Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập tam chương (3)

Phiên bản Dịch · 2896 chữ

Chạy thẳng ra bên ngoài, Tiểu Thất vừa ngẩng đầu lên, tâm can liền co thắt lại thật mạnh.

Nãi nãi cá hùng, ở bên ngoài địa lao toàn là người, những người đó giương cung gài tên, mỗi mũi đều hướng thẳng về hắn và Lan Khánh, mà phía trước là cả một dàn nỏ, Tiểu Thất vừa nhìn đã thấy lạnh cả người, chỉ cần bắn hai mũi, hai cái mạng nhỏ của họ có khi cũng đã đi tong, giờ lại còn một dàn như vậy, mỗi người một mũi, hai người họ chẳng phải thành con nhím sao.

Lúc này giữa đám cung thủ có một người đi ra, chính là Túc Vương.

Túc Vương sinh đắc lưng hùm vai gấu, mặc dù niên kỷ đã năm, sáu mươi, nhưng nhìn thế nào cũng không ra bộ dạng lão thái, hắn mở miệng, thanh âm như chuông đồng, ngữ điệu vừa âm ngoan lại vừa bất cam.

Túc Vương nói :”Thi Tiểu Hắc, Trần Thất, thiên đường có đường các ngươi không đi, địa ngục không cửa thì cứ hết lần này tới lần khác đâm tới. Hài tử đáng thương của ta đã vong mạng trong tay Thi Vấn, bản vương hôm nay phải dùng máu các ngươi để tế cho nhi tử, an ủi vong linh nó dưới cửu tuyền.”

“Ta phi!” Tiểu Thất cả giận nói :”Đông Phương Lôi Dẫn hoang dâm vô đạo, sát dân nam dân nữ, Thi đại nhân phán hắn trảm hình là đúng người đúng tội, chúng ta làm theo công lý không thẹn với lương tâm, ngươi đến từng này tuổi rồi mà cư nhiên không phân biệt được thị phi, lại còn không biết xấu hổ đòi mạng chúng ta tế cho nhi tử? Việc này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ trở thành chuyện cười cho thiên hạ hay sao?”

Túc Vương quát :”Trần Thất, chết đến nơi rồi mà còn dám đối bản vương khua môi múa mép! Bản vương muốn cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi chịu quỳ xuống nhận sai, bản vương sẽ cho ngươi chết toàn thây.”

Tiểu Thất lại muốn phi tiếng thứ hai, Lan Khánh đã vỗ vỗ tay hắn, nói :” Thả ta xuống.”

“Úc.” Tiểu Thất buông tay, nhượng Lan Khánh đứng vững lại.

Lan Khánh hướng đôi mắt sáng trong nhìn Túc Vương, cũng không tranh cãi thêm gì, chỉ thản nhiên nói :”Đông Phương Chiên, nhi tử ngươi chết là đúng tội. Mà ngươi lại còn dùng tính mệnh bốn người nhà họ Cổ uy hiếp Cổ Tam Dũng, bắt Cổ Tam Dũng giết người, Cổ Tam Dũng đã thừa nhận trạm dịch huyết án ở Quy Nghĩa huyện là do một tay ngươi sắp đặt, nay nhân chứng đã có, ngươi còn không đưa tay chịu trói. Chúng ta sẽ đem ngươi về Quy Nghĩa huyện, để Thi đại nhân cha ta thẩm vấn!”

“Ngươi nói Cổ Tam Dũng?” Túc Vương ngửa đầu cười to ba tiếng. “Cổ Tam Dũng ngươi đi ra đây, nói cho bọn họ nghe những người ở trạm dịch là do ai giết?”

Sau lưng Túc Vương có một bóng người, từ nãy đến giờ vẫn im lặng, lúc này nghe Túc Vương gọi, mới mở miệng nói :”Trạm dịch mười chín nhân mạng là do Thi Tiểu Hắc giết, chuyện này ở Quy Nghĩa huyện đã có đầy đủ nhân chứng vật chứng, làm thế nào lại là do vương gia xúi giục tiểu dân giết? Hai người này rõ ràng là vu oan cho vương gia.”

“Cổ Tam Dũng? Sao ngươi lại ở đây?” Tiểu Thất nhất kinh, nhưng suy nghĩ trong đầu xoẹt qua, cả người bốc hỏa :” Nguyên lai ngươi là mật báo! Ta cùng với sư huynh không ngại nguy hiểm tới cứu người nhà ngươi, vậy mà Cổ Tam Dũng, ngươi cư nhiên lấy oán trả ơn, đưa chúng ta vào hiểm cảnh, ngươi là người như vậy sao!?”

Cổ Tam Dũng mí mắt run lên một chút, trả lời :”Cổ Tam Dũng một chút cũng không thể mạo hiểm… Xin thức lỗi…”

“Ngươi!” Tiểu Thất nổi giận.

“Hanh!” Lan Khánh hừ một tiếng, chẳng thèm để ý. “Đừng nói nữa. Đi mau!”

Lan Khánh kéo Tiểu Thất, Tiểu Thất hiểu ý bắt lấy tay Lan Khánh, nắm thật chặt. “Sư huynh ngươi thân thể có ổn không?”

“Có chút nhuyễn, võ công còn có thể dụng được ba thành.” Lan Khánh thuyết.

“Hảo!” Tiểu Thất đáp một tiếng. “Trước tiên ly khai chỗ này đã.”

“Muốn chạy sao, đâu có dễ dàng như vậy!” Túc Vương không cho Tiểu Thất với Lan Khánh một cơ hội để thở, ngay lập tức ra lệnh :”Người đâu, bắn tên! Bản vương hôm nay nhất định khiến bọn chúng bỏ mạng nơi đây!”

Túc Vương ra lệnh một tiếng, hàng vạn mũi tên ngay lập tức xé gió lao ra, hướng tới Tiểu Thất và Lan Khánh.

Lan Khánh cùng Tiểu Thất lập tức rút bội kiếm bên hông ra, vung lên che chắn. Hai người áp lưng vào nhau, vận khởi nội công thiên cương chính khí, khí hóa vu ngoại hình thành một lớp bảo vệ bất khả xâm phạm, mặc cho những mũi tên bén nhọn lao tới, vẫn vô pháp đả thương bọn họ, rơi lả tả xuống hai bên.

“Làm sao có thể như vậy!” Túc Vương hoảng hốt.

“Cung nỗ thủ, bắn!” Túc Vương lần thứ hai ra lệnh.

Thiết nỗ ( nỏ sắt ) không giống với trúc tiễn bình thường, được làm từ hàn thiết, có thể nói sức mạnh vô địch. Thiết nỗ bắn ra một phát, Tiểu Thất đã biết Lan Khánh mất đi bảy thành công lực không thể chống đỡ nổi, lập tức không suy nghĩ gì, đưa tay ôm lấy Lan Khánh.

Phốc xuy! Phốc xuy! ( mình cũng chả biết là cái gì. QT đại nhân nói nó là từ tượng thanh, chắc kiểu như bập bập hay phù phù gì đấy ). Thanh âm vang lên, nhưng có vẻ không giống tiếng tiễn đâm vào da thịt.

Tiểu Thất hừ một tiếng, Lan Khánh trong lòng Tiểu Thất thì mở to mắt, Tiểu Thất một khắc cũng không dám dừng lại, lập tức thi triển khinh công chạy đến ngọn tiểu sơn trong viện tử để tránh né, chờ cho đợt thiết nỗ đầu tiên kết thúc, thừa dịp bọn chúng dừng lại thay tên, trong chớp mắt, mang theo Lan Khánh nhảy ra bên ngoài tiểu viện, bỏ chạy trối chết.

Hai người ở bên ngoài kinh thành bỏ chạy, sau lưng là vô số truy binh.

Đại tuyết che lấp con đường phía trước, từng bước từng bước đều vô cùng khó đi.

Nửa canh giờ sau, cước bộ Tiểu Thất đã nhuyễn ra, Lan Khánh liền quay đầu lại nhìn, trên nền tuyết trắng phau phau, toàn là vết máu đỏ tươi. Hắn run run đưa tay lên lưng Tiểu Thất, khiến Tiểu Thất kêu lên một tiếng, rồi khí huyết nhất tán, lập tức nôn ra một ngụm máu tươi.

Tiểu Thất cũng mệt mỏi quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt không nhìn rõ biểu tình. “Nguy rồi… Chảy nhiều máu như vậy, chẳng phải là lưu lại dấu vết cho bọn chúng đuổi theo hay sao?”

“Không được…” Tiểu Thất đẩy Lan Khánh ra. “Ngươi đi trước đi, khách điếm kia hiện không an toàn, trước tiên chạy ra ngoài thành, ta đi bên kia… Khụ… Hiện nay thoát được người nào thì tốt người đó…”

Tiểu Thất ho khan mấy tiếng, tiếng nào cũng kèm theo huyết hoa,thật khiến người khác truật mục kinh tâm. ( vô cùng hoảng sợ )

“Còn muốn chạy, để xem các ngươi chạy được đi đâu!” Đột nhiên một âm thanh tử trên trời giáng xuống, không biết từ đâu lao ra bốn người đứng chắn trước mặt Lan Khánh và Tiểu Thất.

“Sư huynh… Đi mau… Ta ở lại cản bọn họ…” Tiểu Thất vùng dậy muốn vung kiếm, nhưng vừa mới đưa tay lên, thanh kiếm vì không được nắm chặt nên đã rơi xuống.

Lan Khánh thấy hốc mắt đo đỏ, trong tim dường như có cái gì bóp nghẹt lấy, không biết được đây là loại cảm giác gì. Dường như, là không thể thở được vậy.

Lan Khánh ôm lấy Tiểu Thất, thấp giọng nói :”Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết… Ta sẽ đem ngươi ra khỏi chỗ này… Cố lên… Mất nhiều máu như vậy cũng không nên lo… Rồi ta săn gà rừng vịt hoang cho ngươi bổ huyết là sẽ không sao…”

“Ai… Khó uống…” Tiểu Thất vừa mở miệng, bỗng dưng phun ra một bụm máu.

“Các ngươi trốn không thoát đâu, trước không nói trên thiết nỗ có tẩm kịch độc, chỉ nói thằng nhãi kia bị ba phát thiết tiễn xuyên qua tâm phế, là đã tuyệt đối không thể sống.” Lão phụ cầm đầu cười lớn, tiếng cười thật khiến người khác thù ghét.

Lan Khánh không muốn Tiểu Thất bị thương nặng thêm, liền để Tiểu Thất ngồi ở bên cạnh. Bốn tên kia chớp cơ hội xông tới tấn công, Lan Khánh cũng ngay lập tức nâng kiếm nghênh địch.

“Trúng hóa công tán của Hoàng Sơn tứ quái chúng ta mà còn có thể khởi vận công lực, tiểu tử ngươi rốt cục là ai!” Một tên kinh hãi nói.

Lan Khánh cũng không thèm trả lời chúng, chỉ liên tục xuất chiêu, mỗi lần vung kiếm là mang theo mấy phần ngoan lệ.

Chiêu thức của Lan Khánh uyển chuyển như du long, chớp nhoáng tựa kinh hồng ( kinh hồng : chin nhạn hoảng sợ ), huyễn thải hoa lệ hư hư thực thực, thực thực hư hư, khiến đối thủ hoàn toàn không tìm ra được kẽ hở. Nhưng thời gian trôi đi, dược hiệu của hóa công tán bắt đầu thâm nhập vào cốt nhục, khiến cước bộ của Lan Khánh bắt đầu có chút hỗn loạn, đứng cũng không còn vững.

“Cơ hội tốt!” Một gã nam tử thừa cơ vung kiếm, muốn chém bay đầu Lan Khánh, nhưng đột nhiên Lan Khánh đưa tay trái lên đỡ kiếm, nam tử kia sửng sốt, chưa kịp định thần lại đã thấy khóe miệng Lan Khánh kéo lên một nụ cười, nụ cười của mỹ nhân đẹp tựa khuynh quốc khuynh thành, vô cùng quyến rũ, nhưng lại mang theo sát ý lãnh khốc. Nam tử kia không còn nhìn rõ thứ gì trước mắt nữa, chỉ hét to lên một tiếng.

“A a ——–”

Nam tử ngã xuống mặt đất, hai tay ôm mặt không ngừng lăn qua lăn lại. Máu từ kẽ tay hắn liên tục chảy ra. Tên còn lại chạy tới nâng nam tử dậy, đem hai tay hắn kéo ra, thì không khỏi một trận kinh hãi. Hai con mắt của nam tử đã không còn, trên hốc mắt chỉ còn lại hai mảng huyết nhục lẫn lộn, còn dính chút bột phấn, máu tươi không ngừng chảy ra.

Lan Khánh xuất thủ cực nhanh, làm những kẻ kia vô cùng hoảng sợ. Không ai thấy được động tác của hắn, chỉ thấy nam tử ngã nhào xuống đất kêu rên.

“Ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt gì!” Lão phụ hô to một tiếng.

Lan Khánh vẫn không trả lời, chỉ có nụ cười là càng ngày càng sâu, khóe miệng nhếch lên càng cao.

“Dám can đảm chọc ta, thì liền chuẩn bị xuống hoàng tuyền đi là vừa…” Thanh âm của Lan Khánh tựa như gió thoảng,chợt xa chợt gần, phi thường quỷ mị.

Mất đi võ công thì làm sao?

Có thể giết người, đâu chỉ có gươm đao.

Một lúc sau, cả bốn người kia đều gục xuống.

Lúc Lan Khánh quay trở về bên cạnh Tiểu Thất, mặt Tiểu Thất đã trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Huyết cứ từ trên lưng hắn chảy xuống, uốn lượn từng dòng, nhiễm đỏ cả mảng tuyết trắng.

Những dòng máu đỏ tươi, nóng hổi cứ đua nhau tuôn ra, thật khiến người khác kinh hãi.

“Tiểu Thất…” Lan Khánh tiến tới gần, đưa tay lên lưng Tiểu Thất. Hắn phát hiện tay mình đang run run, nhưng hắn cũng không biết là vì lý do gì.

Khi lòng bàn tay ấm nóng áp lên khuôn mặt lạnh như băng của Tiểu Thất, thì Tiểu Thất chầm chậm ngẩng đầu lên, cười với Lan Khánh.

Với con người đã gần như mất hết khí lực, thì cười cũng là một việc khó khăn. Hắn mấp máy môi, nhưng không phát ra thanh âm nào cả.

Lan Khánh cúi đầu, ghé tai sát bên Tiểu Thất, cố gắng nghe cho được những thanh âm mong manh đứt đoạn.

“Ta chắc là ta… Không qua được… Ngày sau nếu không có ta ở bên cạnh… Ngàn…vạn lần nhớ kỹ…. phải tự bảo trọng thật tốt…. luôn… nghe Thi đại nhân nói… Đừng làm… ta lo lắng…”

“Ngươi không ở bên cạnh ta, vậy là muốn đi đâu?” Lan Khánh hỏi.

Tiểu Thất lại cười, nụ cười vừa có chút thê lương vừa có chút mỏi mệt. Hắn không trả lời Lan Khánh, chỉ nhẹ nhàng nói tiếp :”Ta đời này… không yên lòng nhất…chính là ngươi…Đáp ứng ta…Đừng làm cho ta…Đừng làm cho ta lo lắng…”

Lan Khánh ngây ngốc không biết nói cái gì, một hồi lâu sau, hắn nâng mặt Tiểu Thất lên, nhẹ nhàng hôn đôi môi lạnh lẽo. Lan Khánh nói :”Ngươi chỗ nào cũng không được đi. Thi Tiểu Hắc cả đời đều phải ở bên Trần Tiểu Kê, mà Trần Tiểu Kê cũng vậy, cả đời không được ly khai Thi Tiểu Hắc.”

Tiểu Thất cười, đôi đào hoa nhãn mang theo ái ý trầm lặng nhìn Lan Khánh, rồi từ từ nhắm mắt lại.

“Ta…Mang ngươi đi tìm đại phu…” Lan Khánh khó khăn nói, thanh âm hơi run run.

Lan Khánh cõng Tiểu Thất lên lưng, lướt qua bốn cái xác đã bất động trên mặt đất, chầm chậm bỏ đi.

Đêm, càng lúc càng khuya, tuyết càng lúccàng lớn. Hơi thở của Tiểu Thất cứ nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng cũng bị tiếng tuyết che lấp mất.

Cuối cùng, cũng không còn nghe thấy nữa.

“Tiểu Kê…”

“Tiểu Kê…”

“Ngươi đã đáp ứng ta…Sẽ không chết mà…”

“Nếu như ngươi chết…Ta một mình làm sao có thể tra án…Còn có Tiểu Hồng…Hắc Hắc… Còn cả Tiểu Trư… Phải làm sao… Bọn chúng không có ai chăm sóc…phải làm sao…”

Người trên lưng vẫn im lặng, không trả lời.

“Tiểu Kê… ngươi nói với ta một tiếng…nói với ta…một tiếng…”

Đôi mắt Lan Khánh, sau lớp lệ quang, dần chuyển thành huyết sắc.

“Ở kia!” Truy binh của Túc Vương đuổi đến, không bao lâu, đã vây xung quanh Lan Khánh cùng Tiểu Thất.

Lan Khánh đưa đôi mắt đỏ như máu nhìn bọn chúng, thần tình lãnh liệt âm ngoan, không hề giống con người lúc trước.

Nhưng bọn lính của Túc Vương phủ cũng không có thấy, trong mắt họ chỉ có duy nhất mệnh lệnh của Túc Vương. Đao kiếm vô tình, hướng Tiểu Thất cùng Lan Khánh mà chém tới, chém giết liên miên. Túc Vương đã nói, sống chết bất luận, nhưng nhất định phải bắt bằng được hai người kia về. Nếu bắt được, sẽ thưởng hậu hĩnh.

Lan Khánh tay bắn ra độc dược, một người ngã xuống, rồi lại một người, khi một người gục là lại một người khác xông lên, không quản sống chết, chỉ biết nếu đoạt được hai cái mạng của Tiểu Thất và Lan Khánh, thì sau này bọn họ sẽ tha hồ mà tận hưởng vinh hoa phú quý.

Lan Khánh khóe miệng khẽ nhếch, lộ một nụ cười lạnh lùng, thần tình âm lệ, con ngươi đỏ rực như máu, hét lên :”Nếu không cút ngay, ta cho các ngươi đi gặp Diêm Vương hết!”

Hỗn chiến hồi lâu, đao kiếm lấp lóa, hỏa quang rực trời, chiếu sáng toàn bộ đêm tối.

Trong kinh thành, nhân tâm hoảng sợ, nhà nhà đóng cửa cài then, Lan Khánh chân đạp lên thi thể la liệt dưới đất, tóc đen theo gió thổi tung, diện mạo cuồng diễm mà đường hoàng, hạ thủ ngoan tuyệt, nếu những người này đã không cho hắn và Tiểu Thất một con đường sống, vậy hắn cũng sẽ bắt bọn chúng phải chết!

Tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng tiếng đao kiếm hỗn loạn lại càng khiến cảnh vật thêm tàn khốc. Những tiếng kêu rên truyền lên từ dưới mặt đất, thật khiến cho người ta kinh hãi.

Nhưng ở giữa đám hỗn loạn này, đột nhiên có một hắc y nhân xuất hiện, chân đạp lên những binh sĩ bên dưới, hướng thẳng đến Tiểu Thất phía sau Lan Khánh, còn thêm mấy người chắn phía trước mặt Lan Khánh.

Lan Khánh một thoáng không chú ý, người trên lưng bỗng không còn, tên hắc y nhân kia hô lên một tiếng :”Tán!” rồi lập tức bỏ đi, đem theo cả Tiểu Thất dần mất hút trong bóng đêm.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.