Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập nhị chương (2)

Phiên bản Dịch · 2914 chữ

Tề Vũ nắm tay Tiểu Thất kéo hắn ngồi xuống, đưa tay ra hiệu, thì Phúc bá đã ngay lập tức bưng tới một bình trà.

Tề Vũ cười nói :”Ngươi tới thật đúng lúc, hôm nay tứ ca vào triều, hoàng thượng đem trà nam cống cấp cho tứ ca, nghe nói trà này tên gì Thanh Minh Vũ, chỉ được thu hái trong tiết Thanh minh, quả thực là hảo trà, ngươi cũng thử xem.”

Tề Vũ tự mình rót một chén cho Tiểu Thất. Tiểu Thất vừa thưởng hương trà, nhãn tình đã sáng lên, cảm giác hương thơm lan tỏa, nhấp một ngụm, hương trà tươi mát đã tràn ngập khoang miệng. “Quả nhiên là hảo trà!”

Tề Vũ cười cười, uống một chén, rồi nói :”Lâu như vậy không thấy ngươi, lần này tới nhất định phải ở đây vài ngày với ta. Viện tử lần trước ngươi ngụ ta đã cho người sửa sang quét dọn, trồng thêm hoa thảo, so với lần trước thanh u (thanh tĩnh đẹp đẽ) hơn rất nhiều.”

Tiểu Thất cười gượng, nói :”Kỳ thực, lần này ta có việc nên mới tới. Sự tình khẩn cấp, xong xuôi liền phải đi ngay, thực sự không thể ở lâu.”

Tề Vũ vừa nghe, sắc mặt đã chuyển đen :”Một ngày cũng không được?”

“…” Tiểu Thất gãi gãi đầu. “Để hôm khác được không. Lần sau ta đến kinh thành, nhất định sẽ ở lại mấy ngày.”

“Tiểu tử ngươi tốt nhất là đừng có nói bừa. Lần trước ngươi cũng nói như thế, kết quả là sao? Vừa chớp mắt một cái, ngươi đã chạy đi mất dạng.” Tề Vũ hừ một tiếng.

Kính Vương hắn đối với các huynh đệ khác trước nay đều không như vậy, chỉ duy có tiểu tử này, tính tình có chút hợp, lại thêm đã từng cứu hắn hai lần, nên hắn mới có vài phần biệt đãi. “Ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Tề Vũ nói, ngữ thanh có chút tức giận.

“Vâng vâng vâng!” Tiểu Thất gật gật đầu.

“…” Tề Vũ liếc mắt nhìn đệ đệ, hừ một tiếng. “Nói đi, lần này lại vì ai? Muốn làm cái gì?”

Tiểu Thất cười cười nói :”Nghe nói trong phủ tứ ca có giữ một số người, họ Cổ…”

“Nga ——” Tề Vũ nhấp một ngụm trà. “Cổ gia a!” Hắn gật đầu. “Đúng là có chuyện như vậy. Có một tên là Cổ Tam Tráng dám câu dẫn cơ thiếp của bản vương, dụ dỗ nàng ăn trộm mấy món cổ vật rồi cùng nhau bỏ trốn về phía nam, rốt cục vừa ra khỏi thành thì đã bị phát hiện, bản vương liền đem cả nhà chúng bắt trở lại.”

Tiểu Thất nói :”Ta lần này tới là muốn thương lượng với ngươi, ta có chút chuyện cần tới người nhà Cổ gia, ngươi xem, có thể vì ta, đem những người đó thả ra hay không?”

Tề Vũ đưa mắt nhìn Tiểu Thất, ung dung uống thêm ngụm trà, cũng không nói gì.

“Ai.” Tiểu Thất thuyết :”Coi như vì ta đã từng cứu ngươi, lần nay ngươi giúp ta đi, được không?”

Tề Vũ im lặng một lát rồi mới nói :”Không phải là ta không muốn giúp ngươi, mà vì ngươi đã đến chậm một bước.”

“Chậm một bước?”

“Chiều hôm qua, Túc Vương đã tới mang người nhà Cổ gia đi rồi.” Tề Vũ nói :”Ngươi cũng biết hắn là bá phụ ta, hắn mở miệng, ta nào có thể không cho. Hơn nữa người nhà Cổ gia có giữ lại cũng vô dụng, dùng bọn họ để đổi lấy chút lợi ích cũng tốt, nên không giữ. Nếu như ngươi đến sớm một chút, không chừng ta còn có thể lưu lại, nhưng ngươi đến chậm một bước rồi.”

Tiểu Thất sách một tiếng. Hắn không nghĩ nhanh như vậy mà Túc Vương đã đem người đi mất. Giờ phải làm sao đây? Người nhà Cổ gia đã rơi vào trong tay Túc Vương, vậy biết nói thế nào với Cổ Tam Dũng.

Tề Vũ nhìn thần tình của Tiểu Thất, đột nhiên nói :”Ngũ đệ, ngươi cũng đừng nên đấu với Túc Vương.”

“A?” Tiểu Thất giật mình, hồi phục tinh thần.

“Ta không biết ngươi hiện nay đang làm cái gì, nhưng nếu dính đến Túc Vương, chắc chắn không có gì tốt.” Tề Vũ trong mắt đầy lo lắng. “Lão già kia không phải dễ chọc, vô luận ngươi làm gì, nhưng nếu gặp phải hắn, thì hãy tránh xa ra nghe chưa?”

“…Ân.” Tiểu Thất ngoài miệng nói thế, nhưng trong bụng vẫn đang suy nghĩ về án tử của Lan Khánh.

Túc Vương không phải là kẻ lương thiện gì, cho dù hắn cùng Lan Khánh không truy cứu, nhưng lão Túc Vương kia có thể tha cho bọn họ sao?

Tề Vũ nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất nhún vai.

Lúc Tiểu Thất ly khai khỏi Kính Vương phủ, thì cũng đã khuya. Hắn trở về khách điếm, trước đến nhìn Cổ Tam Dũng, rồi mới quay về phòng mình.

Trong sương phòng, một con heo nằm dưới cửa sổ, ngủ thoải mái, bốn chân chổng lên trời, mà tiểu hắc điểu đậu trên bọc đồ cũng đang ngủ gà ngủ gật.

Tiểu Thất đóng cửa phòng, rồi nhè nhẹ bước tới bên giường. Hắn cởi áo ngoài, rồi chậm rãi chui vào ổ chăn ấm áp.

“Đã về rồi?” Lan Khánh mở mắt, âm điệu không có chút giống người vừa tỉnh ngủ.

“Ngươi thức sao?” Tiểu Thất dich sang một chút, gối đầu lên gối. (ủa, thế lúc trước anh gối ở đâu???)

“Đang đợi ngươi.” Lan Khánh nói.

Tiểu Thất nở nụ cười. Lan Khánh đối mặt Tiểu Thất, đôi phượng mâu mở to, đôi mắt phiêu lượng (nói chung là đẹp), nhãn tình thâm thúy nhìn thẳng, làm Tiểu Thất có chút giật mình.

Tiểu Thất thấp giọng nói :”Ta đến Kính Vương phủ biết được một tin, người đã bị Túc Vương mang đi mất rồi.”

“A?” Lan Khánh không nghĩ tới điều này, hắn cho rằng Tiểu Thất đã mang người về rồi.

“Cho nên ta nghĩ, ta sẽ đến chỗ Túc Vương để thăm dò, nếu trực tiếp kêu hắn đem người giao ra, đó là không thể, vậy nên ta nghĩ sẽ len lén đem người cứu ra.” Tiểu Thất nói.

Lan Khánh vừa nghe, liền nhíu mày lại :”Cũng đâu phải chỉ một hai người, nhiều người như vậy, ngươi định làm sao cứu?”

Tiểu Thất suy nghĩ một chút, nói :”Có lẽ ta sẽ tới mượn người của Túc Vương, hắn bên dưới cũng có mấy cao thủ, ta đem bốn năm người đi, lúc đó một người cứu một người, vậy là ổn rồi.”

Lan Khánh lẳng lặng nhìn Tiểu Thất một hồi, mới nói :”Ngươi không sợ nguy hiểm sao? Ngươi quên lúc ở trong Túc Vương phủ tại Thanh Châu ra sao rồi à? Lúc đó có tới trăm ngàn cung thủ vây quanh, ngươi thiếu chút nữa thành cái tổ ong rồi.”

Tiểu Thất không nghĩ nhiều như thế, chỉ nói :”Đây là cơ hội để cứu người nhà Cổ gia, cũng là cứu ngươi đó. Nếu chúng ta không cứu được người, Cổ Tam Dũng trên công đường sẽ không chịu nhận là do Túc Vương sai khiến đi hãm hại ngươi, lúc đó thì phải làm sao?”

“Ta đây thì sao?” Lan Khánh đột nhiên nói.

“Cái gì?” Tiểu Thất không hiểu.

Lan Khánh nhìn thẳng vào mắt Tiểu Thất, Tiểu Thất bị Lan Khánh nhìn như vậy cũng có chút run, liền nhỏ giọng hỏi :”Làm sao vậy?”

“…Ngươi a…” Lan Khánh thở dài một hơi.

“A?” Tiểu Thất vẫn mù tịt.

Lan Khánh trở mình, hướng ra phía ngoài, không nói cùng Tiểu Thất nữa. Hắn nhắm mắt lại, như muốn ngủ.

Tiểu Thất ngẩn ra một lúc, thấp giọng hô :”Sư huynh?”

Lan Khánh vẫn không thèm để ý.

“…Sư huynh, ngươi lại tức giận cái gì sao?” Tiểu Thất dè dặt tiến tới một chút, nhìn tấm lưng Lan Khánh, muốn chạm vào, nhưng rồi lại không dám.

“Rõ ràng là chuyện của ta, vậy tại sao ngươi cứ phải mạo hiểm như vậy?” Lan Khánh thuyết. “Hơn nữa nếu phải lẻn vào chỗ Túc Vương, cũng nên là ta đi, tại sao ngươi lại làm chủ?”

Tiểu Thất nghe xong, nhẹ giọng nói :”Bởi vì ta đây Trần Tiểu Kê nghĩ chu đáo mọi sự, thân thủ cũng không kém, đây là do Nam tiên sinh cùng Thi đại nhân nhận xét… Hơn nữa ta không phải nói rồi sao, hôm nay không cho ngươi tới Kính Vương phủ, cũng bởi trước đây ngươi với Kính Vương có chút hiềm khích, là ta sợ hắn nhận ra ngươi thôi.”

Lan Khánh không để ý tới lời Tiểu Thất, nói thẳng :”Ngươi không cần đến phủ Kính Vương mượn người, ngày mai ta đi cùng ngươi tới chỗ Túc Vương. Cái gì cao thủ, cho dù là mười cao thủ cũng không đấu lại một mình Tiểu Hắc đại nhân ta.”

“Ai ai…” Tiểu Thất chỉ là nghĩ sự tình lần này không đơn giản, chẳng phải là chuyện đùa, mí mắt hắn hai ngày liền đều nháy, cho nên mới không muốn đưa Lan Khánh đi cùng.

“Ai cái gì mà ai!” Lan Khánh giận dữ nói :”Ai thêm lần nữa thì ngay ngày mai trở về Quy Nghĩa huyện, mặc kệ mấy người họ Cổ kia sống hay chết, chỉ cần đem được Cổ Tam Dũng về, đánh hắn mấy trăm đại bản, rồi giáp côn ( cái kẹp hay sao ý, nói chung là dụng cụ tra tấn ), không thì dùng trạm lung ( cái này thì chịu, ‘lung’ là cái cũi, chắc là nhốt trong cũi =.= ), ta xem hắn thế nào không nhận tội !”

“Đối với những kẻ sống trên giang hồ lưỡi đao liếm huyết như hắn, thì những đại hình này có cũng như không thôi, không thể đả động gì tới hắn đâu.” Tiểu Thất nói.

“Mặc kệ!” Lan Khánh nói ngang. “Ta là sư huynh ngươi, ta lớn ngươi nhỏ, ta nói thế nào thì chính là như thế! Ngươi hôm nay không cho ta theo tới phủ Kính Vương, ngươi không biết ta chán thế nào đâu! Muốn xem Cổ Tam Dũng cũng không thể đi, ta cả ngày chỉ có thể tắm cho Tiểu Trư, rồi tắm cho Hắc Hắc, rồi lại tự mình tắm. Cả ngày đi đổi nước, thật là phiền chết!”

“…Na… Ngươi chưa cho Cổ Tam Dũng tắm sao?”

“Đương nhiên là không!” Lan Khánh tức giận xoay người lại, đập một cái vào đầu Tiểu Thất.

“Ai u.” Tiểu Thất kêu lên một tiếng đau đớn. Bị đánh cho váng đầu hoa mắt, mắt đã thấy sao bay vòng vòng rồi.

Ngay lúc đó, cơn tức của Lan Khánh đã tiêu tan đâu mất. Hắn kéo Tiểu Thất lại gần, hai tay ôm chặt lấy.

“Sư huynh?”

“Hanh.” Lan Khánh cúi đầu xuống, vùi vào hõm vai Tiểu Thất.

Tiểu Thất ngẩn ngơ một chút, rồi cũng đưa tay ôm lấy Lan Khánh.

Khi ngươi đã minh bạch mình thích một người, tự nhiên sẽ không muốn người kia rơi vào nguy hiểm.

Tiểu Thất không muốn Kính Vương nhìn thấy Lan Khánh, bởi vì Kính Vương tuy là ca ca của hắn, nhưng không có nghĩa sẽ đứng về phía Lan Khánh, Tiểu Thất không muốn Lan Khánh đi cùng tới chỗ Túc Vương, là vì xuất sinh nhập tử chỉ cần một người là đủ. Thích ai đó, thì luôn muốn giữ người đó ở trong phòng, không muốn cho ra ngoài gặp nguy hiểm, một điểm thương tổn cũng không.

Tình ái, làm người ta trở nên ích kỷ.

Vì đối phương, nguyện đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, làm những việc lớn lao nguy hiểm, rồi sau lại nói đó toàn việc nhỏ như hạt vừng.

Tiểu Thất nghĩ thầm, hắn tuyệt đối sẽ không để Lan Khánh có chuyện.

Dù phải trả giá thế nào, hắn cũng muốn Lan Khánh ở lại nơi đây bình an vô sự.

Phòng bên cạnh, Cổ Tam Dũng khí tức vẫn bình ổn, chậm rãi ngồi dậy.

Hắn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cùng hoa tuyết bay bay, bất chợt nắm tay run nhè nhẹ, thở ra một hơi.

Trong lòng, vừa nghe bên cạnh nói, đã ít nhiều có tính toán.

Tính mạng của cả nhà họ Cổ, tuyệt đối không thể để mất trên tay hắn…

Nguyệt hắc phong cao, bầu trời chìm ngập trong tuyết trắng.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh nằm trên mái ngói lưu ly, nhìn xuống những thị vệ đang tuần tra bên dưới.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh đã ở đây mấy đêm để tìm hiểu sơ đồ nơi này, phát hiện ra chỗ sâu nhất là nơi ở của Túc Vương, phía đông là chỗ bọn người hầu, phía tây là thị vệ, mà mỗi tối, lại có người bưng mấy phần cơm đạm bạc đi về viện tử phía tây, Tiểu Thất cùng Lan Khánh xem lượng cơm, chắc hẳn đây là cho người nhà Cổ gia. Người nhà Cổ gia bị nhốt tại viện tử phía tây, có lẽ là để bọn thị vệ tiện trông coi.

Tiểu Thất hướng Lan Khánh nháy mắt, Lan Khánh gật đầu, hai người liền “Sưu” một tiếng bay từ trên mái nhà xuống, thân ảnh phiêu động linh hoạt, lại thêm khinh công trác tuyệt, làm cho hoàn toàn không có người phát hiện bọn họ vừa đi xuống.

Hai người núp vào chỗ tối, đợi một đội thị vệ đi qua, Tiểu Thất liền dẫn đầu, Lan Khánh theo sau, hai người ẩn ẩn hiện hiện, như lúc trước đã quan sát, thừa dịp buông lỏng tuần tra mà lẻn vào bên trong.

Bọn họ tìm một lát, phát hiện trong phòng không có điều gì dị thường, cũng chẳng có mật đạo, liền quay ra, định ở trong sân tìm một phen.

Lan Khánh vừa tiến vào hòn giả sơn, thì đã phát hiện một cái cổng sắt, nhãn tình liền sáng lên, thấp giọng kêu :”Tiểu Thất, ở đây!”

Tiểu Thất lập tức chạy đến, liếc mắt nhìn hàng rào kia, rồi rút kiếm ra chém.

“Tiếp theo phải làm nhanh!” Tiểu Thất liếc mắt nhìn Lan Khánh nói nhỏ :”Ngươi mỗi tay một người, còn lại hai người để ta.”

Lan Khánh cũng không phản bác, chỉ gật đầu, chậm rãi đi xuống phía dưới, sao đó rẽ một lần, phía trước khoát nhiên khai lãng ( rộng mở sáng sủa ), đúng là một hang đá ngầm, mà trong hang đá có một thiết lao, trong lao có bốn người, hai nam hai nữ, trong đó có một nữ nhân tóc hoa râm, là một lão thái bà.

Mấy người kia đều ngã nằm trên mặt đất, mê man không biết gì. Lan Khánh đưa tay lên bẻ cái khóa bên ngoài thiết lao,”thương” một tiếng, xiềng xích liền đoạn thành mấy mảnh.

Lan Khánh nhanh chóng đi tới gần lão thái bà, nói :”Tất cả tỉnh lại cho ta, quan sai Quy Nghĩa huyện tới cứu các ngươi đây, mau theo chúng ta đi.”

Lan Khánh vừa nói, vừa đem lão thái bà lật lại, nhưng chợt thấy ở đây điện quang thạch hỏa đều có, tựa hồ như có gì không bình thường. Lan Khánh sửng sốt, lập tức quay đi, nhưng không kịp, lão thái bà vừa bị Lan Khánh lật lại kia bỗng hé miệng ra, từ trong miệng tỏa ra một làn yên vụ ( sương mù ), hướng thẳng về phía Lan Khánh. Lan Khánh nhảy vội ra sau, che mũi lại, nhưng cũng đã hít vào một ít.

“Sư huynh!” Bỗng dưng có biến làm Tiểu Thất cả kinh, lúc này một gã nam tử ở trong góc đưa tay kéo sợi dây thừng màu đỏ, trong hang bỗng vang lên tiếng chuông, truyền thẳng tới bên ngoài, đánh động đến thị vệ đang đi tuần tra.

“Các ngươi không phải người của Cổ gia!” Tiểu Thất đón được Lan Khánh đang lảo đảo, trên mặt nổi lên tức giận, hô :”Sư huynh, chúng ta trúng kế rồi, đi mau!”

Bốn người trong lao bỗng đứng thẳng lên, dẫn đầu là lão thái bà kia, mở miệng cười cười, nói :”Hôm nay các ngươi không sống ra khỏi đây được đâu. Đắc tội với Túc Vương gia, chỉ có con đường chết!”

Lan Khánh lại ho một tiếng, nắm lấy vạt áo Tiểu Thất, nói :”Đi mau, tên kia trong nước bọt có hòa Hóa Công tán, ta hiện nay không còn khí lực nữa.”

Tiểu Thất nghe, liền biết tình thế vô cùng nguy cấp, lập tức ôm lấy Lan Khánh, bỏ chạy.

“Không được chạy!” Phía sau truy binh kêu.

“Nãi nãi cá hùng, ngươi bảo không chạy liền không chạy sao, đại gia ta cũng không phải loại óc bã đậu!” Tiểu Thất văng lại một câu, đem nội lực bức lên một tầng, chân không chấm đất, giống như mũi tên lao ra ngoài.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.