Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập tam chương (2)

Phiên bản Dịch · 2244 chữ

Lan Khánh khi phát giác Tiểu Thất biến mất, đầu tiên là sững sờ, hai tay đưa tới trước mặt, bỗng nhận ra chỉ còn hư không, người nọ đã không thấy đâu nữa. Bi phẫn tới cực điểm, hắn thật không muốn tin, ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài, thanh âm thê lương làm nhân tâm chấn động.

“Giết hắn, giết hắn!”

“Tên kia đã chết, không cần truy!” “Giết hắn, trở lại lĩnh thưởng!”

Tiếng náo loạn ở bên tai, thật vô cùng ồn ào, tất cả đều như đâm thẳng vào đầu Lan Khánh.

Ai đã chết?

Không, sẽ không chết! Rõ ràng chẳng phải đã từng đáp ứng rồi, không phải sao?

Nhưng mà, tại sao trên tay hắn lại là hư không thế này?

Mới vừa rồi còn ôm trong tay, vậy sao giờ đã không còn?

Cái gì bị mất?

Rốt cuộc thì biến đâu rồi?

Vì sao lại không thấy nữa?

Là ai đã cướp đi?

Bên ngoài huyên náo, hỏa quang rực cháy, quang ảnh nhốn nháo, khiến cho trong đầu Lan Khánh cũng trở nên hỗn loạn, lý trí như tan thành từng mảnh mà phân tán, ký ức hỗn độn không rõ ràng, hắn không biết vì sao mình lại đứng ở chỗ này, không biết là ai đang vây công hắn, ánh mắt liếc một vòng, cuối cùng rơi vào một tiểu binh đang cầm đao chém về phía hắn…

Tiểu binh bị đôi mắt đỏ rực mang theo lệ khí của Lan Khánh nhìn, bỗng dưng trở nên hoảng sợ, thanh đao giơ lên giữa không trung, không dám chém xuống.

“Ta là ai?” Không giống với vẻ mặt lãnh khốc, thanh âm Lan Khánh nói ra vô cùng ôn nhu.

“Cái, cái gì vậy?” Tiểu binh kia sợ đến phát run.

Lan Khánh hai mắt đỏ sậm, bỗng phất tay, lớn tiếng nói :”Không giao ra đây, ta sẽ không cho các ngươi – bất cứ một ai, ly khai khỏi chỗ này —–”

Tay áo vừa hạ xuống, một trận cuồng phong đã nổi lên mang theo nội lực kinh người, đem toàn bộ binh sĩ đứng gần đó hất văng ra xa.

Hóa công tán không khắc chế được Lan Khánh bao lâu, chỉ cần một lúc, độc vốn có trong cơ thể Lan Khánh đã hoàn toàn áp được dược tính của hóa công tán.

Ngay sau đó, công lực liền tăng vọt, khôi phục lại y như lúc Lan Khánh còn chưa mất trí, hai mắt đỏ thẫm màu máu, kiến nhân tức sát, giống y như ác quỷ Tu La.

Và, cũng không có ai ngăn cản hắn nữa.

Đã từng, có một người sống chết ngăn hắn đại khai sát giới, nhưng người nọ từ lâu đã không còn ở đây. Lại thêm…Không còn nhìn thấy được nữa….

“…Của ta… của ta…” Lan Khánh nhìn đôi tay nhuốm máu của mình, có chút mê võng, cũng có chút thống khổ.

“…Của ta… cái gì của ta?” Hắn ôm đầu, nhưng vẫn như cũ, đau như muốn nứt ra. “Thế nào mà lại quên mất…”

Hắn điên điên đảo đảo, từng bước, từng bước một bỏ đi.

Đại tuyết càng lúc càng lớn, hoa tuyết băng lãnh bao trùm khắp không gian, cũng phủ đầy lên cảnh vật sau lưng hắn, che lấp đi huyết hoa tứ tán cũng như thân thể không còn nguyên vẹn của bọn lính.

Giữa không gian trắng xóa, nổi bật lên một mảng huyết hồng.

Lan Khánh quay đầu lại, nhìn bóng dáng vốn nên ở phía sau, nhưng thế nào cũng không thấy nữa.

“Thế nào mà lại quên mất… Thế nào mà lại quên mất…:” Hắn ôm đầu, thì thào mấy tiếng, rồi lại mở to đôi mắt nhãn mâu hồng sắc, không ngừng tìm kiếm xung quanh…

Tiểu Thất nửa tỉnh nửa mê, mấy lần muốn mở mắt, nhưng mí mắt như mang nặng nghìn cân, cố gắng thế nào cũng không nhấc lên nổi.

Trong tâm hắn còn mang chuyện quan trọng, làm sao có thể ngủ an ổn, nhưng mà thực sự đã quá mệt mỏi, cuối cùng cũng mất đi tri giác, chìm vào u tối.

Không bao lâu sau, hắn thấy trước mắt hiện lên một luồng ánh sáng, tại nơi ánh sáng chiếu tới là bóng hình một nam một nữ, tựa hồ đang đưa tay gọi hắn.

Tiểu Thất vốn định bước tới chỗ hai người nọ, nhưng nào biết mới bước có vài bước, phía sau đột nhiên vang lên một trận thanh âm, nghe như hoảng loạn gào thét:

“Trần Tiểu Kê ngươi cứ thử bỏ ta đi xem ——-”

Tiểu Thất run rấy, quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh hắc sắc đứng ở xa xa, hai con mắt đỏ tươi yên lặng nhìn hắn.

“Trần Tiểu Kê, trở về —–”

“Trần Tiểu Kê, theo ta trở về —-”

Hắc ảnh kia cứ như vậy hô to, thanh âm khiến kẻ khác kinh sợ.

Tiểu Thất biết đó là ai, đối với những lời người kia nói, trước nay hắn chỉ có nghe theo, không hề có phản đối. Vì vậy hắn lùi lại, hướng về phía người kia mà bước.

Một… Hai bước…

Hắn mở miệng, sau lại nghe thanh âm mình mông lung mờ nhạt, tựa hồ không có chút khí lực. Hắn thuyết :”Sư huynh ta liền quay lại, ngươi chờ ta… Ta lập tức quay lại… Sư huynh…”

“Sư huynh…” Tiểu Thất mở mắt ra, ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào làm hắn chói mắt.

Hắn ho khan hai tiếng, thấy cả người đau nhức vô cùng, nhất là ở trên lưng, thật không khác tra tấn bằng roi là bao nhiêu, đau đớn khiến hắn nhíu mày lại.

“Ngũ gia tỉnh!” Bên cạnh giường đột nhiên vang lên một trận thanh âm, rồi lại không ngừng lặp lại :”Ngũ gia tỉnh, Ngũ gia tỉnh!”.

Cuối cùng có người hô to :”Ta đi gọi Vương gia!”

Mấy âm thanh ầm ĩ kia vang lên chưa lâu, thì ngay sau đó đã có người đi tới.

“Ngũ đệ, may mà ngươi đã tỉnh, tứ ca rất lo cho ngươi đấy!” Tề Vũ đang ngủ thì bị đánh thức, y sam còn bất chỉnh chạy ngay đến bên Tiểu Thất, ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn đệ đệ.

Tiểu Thất chớp chớp mắt, trong đầu một mảng hỗn loạn, hắn đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, giường chiếu mềm mại, nha hoàn tùy thị, hai bên đốt hai hỏa lô, trên hỏa lô có thêm nồi thảo dược, dược vị tràn ngập khắp gian phòng.

Tiểu Thất hữu khí vô lực hỏi :”Thế này là sao, ta thế nào lại ở đây?”

Tề Vũ vừa nghe liền bốc hỏa lên :”Tiểu tử này, ta đã bảo ngươi đừng nên động tới Túc Vương, vậy mà ngươi cư nhiên không nghe, lại còn đang đêm đột nhập vào nơi ở của Túc Vương! Nếu không phải ta tại chỗ Túc Vương có gài mấy người, bọn họ hướng ta mật báo để ta phái người đi cứu ngươi, ngươi a, ngươi a, ngươi có biết cái mạng nhỏ của ngươi thiếu chút nữa mất luôn trong tay Túc Vương không hả?”

“A… Vậy cái người ở cùng ta…” Tiểu Thất vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hỏi.

“Hanh.” Tề Vũ tức đến sùi bọt mép. “Ta chỉ cứu một mình ngươi mà thôi, còn có ai khác ta không quan tâm. Ngươi có biết lúc đem ngươi về, ngươi chỉ còn một chút hơi thở mà thôi, nếu ta không nhanh tay đưa ngự y tới, lại còn đe dọa lấy đầu bọn họ ra đền cho cái mạng ngươi, thì giờ ngươi đã xuống đến âm phủ, qua cầu nại hà uống Mạnh Bà thang rồi!”

Tiểu Thất chậm rãi chớp mắt nhìn Tề Vũ. Hắn nói :”Lúc ta hôn mê hình như có thấy cha với nương… Bọn họ vẫy ta tới… Sau lại chính sư huynh gọi ta, rồi đem ta trở lại…”

“Ngươi nói lung tung cái gì, đừng có mà dọa tứ ca!” Tề Vũ lộ ra khuôn mặt trắng bệch.

Tiểu Thất khẽ động muốn đứng lên, Tề Vũ vội vàng đưa tay giúp, nâng hắn ngồi dậy.

“Ta đã ngủ bao lâu?” Chỉ mấy động tác như vậy thôi đã khiến Tiểu Thất đau đến toàn thân vã ra mồ hôi lạnh. Hắn đưa tay muốn đi giày vào, nhưng Tề Vũ đã nhanh hơn, giật lấy chiếc giày trong tay hắn.

“Ngươi có muốn sống nữa không!” Tề Vũ cả giận nói. “Ngươi hôn mê đã tròn mười ngày, vừa mới từ Quỷ Môn quan trở về thôi, giờ lại muốn đi tiếp có phải không?”

“…Tứ ca…” Tiểu Thất nhẹ nhàng nói :”Không thấy ta, hắn nhất định sẽ rất sốt ruột… Huống hồ khi đó hai người chúng ta cùng lâm vào hiểm cảnh, hắn hiện nay cũng không biết thế nào, không nhìn thấy hắn, ta sẽ rất lo…”

Tiểu Thất vươn tay :”Đưa ta giày.”

“Ngươi!” Tề Vũ trừng mắt nhìn đệ đệ hắn.

“Ta không thể để hắn một mình.” Tiểu Thất thái độ mặc dù mềm mỏng, nhưng thần tình thì lại vô cùng kiên quyết.

“Ngũ đệ!” Tề Vũ giận đến run người. “Người kia náo loạn kinh thành khiến nhân tâm hoảng sợ, hiện giờ tựa như người điên gặp ai cũng giết, không ai dám tới gần, ta làm sao có thể để ngươi đi gặp hắn!”

“Gặp ai cũng giết?” Tiểu Thất nheo mắt.

“Phủ đệ của Túc Vương hầu như đã bị hắn san phẳng, Túc Vương cũng đã phải trốn vào trong hoàng thành, ngươi cho là hắn như vậy, ta có thể cho ngươi đi gặp hắn để lần thứ hai rơi vào nguy hiểm sao?”

Tiểu Thất vừa nghe, đã không còn tâm trạng để hảo hảo thương lượng với Tề Vũ. Hắn đưa tay giật lấy chiếc giày trong tay Tề Vũ, nhanh chóng mang vào, rồi hít sâu một hơi cố gắng đứng lên, nghiêng ngả một chút, rồi đi thẳng ra ngoài cửa.

“Ngũ đệ!” Tề Vũ hô.

“Hắn hiện ở nơi nào?” Tiểu Thất vấn.

“…” Tề Vũ không mở miệng.

Tiểu Thất vừa đi vừa nói :”Ngươi không nói cũng không sao, ta tự tìm được, chỉ là mất thời gian một chút mà thôi.”

Kính Vương Đông Phương Tề Vũ trước giờ chưa từng nhượng bộ, nhưng đây là đệ đệ khi nhỏ tại ngự thư phòng đã từng cứu hắn một mạng, nhưng khi lớn lên thì lại bị thất tán.

Tề Vũ cắn răng một cái, oán hận nói :”Mới vừa rồi thu được tin, hắn đang đi về phía hoàng thành.”

Bách Lý Thất kia luôn luôn bắt được nhược điểm của hắn, làm hắn cứng không được, giam cầm cũng chẳng xong.

“Cảm tạ ngươi, tứ ca…” Tiểu Thất nhếch miệng cười, bước nhanh ra cửa.

Tề Vũ cau mày suy nghĩ một chút, thấy cứ như vậy cũng không ổn, liền vội gọi mấy thiếp thân thị vệ tới, nói :”Lập tức đi tới bảo vệ Ngũ gia, hắn mất một cọng tóc, ta hỏi tội các ngươi!”

Mấy tên thị vệ cung kính đáp :”Vâng!”

Tiểu Thất vừa đi ra ngoài cửa được vài bước, liền lảo đảo vài cái suýt té ngã.

Ngay lúc đó, từ hai bên sườn xuất hiện mấy người áo xám, trong đó hai người nhanh chóng đỡ lấy Tiểu Thất.

Tiểu Thất ngây ra một lúc, ở đây có ba người, vậy… Tiểu Thất ho một tiếng rồi mở miệng nói: “Các ngươi sao lại tới đây?”

Một trong những hôi y thị vệ đó nói :”Thi đại nhân cùng Nam tiên sinh bắc thượng, có mười huynh đệ hộ tống họ tới đây, chúng ta mấy người cước trình khá, tới trước hướng chủ tử bẩm báo.”

“Thi đại nhân cùng Nam tiên sinh cũng tới?” Tiểu Thất vừa nghe, đã biết không phải chuyện đùa.

“Thi đại nhân phát hiện Tiểu Hắc công tử rời khỏi Quy Nghĩa huyện, nên đã lập tức cáo giả ( xin nghỉ ) rồi bắc thượng đuổi theo.” Hôi y thị vệ trả lời :”Hiện nay hẳn là đã vào thành.”

Tiểu Thất trầm ngâm một lát, lúc lâu sau mới nói :”Sư huynh bị kích thích, lúc này chỉ một mình ta e cũng không thể khống chế được hắn. Như vậy đi, nói mấy huynh đệ bảo vệ cho Thi đại nhân, đợi chút nữa đưa đến chỗ ta.”

“Vâng.” Thị vệ trả lời.

Tiểu Xuân từng nói, bệnh Lan Khánh nếu mà lại gặp kích thích, thì dù là thần tiên hạ phàm, cũng không chế trụ được hắn.

Người nọ lúc này đang nổi cơn điên, ai cũng không cản được, Tiểu Thất nghĩ thầm, nếu không ngăn cản được, thì chỉ còn mỗi cách ngọc thạch câu phần ( ngọc nát đá tan, ngọc đá đều bị thiêu hủy ), cùng hắn thác xuống hoàng tuyền.

“Sư huynh, ngươi chờ ta.” Tiểu Thất khẽ cắn môi, mặc kệ cả người mang đầy thương tích, nhấc chân đi tới nơi mà hắn không bao giờ muốn trở lại – hoàng thành.

Ngàn vạn lần, không thể để sư huynh giết người nữa.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.