Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập ngũ chương (1)

Phiên bản Dịch · 2212 chữ

Vừa mở mắt, cũng không rõ chính mình đang ở nơi nào, Tiểu Thất vội vàng nhảy xuống giường, chạy ra bên ngoài.

“Ngũ gia!” Hạ nhân phía sau vội vàng hô to, điều này làm cho Tiểu Thất biết hắn đại thể là đang ở trong vương phủ của Đông Phương Tề Vũ. Đi quá nhanh khiến lưng hắn đau nhức vô cùng, bất đắc dĩ phải hoãn lại cước bộ, chậm rãi đi tiếp.

Búng tay một cái, tùy thân thị vệ lập tức xuất hiện bên cạnh Tiểu Thất. Tiểu Thất hỏi :”Tiểu Hắc hiện đang ở đâu?”

“Giam ở trong địa lao Kính Vương phủ.” Hôi y thị vệ đáp.

“Địa lao Kính Vương phủ?” Tiểu Thất thoáng sững lại, suy nghĩ một chút, liền gật đầu cho tên thị vệ lui đi. Sau đó hắn gọi một tên hạ nhân, nói hắn dẫn mình đến gặp chủ nhân Vương phủ, Đông Phương Tề Vũ.

Tề Vũ đang ở trong thư phòng uống trà thưởng điểu. Vừa đặt lồng chim xuống, cửa thư phòng lập tức “Phanh” một tiếng bị đá văng ra, sau đó có một bóng người vội vã đi đến, vừa thấy hắn, đã lộ ra vẻ mặt tươi cười.

“Tứ ca!”

Tề Vũ nhấp một ngụm trà, không thèm nhìn hắn.

“Nghe nói ngươi đem kẻ đại náo hoàng thành Thi Tiểu Hắc nhốt trong địa lao Kính Vương phủ, ngươi bản lĩnh cũng thật cao a, bình thường nếu phạm trọng tội như vậy không phải sẽ bị nhập thiên lao hay sao?” Tiểu Thất đi tới trước mặt Tề Vũ, thấy miệng cũng có chút khô, liền ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà uống.

“Ngươi nghĩ nhiếp chính vương ta là hữu danh vô thực sao?” Tề Vũ nhếch miệng, mặt cười nhưng tâm không cười, nói :”Túc Vương muốn cùng ta cướp người, cũng phải xem ta có buông không đã!”

“Ân ân!” Tiểu Thất gật gật đầu, bỏ chén xuống bàn, nói :”Thi đại nhân giờ ở trong Kính Vương phủ sao?”

“Ta đã tìm một tiểu viện an trí cho hắn.” Tề Vũ liếc mắt nhìn Tiểu Thất, thuyết :”Còn nữa, ngươi xem thân phận ngươi là gì, một quan viên thất phẩm cũng gọi đại nhân, đường đường là Bảo Thân Vương mà lại chạy loạn trên giang hồ, lại còn đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi Quy Nghĩa huyện làm bộ khoái, ngươi là muốn chọc giận ta, tức chết liệt tổ liệt tông đúng không?”

Tiểu Thất ngây người :”Ngươi biết sao?”

Tề Vũ thở dài một hơi, nhấp ngụm trà :”Lúc ngươi hôn mê, ta đã cho người đi thăm dò qua.”

Tiểu Thất gật đầu, cũng không muốn giải thích thêm gì.

Dù sao năm đó lúc hấp hối được sư phụ Bách Lý Huyền Hồ cứu ra từ trong cung, hắn đã không còn là người của hoàng cung nữa.

Mà ca ca này, cũng là do không cẩn thận lộ tẩy, nên mới nhận lại.

“…Ngươi…” Tề Vũ dừng một chút, hồi lâu sau mới mở miệng :”… Thi Tiểu Hắc đó là Lan Khánh a… Ngươi vì sao lại tìm được hắn?”

Tiểu Thất thoáng sửng sốt, hắn không hề nghĩ tới Tề Vũ lại phát hiện ra chuyện Thi Tiểu Hắc và Lan Khánh là một người. Nhưng ngẫm lại một chút, thì người này cùng Lan Khánh trước đây hẳn là đã từng gặp mặt, Lan Khánh lần này nhập kinh lúc bóc lớp dịch dung ra thì đã không mang trở lại, có lẽ vì thế mà hắn mới nhận ra chăng.

Tiểu Thất nói :” Ta cũng không tìm, chỉ là vô ý đụng phải thôi.” Dừng một chút, lại nói :”Ngươi không đem chuyện này nói ra ngoài chứ?”

Tề Vũ xuy một tiếng :”Nói ra với ta cũng không có lợi lộc gì, lại còn rước thêm một đống phiền phức, loại chuyện này bản vương không muốn làm.”

“Cảm tạ ngươi, tứ ca!” Tiểu Thất lúc này mới thoáng thở ra. “Hắn ở trong địa lao, cũng không biết đã tỉnh chưa…”

Nói rồi, Tiểu Thất ngước mắt nhìn Tề Vũ.

Tề Vũ lúc này mới hừ một tiếng, nói :”Muốn đi cứ đi, ta không cản.”

Tiểu Thất ngay lập tức nói thêm :”Còn nữa, kỳ thực, hắn nháo ra việc này, bất quá chỉ là do luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ là đôi lúc điên lên mà thôi, chứ mọi khi thì cũng không khác người bình thường. Cái kia… Hắn còn không nhớ được mình là Lan Khánh, vẫn cho rằng mình là Thi Tiểu Hắc, nhi tử của Thi Vấn… Hắn bình thường cũng chỉ là một ngỗ tác phụng mệnh hành sự, thỉnh thoảng khám nghiệm tử thi, rồi đi săn thú, uống rượu… Vậy… Có thể hay không thỉnh tứ ca giơ cao đánh khẽ, đem hắn phóng xuất?”

Tề Vũ nghe Tiểu Thất nói một hồi thì đầu tiên là ngẩn ngơ, sau nói :”Hắn không nhớ mình là ai?”

“Ân.” Tiểu Thất gật đầu. “Vậy nên tứ ca thả hắn ra đi.”

“Không được!” Tề Vũ lập tức từ chối. “Ta tuy rằng đem được hắn về Kính Vương phủ, nhưng bên ngoài có rất nhiều người đang trông vào. Hoàng thượng bị Túc Vương thúc ép, ra lệnh cho Thi Vấn mấy ngày nữa phải thăng đường xử án, vậy nên ta cũng không thể tùy tiện thả người, bằng không nếu bị truy cứu, ta cũng không thể ăn nói được.”

“…” Tiểu Thất nghĩ, nếu như Lan Khánh mà muốn ra, thì ngay cả thiên lao cũng không thể giữ được hắn a.

Sau khi Tiểu Thất đã nói hết lời mà Tề Vũ vẫn không đồng ý, Tiểu Thất cũng đành chịu, xoay người rời đi. Trước tiên là cứ phải đi xem Tiểu Hắc đại nhân ở địa lao thế nào đã.

Lúc này, Tề Vũ dừng một chút, ở sau lưng Tiểu Thất nói :”Hắn thực sự đã quên hết chuyện trước kia?” Tề Vũ thấy thật khó tin, người nọ trước đây cả giang hồ lẫn hoàng thành đều gây bao sóng gió, vậy mà hôm nay cái gì cũng không nhớ !?

Tiểu Thất nói :”Ta lừa ngươi làm gì! Ngươi nếu không tin, có thể tới địa lao với ta.”

“Hanh, bản vương là ai chứ, ta sẽ không đi tới đó.” Tề Vũ rót thêm chén trà, cắn miếng bánh điểm tâm, tiếp tục đậu điểu.

Trừ bỏ việc Lan Khánh thiếu chút nữa lật tung cả nóc hoàng cung lên, thì Kính Vương Đông Phương Tề Vũ hắn ở kinh thành thật quá mức nhàn nhã, vô ưu vô tư. Hoàng đế ở trong lòng bàn tay hắn, Túc Vương cũng phải nể hắn vài phần, trong phủ hằng ngày ngoạn cùng cơ thiếp luyến đồng, thỉnh thoảng đậu đậu điểu, thật sự là thoải mái vô cùng.

Lan Khánh mất đi ký ức, trở thành Thi Tiểu Hắc, đối với hắn cũng chẳng có quan hệ.

Hắn bất quá chỉ là vì đệ đệ, nên mới giúp một tay mà thôi.

Trước đây sóng to gió lớn, hiểm nguy gian khổ, hắn đã nếm qua.

Nhiếp chính vương hôm nay chỉ muốn nhàn nhã mà sống, thỉnh thoảng cùng hoàng đế bàn chút chính sự mà thôi.

Còn lại, hắn không muốn để ý tới.

Kính Vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt, hầu như tam bộ nhất cương, ngũ bộ nhất tiếu ( ba bước thấy một nhóm thủ vệ, năm bước thấy một trạm gác ). Nhưng bởi vì Tề Vũ đã hạ lệnh từ trước, nên không ai dám ngăn cản Tiểu Thất. Đằng trước lại có thiếp thân thị tòng của Tề Vũ dẫn đường, nên Tiểu Thất cứ như vậy thẳng đi đến địa lao.

Bên ngoài địa lao, Tiểu Thất thấy Thi Vấn đứng cau mày. Thi Vấn tựa hồ cũng muốn vào bên trong thăm Lan Khánh, nhưng lại bị thị vệ ngăn ở ngoài.

“Thi đại nhân!” Tiểu Thất từ xa đã hô lên.

“Tiểu Thất!” Thi Vấn thấy Tiểu Thất, vẻ mặt vô cùng lo lắng. “Thương thế của ngươi sao rồi? Thế nào không nghỉ ngơi mà lại chạy tới đây?”

“Ta đến xem Tiểu Hắc.” Tiểu Thất hướng Thi Vấn gật đầu. “Đại nhân cũng rất lo lắng cho Tiểu Hắc đúng không.”

Liếc mắt nhìn thị vệ trông coi địa lao, Thi Vấn gật đầu. “Nhưng không có sự cho phép của Kính Vương, ai cũng không được vào.”

Tiểu Thất vỗ vỗ vai Thi Vấn, nói :”Ngài đi cùng ta vào! Cũng không biết Tiểu Hắc tỉnh chưa nữa.”

Vừa nghe Tiểu Thất nói, Thi Vấn thật vô cùng mừng rỡ.

Tiểu Thất cười cười, phó tòng đằng trước liền xuất ra lệnh bài của Tề Vũ, nhượng Tiểu Thất cùng Thi Vấn đi vào.

Địa lao Kính Vương phủ nằm ở Tây viện, dưới mặt đất vài thước. Bởi vì nơi đây là để giam giữ phạm nhân, nên đương nhiên cảnh vật sẽ không hảo, cho nên khi vừa vào trong, Tiểu Thất liền nhíu mày.

Các thiết lao chật hẹp xếp từng ô, từng ô một san sát, lại thêm ở đây không được thông gió, dưới nền đất lại ẩm thấp, nên không khí ở đây tràn ngập một thứ mùi ẩm mốc cổ quái.

Hai bên đều đặt đuốc thắp sáng, cứ mười bộ lại có một người canh gác, hơn nữa, nghe tiếng thở, liền biết những người này đều là cao thủ vạn người chọn một, xung quanh lại giăng thêm song sắt, muốn trốn cũng không thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngồi trong lao phòng.

Tiểu Thất cùng Thi Vấn đi sâu tít vào bên trong, đến lao phòng giam giữ Lan Khánh. Vừa nhìn thấy Lan Khánh hôn mê nằm dưới đất, Thi Vấn đã cuống lên chạy về phía trước, bám vào song sắt, kêu :”Tiểu Hắc —-”

Tiểu Thất liếc mắt nhìn tên tùy tùng bên cạnh, nói :”Mở cửa, chúng ta muốn đi vào.”

Tên tùy tùng cung kính nói :”Xin lỗi, Ngũ gia, Vương gia nói để cho ngài được an toàn, ngàn vạn lần không thể mở cửa.”

Tiểu Thất sách một tiếng, không thèm để ý tới hắn nữa, mà đi tới bên Thi Vấn.

“Đại nhân, ta hôn mê cũng không biết bao lâu, nhưng dược hạ trên người đại sư huynh phải hai ngày mới có thể tán, nếu đã trọn hai ngày, sư huynh tất sẽ tỉnh.” Nói lời này, ý nói, Thi Vấn không nên phí sức làm gì, nếu chưa đủ thời gian, có gọi thế nào Lan Khánh cũng không thể nghe được đâu.

“Đã đủ hai ngày rồi.” Thi Vấn lo lắng nói.

Tiểu Thất chớp mắt, tim cũng lạc một nhịp, nói :”Vậy thì sẽ tỉnh ngay thôi.”

Thần tình âm lệ cùng đôi mắt huyết sắc của Lan Khánh ngày đó không hiểu sao lại vụt qua trong đầu Tiểu Thất. Lại thêm, vừa nhớ tới, mi mắt hắn liền giật giật. Có điềm gì chăng? Lần phát tác này của Lan Khánh so với những lần trước tại Quy Nghĩa huyện có chút bất đồng, nhưng bất đồng ở chỗ nào, Tiểu Thất cũng không nói rõ được.

Một lát sau, mí mắt Lan Khánh cũng giật giật.

Thi Vấn vừa nhìn thấy thế, đã vội vã hô to :”Tiểu Hắc !”

Tiểu Thất nín thở, nhìn người trong lao từ từ mở mắt ra. Người này nếu phát giác mình tỉnh lại đã ở trong đại lao, liệu có tức giận lần nữa không?

Hơn nữa đây không phải là Quy Nghĩa huyện, cũng không phải là nơi Thi Vấn hay hắn có thể tác chủ, hắn cũng không biết có thể tìm được lý do mà trấn an Lan Khánh không.

Giữa lúc Tiểu Thất còn bận suy nghĩ mông lung, Lan Khánh cũng đã hoàn toàn mở mắt.

Đôi phượng nhãn lúc đầu còn có chút mơ hồ, cũng không nhận rõ mình đang ở nơi nào, chỉ đến khi Thi Vấn hô liền mấy tiếng, hắn mới chậm chạp ngồi dậy, vỗ vỗ đầu, rồi nhìn thẳng vào người nãy giờ gọi tên hắn – Thi Vấn.

Lan Khánh mở miệng, trong nháy mắt,nhãn thần mê võng đã thanh minh trở lại, hồi lâu mới hướng Thi Vấn cất tiếng:

“… Cha.”

Cuối cùng thì cũng đã mở miệng. Thi Vấn lúc này mới thở phào một tiếng.

“Vì sao… Ta lại ở chỗ này?” Đôi mắt trong veo của Lan Khánh vừa chuyển, đã nhìn thấy Tiểu Thất đứng đằng sau Thi Vấn, lập tức, có chút sửng sốt, rồi nhíu mày lại.

Mà lúc nhãn thần Lan Khánh chuyển đến chỗ Tiểu Thất, ánh nhìn trong trẻo nhưng cũng thật lạnh lùng, lại còn có chút ngốc.

Rồi Lan Khánh mở miệng, Tiểu Thất nghe được một câu mà cả đời cũng không nghĩ Thi Tiểu Hắc có thể nói ra.

Hắn thuyết :”Bách Lý Thất, ngươi tại sao lại ở đây?”

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.