Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập lục chương (1)

Phiên bản Dịch · 3754 chữ

Ngày Lan Khánh phát cuồng san bằng phủ đệ của Túc Vương, nhân lúc hỗn loạn, Cổ Tam Dũng đã xông vào địa lao cứu cả nhà đi.

Hắn cùng gia đình trốn tại kinh thành mấy ngày, phát giác Túc Vương tự thân còn khó giữ, đương nhiên sẽ không rảnh mà để tâm đến bọn họ, nên liền một mạch khỏi kinh thành.

Phương bắc đại tuyết phân phi ( kiểu tuyết lớn bay đầy trời ý ), chạy liền hai ngày, cũng không ly được quá xa kinh thành. Cổ Tam Dũng đánh mã xa, thầm nghĩ, phải mau mau đem người nhà chạy xa kinh thành, càng xa càng tốt.

“Kêu hắn đi chậm một chút, trước tìm chỗ nghỉ ngơi đi! Ngày chạy đêm chạy, có biết đại tẩu hắn sắp lâm bồn, không chịu được xóc không hả?” Từ phía sau rèm truyền đến một thanh âm già nua, nghe như tiếng của một lão phụ, tiếng nói lãnh đạm, lại mang theo ý trách cứ, một điểm cũng không biết trong lòng Cổ Tam Dũng đang như lửa đốt.

“Nhị ca…” Cổ Tam Tráng xốc liêm mạn, có chút khó xử nói :”Đại tẩu đã mệt lắm rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ chân đi đã!”

Cổ Tam Dũng gật đầu. “Thỉnh đại tẩu cố chịu chút nữa, chỗ này đồng không mông quạnh, đi chút nữa chắc sẽ có nơi nghỉ chân.”

Lời này vừa nói ra, bên trong xe đã truyền đến thanh âm khó chịu :”Ngươi là cố ý muốn bức chết tôn tử của ta đúng không?”

“Nương” Cổ Tam Tráng quay đầu lại. “Nhị ca không có ý đó!”

“Ai biết hắn có ý đó hay không!” Cổ đại nương niệm. “Chúng ta gặp nạn, rõ ràng mấy tháng trước đã gửi thư nhượng hắn tới cứu, vậy mà ngươi xem, lâu như vậy mới tới. Địa lao kia vừa ẩm vừa lạnh, đem khớp xương của bà già này đông thành một khối luôn rồi. Nương thì không sao, già rồi, cùng lắm là về với tổ tiên, nhưng đại tẩu ngươi, trong bụng chính là đệ nhất tôn tử của Cổ gia, nếu có mệnh hệ gì, thì liệu có đền nổi không?”

“Nương, bình tĩnh một chút, nhị đệ không phải đã tới cứu chúng ta rồi hay sao?” Đại ca Cổ Tam Mãnh mở miệng, trấn an mấy câu, nương bọn họ mới không nói thêm nữa.

Cổ Tam Dũng im lặng đánh xe, dọc đường cũng không nói thêm câu nào.

Tìm được một chỗ bên dưới vách núi, ít ra là vẫn còn có mái che, Cổ Tam Dũng thu xếp cho cả nhà, rồi liền cùng đệ đệ đi bắt thú về nướng.

Bởi vì đang là mùa đông, lại có đại tuyết, nên động vật hầu như đều trốn ở góc nào ấm áp, nên dù đã cố, nhưng sáu người bọn họ chỉ có một con thỏ cùng một chút lương khô lót dạ.

Cổ đại nương cùng đại nhi tử, đại tức phụ (con dâu cả) ngồi sát ở bên trong, tiểu nhi tử cùng cô nương trước là cơ thiếp của Kính Vương ngồi một bên, Cổ Tam Dũng ngồi ngoài cùng, chắn ở đầu gió, không cho hàn phong cùng hoa tuyết tràn vào khiến mẹ già bị lạnh.

Cổ đại nương vừa ăn thịt nướng nóng hổi mà nhị nhi tử đưa qua, trong lòng vừa thầm chê trách. Ba đứa con này, chỉ có đứa thứ hai là không hợp lòng bà nhất. Từ nhỏ, bất luận có đánh mắng nó như thế nào, nó cũng không mở miệng kêu than, suốt ngày lầm lì kỳ dị, cũng thực không biết nó đang nghĩ gì trong đầu.

Cổ đại tẩu đột nhiên ôm bụng, rên một tiếng, sắc mặt có chút tái đi.

“Làm sao vậy, làm sao vậy!” Dù sao cũng là tôn tử đầu tiên của bà, cũng không khỏi khẩn trương hỏi :”Không phải là đã muốn sinh chứ?”

Cổ đại tẩu cúi đầu thở hổn hển mấy cái, rồi cố gắng cười gượng, nói :” Không sao, chỉ là hài tử nghịch ngợm, đạp một cái thôi.”

Nghe như vậy, Cổ đại nương mới thở ra một tiếng. Bà nói :”Nơi này hoang sơn dã lĩnh, cũng không có đại phu, chờ chúng ta đi tới trấn kế tiếp, nương phải tự mình tìm cho ngươi một bà đỡ, đem đi cùng mới được. Nếu không, nương lo lắng a!”

Cổ Tam Dũng vẫn lặng lẽ nướng thỏ, đem chân cùng thịt thỏ chia cho hai huynh đệ, còn chính mình thì cắn lương khô kiền sáp ( kiền :khô, sáp: chát ) khó ăn, uống thêm ngụm nước, cố gắng nuốt xuống.

Lúc này, đột nhiên từ bên ngoài bay tới một tiểu điểu hắc sắc, đậu ở trên tảng đá. Tiểu điểu một thân phong tuyết, khẽ run lên, rũ hết tuyết trên mình xuống, rồi khẽ dùng mỏ rỉa lông. Sau cùng, nó rướn cổ lên kêu mấy tiếng, tiếng hót trong trẻo thanh thúy rất vui tai.

“Từ đâu lại bay tới con điểu, lại còn nhỏ như vậy, thật là hảo ngoạn!” Tam đệ Cổ Tam Tráng hiếu kỳ nhìn tiểu hắc điểu, muốn vươn tay bắt, nhưng điểu này lại mổ hắn một cái.

“Ai nha!” Cổ Tam Tráng kêu lên, vội vã rụt tay về. “Lại còn mổ sao.”

“Ngươi với nó không quen, lại còn đưa tay sờ nó. Nó nghĩ ngươi muốn bắt nó, đương nhiên là phải mổ ngươi rồi !”

Một tiếng nói từ bên ngoài truyền tới, nghe thanh âm này, Cổ Tam Dũng lập tức đứng lên, cầm chặt bội kiếm bên hông.

“Người nào!?” Cổ Tam Mãnh cùng Cổ Tam Tráng cũng nhanh chóng đứng dậy, có chút đề phòng.

Hoa tuyết bay tán loạn đầy trời, trong nền tuyết trắng, hai hắc y nam tử chậm rãi đi tới. Bọn họ đi tới bên vách núi, khẽ phủi tuyết trên mình, trong đó một người lộ ra răng nanh, hướng Cổ đại nương cười nói:

“Thật không có ý quấy rầy. Chúng ta là quan sai ở Quy Nghĩa huyện, tới đây bắt người thôi.” Rồi liếc mắt nhìn Cổ Tam Dũng, nghiêm mặt nói:

“Đào phạm Cổ Tam Dũng, ngươi cùng Túc Vương Đông Phương Chiên thông đồng, đầu tiên là gây ra huyết án mười chín mạng người ở Quy Nghĩa huyện, giá họa cho Tiểu Hắc đại nhân của chúng ta, rồi lại ở kinh thành cùng Túc Vương sắp đặt, suýt nữa hại chết quan sai. Ngươi tội ác tày trời, còn không mau thúc thủ chịu trói, cùng chúng ta quay về kinh thụ thẩm!”

Người nhà Cổ gia nghe xong, đều là sững sờ.

“Thi Tiểu Hắc, Trần Thất, các ngươi cư nhiên có thể truy tới tận đây!” Cổ Tam Dũng hừ lạnh một tiếng.

“Thế nào mà không thể truy?” Tiểu Thất tế mi lộng nhãn nói :”Trên người ngươi đã sớm hạ Bách Lý Tầm Hương của Tiểu Hắc đại nhân nhà ta, vô luận ngươi đi tới đâu, chỉ cần Tiểu Hắc đại nhân muốn tìm, ngươi chắc chắn không thể trốn.”

Cổ Tam Dũng nhíu mày.

“Tam Dũng!” Cổ đại nương bỗng dưng đứng lên, khiếp sợ nói :”Bọn họ nói ngươi đã gây ra án mạng? Đến tột cùng thì có chuyện gì xảy ra? Ngươi giết người?”

Cổ Tam Dũng quay đầu lại nhìn Cổ đại nương, cúi đầu nói :”… Đúng.”

“Ngươi là đồ bất hiếu!” Cổ đại nương đi về phía trước một bước, rồi cho Cổ Tam Dũng một cái tát, “Ba” một tiếng, tiếng to vô cùng.

Cái tát kia tuy không đánh vào mặt mình, nhưng nghe tiếng như vậy, cũng chắc rằng sẽ rất đau. “Không cần đánh như vậy chứ.” Tiểu Thất nói.

“Ngươi hài tử này, từ nhỏ đã không chịu học hành cho giỏi, mười mấy tuổi đã không phục cha ngươi quản giáo, rời nhà đi mấy năm cũng không trở lại. Cha ngươi trước không dạy được ngươi, ta nương ngươi cũng không dạy được ngươi, giờ hay lắm, giết người! Ngươi nói, vì sao mà sát nhân? Giang hồ ân oán, hay là vì tiền?” Cổ đại nương vừa quát vừa đánh, mặt Cổ Tam Dũng đã sưng lên, nhưng cũng không hồi lại một câu.

Tiểu Thất nhớ lúc trước cùng Cổ Tam Dũng nói chuyện, thì cũng biết được dường như hắn với người nhà có chút hiềm khích. Có vẻ lão nương hắn cũng không thích hắn, nên lúc này mới có thể vừa đánh vừa mắng.

Lan Khánh nhìn chuyện trước mặt xem như hài kịch, không hề có ý định ngăn cản.

Tiểu Thất liếc mắt nhìn Lan Khánh, thở dài, vốn định mở miệng ngăn Cổ lão nương tiếp tục đánh nhi tử, nhưng đúng lúc này, từ phía sau đôt nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ đau đớn, làm tất cả bọn họ giật mình.

“Nương a —-”

“Vận Vận!” Cổ đại nương lập tức quay đầu lại, nhìn thấy con dâu ôm bụng kêu rên thì, cả kinh kêu to :”Sắp sinh sao?”

“Ta đau bụng quá —–” nữ tử được kêu Vận Vận kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đau đến nỗi không nghe rõ được Cổ đại nương hỏi cái gì.

Lập tức, mọi người trở nên hoảng loạn, Cổ đại nương vội vã kêu :”Lão đại, mau lấy tuyết đun thành nước nóng, lão tam, ngươi giữ lấy đại tẩu, đừng để nó tự làm mình bị thương, Kim Nhi, nãi vào trong mã xa lấy y phục sạch ra cho đại tẩu nằm ——- còn hai người các ngươi ——” Cổ đại nương quay đầu nhìn Tiểu Thất cùng Lan Khánh, nói :”Giờ đang lúc nguy cấp, có chuyện gì chờ hài tử sinh ra rồi tính! Sinh hài tử sẽ có huyết vị, dễ đưa tới dã thú. Các ngươi hỗ trợ, đừng để dã thú tiếp cận, biết chưa!”

Tiểu Thất sững người một chút, rồi gật đầu.

Lấy quần áo sạch lót bên dưới, nhượng Cổ đại tẩu nằm lên trên, nàng vì quá đau đớn mà kêu rên liên tục, thanh âm thật quá thảm thiết, quả thực có thể so sánh với thanh âm tại hình phòng chuyên dùng tra tấn phạm nhân.

Tại nơi hoang sơn dã lĩnh thế này mà sinh hài tử là đã thập phần nguy cấp, hơn nữa lại là con đầu lòng, ngoại trừ Cổ đại nương có thể nói có chút kinh nghiệm, còn những người còn lại, chỉ có thể dùng một từ : loạn.

Cổ đại tẩu đau đến nỗi cắn rách cả môi, toàn thân ướt đẫm như vừa vớt từ trong nước ra, nhưng mà vẫn sinh không thuận, dù đã hơn ba canh giờ, nhưng hài tử vẫn chưa đi ra.

Bởi vì mấy ngày bôn ba mệt nhọc tiêu hao hết thể lực, nên tiếng kêu của nàng càng lúc càng yếu, Tiểu Thất nghe, cũng đã thấy có chuyện không ổn.

Người bình thường không có chút nhẫn nại là Lan Khánh, hôm nay vấn cư nhiên đứng im, thẳng đến lúc sau, hắn nói một tiếng :”Không chắc qua nổi.” Tiểu Thất liền run lên một chút.

Lúc này, Tiểu Thất liền từ trong lòng móc ra mấy thứ, tìm tìm bới bới, rồi nhãn tình liền sáng lên, cầm một dược bình chạy vào bên trong.

“Ngươi muốn làm gì?” Cổ gia lão đại diện mục dữ tợn xông tới ngăn Tiểu Thất. Thê tử hắn đang sinh, trong lúc nguy cấp, hắn sẽ không cho ai tới gần hết.

Tiểu Thất đổ từ trong dược bình ra thứ gì đó, để trong lòng bàn tay. “Đây là thiên niên huyết sâm, sở chế làm dược hoàn kéo dài tuổi thọ, ăn vào có thể bảo toàn nguyên khí. Phu nhân ngươi đang lúc nguy cấp, mau đem cho nàng ăn để bảo trụ khí lực. Bảo trụ được khí lực, thì mới có thể thuận lợi mà sinh hài tử!”

Cổ Tam Mãnh lại muốn nói cái gì, nhưng Cổ đại nương vừa nghe, đã lập tức nói :”Lão đại, đem dược lại đây ta xem!”

“Vâng, mẫu thân!” Cổ Tam Mãnh lấy huyết sâm hoàn trong tay Tiểu Thất, nhanh chóng mang tới chỗ mẫu thân.

Cổ đại nương nhìn nhìn, còn chưa nói gì, đã lập tức mở miệng con dâu bỏ dược hoàn vào.

Huyết sâm hoàn gặp nước lập tức tan ra, rồi dược khí nhanh chóng được rót vào cơ thể Cổ đại tẩu, theo huyết mạch lưu chuyển, khiến sắc mặt nàng cũng dần hồng lên, tiếng kêu cũng có thêm chút khí lực.

“Vận Vận, cố lên, dùng thêm chút sức! Hài tử cũng mau ra đây!” Cổ đại nương sốt ruột nói.

“Ân —— a ——” Cổ đai tẩu nắm chặt hai tay, cố gắng dùng hết khí lực, liều mình thở dốc, rồi lại tiếp tục cố sức.

Phụ nữ sinh con thì hai chân đều bài khai, ở giữa không hề che lấp, bộ vị ẩn mật đều phô ra trước mắt mọi người.

Nhưng mà đây còn đang lo lắng đến chuyện sống chết, mọi người cũng không để ý, chỉ muốn mau chóng sinh hạ hài tử, vượt qua cửa ải khó khăn này.

Rồi qua khoảng nửa canh giờ, Lan Khánh vẫn đang đứng yên đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía nữ tử đang sinh. Sau đó hắn nói :”…Đầu ra rồi.” (anh Lan Khánh thật lợi hại… con người ta đi ra lúc nào chưa ai biết mà anh đã biết =.=)

“A ——–” Cổ đại tẩu hét một tiếng dài chói tai.

“Sinh rồi sinh rồi!” Cổ đại nương kinh hỉ hô lên.

“… Hài tử ra rồi.” Lan Khánh nói thì thầm.

“…” Tiểu Thất nhìn sư huynh nhà hắn. Sao mà lại tập trung như vậy xem người ta sinh hài tử… Có cần đến như thế không? Cư nhiên nhìn chăm chăm…

Tiểu oa nhi được tẩy bằng ôn thủy, rồi bọc trong áo bông ấm áp, chỉ lộ ra khuôn mặt bé bé nhăn nhăn, nhắm mắt, há miệng khóc liên tục.

Kim tôn vừa sinh hạ, mẹ tròn con vuông, cả Cổ gia trên dưới vui mừng vô cùng. Cổ đại nương lúc nãy còn mặt mày hung dữ, nhưng vừa thấy tôn tử, khuôn mặt đã nhu hòa đi rất nhiều, cũng nở nụ cười vui sướng.

Lan Khánh nhìn tiểu hài tử đang được Cổ đại nương ôm trong ngực, đột nhiên mở miệng nói :”Có thể cho ta ôm một cái không?”

Tiểu Thất vừa nghe xong, vốn định nói ngăn lại, ai biết Cổ đại nương vừa nhìn Lan Khánh một cái, đã liền đi tới, đem tiểu oa nhi cho Lan Khánh bế.

Lan Khánh thuần thục ôm tiểu hài tử vào lòng, khuôn mặt vốn lãnh đạm, nhưng khi nhìn tiểu hài tử đang khóc, cũng giống như Cổ đại nương, cũng ôn nhu đi ít nhiều.

“Hảo hài tử.” Khóe miệng Lan Khánh nhếch lên, lộ ra một nụ cười.

Tiểu Thất vốn đang sợ tiểu oa nhi kia bị đại ma đầu bế, không cẩn thận lại về với ông bà luôn thì làm sao. Nhưng sau khi nhìn Lan Khánh, lại nhớ trước đây vị hôn thê của hắn, tên Liêu Tiễu hay cái gì đó, sinh hài tử, dù không phải con của Lan Khánh, nhưng hắn vẫn rất vui mừng, ngày nào cũng ôm ôm ấp ấp, lại còn đặt tên hài tử theo họ mình, là “Lan Lan”, coi nó như bảo bối vô cùng yêu thương. Nghĩ đến đây, trong tâm cũng an ổn ít nhiều, không lo lắng nữa.

Người này thích tiểu hài tử. Tiểu Thất nghĩ. Cho nên hắn sẽ không làm hại bọn họ.

Chỉ là Lan Khánh nhìn tiểu oa nhi, bỗng dưng thấy ngứa răng, liền mở miệng muốn cắn một cái.

Tiểu Thất không thể không thấy hành động này, vội vã đưa tay cản lại. Rốt cục thì răng của Lan Khánh đáp ngay trên cổ tay Tiểu Thất. Lan Khánh đưa mắt nhìn, Tiểu Thất đành “Hắc hắc” cười khổ, rồi nhìn Lan Khánh “Phi” một tiếng nhả tay mình ra.

Hài tử sinh ra an toàn, địch ý trong mắt người nhà Cổ gia đối với hai vị quan sai cũng thoáng cái giảm đi rất nhiều.

Cổ đại nương ôm hài tử trở về, gật đầu nói :”May mà có hai vị, mẹ con nó mới bình an qua khỏi.”

Lan Khánh gật đầu.

Tiểu Thất ở một bên nghĩ thầm : dược là ta cấp, bà lại cảm ơn ai thế.

Cổ Tam Tráng cũng đi tới, hắn nói :”Về chuyện của nhị ca ta, hẳn là hiểu lầm? Nhị ca ta bình thường rất tốt tính, sao lại giết người được? Hai vị quan sai có khi nào truy nhầm người không?”

Tiểu Thất khoanh tay trước ngực, nói :”Chúng ta theo đầu mối đuổi từ Quy Nghĩa huyện tới, đến kinh thành đã bắt được hắn, hắn cũng đã nhận tội, đương nhiên không có chuyện truy nhầm.”

Cổ đại nương vừa nghe, đã quay ngay sang nhị nhi tử. Cổ Tam Dũng cúi đầu, tỏ ý cam chịu. Cổ đại nương vừa nhìn, liền giận run người, liền đem tôn nhi cho đại nhi tử bế, rồi đi tới trước mặt nhị nhi tử, hạ xuống một cái tát.

Cổ đại nương cả giận nói :”Cổ gia chúng ra lại dưỡng ra một hảo hài tử như ngươi! Được lắm, cư nhiên tại ngoại giết người! Ngươi a, ngươi a, phạm tội tày trời như vậy, mà vẫn còn dám trở về gặp ta! Ngươi sao không chết ở ngoài luôn đi!”

Cổ đại nương lại mắng té tát một hồi, làm khuôn mặt Cổ Tam Dũng đang từ màu đen giờ cũng dần chuyển sang trắng bệch.

Tiểu Thất nhìn Cổ Tam Dũng, bỗng nhớ rằng người này tâm cũng không xấu, chẳng qua là vì tính mạng người nhà nên mới có thể thông đồng cùng Túc Vương làm bậy, vì vậy, suy nghĩ một chút, rồi mở miệng nói :

“Cổ Tam Dũng, ngươi không nói sự tình cho nương ngươi sao? Nói lý do ngươi phạm án, lý do vì sao ngươi giết người?”

Cổ đại nương nhìn về phía Tiểu Thất, rồi lại quay sang đứa con chất phác của mình :”Lão nhị !”

“…” Cổ Tam Dũng mở miệng, nhưng cũng không biết nói gì.

Tiểu Thất thở hắt ra, nói :”Đại nương, các ngươi bị Kính Vương bắt, sau đó nhi tử ngươi đi tìm Túc Vương nhờ cứu mạng, nhưng Túc Vương lại muốn hắn lấy mạng người khác đổi mạng cho các ngươi, kết quả, là hắn đã đồng ý.”

Cổ đại nương nghe Tiểu Thất nói, thật sự khiếp sợ không kiềm chế nổi. Hai tay bà nắm chặt vạt áo nhị nhi tử, cấp cấp nói :”Đến tột cùng thì đã có chuyện gì, ngươi hài tử này, sao cứ như mộc đầu nhân thế, nói mau a!”

Cổ Tam Dũng lúc này mới mở miệng, từ từ đem tất cả sự tình nói ra.

Cổ đại nương vừa nghe, cả người đã choáng váng, chân cũng nhũn ra không đứng vững được. Tam nhi tử Cổ Tam Tráng vừa thấy, đã nhanh tay đỡ lấy mẫu thân.

“Ngươi, hài tử này…” Giọng Cổ đại nương vốn đang vô cùng tức giận, đột nhiên trở nên bi ai, rốt cuộc thì khóc lên. “Sỏa hài tử ( đứa con ngốc ), tại sao lại vì chúng ta mà đi giết người a! Giết người đó! Giờ thì biết làm sao? Sát nhân là phải đền mạng a, phải làm sao, làm sao a! Sỏa hài tử, Sỏa hài tử a ———-”

Cổ đại nương khóc lên, đấm liên tục vào trước ngực Cổ Tam Dũng. Cổ Tam Dũng thấp giọng nói :”Kính Vương đưa tin đồn muốn treo cổ các ngươi, làm sao ta có thể đứng nhìn được… Nương… Hài nhi thực xin lỗi… Đến giờ mà vẫn phải để nương bận tâm… cũng không thể khiến nương được hưởng phúc…”

“Sỏa hài tử, sỏa hài tử a —-” Cổ đại nương nghe nhi tử nói vậy, không khỏi khóc to lên.

Tuy rằng đều là con do bà sinh ra, nhưng từ trước tới nay bà vẫn luôn yêu con lớn chiều con nhỏ, chưa lúc nào quan tâm đến đứa con thứ hai này.

Nhưng thật không nghĩ tới khi đứng trước quỷ môn quan, cũng là do nhị nhi tử này cứu về, tâm bà đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, áy náy vô cùng, lão lệ ngang dọc, cũng không nói được gì.

Tiểu Thất thuyết :”Được rồi, các ngươi muốn nói gì thì mau nói đi! Cổ Tam Dũng, ngươi cũng đừng có trốn chạy nữa, mau theo chúng ta về kinh thụ thẩm, đem hết sự tình khai ra!”

“…Ta chỉ có một điều không yên tâm, đó là người nhà của ta.” Cổ Tam Dũng nói.

“Đơn giản thôi.:” Tiểu Thất búng tay một cái.

Bỗng nhiên, trong màn tuyết xuất hiện mấy thân ảnh màu xám. Mấy người này đều là thiếp thân thị vệ của Tiểu Thất.

Tiểu Thất nói :”Bọn họ sẽ đưa người nhà ngươi về Tuyền Châu Cổ gia an toàn, bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Cổ Tam Dũng ngẩng đầu, yếu ớt nhìn Tiểu Thất :”Ta đối như vậy với các ngươi, vì sao các ngươi lại…”

“Chuyện nào ra chuyện ấy.” Tiểu Thất thuyết. “Đại gia ta trước đã đáp ứng giúp người nhà ngươi bình an thoát hiểm, đổi lấy ngươi lên công đường làm chứng, vậy đương nhiên sẽ làm được!”

Cổ Tam Dũng trầm mặc một lúc.

Cổ đại nương vẫn đang đấm vào ngực nhi tử, kích động khóc :”Ngươi a —- đến lúc ta hạ cửu tuyền, làm sao ăn nói với cha ngươi a —-”

“Nương…” Cổ Tam Dũng nhẹ giọng nói :”Hài nhi bất tài vô dụng, hài nhi chỉ mong các ngươi bình an…”

.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.