Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ cửu chương (1)

Phiên bản Dịch · 2613 chữ

Tiểu Thất trên giường trong lao phòng ngủ say sưa, bởi vì lúc trước đã bị Lan Khánh hành cho tới tinh bì lực tẫn, lại thêm kinh hách quá độ bởi Thi Vấn, nên khi vừa nằm xuống ngủ, là ngủ liền một mạch, so với hôn mê e rằng cũng không khác là bao. Khi tỉnh dậy, thì cũng đã sang ngày hôm sau.

Sờ bên cạnh, không thấy Lan Khánh, không hiểu đã chạy đi đâu rồi.

Tiểu Thất mặc quần áo, xoa xoa chỗ thắt lưng đau nhức, rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Ngoài cửa nhà lao, một thân ảnh quen thuộc đang ngồi uống rượu ăn đậu phộng. Tiểu Thất cất tiếng bắt chuyện :” Sớm, lao đầu !”

Lao đầu quay lại, nhìn Tiểu Thất. Nãi nãi cá hùng, thế nào mà quanh mắt hắn lại có một vòng thâm đen thế kia? “Thế này là sao? Ai đánh ngươi vậy?”

“Còn có thể là ai được…” Lao đầu cười khổ :”Sáng sớm Tiểu đầu nhi nói muốn đi ra ngoài, ta khuyên can hắn, rốt cục thì thành thế này.” Lao đầu chỉ vào mắt mình, nói.

“Cực cho ngươi rồi, huynh đệ!” Tiểu Thất vỗ vỗ vai hắn, nói :”Để ta đi tìm hắn.”

“Làm phiền ngươi rồi, huynh đệ.” Lao đầu nói.

“Đừng nói vậy, là anh em cả mà.” Tiểu Thất cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Trong nha môn này, không, phải nói là trên thế gian này, người nào muốn cản Lan Khánh, chắc cũng chỉ vô phương.

Lan đại giáo chủ là ai! Là Ô y ma giáo tiền giáo chủ a!

Khuyên hắn vài câu thì lãnh ngay vết thâm tím trên mặt, nếu mà là trước đây, có ai dám nhìn hắn, bảo đảm ngay lập tức tròng mắt bị móc ra vứt trên đất. Tốc độ của hắn cực nhanh, dù có dùng cả hai tay chống đỡ cũng không thể cản kịp.

Đấy là lí do nói, ân ân…Lan Khánh cũng coi như kiềm chế được rất nhiều… Tất cả bộ khoái bọn họ đều phải cảm tạ trời đất, cảm tạ lão thiên gia khiến Lan Khánh tẩu hỏa nhập ma, để lại cho Thi Vấn một ái tử rồi lại còn làm ngỗ tác ở Quy Nghĩa huyện, nếu không, số người chết ngoài kia có khi còn nhiều hơn nữa.

Tiểu Thất trong lòng lảm nhảm mấy tiếng, rồi liền hướng ra bên ngoài mà đi.

Tìm quanh, nha môn chính đường lẫn hậu đường đều không thấy bóng dáng Lan Khánh, chỉ thấy trong trù phòng có hai người, ngươi gắp miếng cá cho ta, ta đút miếng thịt cho ngươi, thiên chân vô tà, tương thân tương ái.

Tiểu Thất suy nghĩ một chút, liền quay trở lại nội viện tìm Lan Khánh.

Quả nhiên, vừa đi vào đã thấy đai sư huynh tay cầm một bồn kiền quả ( hình như là một bát quả khô hạt khô gì đấy) ném cho Tiểu Hồng, Hắc Hắc, lại thêm lục tiểu điểu nhi ríu rít không ngừng, Lan Khánh cả to cả nhỏ đều uy, rồi Hắc Hắc lúc dường như đã no, đậu trên vai Lan Khánh nhìn hắn cho lão bà cùng tiểu hài tử của nó ăn.

Tiểu Trư từ trư xá ( nhà cho trư? kiểu như chuồng ý nhỉ ) dưới gốc cây chạy ra, ở trong sân ngửi ngửi, dũi dũi đất, đào lên được hai cái đùi gà, vui vẻ “Hầu hầu” liên tục.

Nguyên lai là chạy về uy trư uy điểu, thảo nào mà tìm không thấy…Tiểu Thất nghĩ.

Bình thường những việc này đều do hắn làm, có thể hôm nay Lan Khánh thấy hắn ngủ say, nên mới đi làm cho. Nghĩ đến đây, khóe miệng Tiểu Thất liền nhếch lên, hơi cười cười.

“A, ngươi dậy rồi!” Lan Khánh quay đầu lại, thấy Tiểu Thất đang cười, cũng nở nụ cười hồn nhiên đáp lại.

“Ô ác !!” Cái khuôn mặt tươi cười kia thật là sáng quá, chói đến không mở nổi mắt.

Rõ ràng tối qua vô cùng thủ đoạn, vậy mà sáng nay thế nào lại có thể trưng ra bộ mặt tươi cười vạn phần ngây thơ như thế chứ !

Đại sư huynh, ngươi chuyên dùng bản mặt này đi lừa thiếu nam thiếu nữ đây đúng không !

Đáng trách ta Bách Lý Thất một lần sa chân, liền không thể bò lên nổi.

Giữa lúc trong lòng Tiểu Thất đang diễn tuồng ( kiểu như suy diễn lung tung ý ạ ), Lan Khánh đã đem đống kiền quả đến bên mấy oa điểu, thầm nghĩ uy từng con một thật phiền phức, chi bằng cứ đổ cả ra cho bọn chúng ăn no một lần cho xong. Nghĩ rồi liền làm, khiến chút nữa mấy con oa điểu chết ngập, Tiểu Hồng vội vàng đem oa điểu từ đống kiền quả đi ra, Hắc Hắc cũng nhanh chóng trở về hỗ trợ.

Lan Khánh tiện tay ném luôn cái bát đi, rồi đi về phía Tiểu Thất, môi dừng lại ngay trước mặt hắn.

“Làm sao?” Tiểu Thất buồn bực hỏi.

“…” Lan Khánh nhăn mày, bĩu môi.

“…A!” Tiểu Thất đã hiểu, cũng liền hướng tới, hôn Lan Khánh một chút.

Lan Khánh lúc này mới cười trở lại. Hắn vui vẻ nheo mắt, lộ ra khuôn mặt rạng rỡ.

Tiểu Thất mặt lại đỏ lên một chút, cảm giác cũng không giống trước đây không được tự nhiên, chỉ là có chút xấu hổ.

Gạo cũng đã nấu thành cơm hai lần rồi không phải sao? Cũng nên quen dần đi.

Rồi, Tiểu Thất suy nghĩ một chút, nói :”Cha ngươi…Chờ việc này giải quyết xong, ta sẽ cùng hắn nói một chút.”

“Nói cái gì?” Lan Khánh vấn.

“Nói chuyện chúng ta đó.” Tiểu Thất gãi gãi mặt. “Nói ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, chỉ cần ngươi còn muốn ta lưu lại, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.”

“Ân, hơn nữa sẽ không đi đâu hết!” Lan Khánh bồi thêm một câu.

“Ân, sẽ không đi.” Tiểu Thất cười.

Hai người ở trong tiểu viện cả buổi sáng, mãi đến gần trưa, nhớ ra sẽ có người mang cơm đến lao phòng cho Lan Khánh, Tiểu Thất mới nói:

“Sư huynh, ngươi có đúng hay không nên trở về a?”

“Trở về? Về đâu?”

“Lao phòng.” Tiểu Thất nói.

Lan Khánh bĩu môi :”Ta cả ngày hôm qua đã ở trong đó rồi, như vậy còn chưa đủ sao? Nếu như cứ ở mãi bên trong, ta làm sao mà tra án? Huyết án này toàn bộ không có manh mối, dựa vào các ngươi, bao giờ mới phá nổi đây?”

“Thế nhưng…Ngươi như thế này chạy đến, Thi đại nhân sẽ rất khó xử…” Tiểu Thất cau mày.

“Không cho hắn biết là ổn rồi.” Lan Khánh thuyết :”Cha bân trăm công ngàn việc, chỉ cần tìm ai đó nằm trong chăn giả là ta là được. Cha ta nhìn chắc chắn cũng không phát hiện !”

Tiểu Thất cau mày nhìn Lan Khánh.

Lan Khánh đe dọa :”Ngươi nhìn nữa ta móc con mắt ngươi ta! Ta móc mắt rất nhanh đấy !”

“Vâng vâng vâng, ta biết !” Lan Khánh bộ dáng này đích xác là có đánh cũng không trở về, hắn Tiểu Hắc đại nhân sức chịu đựng có hạn, hôm qua cả ngày ở trong lao phòng là đã nể mặt Thi Vấn lắm rồi.

Tiếp theo phải làm gì mới tốt…Tiểu Thất nhăn mặt, đưa tay đặt lên trán tìm biện pháp.

Kim Trung Báo Quốc đang ở trong phòng trực ban dùng bữa, bốn người này ngày nay vì vụ án của Lan Khánh mà không được hảo hảo nghỉ ngơi, bây giờ người nào người nấy mắt đều thâm quầng, giống y như lao đầu, chỉ có điều vết thâm của lao đầu là do Lan Khánh tặng, còn bốn người này là do mệt mỏi quá độ mà ra.

Phòng trực không có ai khác, khi Tiểu Thất mang theo Lan Khánh đi vào, Kim Trung Báo Quốc ngay lập tức giật mình, ngay cả bát cơm cũng chút nữa làm rơi.

“Tiểu đầu nhi!” Bốn người đồng thanh.

“Xuỵt ——-” Tiểu Thất vội vàng ra hiệu. “Hắn trốn tới đây, các ngươi to tiếng như vậy, không phải là muốn Thi đại nhân phát hiện đấy chứ, rồi để cho phụ tử họ lại ầm ĩ một trận sao?”

Mấy người vội vã im miệng. Đinh Kim nhỏ giọng đối Tiểu Thất thuyết :” Ngươi đem Tiểu đầu nhi tới đây làm gì?”

“Hắn không chịu ở bên trong, cứ đòi chạy ra ngoài, ta thật hết cách, mới đi tìm ngươi giúp.” Tiểu Thất trên mặt vô cùng thành khẩn. Khuôn mặt hắn trước đây toàn là sẹo, nhưng từ khi Lan Khánh dùng Hồi Xuân Cao Tiểu Xuân cấp cho hắn, da mặt lại trở nên vô cùng nhẵn nhụi mịn màng, so với trứng gà bóc còn đẹp hơn, cũng có công dụng rất tốt.

Rất nhiều người, thực sự rất nhiều người, chỉ cần nhìn hắn vài lần, cũng giống y như nhìn Lan Khánh khi chưa dịch dung vậy, thất hồn lạc phách, sau đó, trở nên vô cùng dễ nói chuyện. ( người ta gọi đây là mị hoặc nhân tâm =)) )

Tiểu Thất ngước mắt nhìn Kim Trung Báo Quốc, mang theo chút yếu đuối, lại một chút bất đắc dĩ, buồn bã nói :”Sư huynh nói hắn muốn tra xem ai là người hãm hại hắn, ta không có cách nào, bất quá phải dẫn hắn đến đây. Trong nha môn chỉ có mấy người chúng ta đồng tâm, các huynh đệ, các ngươi không thể không giúp ta a!”

Kim Trung Báo Quốc há to miệng, hàm rớt xuống đất, ngơ ngơ nhìn Tiểu Thất.

Trần Báo là người đầu tiên phục hồi tinh thần, hắn cả giận nói :”Trần Tiểu Kê kia, ngươi cái gì dùng mỹ nam kế! Huynh đệ mà thế này hả? Lúc hoạn nạn đương nhiên sẽ ra tay giúp, ngươi muốn gì cứ nói, không cần đến chiêu này, chúng ta cũng sẽ hỗ trợ hết mình !”

Đinh Kim là người thứ hai tỉnh lại. Hắn liền ho khan một tiếng.

An Quốc sửng sốt đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, một chưởng đánh thẳng lên vai Tiểu Thất :” Tử kê!”

Lý Trung còn lại thành thật đỏ mặt lên. Hắn nói :”Tiểu Thất, ngươi lớn lên thực sự cũng không sai a, bộ dạng rất là tốt!” Dứt lời lại nói thêm :”Chỉ là mặt hơi trắng, so với trên cổ có chút bất đồng.”

Tiểu Thất nói :” Phơi nắng nhiều sẽ đen.”

“Muốn làm gì thì nói nhanh lên, nói xong thì nhanh đi.” Trần Báo lắc đầu nói.

“Ân.” Tiểu Thất nói :”Kỳ thực, ta muốn tìm một người trong các ngươi, giúp sư huynh.”

“Giúp thế nào?” Bốn người hỏi.

Lan Khánh cười cười, rút từ trong ngực ra mấy thanh trúc, thuyết :”Mỗi người rút một cái, ai ngắn nhất thì nghe ta nói.”

“…” Lan Khánh nói không thể không nghe, bốn người vì thế cúi đầu rút, so ra, thanh trúc của An Quốc ngắn nhất.

Lan Khánh cười trộm :”An Quốc, là ngươi sao!”

“Tiểu đầu nhi muốn ta làm gì?” An Quốc nuốt nước bọt, có chút khẩn trương. “Nhưng bộ khoái Quy Nghĩa huyện trước nay phụng công thủ pháp ( làm việc theo phép tắc ), không làm chuyện xấu.”

“Ta đương nhiên biết!” Lan Khánh cười hì hì, nói :”Ta sẽ không cho ngươi đi làm việc xấu, ta thấy ngươi hai mắt thâm quầng, chỉ muốn ngươi đến một nơi hảo hảo nghỉ ngơi mà thôi, Hơn nữa, ở chỗ kia, ngày ba bữa đều có người đưa cơm, buổi tối cũng có người đem nước nóng cho ngươi tắm rửa. Mỗi ngày đều có thể uống Trúc Diệp Thanh, ăn thịt heo, ngươi thích đậu phộng, ta cũng có thể phân phó đem đậu phộng cho ngươi ăn!”

“A? Nhưng ta còn có công việc của bộ khoái.” An Quốc nói :”Nếu rời bỏ vị trí công tác…”

“Việc của ngươi ta sẽ giúp ngươi làm, ngươi yên tâm!” Lan Khánh vỗ vỗ An Quốc.

An Quốc phi thường buồn bực, hắn hỏi :”Tiểu đầu nhi rốt cuộc muốn ta đi nơi nào?”

Tiểu Thất hé miệng, nhẹ nhàng mở ra, nói bốn chữ :”Lao phòng Tây viện.”

“Cái gì !!” Kim Trung Báo Quốc tất cả đều kinh ngạc.

An Quốc vô pháp phản kháng bị Tiểu Thất dịch dung thành Lan Khánh, rồi bị nhét vào trong phòng giam.

Hơn nữa Tiểu Thất cũng đặc biệt nói với lao đầu, Thi đại nhân đã hạ lệnh, không được để người bên trong chạy lung tung ra ngoài.

Sau đó bất luận Tiểu đầu nhi ở trong phòng giam nói gì, cũng không được thả hắn ra, nếu làm trái quy củ, trái luật lệ, lúc đó lao đầu cứ chờ mà chịu phạt.

Lao đầu vừa nghe là Thi Vấn hạ lệnh, liền ngay lập tức trở nên nghiêm túc, mặc cho An Quốc dịch dung vẫn hô :”Thả ta ra, thả ta ra !!” cũng không hề phản ứng.

An Quốc rưng rưng nhìn bọn Trần Báo qua chấn song.

Trần Báo nói :”An Quốc ngươi vì Tiểu đầu nhi cố gắng chịu nhịn, các huynh đệ rảnh rỗi sẽ đến thăm ngươi, ở nơi này, hảo hảo bảo trọng a!”

“Báo tử a —-” An Quốc hô.

Bên cạnh đó, Lan Khánh lại vô cùng ung dung tự tại.

Nghênh ngang ra khỏi nhà tù, Tiểu Thất đã thay hắn dịch dung thành dáng dấp khác.

Khuôn mặt được dịch dung này là một khuôn mặt hết sức bình thường, cũng có vẻ nhã nhặn, trên người mặc một bộ quan phục bộ khoái tầm thường, giả làm một bộ khoái mới được vào nha môn, đi theo bên người Tiểu Thất.

Tiểu Thất cẩn thận chỉ bảo :”Ngươi a, hiện nay gọi là Tiểu Lan, đừng quên.”

“Tiểu Lan?” Lan Khánh nhíu mày. “Thật khó nghe, tại sao lại là Tiểu Lan?”

“Ách.” Tiểu Thất nói :”Bởi vì ngươi hiện giờ là bộ khoái, bắt người xấu, người xấu làm chuyện xấu chất chồng như núi, chúng ta luôn phải tự nhắc nhở bản thân, nên ta mới lấy đồng âm của “khánh trúc nan thư *” thành “khánh trúc lan thư”, gọi ngươi là Tiểu Lan.” Tiểu Thất bịa chuyện.

(*Khánh trúc nan thư : có lấy hết trúc trên núi cũng ghi không hết tội, tội lỗi chồng chất.)

“Nguyên lai là “khánh trúc lan thư’ à” Lan Khánh cũng có vẻ đã chấp nhận, gật gật đầu.

Lúc này một gã nha dịch chạy tới tiểu viên của Tiểu Thất và Lan Khánh, nhìn quanh một chút, nói :”Tiểu Kê ca, Thi đại nhân ở trong thư phòng, có việc tìm ngươi !”

“Là Tiểu Thất ca, không phải Tiểu Kê ca!” Tiểu Thất rống lên.

“Ngươi vốn là Tiểu Kê a!” Lan Khánh cười nói.

“…” Tiểu Thất ai oán nhìn Lan Khánh. Đợi nha dịch đi rồi, Tiểu Thất quay sang nói với Lan Khánh :”Thi đại nhân tìm ta, ta đi trước, ngươi ở lại tiểu viện coi chừng một chút, đừng để ai phát hiện ra đấy.”

“Hảo.” Lan Khánh cứ vậy nói.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.