Pháp của Lâm Gia bị giết trong đêm.

Vả lại hung thủ chính là người mà mình mời đến nhà đòi sáp nhập thương đoàn. Một lời không hợp liền giết người, nhưng lại bị người giết. Dấu mặt xuống đất cũng không che đi được.

Thế nhưng cũng không phải là hết cách giải quyết.

Trong sáng không được, thì ta làm trong tối.

Tin tức được gửi về Thanh Châu, cơ sở chính của Lâm Gia, Lâm Gia nhanh chóng cử đi mấy cao thủ đến Trung Khê. Đồng thời thương đoàn Lâm Gia công khai chèn ép thương đoàn Lam Việt, quán ăn Lam Việt cũng không có một bóng khách.

…..

Hoàng Quốc Việt trở về trong đêm với vết thương ở tay. Ở nhà Trương Ngọc Chi và hai anh em họ Phó đang đợi tin tức của hắn.

Thấy hắn bị thương họ cuống cuồng chạy chữa, mặc dù vết thương chỉ sượt nhẹ qua da mà thôi.

Mặc cho họ làm gì mình thì làm, Hoàng Quốc Việt đang bận mở hồng bao.

[Chúc mừng kí chủ nhận một Hồng Bao Vàng Nhất Cấp x 1]

[Chúc mừng kí chủ nhận một Hồng Bao Đỏ Nhất Cấp x1]

Vậy thôi sao?

Hoàng Quốc Việt như muốn thổ huyết, mặc dù 2 hồng bao cấp 1 đó cũng không hề tệ. Chỉ là khác với hi vọng của hắn là mở ra hồng bao tím mà thôi.

Nhưng thôi, cũng may là có một cái Hồng Bao Tím tân thủ.

Hoàng Quốc Việt không nghĩ nhiều mà dùng ngay.

[Chúc mừng kí chủ nhận Võ Hồn Bắn Tỉa 1 năm x1]

“….”

Lẽ nào lại thổ huyết lần hai. Lúc này hắn mới để ý, nãy giờ hai tên da ngâm đen kia đang xoa bóp chân cho mình.

Bực mình hắn hất hai anh em họ Phó ra. Chửi thầm trong bụng.

“Hai cái tên xui xẻo này.”

Phó Đô, Phó Đồng thấy Hoàng Quốc Việt hất chân ra tưởng rằng mình xoa bóp đau quá nên xin lỗi Hoàng Quốc Việt.

“Xin lỗi anh Hoàng, bàn tay em chỉ biết đánh cá thôi.”

“Cũng tại em, anh đã bảo nhẹ tay rồi.” Phó Đô mắng Phó Đồng.

“Thôi thôi, hai anh đi ra đi, để em chăm sóc thiếu gia.”

“Ừm, vậy em nha anh Hoàng.”

Hoàng Quốc Việt thấy vậy cũng không hề áy náy chút nào, chỉ là hỏi thăm một chút.

“Các cậu chưa ăn cơm à?”

“Vâng, chúng em lo lắng không ai ăn nổi.”

“Ừm, đi dọn cơm đi, xong rồi gọi tôi.”

“Vâng.” Hai anh em Phó Đô Phó Đồng nhanh nhảu chạy đi hâm cơm.

Hoàng Quốc Việt.

Võ Hồn Đặc Công 10 năm.

Võ Hồn Kiếm Thuật 3 năm.

Võ Hồn Bắn Tỉa 1 năm.

Vũ khí: Súng T-1, Đạn 8 li x199.

Hồng Bao Vàng Nhất Cấp x1.

Hồng Bao Đỏ Nhất Cấp x1.

Bạn đang đọc Khói Lửa Bụi Trần sáng tác bởi HiNoAi0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiNoAi0
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.