Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ bát chương.

Phiên bản Dịch · 4667 chữ

Tuy rằng ở trong phòng giam cũng không khác gì hoàng đế, nhưng Lan Khánh vừa ngồi xuống giường, trên mặt cũng đã có chút phiền muộn.

Tiểu Thất đành an ủi hắn :” Yên tâm đi sư huynh, Kim Trung Báo Quốc hiện nay vẫn đang ở bên ngoài tra án, ta cũng vừa mới trở về thôi, chúng ta ngũ đại kim cương liên thủ, chắc chắn sẽ rất nhanh lật lại án cho ngươi !”

Lan Khánh liếc mắt nhìn Tiểu Thất, hơi nhíu mày :”Nha môn Quy Nghĩa huyện từ tứ đại kim cương biến thành ngũ từ lúc nào, sao ta không biết?”

“Vừa mới thành!” Tiểu Thất nháy mắt, nói.

Lan Khánh lúc này mới bật cười, chỗ nhăn trên trán cũng giãn ra một chút.

Lao đầu cũng đã nhanh chóng mang rượu thịt tới, Tiểu Thất liền lấy chén ra rót rượu cho Lan Khánh, hai người ngồi trên giường chậm rãi uống rượu, ăn thịt, dần dần, khóe miệng Lan Khánh cũng lộ ra một nụ cười, Tiểu Thất thấy vậy, cũng đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm xúc khác thường.

Vì hắn vui mừng, mình cũng vui, thấy hắn sầu lo, lại càng sầu.

Nhất cử nhất động của Lan Khánh, từ cái nhăn mày cho tới đi đứng, Tiểu Thất đều để trong tâm. Khi hắn bị cha bắt vào đại lao, chắc chắn trong lòng thương tâm vô cùng, tuy ngoài mặt không biểu hiện ra, nhưng Tiểu Thất biết, con người kia đang vô cùng khổ sở.

Lan Khánh nâng chén lên, ánh mắt cũng mang theo tia phiền muộn. Thấy Lan Khánh như vậy, trong lòng Tiểu Thất bỗng thấy rất thương tâm.

Đúng là mình thích người này ư…

Nếu không phải thì tại sao…

Nhưng mà tên hoàng đế cha hắn chính là nguyên do, hắn với Lan Khánh vốn như nước với lửa, tuy sau này cùng thành đệ tử Thần Tiên Cốc, trở thành sư huynh sư đệ, nhưng hắn biết, Lan Khánh vốn là không muốn nhìn thấy hắn.

Tiểu Thất nhìn Lan Khánh uống rượu ăn thịt xong ánh mắt liền có chút nhu hòa, Lan Khánh gắp một miếng thịt heo cho hắn, hắn há miệng ăn, liền thấy vẻ mặt Lan Khánh mang theo ý cười, đôi mắt sáng lên trông rất đẹp.

Tiểu Thất nghĩ chính mình đã trốn tránh lâu lắm, có lẽ không thể cứ như vậy mãi.

Vết thương trong lòng Lan Khánh, đã từng rất sâu… Hận thù đối với hắn, chắc chắn cũng đậm… Nhưng mà con người này trước kia đã nói, hắn hiện nay là Thi Tiểu Hắc, mà Thi Tiểu Hắc thì thích Trần Tiểu Kê, dù trời có sập xuống cũng không thể thay đổi.

Hơn nữa hắn cũng bởi vì thích mình, mà đã bất hòa với cha rồi bỏ đi.

Tiểu Thất nghĩ nếu không có mình, Lan Khánh sẽ không có ly khai gia môn, cũng sẽ không đụng chuyện như vậy, để người khác lợi dụng hãm hại.

Nếu như hắn tiếp tục trốn tránh chính tâm của mình với Lan Khánh, vậy không chỉ có lỗi với chính mình, mà còn có lỗi với tấm lòng của Lan Khánh nữa.

“Sư, sư huynh a…” Tiểu Thất cố lấy dũng khí, muốn nói cho rõ ràng.

“Ân?” Ăn thịt heo xong rồi, Lan Khánh bắt đầu quay sang ăn đậu phộng. Bóc một hột, cấp cho chính mình, bóc hột thứ hai, cũng cho chính mình, bóc hột thứ ba, chia một nửa cho ái kê, bóc hột thứ tư, tiếp tục cho mình.

Tiểu Thất nhai nhai vhột đậu phộng Lan Khánh nhét vào miệng hắn, rõ ràng chẳng phải là đường, vậy mà hắn lại thấy ngọt vô cùng. Nghĩ rồi lại thấy thẹn mặt, ngửa đầu uống chút rượu, nhân lúc đang say đánh bạo nói:

“Sư huynh…Ngươi đối với sư đệ ta thực tốt…Tuy rằng có làm người khác cảm thấy, ách, khó có thể chấp nhận…Thế nhưng ngươi đối sư đệ ta tâm tư cùng dụng tâm…ta đều biết..” Tiểu Thất có chút nói lắp.

Lan Khánh liếc mắt nhìn Tiểu Thất, cười nói :”Ta vốn đối với ngươi rất tốt !” Nhưng rồi ngay lập tức đổi sắc mặt :” Nhưng toàn bộ Quy Nghĩa huyện chỉ có ngươi không biết là ta tốt!”

“Hiện tại đã biết, hiện tại đã biết!” Thấy Lan Khánh muốn nổi giận, Tiểu Thất vội vàng vuốt xuống.

Lan Khánh hừ một tiếng, nói :” Cha muốn ngươi với ta xa nhau, ngươi cư nhiên lại dám đứng về phía cha, muốn rời ta ra! Sư huynh bình thường đối với ngươi thế nào, ngươi cư nhiên không thích ta, lại còn muốn thích cha ta, muốn cùng ta nhất đao lưỡng đoạn! Hanh, Trần Tiểu Kê, ngươi thật là làm ta thất vọng a!”

“Đợi chút, ta lúc nào nói không thích ngươi, thích cha ngươi, muốn cùng ngươi nhất đao lưỡng đoạn?” Tiểu Thất không hiểu gì cả.

“Ngày đó trên đường lúc ngươi cản ta chém Giang Duyệt Thư a!” Lan Khánh biểu tình nghiêm túc tường thuật lại sự việc :”Ta khi đó nói -” Ngươi nếu đồng ý với cha ta, ta đây sẽ mặc kệ ngươi, cũng sẽ không thích ngươi nữa! Ngươi là con gà đáng chết, ngươi muốn thích, thì đi mà thích cha ta! Hai chúng ta từ nay về sau nhất đao lưỡng đoạn!” Lan Khánh nói lại sự tình ngày đó, chính mình cũng phát hỏa.

Tiểu Thất dở khóc dở cười :”Ta nào có cái can đảm cùng Nam tiên sinh giành cha ngươi a!”

“A?” Lan Khánh chớp chớp mắt :”Nam tiên sinh thích cha ta a?”

“Không phải sao?” Tiểu Thất gãi gãi cằm, vẻ mặt nghi hoặc. “Mỗi lần ta nói Thi đại nhân thế này, Thi đại nhân thế kia, Nam tiên sinh đều vểnh tai lên nghe. Còn nữa, lần trước trong nha môn xuất hiện ma quỷ, ta mấy lần sợ chạy tới đều ôm cứng lấy chân cha ngươi, Nam tiên sinh cũng lườm ta, nói cái gì “Không hợp lễ tiết.” !”

“Úc úc!” Lan Khánh gật đầu. “Nam tiên sinh theo cha ta đã lâu, hai người bọn họ tình cảm chắc chắn rất tốt. Thế nhưng ngươi!”

Lan Khánh đột nhiên trở nên dữ tợn, đối Tiểu Thất nói :”Tiểu Hắc đại nhân đối ngươi tốt như vậy, ngươi cư nhiên không thích Tiểu Hắc đại nhân, lại muốn đi thích cha Tiểu Hắc đại nhân!”

Mặt Tiểu Thất bỗng đỏ lên một chút, sau đó hắng giọng một cái, nói nhỏ :” Ta cũng không có thích Thi đại nhân, người ta thích…là ngươi…”

“Cái gì?” Lan Khánh không còn vẻ mặt đáng sợ, ngơ ngác nhìn Tiểu Thất.

“Ta, cái kia…” Tiểu Thất đỏ lựng cả mặt, ngay cả cổ cũng đỏ lên :”Ta nói…người ta thích…là ngươi…”

Có thể, từ khi bọn họ từ trong cung đi ra đã bắt đầu rồi. Con mắt hắn luôn không nghe lời, vẫn không ngừng tìm kiếm bóng lưng Lan Khánh, ngay cả khi lưu lạc trong giang hồ, khi nghe thấy cái tên Lan Khánh, tâm cũng không khống chế được mà thắt vào một cái.

Chỉ là, khi đó “Lan Khánh” đối với hắn, hẳn cũng chỉ là một người không thể bỏ qua mà thôi.

Thẳng đến khi vào Quy Nghĩa huyện, đụng với Thi Tiểu Hắc, gặp được Thi Tiểu Hắc dáng vẻ tươi cười, hắn mới bị vẻ thiên chân vô tà ( hồn nhiên ngây thơ) kia mê hoặc, rồi dần dần mất kiểm soát…

Hắn thích người kia, tên Lan Khánh, nhưng hiện tại, chính là Thi Tiểu Hắc.

Lan Khánh ngây ngẩn nhìn Tiểu Thất, thấy Tiểu Thất có vẻ khó xử.

Hắn ngơ ngác chớp chớp đôi phượng nhãn, đợi đến khi tiêu hóa được mấy lời của Tiểu Thất, thì tiểu ý liền hiện lên trong mắt, làm cả khuôn mặt sáng dần lên.

“Trần Tiểu Kê!” Lan Khánh khóe miệng nhếch cao, hỏi :” Ngươi thích Thi Tiểu Hắc?”

“…Đúng.” Ai, thật là mắc cỡ đến chết mà.

“Thực sự thích Thi Tiểu Hắc?” Lan Khánh hỏi lại.

“…Đúng.” Tiểu Thất vẫn trả lời như trước.

Lan Khánh cười toe, có cảm giác khóe miệng lên tới tận mang tai.

“Ta đã nói rồi, ngươi thế nào mà lại thích cha ta được! Cha ta chỉ có Nam tiên sinh có thể thích mà thôi, mà ngươi, cũng chỉ có thể thích ta mà thôi!” Lan Khánh dứt lời, sắc mặt liền trầm xuống :”Ngoài ta ra, nếu ngươi dám thích ai khác, ta liền lấy đầu hắn, cũng lấy đầu ngươi luôn! Có biết hay không!”

“Biết!” Tiểu Thất trả lời, mặt có chút nhăn nhó, y như một tức phụ ( người vợ ), chỉ có thể cúi đầu, con mắt cũng không dám nhìn Lan Khánh.

Lan Khánh vươn ngón trỏ nâng cằm Tiểu Thất lên, mặt Tiểu Thất giờ đỏ lựng, Lan Khánh lại cười ngọt ngào như ăn mật vậy.

Lan Khánh ghé mặt lại, hôn trên khuôn mặt hồng hồng kia một chút.

Thấy Tiểu Thất không có phản kháng, liền ngay lập tức bổ nhào tới, đẩy Tiểu Thất xuống giường, hung hăng hôn tới.

Bình rượu cùng chiếc bàn con tất cả đều bị gạt xuống đất, trong phòng lúc này tràn ngập hương Trúc Diệp Thanh. Hai người rõ ràng không có uống nhiều rượu, nhưng đầu óc đều quay cuồng, mỗi khi hai phiến môi mềm mại tiếp xúc với nhau, liền như bùng lên hỏa hoa, tay chân run run rồi mềm nhũn, cả người đều nóng lên.

Tiểu Thất đột nhiên nhớ tới thật lâu trước đây, vào cái đêm pháo hoa sáng rực trời ấy, hắn cùng Lan Khánh cùng nhau đứng trên tường thành.

Hắn đôi lúc nằm mộng cũng thấy Lan Khánh không hề quay đầu lại, để mặc hắn ở đó. Sau đó khung cảnh đân vỡ thành từng mảng, từng mảnh, rồi hắn giật mình tỉnh dậy.

Nhưng từ hôm nay, giấc mộng kia coi như đã toàn vẹn.

Lan Khánh sẽ đem hắn theo, đi qua đám khói lửa kia, sau đó bọn họ nắm tay nhau, thoát ra khỏi bức tường hoàng cung, ly khai khỏi nơi thâm cung dằn vặt cả hai, trở lại Quy Nghĩa huyện, nhà của họ.

Vĩnh viễn, vĩnh viễn đều như vậy.

Lan Khánh thập phần hung mãnh, giống như có miếng thịt ngon trong tay, không ăn nhanh sẽ bị người khác cướp mất vậy. Môi của Tiểu Thất bị hắn cắn mấy cái, đúng lúc Tiểu Thất định kêu đau thì, Lan Khánh đột nhiên dừng lại, tách môi ra khỏi Tiểu Thất.

“Làm sao vậy?” Tiểu Thất hỏi.

Vì đau đớn mà khóe mắt Tiểu Thất thoáng có chút lệ quang, khiến Tiểu Thất thoạt nhìn ngon miệng vô cùng, Lan Khánh nuốt nước bọt một chút, tự nhủ :” Phải ôn nhu, Tiểu Xuân nói phải ôn nhu.”

“Tiểu Xuân làm sao cơ?” Tiểu Thất nghi hoặc.

“Không có, ngươi đừng ồn.” Lan Khánh nhíu mày. Hắn không thích Tiểu Thất gọi tên người khác. Hắn có thể nói, nhưng Tiểu Thất thì không.

Cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của Tiểu Thất, động tác tiếp của Lan Khánh tưởng như có chút trọng, nhưng kỳ thực lại nhẹ nhàng ôn nhu vô cùng.

Hai đầu lưỡi giao triền, say mê hấp lấy chất ngọt. Tiểu Thất cả người run rẩy, mà cái thứ đang dán trên đùi hắn rõ ràng cũng đã ngạnh lên.

Lan Khánh ngẩng đầu, hai con mắt sáng trong nhìn Tiểu Thất, thấy khuôn mặt kia hồng như thoa son, đến cả tai cũng hồng ửng lên.

Lan Khánh nói :”Hiện giờ ngươi ngoan hơn Tiểu Trư, cũng tốt hơn cha ta, ta lại càng thích ngươi hơn!”

“Ân hanh…” Tiểu Thất nhỏ giọng, có chút xấu hổ.

Hai người vừa mới lưỡng tình tương duyệt, đại sư huynh lại ngay lập tức áp hắn trên giường, ngoài xấu hổ ra, Tiểu Thất không biết phải cảm thấy thế nào khác.

Tay Lan Khánh vừa đưa tay xuống, đã nhanh chóng đem đai lưng Tiểu Thất xả khai. Đai lưng bị tháo bỏ, vạt áo cũng dễ dàng mở ra.

Bàn tay Lan Khánh nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Thất, mơn trớn bên thắt lưng tuy mảnh nhưng lại rất rắn chắc, cúi đầu xuống cắn hai miếng trên khuôn mặt khả ái, rồi lại trượt xuống cắn thêm một miếng trên bụng.

Tiểu Thất vẫn khó chịu mà khẽ rên rỉ, muốn trốn cũng không được, cứ để mặc Lan Khánh lưu lại trên thân mình càng lúc càng nhiều dấu răng.

Cắn cắn, ngay cả đầu lưỡi cũng vươn ra liếm láp.

Trượt tới hai điểm trên ngực, Lan Khánh một tay miết một bên, răng nanh nhẹ nhàng day cắn bên kia. Tiểu Thất co đầu gối lên, tựa bên cạnh sườn Lan Khánh, Lan Khánh ngậm lấy điểm hồng, đầu lưỡi triền miên trêu đùa, khiến cơ thể Tiểu Thất vô pháp khống chế mà giật nhẹ, cọ sát vào người Lan Khánh.

Động tác Lan Khánh càng lúc càng gia thâm, khiến Tiểu Thất khí tức cũng có chút bất ổn.

Lan Khánh cười cười, trong lòng tràn ngập thỏa mãn.

Lan Khánh tay kia lướt xuống thắt lưng Tiểu Thất, chậm rãi vuốt ve, tỉ mỉ cảm nhận da thịt trơn mịn, rồi lại đi tới giữa hai chân Tiểu Thất, nhưng lại không hề đụng chạm gì đến thứ phía trước đã thoáng ngẩng đầu, mà tiến tới phía sau, mân mê lưỡng khỏa tiểu cầu.

Lan Khánh nhẹ nhàng mà xoa nắn, lực đạo không mạnh không nhẹ, nhượng Tiểu Thất thở dốc càng lúc càng nặng nề.

Thẳng đến khi tiếng thở dốc trở nên gấp gáp, Lan Khánh mới rời lưỡng khỏa tiểu cầu, đi xuống thêm chút nữa, tách hai phiến mông Tiểu Thất, rồi một ngón tay khéo léo tiến vào trong thâm cốc u hác.

Tiểu Thất rên một tiếng, thanh âm có chút không thoải mái.

Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, tựa hồ như biết chuyện gì xảy ra, Tiểu Thất cũng nhìn Lan Khánh, tựa hồ nghĩ đến nơi này cái gì cũng không có, nên làm gì đây?

Ngừng lại chờ lúc khác ư? Hay là vẫn tiếp tục kiên trì?

Lan Khánh cười mị hoặc, dùng thanh âm khàn khàn đầy mị lực chết người không đền mạng nói :” Miếng ăn đến miệng ta tuyệt đối sẽ không nhả ra, Trần Tiểu Kê, ngươi cứ thử mở miệng nói một chữ “Không” xem !”

Tiểu Thất lắc đầu lia lịa :”Không dám không dám! Sư huynh cứ tự nhiên, sư đệ không dám quấy rối nhã hứng của sư huynh!”

Lan Khánh ghé xuống tai Tiểu Thất, hơi thở mang phong vị hoa lan, nói nhỏ :” Ngoan !”

Luồng khí nóng rực cùng đầu lưỡi ướt át kia đều ở bên tai Tiểu Thất, làm Tiểu Thất giật mình một cái, thân thể như không còn nghe theo lý trí nữa, trực tiếp tước vuc khí đầu hàng.

Lan Khánh hôn lên khuôn mặt Tiểu Thất, rồi quay lại bên cánh môi đỏ ửng, quấn quýt một hồi, rồi đem Tiểu Thất lật lại, nhượng hắn nằm úp sấp, quỳ gối lên trên đệm giường.

Ở tư thế này không thể nhìn được người phía sau đang làm gì, khiến Tiểu Thất có chút không tự nhiên. Tiểu Thất mở miệng :”Có thể đổi tư thế khác được không?” Thanh âm mang chút xấu hổ cùng tội nghiệp.

“Không được.” Lan Khánh thuyết.

Cái tư thế này, nằm úp sấp xuống, cái mông hầu như bị nhìn thấy hết trơn.

Tiểu Thất cảm nhận được ánh mắt Lan Khánh nhìn hắn, mà hắn thì mặt đã đỏ lên nóng tới nỗi có thể chiên trứng được rồi.

Tình huống này có gì đó không ổn…Tiểu Thất chưa kịp nghĩ xong, đã ngay lập tức cảm thấy đầu Lan Khánh áp sát mông hắn, rồi lại cảm nhận được vật gì đó mềm mềm, ướt ướt lại nóng hổi chạm vào cơ thể.

“Sư, sư huynh…” Thanh âm Tiểu Thất bỗng dưng cao vút lên.

Lan Khánh không trả lời hắn, vẫn tiếp tục động tác.

Nghe được những âm thanh phát ra, Tiểu Thất xấu hổ vô cùng, chỉ biết giấu đầu vào trong chăn, cũng không dám ngẩng lên lần nữa.

Hắn cảm giác được Lan Khánh đầu tiên là nhẹ nhàng liếm quanh, sau rồi đầu lưỡi tà nịnh kia cư nhiên chui vào bên trong huyệt động, khiến Tiểu Thất không chịu nổi mà kêu lên một tiếng, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Bàn tay Lan Khánh vẫn chế trụ ở bên mông Tiểu Thất, đưa hắn đè xuống, rồi đầu lưỡi lại tiếp tục tham tiến, chậm rãi dùng thóa dịch thấm ướt huyệt khẩu kia.

Tiểu Thất tâm trí đã bay lên chín tầng mây từ lúc nào, giờ đây hắn mơ mơ màng màng, tiếng thở dốc dồn dập, khó có thể kiềm chế tiếng rên rỉ phát ra.

Lan Khánh đưa vào thêm một ngón tay, khuấy động, đùa nghịch tìm điểm mẫn cảm trong cơ thể Tiểu Thất.

Tiểu Thất quỳ gối, hai chân run rẩy, ngay lúc hắn mở miệng cầu tha là lúc, cả ngón tay lẫn đầu lưỡi Lan Khánh đều ly khai, nhưng rất nhanh sau đó, một vật nóng rực đã mạnh mẽ tiến nhập vào cơ thể hắn.

“A…” Khóe mắt Tiểu Thất trào ra một chút lệ quang. Đau đớn cùng khoái cảm kịch liệt lẫn lộn, nhượng Tiểu Thất kêu lên.

“Rất đau sao?” Lan Khánh khí tức cũng có chút bất ổn,. Hắn nằm trên người Tiểu Thất, hôn lên tấm lưng nhẵn mịn, thanh âm khàn khàn, hỏi.

“Có một chút…” Tiểu Thất nói.

“Ta cũng đau, ngươi siết ta thật chặt… Thế nhưng…Thật thoải mái…” Lan Khánh thở dài một tiếng, rồi ngay lập tức động thắt lưng, tiến sâu vào bên trong, chậm rãi trừu sáp, rồi không kiềm chế được đưa tay nâng Tiểu Thất lên.

“Ân…Ân…” Kích thích mạnh mẽ cùng khoái cảm làm Tiểu Thất khó có thể chịu đựng, hắn cắn môi rên nhỏ, nhưng theo động tác của Lan Khánh càng lúc càng mạnh, càng lúc càng sâu, tiếng rên rỉ cũng kìm nén không nổi mà bật ra.

Lan Khánh nghe âm thanh này, cả người liền run lên một chút, động tác tuy rằng đã cỗ sức cưỡng chế, nhưng càng lúc đi vào càng sâu, tham lam dò xét bên trong.

“A…” Tiểu Thất cả người đều đã vô lực, nhưng Lan Khánh vẫn cứ hung mãnh tiếp tục.

Phía trước phía sau không hiểu bao nhiêu lần, từ phía sau bắn ra một lần, rồi lại tiếp tục, mặt đối mặt, tiến vào lần thứ hai.

Mặt Lan Khánh áp ngay trước mặt Tiểu Thất, hắn một bên giữ lấy Tiểu Thất, trên mặt lộ ra sắc dục không hề khống chế, khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười, tựa như chưa bao giờ thỏa mãn như vậy.

Sau đó lại thêm một lần theo bên sườn tiến nhập. Chân Tiểu Thất bị mở ra thật rộng, tưởng như cơ thể bi xé toạc ra, nhưng bên cạnh đó hắn cũng biết, con người này sẽ không đối vậy với hắn. Cứ như vậy, thêm khoảng hai lần nữa, mới mệt mỏi mà gục xuống, từ từ mất dần ý thức.

Trước khi ngất đi, Tiểu Thất tựa hồ còn nghe được thanh âm của Lan Khánh bên tai mình:

“Của ta…của ta…Tiểu Thất…ngươi là của ta…”

Đúng vậy… hắn là của người kia…

Hắn cam tâm tình nguyện đem bản thân mình cho người kia…Hắn muốn người kia thật tốt… mong muốn người kia cười….Hắn mong muốn có thể trở thành người của Thi Tiểu Hắc, để rồi sau này có thể ngày đêm bên nhau…

Hắn là của hắn…

Là của hắn…

Trong lúc mơ màng ngủ, hình như có được bỏ vào nước nóng.

Tiểu Thất hé một con mắt ra, thấy khuôn mặt cười của Lan Khánh, rồi lại nhắm mắt lại, mê man ngủ.

Ngủ a ngủ a…hình như cảm giác được đặt lên giường, rồi lau khô…

Ân?

Thế nào lại không giúp ta mặc quần áo…

Giữa lúc Tiểu Thất đang nghĩ như thế, mơ mơ hồ hồ nhận ra xa xa vang lên thanh âm quen thuộc…

Ai đó đang nói :”…Tiểu Hắc có hay không lại gây rối…”

“Hồi đại nhân, Tiểu đầu nhi vẫn rất an phận ở trong phòng giam…”

Rồi lại nghe thấy tiếng Lan Khánh :”A, cha tới !”

Tiểu Thất đang nằm trên giường nghe thế liền giật mình, rồi ngay lập tức thanh tỉnh.

Tiểu Thất vội vàng đứng lên, ba chân bốn cẳng mặc lại quần áo. Nghe tiếng Thi Vấn cùng lao đầu càng lúc càng gần, lại liếc mắt nhìn Lan Khánh, liền lập tức đẩy Lan Khánh – vẫn còn đang xích lõa – nằm xuống giường, rồi đắp chăn lên, nói :

“Nhắm mắt lại, giả bộ ngủ đi! Lát nữa khi Thi đại nhân gọi ngươi, ngươi cũng không được lên tiếng nghe chưa!”

“Vì sao?” Lan Khánh bị đặt dưới chăn bông,chỉ lộ ra mỗi cái đầu, nghi hoặc nhìn Tiểu Thất.

“Coi như ta cầu ngươi được không, sư huynh! Nếu không ta không thể gặp Thi đại nhân, mà ngươi cũng xong luôn đó!” Tiểu Thất khóc ròng. Trong nhà lao, bộ dạng này, hơn nữa cũng không quản nổi miệng Lan Khánh, hé ra một câu là chết cả lũ, chi bằng bảo hắn giả bộ ngủ cho xong.

“…” Lan Khánh lẳng lặng nhìn Tiểu Thất.

Tiểu Thất vốn tưởng Lan Khánh không đáp ứng, nhưng khi nghe bước chân ngày càng gần, ruột gan như muốn nhảy ra cả, thì Lan Khánh đột nhiên nói:

“Được rồi !”

Lan Khánh liền nhắm mắt lại, xê dịch người một chút, trông y như đang ngủ say.

Tiểu Thất cũng không dám thở mạnh, nhìn chung quanh một chút, nhãn tình liền sáng lên, vội vã nhảy lên trên nóc lao, núp vào trong góc, làm cho con nhện đang định cư ở đó cũng phải ngậm ngùi mà rời sang nơi khác.

Tiểu Thất vừa mới đi, Thi Vấn đã liền tới.

Tiểu Thất quả thực là sợ đến nỗi thiếu chút nữa là hồn xiêu phách tán —–

Hắn bám vào vách tường trơn nhẵn, hai tay hai chân mở rộng. Hơn nữa quần áo hắn đang không chỉnh tề, thân hình theo mỗi bước động mà thấp thoáng ẩn hiện. Lan Khánh len lén hé hắn nhìn hắn một chút, Tiểu Thất lập tức trừng lớn mắt, đôi môi hé mở không phát ra tiếng động, nói :” Nhắm mắt lại.”

Lan Khánh nghĩ bộ dáng Tiểu Thất lúc cởi sạch giống như bạch trảm kê ( hình như là món ăn gì đó từ gà, chúng ta có thể tưởng tượng nó như gà khỏa thân :)) ) chắc chắn sẽ tốt lắm, hắn muốn cười, nhưng lại nghĩ nếu mình bật cười thì Tiểu Thất chắc chắn sẽ rất giận, vì vậy liền chịu đựng, tiếp tục giả bộ ngủ.

Chỉ là Lan Khánh không biết giả vờ hay cố ý không nghe Tiểu Thất nói nhắm mắt lại, vẫn tiếp tục he hé con mắt ra, hắn muốn nhìn cha hắn.

Thi Vấn quay sang hỏi lao đầu :”Trong phòng giam có bồn tắm là sao?”

“Ách…” Lao đầu nhỏ giọng thuyết :”Tiểu đầu nhin nói muốn tắm rửa…Thuộc hạ liền cho đun một bồn nước đem vào…”

“Bức rào ngăn giữa hai nhà giam đâu rồi?” Thi Vấn hỏi tiếp.

“…Tiểu đầu nhi nói thấy không thuận mắt…đã đánh sập rồi…” Lao đầu nõi.

“Hài tử này đúng thật là…” Thi Vấn thở dài một hơi. Quay lên thấy cửa lao phòng không khóa, cũng không nói thêm gì, chỉ đưa tay đẩy của bước vào.

Tiểu Thất trong lúc khẩn cấp đã đem hết y phục hai người nhét hết vào bên dưới chăn, hơn nữa Lan Khánh cũng đang giả bộ ngủ, nên chỉ cần Thi Vấn không ngẩng đầu lên, sẽ không thấy được thứ không nên thấy.

Thi Vấn cúi xuống, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Lan Khánh. :”Nhất định là vừa tắm xong liền đi ngủ, trên mặt toàn mồ hôi….Lớn như vậy mà cũng không tự lo cho mình gì cả…Giờ còn liên quan đến án tử lớn như vậy…Ngươi hài tử này…Từ khi sinh ra đã làm cho cha lo lắng vậy…”

Thi Vấn nói xong, thở dài một hơi,

Hắn nhìn Lan Khánh một hồ, đắp lại chăn cho hắn, rồi mới rời đi.

Thi Vấn đi rồi, Tiểu Thất nghe bên ngoài có tiếng đóng cửa lại, mới từ trên ngã xuống.

“Nãi nãi cá hùng a –” Mông Tiểu Thất trực tiếp chấm đất, hơn nữa lúc nãy vừa bị Lan Khánh lăn qua lăn lại, quả thực hoa trên mông lại càng nở rộ.

“Đau muốn chết…” Hắn chống hông, xoa xoa thắt lưng đứng lên, tiến đến bên chăn Lan Khánh, lấy quần áo từng thứ, từng thứ mặc vào.

“Tiểu Thất…” Lan Khánh cũng từ trong chăn chui ra, chạy tới bên hàng rào nhìn theo bóng dáng Thi Vấn đã đi khuất. “Ngươi nói đúng, cha rất lo lắng cho ta, cũng rất yêu thương ta! Ta vừa nhìn lén thấy mắt hắn ứa lệ, hai mắt đều ướt.”

Lan Khánh nói :”Ta quả nhiên là bảo bối tâm can của cha!”

“Ai, sư huynh, ngươi đầu tiên mặc quần áo vào đi đã !” Tiểu Thất đã mặc xong y phục, quay sang cầm quần áo Lan Khánh đưa hắn mặc :” Không thì chút nữa các huynh đệ đi tuần phòng, thấy lại không hay.”

Tiểu Thất đem y phục Lan Khánh tới, cố gắng quên đi cái mông đau nhức, cau mày giúp Lan Khánh mặc quần áo.

Nhưng Lan đại mỹ nhân không chỉ không cảm kích, trái lại còn cau mày, nhìn Tiểu Thất, tức giận hô to :”Tiểu Thất!”

“Có có, ta đây.” Nghe âm điệu Lan Khánh có chút bất thường, Tiểu Thất lập tức trả lời.

Lan Khánh cả giận nói :” Vậy còn ngươi? Vì sao ta không phải bảo bối tâm can của ngươi? Cha thấy ta hai mắt đều ứa lệ, thế sao ngươi cư nhiên lại không có?”

“Gì?”

“Ngươi là con gà đáng chết, uổng ta đối ngươi tốt như vậy !” Lan Khánh nói, hai tay liền bắt lấy hai bên má Tiểu Thất, cố sức kéo sang hai bên.

“Đau đau đau đau đau — Sư huynh, rất đau a !!!!” Tiểu Thất kêu lên, còn không rõ tiếng.

Lực đạo của Lan Khánh thật không hề nhỏ, vì vậy trong mắt Tiểu Thất liền nổi lên lệ quang.

Mà khi nhìn thấy lệ quang trên mắt Tiểu Thất, Lan Khánh cũng coi như thỏa mãn.

Hắn vì vậy buông tay ra, xoa xoa lên mặt Tiểu Thất, gật đầu nói :” Được rồi, hiện tại ta cũng là bảo bối tâm can của ngươi!”

“…” Tiểu Thất nhìn Lan Khánh.

Tâm can….

Ngươi vì thế mà kéo mặt ta thế này sao?

Cứ kéo như vậy vài lần nữa, mặt ta có còn nguyên vẹn được không a…

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.