Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập tứ chương (2)

Phiên bản Dịch · 2543 chữ

Thống lĩnh cấm quân không rõ những người vừa xuất hiện là bạn hay thù, hắn muốn dẫn binh tiến tới, nhưng Tiểu Thất đã liếc hắn một cái, nhãn thần sắc bén nói :”Không muốn chết thì tránh xa ra một chút, đừng có tới đây làm phiền!”

Chỉ vẻn vẹn một câu, đã làm cho đối phương kinh sợ.

Tiểu Thất vỗ ngực, ho khan một tiếng, phun ra một chút huyết hoa. Hắn biết thời gian không có nhiều, lúc này cần phải tốc chiến tốc thắng.

Hắn ngẩng đầu, hướng thị vệ hô :”Bày trận —- vây hắn lại, không cho hắn đi ra!”

Mười hai thị vệ nghe lệnh, đầu lĩnh cùng vài tên thị vệ áo xám cước bộ bỗng trở nên huyền ảo, phương vị lập biến, lập tức bày ra trận pháp, sau đó mấy tên giả y nhân cũng lập tức hội ý, cũng bố ra mê tung trận tương đồng, đem Lan Khánh vây bên trong trận pháp, không có đường thoát.

Những người này mặc dù không cùng một chủ tử, nhưng đều là thiếp thân thị vệ của hoàng tộc, trước ở trong cung đều chung một sư phụ, nên khi Tiểu Thất ra lệnh một tiếng, cũng có thể nhanh chóng phối hợp, không hề có chút sơ hở.

Tiểu Thất tìm tìm cái gì ở trên người, sốt ruột vô cùng.

Mê dược lúc trước Tiểu Xuân lưu cho hắn, hẳn là phải mang theo mới đúng, rốt cục là để chỗ nào mà không tìm ra?

“A, tìm được rồi!” Tiểu Thất nhãn tình sáng lên, lập tức móc viên giải dược uống vào, sau đó ngậm lấy viên mê dược, chạy thẳng vào trong trận pháp, cố gắng chế trụ Lan Khánh.

Lan Khánh võ công lợi hại, người bình thường đương nhiên không phải đối thủ của hắn. Tiểu Thất dù có mười hai thị vệ võ nghệ siêu quần trợ giúp, nhưng vẫn vô pháp tiếp cận Lan Khánh.

Chiêu thức của Lan Khánh vô cùng ngoan tuyệt, thường thì là một chiêu đoạt mệnh, thị vệ của Tiểu Thất giao chiến với Lan Khánh đều bị đả thương, nhưng vẫn thủ vững phương vị, đến nỗi Lan Khánh từ đầu đến cuối vẫn bị nhốt trong mê tung trận, vô pháp thoát ra.

Lan Khánh ngày càng bực bội, lệ khí ngày càng nặng, Tiểu Thất bất chấp nguy hiểm xông vào giữa khe hở giữa Lan Khánh cùng mười hai tên thị vệ lúc đang giao chiến, tay nắm lấy vai Lan Khánh muốn đem hắn quay lại, nhưng ngờ đâu Lan Khánh bỗng lách ra từ trong tay Tiểu Thất, đánh một chưởng vào trước ngực.

Tiểu Thất vội vàng nhảy ra, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Mồ hôi lạnh tuôn ra đầy trên trán, miệng vết thương sau lưng cũng toác ra, nhưng hắn vẫn không dừng tay. Nếu bây giờ hắn không ngăn được người này, chỉ sợ, trong đêm hôm nay, cả hoàng thành cũng sẽ bị san bằng, không còn ai sống sót.

Trải qua mấy lần giao thủ kịch liệt, Tiểu Thất cùng Lan Khánh giao đấu bất phân, Lan Khánh trong lòng cũng nổi lên nghi hoặc, vì sao người thanh niên trước mắt này cùng mười hai thủ hạ, giao chiến nhiều như vậy mà không có chiêu nào là sát chiêu. Ngay lúc đó, từ bên ngoài mê tung trận bỗng truyền đến thanh âm.

“Chủ tử —– Thi đại nhân đã tới —–”

Tiểu Thất vừa nghe, đã vội vàng hô :”Lập tức đem Thi đại nhân tới đây!:

Lan Khánh thoáng phân tâm, nghi hoặc nhìn ra bên ngoài. Lúc này mọi người hẳn phải bỏ chạy trối chết mới đúng, vì sao lại có người đi đến?

Mười hai người làm thành trận pháp vây ở ngoài, cấm vệ quân vội vàng tránh ra, ngay sau đó một người nam nhân trung niên mặc trường sam thanh sắc, da ngăm đen, nhãn thần trong suốt tiến tới.

“Tiểu Hắc —-” Nam nhân dường như không còn giữ được bình tĩnh, vội vàng hô to.

“Tiểu Hắc —-” Vừa thấy Lan Khánh, người nọ lại hô lên một tiếng.

Lan Khánh thấy hắn bất quá chỉ là một người bình thường, xem cước bộ dường như là không biết võ công, nhưng mà lại liều lĩnh xông vào mê tung trận, rồi ngay lập tức đã bị mấy thị vệ dẫn tới bảo hộ ở bên ngoài.

Người nam tử trung niên kia nhìn hắn, trên mặt có lo lắng, có đau lòng, có không đành, hắn yên lặng nhìn nam tử, dừng lại động tác trên tay, sau đó nam tử cũng rưng rưng nhìn hắn, hướng hắn gọi to:

“Ngô nhi a —-”

Lan Khánh sửng sốt, trong đầu óc hỗn loạn bỗng hiện lên mấy hình ảnh mờ nhạt, rồi tất cả đột nhiên quay cuồng, khiến đầu của hắn đau đến như muốn vỡ ra, làm hắn không đứng vững, lảo đảo mấy bước.

Hình như có một thoáng, rồi hình như lại là nghìn vạn năm, những ngày ở Quy Nghĩa huyện được yêu mến, quãng thời gian an ổn vui vẻ, cứ từng khắc, từng khắc tái hiện lại trong đầu Lan Khánh.

Hắn nhớ, ở đó có một người, thường ngày luôn nói cái gì đại đạo a, chính nghĩa a, rồi khi hắn từ bên ngoài về, luôn luôn tươi cười với hắn.

Hắn biết người kia đang đợi hắn về nhà, nụ cười ấm áp kia là dành cho hắn. Bởi vì hắn là nhi tử duy nhất của người kia, người kia gọi hắn là Tiểu Hắc…

Tên của hắn, là Thi Tiểu Hắc…

Lan Khánh ôm đầu, cho dù đau đến không mở nổi mắt, nhưng hắn vẫn muốn nhìn thấy rõ người trước mặt, muốn thấy rõ lo lắng trong mắt người kia.

“…” Lan Khánh mở miệng, nhưng hồi lâu không phát ra được thanh âm nào, sau mấy lần, cuối cùng cũng khó khăn bật ra một tiếng :”… Cha…”

Lan Khánh lúc này đang dao động, và Tiểu Thất thì hoàn toàn thấy rõ. Tranh thủ thời cơ, lập tức đưa tay kéo Lan Khánh về phía mình.

Lan Khánh chợt bừng tỉnh, đột nhiên thấy một khuôn mặt xuất hiện ngay trước mắt, rồi người kia ngay lập tức tiến tới, áp ngay trên miệng hắn.

Tay Lan Khánh đưa lên, vốn định đem người kia đẩy ra, nhưng cảm giác trên môi này sao mà thật quen thuộc, quen thuộc đến nỗi hắn phải hoảng hốt. Hắn tựa hồ đã quên mất cái gì, thế nhưng vì sao mãi không nghĩ ra…

Đôi môi ôn nhuận, nụ hôn dịu dàng… Lúc vẫn còn đang mê đắm, hàm Lan Khánh đã bị Tiểu Thất dùng lưỡi khẽ tách ra…

Tiểu Thất ngay lập tức đẩy viên mê dược vào miệng Lan Khánh, rồi bàn tay đang nằm trên yết hầu khẽ trượt, nhượng Lan Khánh nuốt viên dược hoàn xuống.

Lan Khánh mê võng nhìn Tiểu Thất. Bất quá, chỉ thoáng sau, hắn đột nhiên phát hiện xung quanh mình trời đất đảo lộn, ý thức dần rời xa. Nhưng hắn vẫn là không muốn nhắm mắt, tay nắm chặt vạt áo Tiểu Thất.

Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm, rồi quay lại cười với Lan Khánh, nụ cười đầy ôn nhu sủng nịch. Hắn nói :” Không sao, không sao, ngươi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, khi ngươi tỉnh lại, mọi việc đều sẽ ổn.”

Lan Khánh còn chưa nghe hết, hai mắt đã từ từ nhắm lại. Hắn ngã vào trong lòng Tiểu Thất, cảm giác ở bên người này thật có chút ấm áp, có chút quyến luyến, tựa hồ như xua tan đi băng tuyết hàn lãnh nơi kinh thành.

Mấy ngày nay ở kinh thành hắn thấy thực lạnh, trong lòng ngực như bị ai khoét một lỗ, mặc cho hàn phong càn quét.

Nhưng lúc này, thì đã tốt rồi…

Lan Khánh nghĩ vậy, rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Thất vừa nhìn thấy Lan Khánh ngủ say, thì cũng thở dài một tiếng. Hắn muốn ôm Lan Khánh đứng lên, nhưng hai chân lại như nhũn ra, làm cả hắn cùng Lan Khánh ngã ra trên nền đất, nhưng hắn cũng ôm rất chặt, không để cho Lan Khánh bị đau.

Mười hai thị vệ thu hồi loan đao đi tới bên cạnh Tiểu Thất, Thi Vấn lúc này cũng vội vã chạy tới.

“Tiểu Thất, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu Hắc làm sao mà lại phát bệnh?” Thi Vấn ngồi xuống trước mặt Tiểu Thất cùng nhi tử, không kìm được lo lắng, hỏi.

“Túc Vương…” Tiểu Thất mở miệng, muốn giải thích, nhưng lại lập tức phun ra một ngụm máu.

Huyết đỏ tươi toàn bộ dính lên mặt Thi Vấn làm Thi Vấn cả kinh, hô to một tiếng :”Tiểu Thất!” “Không sao, không sao…” Tiểu Thất ho khan, rồi lại muốn nói gì, nhưng đến một chữ cũng chưa nói ra, trước mắt đã tối sầm rồi gục xuống đất.

Thi Vấn vội vàng đỡ lấy Tiểu Thất, cũng đỡ lấy luôn người đang mê man trong lòng Tiểu Thất, bảo bối nhi tử của hắn.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh vừa ngã xuống, cấm vệ quân đã chớp cơ hội mà tiến lên. Lúc này, mười hai thị vệ nhất tề rút loan đao, vây thành một vòng, hộ ba người Tiểu Thất, Lan Khánh cùng Thi Vấn ở trong, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.

Túc Vương Đông Phương Chiên thấy uy hiếp đã không còn, vội vàng đi từ trong Kim Loan điện ra, khi thấy Lan Khánh cùng Tiểu Thất đã gục, ngay lập tức phẫn nộ hô lớn :”Các ngươi còn không mau bắt mấy tên loạn thần tặc tử kia lại! Dám xông vào hoàng cung, tội lớn tày trời, nhất định phải chém! Bản vương hôm nay quyết bắt bọn chúng chết ở đây!”

Lúc cấm quân đang định xông tới, bỗng từ phía xa truyền đến tiếng chân dồn dập, còn có tiếng quát to :”Dừng tay, tất cả lui hết cho ta! Các ngươi coi hoàng thành cấm cung là cái gì hả? Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, là ai dám động thủ giết người!”

“Là ai phát ngôn bừa bãi!” Túc Vương cả giận, quát.

Cấm quân vội dẹp sang hai bên, trên nền tuyết trắng, bỗng xuất hiện một loạt giả hồng thân ảnh ( giả :đỏ sậm, hồng : đỏ, nói chung là người áo đỏ =.= ), dẫn đầu là một nam tử tướng mạo vĩ ngạn, thân hình anh tuấn, trên mình khoác áo lông hỏa hồ, cả người như một đám lửa đỏ rực, như muốn thiêu đốt cả không gian xung quanh. Mà phía sau hắn còn có hơn mười hồng y thị vệ, cùng hắn đi tới.

Người nọ đi tới trước mặt Túc Vương, miệng cười nhưng lòng không cười, nói :”Nguyên lai là hoàng bá phụ a! Hoàng chất còn đang không hiểu rốt cuộc là ai, mà cư nhiên Hoàng thượng chưa mở miệng, đã liền cướp lệnh!”

Người tới, chính là Kính Vương Đông Phương Tề Vũ.

Túc Vương chưng ra bộ mặt lạnh tanh, nói :”Hoàng chất ngươi tới vừa đúng lúc, những kẻ kia tự tiện xông vào hoàng thành quấy nhiễu thánh giá, theo luật tất phải xử trảm, cấm quân là người của ngươi, ngươi mau ra lệnh đi!”

Phát giác đã không còn nguy hiểm, đương kim hoàng đế Đông Phương La Khởi mới chầm chậm leo xuống từ trên long ỷ trong Kim Loan điện, đi tới bên cạnh cửa len lén nhìn ra. Tề Vũ nhìn thấy hắn, lập tức hướng tới thỉnh an, rồi nói :”Hoàng bá phụ nói thế là không đúng rồi, khắp thiên hạ đều biết cấm quân là binh sĩ của Hoàng thượng, sao Tề Vũ dám to gan quản! Hoàng thượng, người xem có đúng không?”

“A?” Bậc quân vương vừa bị hỏi tới mở lớn miệng, cũng không biết phải nói cái gì.

“Ngươi!” Đông Phương Chiên rốt cục cũng biết thằng cháu trai kia là đến để đối nghịch với hắn. Hắn hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh, hướng La Khởi nói :”Vậy thỉnh Hoàng thượng hạ lệnh, đem những tên loạn thần tặc tử này đi xử tội.”

“Không được!” Tề Vũ lập tức ngăn cản.

Đông Phương Chiên nhìn Tề Vũ đầy căm tức :”Thi Tiểu Hắc cùng Trần Thất đại loạn hoàng thành, Thi Vấn dung túng nhi tử làm loạn, mấy tên này tội không thể tha, tất cả đều phải chém!” Tề Vũ đi tới bên cạnh Tiểu Thất, nói :”Ngươi muốn giết ai thì giết, nhưng riêng Trần Thất thì không thể!”

“Tại sao lại không!” Đông Phương Chiên cả giận nói.

“Bởi vì hắn là thân đệ của bản vương, là hoàng chất của hoàng thượng cùng hoàng bá phụ, nhiều năm trước đã ly kinh, Bảo Thân Vương Đông Phương Khiếu Nguyệt —–” Tề Vũ lạnh lùng nói, trong giọng pha chút ngạo mạn.

“Cái gì?” Hoàng đế cùng Túc Vương nghe mà ngây ngẩn cả người.

Thi Vấn nghe được cũng vô cùng sửng sốt.

Tề Vũ lầm bầm hai tiếng, vốn định, ngoại trừ đệ đệ hắn ra, còn lại hai người kia mặc cho Túc Vương xử lý, nào ngờ, khi vừa cúi xuống nhìn, liền ngây người một chút, rồi lập tức gục xuống, đến tròng mắt thiếu chút nữa cũng rớt ra.

Người trong lòng Ngũ đệ, cũng là kẻ mười ngày nay gây náo loạn nhân tâm trong kinh thành, lại là một người có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế giai nhân.

Nhưng mà cái đáng sợ nhất, là cái người có dung mạo yêu dị tuyệt mỹ kia, lại là cố nhân hắn không lúc nào muốn nghĩ tới.

Tề Vũ chỉ vào người đang trong lòng Tiểu Thất, không dám tin, hô:

“Lan, Lan, Lan…”

Lan Khánh a a a a a ——-

Tề Vũ kinh hãi đến độ không kêu ra tiếng, chỉ có thể há miệng cuồng hô.

Đại ma đầu kia không phải đã chết từ lâu rồi sao, thế nào mà lại ở chỗ này a a a a a !?

Hơn nữa, vì sao lại nằm trong lòng đệ đệ hắn a a a a a !?

Nhìn thấy đại ma đầu khiến Tề Vũ cả người như nhuyễn ra, thiếu chút nữa là chết ngất.

“Chủ tử cẩn thận!” Thị vệ phía sau vội vã đỡ lấy Tề Vũ.

Tề Vũ đưa tay lên trán, cảm giác trước mặt mình là một mảng tối đen.

“Lão thiên gia a…” Thảo nào người này có thể đem cả hoàng thành náo loạn, nguyên lai… Nguyên lai… Nguyên lai từ trước cũng đã có lần bay qua hoàng thành a, ma giáo giáo chủ, Lan Khánh Lan đại ma đầu a…

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.