Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời mời Lâm Gia

Tiểu thuyết gốc · 2012 chữ

Thông tin về bọn cướp đánh phá thôn Đông Khê đã được Phó Đô báo cáo lại. Dân làng chiến đấu anh dũng, cuối cùng cũng giết chết được hết bọn cướp. Câu chuyện nghe qua khá hoang đường, nhưng người đứng đầu thị trấn là trấn trưởng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bởi vì sắp tới đây, hắn sẽ báo cao lên thành chủ rằng hắn đã tiêu diệt được bọn cướp đã hoành hành bấy lâu nay.

Hoặc quan trọng hơn hắn sẽ xông vào xào huyệt của bọn cướp, truy quét hết tất cả bọn chúng một lượt. Tài sản của chúng lúc đó, không phải trấn trưởng hắn muốn khai bao nhiêu thì khai, muốn giữ bao nhiêu thì giữ hay sao?

Nhận thưởng 500 đồng vàng cho tên lão đại và 200 đồng vàng cho tên lão nhị. Phó Đô cầm số tiền kết xù trở về, chạy đến cửa hàng quần áo báo tin cho Hoàng Quốc Việt.

Hoàng Quốc Việt lúc này đang cùng mọi người lựa đồ.

Số tiền lớn cho nên Hoàng Quốc Việt tặng cho mỗi người 3 bộ đồ tự chọn, riêng hắn cũng sắm sửa 3 bộ trông khá sang trọng. Mà việc chọn đồ cho hắn đã có Trương Ngọc Chi bao lô.

“Thiếu gia, áo này rất hợp với anh nha. Cái này cũng rất hợp nha.”

“Ông chủ, có chiếc áo nào thiết kế giống thế này nhưng màu xanh đậm không?”

Việc bình thường như chọn đồ mà Trương Ngọc Chi cũng làm quan trọng hoá lên, còn biện hộ thiếu gia chính là bộ mặt của mọi người, phải sang trọng, phải quý phái.

700 đồng vàng thưởng, cùng với số vàng hiện có của của thôn gom được là gần 2400 đồng vàng, họ đều đưa hết cho Hoàng Quốc Việt quản.

1 đồng vàng = 100 đồng bạc = 1000 đồng xu.

Cứ 10 đồng bạc là 1 bao muối thô.

1 đồng bạc có thể đổi được một bữa cơm ngon.

10 đồng bạc có thể đổi được 1 bao muối thô.

1 tháng 1 người bình thường tiêu khoảng một đồng vàng.

Tổng công 3100 đồng vàng, chi phí mua đồ cho 12 người phụ nữ, mỗi người 3 bộ. Tổng 36 bộ. Mất 1080 đồng bạc.

6 bộ đồ nam cho Phó Đô, Phó Đồng, với chất liệu tốt hơn vì thường xuyên hoạt động. Mất 6 đồng vàng.

Riêng 7 bộ đồ của Hoàng Quốc Việt mỗi bộ mất đến 10 đồng vàng.

Thứ hai tượng trưng cho mặt trăng thì mặc màu Xám tro.

Thứ ba tượng trưng cho hoả thần thì mặc màu đỏ đậm.

Thứ tư tượng trưng cho thuỷ thần thì mặc màu xanh đậm.

Thứ năm tượng trung cho mộc thần thì mặc màu xanh lục.

Thứ sáu tượng trưng cho kim thần thì mặc màu vàng đậm.

Thứ bảy tượng trưng cho thổ thần thì mặc màu nâu đất.

Chủ nhật tượng trưng cho mặt trời thì mặc màu trắng tinh.

Dẫu vậy, đó cũng chỉ là lý thuyết của Trương Ngọc Chi để có thể mua nhiều quần áo cho hắn.

Nhưng hắn bảo thích màu tối, cho nên ý tưởng của em ấy bị đánh cho tan tành. Dẫu vậy vẫn cứ là mua đủ 7 bộ màu tối khác nhau.

Đồng thời mua thêm một số phụ kiện khác cùng với chi phí tắm rửa, tiêu tốn cũng gần 100 đồng vàng.

Tiếp theo sau, họ bắt đầu đi mua nhà.

Một căn nhà tốt, có lợi thế ở trung tâm thị trấn, mất 2000 đồng vàng. Đó là nhờ tài trả giá của Trương Ngọc Chi.

Căn nhà, hay đúng hơn là một cửa tiệm, được đặt ngay tại ngã tư trung tâm của thị trấn.

Cửa tiệm lúc trước là để bày bán các đồ lưu niệm.

Căn phòng có 3 tầng, tầng 1 (tầng trệt) rộng rãi dùng để mời khách.

Tầng 2 gồm các phòng nghỉ, cùng cái ban công lớn có thể nhìn ra mặt đường. Gồm 4 phòng nghỉ.

Tầng 3 thì hầu hết đều là phòng nghỉ, tổng cộng 16 phòng nghỉ.

Trương Ngọc Chi cùng mọi người đều quyết định sẽ mở một quán ăn, nhớ vào Ngũ Vị Hương, chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp Trung Khê, xa hơn là cả vương quốc.

Nhưng Hoàng Quốc Việt thì lại khác, nếu mở quán ăn để bán cho tất cả mọi người thì không thể tối ưu được giá trị của Ngũ Vị Hương hiện tại. Muốn tối ưu được giá trị, phải bán chính là Ngũ Vị Hương chứ không phải là món ăn.

“Anh Hoàng thật lợi hại, biết nhìn xa trông rộng. Phó Đồng xin bội phục.”

“Phó Đồng chỉ biết đánh cá thôi, còn mấy cái chuyện buôn bán này, xin anh đừng ý kiến.” Trương Ngọc Chi chế giễu.

“Em, …” Phó Đồng lại không nói nên lời, rõ ràng là đúng thật như thế.

“Thiếu gia, ở Trung Khê có chi nhánh của thương đoàn nhà họ Lâm, rất nổi tiếng ở Vương Quốc, có cần em liên hệ với họ không ạ?”

Hoàng Quốc Việt uống một ngụm trà, từ tốn nói.

“Cô rất tinh ý đó. Nhưng nếu gọi chỉ mỗi nhà họ Lâm, Ngũ Vị Hương vẫn chưa phải là tối ưu giá trị.”

Tất cả mọi người đều ngơ người ra, lẽ nào còn cách khác nữa hay sao?

Mọi người nhìn Hoàng Quốc Việt uống trà mà hít hà, tò mò không thôi.

Sụp!

Khà!

“Thay vì chỉ bán cho nhà họ Lâm, tại sao chúng ta không tạo cơ hội làm ăn cho tất cả mọi người?”

“Ý anh là….”

“Nói xem.”

Đám người lại nhìn về Trương Ngọc Chi. Trương Ngọc Chi nuốt một ngụm nước bọt nói.

“Nếu nhiều người đều phát hiện ra tầm quan trọng của Ngũ Vị Hương, chắc chắn sẽ sinh ra sự cạnh tranh. Lúc đó giá cả chắc chắn sẽ đôn đến tận trời.”

Ai cũng ngỡ ngàng, xoa xoa cái bụng. Ngũ Vị Hương có tiềm năng như vậy mà tối hôm qua, và hôm nay, họ đã ăn thứ đắc tiền đó.

Sau đó, họ nhìn Hoàng Quốc Việt với ánh mắt luyến tiếc.

“Mọi người an tâm, người ngoài thì bán, người nhà thì được miễn phí.”

“Daaa.”

Mọi người đều cười tươi mừng rỡ, bắt đầu trò chuyện với nhau. Ai nấy đều phân chia ra dọn dẹp căn nhà, bày biện lại nội thất.

Còn Hoàng Quốc Việt thì nghiên cứu về chiến lược quảng bá Ngũ Vị Hương sắp tới.

Công việc đến tối mới xong, sau khi ăn bữa tiệc rượu linh đình, Hoàng Quốc Việt cho gọi mọi người lại họp bàn công việc sắp tới.

Trước hết, thứ nhất phải tạo một thương đoàn, để có giấy tờ hợp pháp, tránh bị các rắc rối không đáng có khi Ngũ Vị Hương được công khai.

Tên của thương đoàn là Lam Việt, Lam trong bão tố, Việt trong trong vượt qua, cũng là tên của hắn. Ý nghĩa là vượt qua bão tố.

Thứ hai, chính là mở quán ăn tại đây, đặt tên là Lam Việt. Đồng thời cũng bán gia vị, nhưng không bán Ngũ Vị Hương.

Đến khi đã đứng ổn định tại Trung Khê, làm nền tản đến Thanh Châu, lúc đó mới bán Ngũ Vị Hương.

Ngày mai, sẽ đến tiệm may, may đồng phục. Lấy chủ đạo là màu lam, đồng âm với tên cửa tiệm.

Trương Ngọc Chi nấu ăn cũng khá ngon, cho nên được phân làm quản lý cửa tiệm.

Phó Đồng, Phó Đô thì được phân cho công việc theo đoàn buôn. Quản lý tạm thời là Hoàng Quốc Việt.

Ngày hôm sau, ai nấy cũng đều tất bậc chuẩn bị. Số tiền vàng cũng tiêu gần hết, chỉ còn lại dưới 100 đồng vàng mà thôi. Tuy nhiên rất nhanh sẽ có lại thôi.

….

Ba ngày sau, ngày lành tháng tốt, khi mà Hoàng Quốc Việt cũng đã chuẩn bị xong, thiệp mời cũng được gửi đi xung quanh.

Vinh dự nhất vẫn là có sự góp mặt của Trấn Trưởng Ngô Vĩnh Chí. Bởi vì Hoàng Quốc Việt đã có công lớn trong việc giúp ông ta tiêu diệt xào huyệt của băng cướp, cho nên cũng phải nể mặt một chút.

Một người có công nhưng không muốn lộ diện rõ. Lại muốn có người giúp dọn dẹp, giấu đi sự tồn tại của mình.

Một người thì chuyên cướp công của người khác. Lại muốn bí mật hưởng thụ một mình.

Hai bên như vậy, tuy tương khắc nhưng lại dung hoà với nhau.

Khai trương nhờ Trấn Trưởng góp mặt cho nên cửa tiệm Lam Việt cũng có chút tiếng tăm ở Trung Khê.

Món ăn tuy không quá nổi trội, nhưng cũng phải nói là ăn rất ngon. Dẫu vậy, vẫn thua xa so với cửa tiệm cách đây 1 dãy nhà.

“Ông chủ Kim cũng đến sao?” Trấn Trưởng nhiệt tình nói.

“Ha ha, phải đến chứ, tôi nghe nói có cửa tiệm mới khai trương nên đến xem thử.”

“Không dám, không dám. A, ông chủ Kim, đây là ông chủ Hoàng của Lam Việt.”

“Hân hạnh, hân hạnh.” Ông chủ Kim nói, tuy nhiên vẻ mặt nhìn Hoàng Quốc Việt cũng có chút khinh thường.

“ Ông chủ Hoàng, đây là ông chủ Kim của Kim Phúc Ký.”

“Hân hạnh, hân hạnh.” Hoàng Quốc Việt nhìn tên béo mập họ Kim kia nở nụ cười giả tạo.

“Xin mời hai người vào bàn tiệc.”

Kết thúc lễ khai trương, quán ăn Lam Việt đi vào hoạt động bình thường.

Tối đến, Hoàng Quốc Việt nhận được một bức thư mời của Lâm gia.

Trên thư viết rằng muốn thương đoàn Lam Việt sáp nhập vào thương đoàn Lâm Gia, cùng nhau phát triển.

“Cái gì mà lâm gia, cái gì mà cùng nhau phát triển.” Hoàng Quốc Việt đọc thư mời mà cười lạnh.

Đây rõ ràng là muốn nuốt trọn Lam Việt hay sao? Sáp nhập ư? Muốn ta làm bộ hạ cho các ngươi à?

Định quăng thư mời đi, nhưng lúc này thông báo hệ thống vang lên.

[Phát hiện vị trí hồng bao.]

“Ô hay, hồng bao tại chi nhánh Lâm Gia à?”

Hoàng Quốc Việt gấp thư lại, sau đó nhét vào túi. Quấn khẩu T-1 lại, đồng thời lấy Hồng Bao Đỏ Nhất Cấp ra sử dụng.

1 rương lớn xuất hiện trước mặt, bên trong chất đầy đạn 8 li.

Nhìn sơ qua có khoảng 200 viên.

Vậy là trong túi lại không còn cái hồng bao nào, phải đi thu thập thêm.

Bỏ 50 viên đạn vào túi vải được thiết kế tinh xảo, cái này Hoàng Quốc Việt đã mua ở cửa hàng quần áo khi trước.

Trang bị đã chuẩn bị xong, Hoàng Quốc Việt lên đường đến Lâm Gia.

Hai anh em nhà họ Phó vác đao vác kiếm trang bị đầy đủ như đi đánh trận, đòi đi theo Hoàng Quốc Việt, họ hùng hồn nói.

“Anh Hoàng, có cần chúng em theo giúp không?”

Hoàng Quốc Việt nhìn họ một cái như muốn bật ngửa, nói.

“Khụ khụ! Không cần đâu. Các người đi chỉ tổ thêm rắc rối mà thôi.”

Phó Đô Phó Đồng gãi gãi cái đầu ngại ngùng nói.

“Nhưng mà…”

“Không sao đâu, ta đi lát rồi lại về, dù gì họ có thể làm gì được ta?”

Hoàng Quốc Việt vừa nói vừa đưa khẩu T-1 lên, vô tình doạ hai anh em một phen.

Quả thật vũ khí này thật sự lợi hại. Họ nghe Hoàng Quốc Việt tên gọi chung của nó là súng.

Súng!

Cái tên thật ngầu nha.

Nói xong, Hoàng Quốc Việt lên đường, bước ra khỏi Lam Việt. Lúc này quán cơm cũng vừa mới đóng cửa.

Bạn đang đọc Khói Lửa Bụi Trần sáng tác bởi HiNoAi0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiNoAi0
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.