Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập ngũ chương (2)

Phiên bản Dịch · 2979 chữ

Thanh âm không mang theo một chút cảm tình nào, không phải là Lan Khánh trước đây hay gọi hắn “Trần Tiểu Kê” vui mừng hớn hở, mà là một Lan Khánh lạnh lùng, tựa như chưa hề quen biết.

Tiểu Thất khí tức hơi loạn, thoáng chốc không nói nên lời.

“Tiểu Hắc?” Thi Vấn dường như cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn.

Lan Khánh đã không còn như trước. Chỉ một câu nói vừa rồi thôi, Tiểu Thất đã hoàn toàn rõ ràng.

Trước đây Lan Khánh dù có lúc lãnh đạm, có lúc cao ngạo, nhưng không bao giờ dùng nhãn thần âm lãnh như băng này để nhìn người khác, nhưng hôm nay, người ấy từ trong cốt tủy toát ra khí tức băng lãnh, giống y như trước kia, đối với chuyện dư thừa, không bao giờ bỏ vào mắt.

Lan Khánh dùng một tay ôm đầu, nhíu mày. Hắn thấp giọng nói :”Cha, ta đau đầu. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có đúng hay không có người thừa dịp ta không chú ý đánh vào đầu ta? Nếu không thì vì sao lại đau như vậy?”

Thi Vấn mở miệng, còn chưa kịp nói, thì Tiểu Thất đã cướp lời :”Sư huynh ngươi luyện công tẩu hỏa nhập mà, phát cuồng không nhận ra ai hết, suýt nữa đã gây đại họa, cho nên sư đệ ta hạ mê dược làm ngươi hôn mê bất tỉnh. Hiện nay là do dược chưa tan hết, thân thể chưa hồi phục hoàn toàn, cho nên mới đau đầu.”

“Tẩu hỏa nhập ma?” Lan Khánh lướt nhìn qua Tiểu Thất, dừng lại một chút, sau đó gật đầu nói :”Ta có nhớ chuyện này… Tiểu Xuân nói ta kỳ kinh bát mạch bị hao tổn… Nếu không uống thuốc, không thể sống quá ba năm…”

Nghe Lan Khánh đến việc này cũng có thể nói ra, ngực Tiểu Thất lại nhói lên một cái, vội vàng hỏi :”Sư huynh, vậy ngươi có nhớ tên mình là gì không?”

Lan Khánh vừa nghe, ánh nhìn lại lướt về phía Tiểu Thất, nở một nụ cười tà mị :”Ta làm sao lại không nhớ được tên mình?”

“Vậy ngươi tên là gì?” Tiểu Thất nói, có chút run run.

“Ngươi nói gì?” Lan Khánh lại cười.

Nụ cười kia của Lan Khánh thập phần yêu dị, mang theo ý vị cổ hoặc nhân tâm ( nói nôm là mị dân ạ :”> )

Thi Tiểu Hắc trước nay ít khi lộ ra điệu cười như vậy, cũng chẳng mấy khi mang theo khí tức quỷ mị này, đối người ta nói chuyện.

Lan Khánh thấy Tiểu Thất, không biết là thấy buồn cười ở đâu, liền cười lớn một tiếng. Hắn nói :”Đối với ngươi cũng đích xác có chuyện không nhớ, như là… Ngươi vì sao lại cùng ta ở một chỗ? Ngươi không phải… Sau khi xuất cốc, ta đã không gặp lại ngươi nữa?”

Tiểu Thất trong ngực liền trở nên lạnh lẽo, y như bị người ta dội cho một chậu nước lạnh giữa mùa đông, khiến cả người hắn trở nên băng giá.

Lan Khánh đã nhớ lại bản thân mình là ai, nhớ lại hắn tên Bách Lý Thất, cũng nhớ rõ Thi Vấn là cha mình, nhưng đã hoàn toàn quên mất những ngày hai người ở tại Quy Nghĩa huyện…

Như vậy, như vậy… Những nhu tình mật ý lúc trước… không phải cũng theo lần thức tỉnh này, mà tiêu thất luôn chứ…?

“…” Tiểu Thất mở miệng, nhưng mãi không nói được câu nào.

Thi Tiểu Hắc không bao giờ dùng nhãn thần như vậy nhìn Trần Tiểu Kê cả… Người này thực sự đã quên, đã quên Trần Tiểu Kê.. Chỉ còn nhớ hắn – Bách Lý Thất .

Vừa nghĩ tới đây, sống mũi Tiểu Thất có chút cay cay.

Nhưng kỳ thực, tình cảnh như vậy, từ khi Tiểu Xuân chữa bệnh cho Lan Khánh, hắn cũng đã nghĩ tới rồi.

Hắn từng nghĩ nếu như mà Lan Khánh khôi phục lại trí nhớ, rồi lại tiếp tục chán ghét hắn thì phải làm sao? Dù sao quá khứ của hai bọn họ cũng không đơn giản, cha hắn nợ Lan gia rất nhiều, hắn làm sao có thể mong chờ Lan Khánh sau khi phục hồi trí nhớ vẫn còn tươi cười với hắn?

Nhưng đó chỉ là ý nghĩ, giờ đây là thực tế, lại khiến cả hai người không biết phải làm sao.

Đã quên… Thực sự đã quên… Trần Tiểu Kê đã bị Lan Khánh quên hết, chỉ còn lại Bách Lý Thất, khiến hắn không khỏi hốt hoảng…

Sau một hồi rối loạn, dưới ánh mắt Lan Khánh, Tiểu Thất cố gắng hít sâu một hơi, bắt mình phải trấn tĩnh lại.

Bách Lý Thất, ngươi thương tâm cái gì! Tiểu Thất thầm mắng mình vài câu. Lúc này chính sự quan trọng hơn, mấy thứ tư tình vớ vẩn mau vứt qua một bên.

Tiểu Thất nhắm mắt, nhu nhu mấy cái, cố gắng hít sâu vài hơi, rồi mới quay đầu nói với Thi Vấn :”Đại nhân, Kính Vương nói Túc Vương muốn Hoàng thượng hạ lệnh, mệnh ngài thân thẩm án tử của sư huynh đúng hay không?”

Thi Vấn hai bên lông mày đã như dán vào với nhau, nói :”Đúng. Đã định mười hai ngày sau khai thẩm.”

“Tiểu Hắc dù sao cũng là con ngươi, Hoàng thượng vì sao lại bắt ngươi thân thẩm, không sợ ngươi bao che cho Tiểu Hắc sao?” Tiểu Thất thuyết.

“Tiểu Hắc?” Lan Khánh nghe đến cái tên này thì có chút mơ hồ.

“Tiểu Hắc là tên của ngươi, thế nào, không nhớ nổi cả tên mình sao?” Thi Vấn nãy giờ vẫn luôn giữ bộ mặt nghiêm túc, nhưng khi nhi tử trải qua đại nạn trở về, cũng không khỏi lộ ra chút ôn nhu.

Lan Khánh ôm trán ngẩng lên nhìn Thi Vấn :”… Trong cơ thể ta chân khí vẫn còn hỗn loạn, một số việc không nhớ rõ lắm.”

Thi Vấn cách hàng rào đưa tay xoa đầu ái tử, nói :”Cũng tại cha khiến ngươi chịu khổ, nếu cha trông coi được ngươi, thì đã không xảy ra chuyện này. Nghĩ không ra thì cũng đừng nên nghĩ, ngươi nghỉ một lát đi, cha nói chuyện với Tiểu Thất.”

Thi Vấn lại quay sang nói với Tiểu Thất :”Túc Vương đối Hoàng Thượng nói bản quan phán án trước nay đều vô cùng công bằng, công tư phân minh, cho dù là án tử của thân sinh nhi tử, cũng không có nửa điểm thiên vị.”

“Hanh!” Tiểu Thất hừ một tiếng. “Hắn thật sự là thâm độc đến cực điểm, rõ ràng là đang ép ngươi chặt đứt sinh lộ của sư huynh mà! Cho dù trạm dịch huyết án chúng ta có thể tìm nhân chứng minh oan cho sư huynh, nhưng tự ý đột nhập hoàng cung, kinh hách hoàng đế, việc này nhiều người nhìn thấy như vậy, làm sao có thể thay sư huynh giải quyết đây?”

Thi Vấn nghiêm mặt nói :”Thì cũng chỉ có thể tiến từng bước một thôi.”

Lan Khánh lẳng lặng nghe hai người thương thảo, một hồi lâu sau, vấn không có nói gì.

Tiểu Thất thấy Lan Khánh đang nghe, liền biết chuyện trạm dịch huyết án hắn nhất định cũng đã quên, cho nên mới khéo léo nhắc lại. Cuối cùng, Tiểu Thất nói:

“Hiện nay chỉ còn một cách, đó là bắt được Cổ Tam Dũng bắt hắn nhận tội, mới có thể chứng minh sư huynh trong sạch. Đợi lát nữa ta liền đi tìm, hy vọng hắn chưa ly khai kinh thành quá xa.”

Thi Vấn gật đầu. “Cực cho ngươi rồi, Tiểu Thất.”

“Là chuyện phải làm mà.” Tiểu Thất thuyết.

Quay sang Lan Khánh, Thi Vấn nói :”Còn hơn mười ngày nữa là khai án, lúc đó Hoàng Thượng cũng sẽ ở một bên nghe thẩm án, đây không phải chuyện đùa. Tiểu Hắc, mấy ngày này ta muốn ngươi ngoan ngoãn ở trong lao phòng, đừng có chạy lung tung, nghe chưa?”

Lan Khánh không trả lời, chỉ nhìn sâu vào mắt Thi Vấn.

Tiểu Thất cũng không nói thêm gì, liền cùng Thi Vấn ra khỏi địa lao, để lại Lan Khánh một mình trong lao phòng.

Đương lúc hai người đi về viện tử, nói thêm về án tử, thì, đột nhiên Tiểu Thất phát giác phía sau hình như có điểm bất thường.

Hắn vừa quay đầu lại nhìn, lại càng thêm hoảng sợ :”Nãi nãi cá hùng, sư huynh ngươi thế nào lại đi ra cùng chúng ta!”

Khuôn mặt bình thản, vô thanh vô tức, Lan Khánh cứ như thế bám theo bọn họ, thật sự so với quỷ cũng không sai biệt là mấy.

Thi Vấn cũng giật mình :”Không phải ngươi đang bị giam sao? Thủ vệ đâu??”

Lan Khánh nhàn nhạt nói :” Lao phòng tầm thường này mà đòi giữ được ta? Ta muốn đi đâu, ở đâu, có ai ngăn được sao?”

“…” Tiểu Thất đặt tay lên trán, ôi cái đầu tôi, lại đau nữa rồi…

Thi Vấn không nói thêm gì. Vì hắn biết rõ tính tình của hài tử này, vẫn luôn tùy hứng làm bậy, dù đã nói qua cả trăm lần, nhưng vẫn không thèm sửa đổi.

“Vậy giờ phải làm sao?” Tiểu Thất che miệng, len lén hỏi Thi Vấn.

Thi Vấn lắc đầu không nói, tay chắp sau lưng, đi về tiểu viện, bỏ lại hai người Tiểu Thất với Lan Khánh.

“Bách Lý Thất…” Lan Khánh đột nhiên mở miệng.

“Vâng!” Tiểu Thất giật mình, cả người đứng thẳng lên chờ đại sư huynh nhà hắn ra lệnh.

Lan Khánh liếc mắt nhìn hắn, nói :”Nếu cha đã không quản ta, ta đây liền đi cùng ngươi, tìm Cổ Tam Dũng về. Dù sao đây cũng là án tử của ta, ta muốn tự tay làm, vậy mới yên tâm được.”

“Hảo!” Tiểu Thất không nói thêm câu thứ hai, lập tức đáp ứng.

Hơn nữa, Thi Vấn cũng không phải không quản Lan Khánh, mà là ông ấy biết muốn quản cũng không được. Lan đại giáo chủ muốn làm, thì ai dám ngăn lại?

“Đi thôi!” Lan Khánh đi thẳng về phía trước, bước tiến bình ổn, phong thái thản nhiên.

Tiểu Thất chăm chăm đi theo sau, trán toát mồ hôi, chân tay luống cuống, trong lòng có phần bất an.

Không thể đi gần quá. Tiểu Thất vừa đi vừa nghĩ.

Đại khái cách khoảng ba bước. Vừa tính, Tiểu Thất vừa lẩm nhẩm.

Sau đó, chẳng hiểu sao lại thấy… Có điểm bi ai…

Trước đây khi vừa xong án của Tiểu Lan Hoa, đáng lẽ hắn nên đi rồi mới đúng.

Đến bây giờ, khi hắn đã chìm sâu như vậy rồi, Lan đại mỹ nhân lại thoáng chốc quên hết tất cả… Đối với hắn, thực sự là rất thương tâm…

Ô… Tiểu Thất đưa tay nắm vạt áo trước ngực… Tâm can a… Thật đau quá…

Có thể vì Tiểu Thất đi quá chậm, Lan Khánh mới quay lại, nói :”Khó chịu chỗ nào, sao lề mề vậy?”

Tiểu Thất vừa nghe liền bỏ tay xuống, thẳng người chạy liền hai ba bước tới, vừa chạy vừa hô :”Tới tới !”

Trần Tiểu Kê trước sau đều không thể cãi lời Thi Tiểu Hắc.

Mặc dù có trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa.

Rời hai người con trai, Thi Vấn vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, quay trở về viện tử.

Ở trong sân, Nam Hương đợi Thi Vấn đã lâu, trong lòng không khỏi bồn chồn lo lắng. Vừa thấy Thi Vấn trở lại, liền chạy ngay tới, hỏi :”Đại nhân, có đúng hay không công tử xảy ra chuyện?”

Thi Vấn đi tới bên bàn, ngồi xuống, lúc lâu sau, thở dài một hơi mới nói :”Tiểu Hắc nói hắn cái gì chân khí hỗn loạn, hơn phân nửa chuyện tình đều quên hết… Ngay cả tên mình là gì cũng không nhớ rõ…”

“Cái gì, đều quên hết?” Nam Hương kinh hãi :”Công tử quên luôn ngài sao?”

“Không, hắn vẫn còn nhớ ta, một số chuyện xem ra vẫn có chút ấn tượng… Nhưng…” Thi Vấn lắc đầu :”Hài tử kia tựa hồ không nhớ rõ chuyện hắn với Tiểu Thất, hắn tự nhiên gọi Tiểu Thất là Bách Lý Thất, đối Tiểu Thất cũng thập phần lạnh nhạt…”

Nam Hương kinh ngạc hồi lâu mới mở miệng :”Tiểu Thất… Không sao chứ…”

Thi Vấn nói :”Hắn không nói gì, nhưng cả mặt thì tái nhợt cả đi. Hài tử này… Hài tử này là thật tâm đối với Tiểu Hắc, nhìn hắn vì Tiểu Hắc mà đem người xông vào hoàng thành, đến tính mệnh mình cũng không màng… vậy mà Tiểu Hắc…”

Nam Hương dừng một chút, rồi trấn an Thi Vấn :”Công tử cũng nói là do chân khí hỗn loạn nên mới vậy, cố gắng chờ thêm một thời gian nữa, thân thể công tử tốt lên, rồi sẽ nhớ lại hết không chừng. Đáng tiếc là công tử đã quên Tiểu Thất, nếu không, biết Tiểu Thất vì mình mà làm nhiều việc như vậy, khẳng định công tử sẽ hài lòng đến mức cười ba ngày ba đêm luôn ấy chứ.”

Thi Vấn day day trán :”Chỉ hy vọng hắn mau mau nhớ lại sự tình trước kia.”

“Đại nhân…” Nam Hương hỏi dò :”Ngài không định ngăn cản công tử và Tiểu Thất nữa sao?”

Thi Vấn dừng một chút, rồi chậm rãi nói :”Hai đứa này, vì đối phương, ngay cả tính mệnh cũng không màng, nếu ta lại chia rẽ bọn chúng, thì không phải rất thất đức sao?”

Nam Hương lộ ra chút vui mừng, cười nhẹ :”Đại nhân anh minh.”

“Chỉ là…” Thi Vấn ưu sầu nói :”Dù ta không ngăn trở… Tiểu Hắc cũng khó có thể vượt qua kiếp nạn này… Hai hài tử này…. Cuối cùng vẫn vô pháp…”

Trong lòng Thi Vấn dâng lên một trận chua xót, cũng không nói thêm gì được.

“Trời không tuyệt đường người.” Nam Hương nhẹ giọng nói :”Đại nhân cùng công tử một lòng vì dân, phá nhiều oan án, trả lại công đạo cho ban người, lão thiên gia nhất định sẽ không làm khó đâu. Nhất định công tử sẽ gặp dữ hóa lành, an toàn trở về, đại nhân không nên quá lo lắng.”

Thi Vấn nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu.

Cuối cùng, nhất định chỉ có chết. Hắn luôn biết vậy.

Khi Lan Khánh nói rằng muốn đi tìm Cổ Tam Dũng, là lúc Tiểu Thất dẫn hắn về khách điếm.

Vào trong khách điếm, nhìn vẻ mặt Lan Khánh có chút nghi hoặc, Tiểu Thất liền giải thích :”Chúng ta trước từ Quy Nghĩa huyện đuổi theo Cổ Tam Dũng đến kinh thành, có ở lại đây một thời gian.”

Lan Khánh gật đầu. Trong bụng có chút nghi hoặc, vì sao hắn còn chưa hỏi, Tiểu Thất đã biết hắn nghĩ cái gì? Nhưng suy nghĩ này hắn vẫn cứ để trong lòng, cũng không nói ra miệng.

Sương phòng của khách điếm vừa mở ra, bên trong liền có thứ gì đó lao tới. Tiểu Thất vội vàng đưa tay ngăn lại, nhưng khi vừa thấy đó là gì, Lan Khánh không khỏi sửng sốt.

Cư nhiên… là một con sơn trư.

Rồi trong phòng chợt vang lên tiếng đập cánh, một cái bóng lao đến chỗ Tiểu Thất. Tiểu Thất nhanh tay chụp lại, đem điểu bắt xuống.

Tiểu Thất xoa xoa đầu Tiểu Trư, yêu thương nói :”Đem bỏ ngươi một mình ở khách điếm hơn mười ngày, chắc đói bụng lắm phải không! Nhìn ngươi này, gầy quá a, da cũng nhăn cả lại!” Dứt lời, liền đem đùi gà gói kỹ trong giấy dầu ra, thả trên mặt đất. Tiểu Trư “Hầu hầu” hai tiếng, liền chạy tới ngon lành xơi tái mấy cái đùi gà.

Tiếp đến, Tiểu Thất lại cười cười vuốt tiểu hắc điểu, sau đó đem ít kiền quả bỏ ở trên bàn, đem tiểu hắc điểu thả ra ở đó cho nó tha hồ ăn.

Tiểu Thất chăm xong một trư một điểu, rồi quay lại nhìn Lan Khánh, nhe răng cười :”Hai tiểu tử kia chắc tám phần mười là ngươi đã quên!”

Lan Khánh không nói, chỉ là đưa mắt nhìn Tiểu Thất.

Tiểu Thất chỉ vào trư, nói :”Đây là ái trư của ngươi, ngươi gọi nó là Triệu Tiểu Trư.” Rồi lại chỉ vào điểu :”Tầm Hương điểu chắc ngươi đại khái nhận ra, trước là Tiểu Xuân giúp ngươi dưỡng, sau lại trả về, Tiểu Xuân đặt cho nó một cái tên, là Hắc Hắc.” Tiểu Thất nói thêm :”Ngoài Tiểu Trư ra, ngươi là yêu nó nhất.”

Lan Khánh đi tới trước bàn, vuốt vuốt tiểu hắc điểu chỉ to cỡ ngón cái. Hắn nhàn nhạt nói :”Trên người Cổ Tam Dũng có hạ Bách Lý Tầm Hương?”

Tiểu Thất nói :”Đúng vậy.”

Kế tiếp cách dùng Tầm Hương điểu thế nào, Tiểu Thất không nói, Lan Khánh cũng tự biết.

Dù sao điểu này cùng độc này, cũng do một tay hắn sở chế. Đối với Bách Lý Tầm Hương, hắn lại chẳng quá quen thuộc đi.

Chỉ có duy nhất một điều Lan Khánh không sao hiểu được, vì sao hắn lại nuôi heo, đã thế lại còn đặt cho cái tên kia… Lan Khánh thực sự là nghĩ không ra.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.