Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thất chương (2)

Phiên bản Dịch · 2889 chữ

Tiểu Thất,Tân Lực với Cổ Tam Dũng ở trạm dịch cho tới tận hừng đông, thế nhưng dù có tái kiểm tra thế nào, vẫn không có thêm đầu mối nào. Vì vậy Tiểu Thất đành nhượng Cổ Tam Dũng đưa Tân Lực về nha môn trước, rồi đi tìm Kim Trung Báo Quốc đang tra án bên ngoài, năm người chia nhau ra hỏi thăm mấy gian tài phùng điếm ( cửa hàng may ) trong thành.

Tiểu Thất một mình đi đến một cửa hàng may trong Quy Nghĩa huyện. Cửa hàng do một lão niên làm chủ, là nơi Thi Vấn và Lan Khánh chuyên may đồ. Tiểu Thất hỏi lão tài phùng, gần đây có khách nhân nào đến đặt may hắc y không. Lão tài phùng suy nghĩ một lúc, rồi trả lời không có. Tiểu Thất nghe xong, liền đăm chiêu đi ra khỏi tài phùng điếm.

Trời đã sáng rõ, mặt trời cũng đã lên cao ba sào, bao tử lúc này cũng bắt đầu biểu tình. Tiểu Thất thấy vậy mới chợt nhớ ra mình chưa ăn sáng, vẫn nên đi kiếm cái gì bỏ vào bụng đã.

Hắn vừa mới đi tới tiệm bánh nướng, ngồi còn chưa ấm chỗ, bên cạnh đã vang lên tiếng y sam phiêu động, rồi ngay sau đó một hôi y thị vệ ( hôi là màu xám ) xuất hiện ngay bên cạnh hắn, hướng hắn hành lễ.

Tiểu Thất hỏi :”Có chuyện gì?”

Thị vệ ngắn gọn hồi đáp :” Tiểu Hắc công tử bị Thi đại nhân đưa xuống lao phòng.”

“Cái gì !” Tiểu Thất hét lên, liền đứng dậy, bỏ tiền lên bàn, đến bánh nướng cũng chưa ăn, ngay lập tức dụng khinh công vội vã lao về hướng nha môn.

Vừa mới về đến, cảnh tượng trước mắt đã làm Tiểu Thất cả kinh.

Phía trước nha môn vô cùng đông đúc, có đại thúc đại thẩm, có lão nhân, có cả tiểu hài tử, toàn bộ đứng chật ních trước cửa nha môn, trong đó còn có người liên tục hô to :

“Tiểu Hắc đại nhân không có giết người, Thi đại nhân nhất định là lầm rồi!”

“Quan sai đại ca a, chúng ta muốn gặp Thi đại nhân ——”

“Đúng, Tiểu Hắc đại nhân chắc chắn là oan uổng, chúng ta phải giúp Tiểu Hắc đại nhân giải oan, Tiểu Hắc đại nhân nhất định không có giết người!”

Lại còn có người ngay lập tức đánh trống kêu oan.

Tiểu Thất cố gắng chen vào giữa đám người, len lên phía trước, đối mặt với nha dịch, hỏi :” Xảy ra chuyện gì, sao mọi người lại tụ tập ở đây thế này?”

“Thất ca!” Một người nhận ra Tiểu Thất.

“Thất ca!” Một người khác nhìn thấy Tiểu Thất, vội vã nói :”Không hiểu vì sao, những người này sáng sớm đã chạy tới, nói rằng Tiểu đầu nhi sẽ không có giết người, còn nói trạm dịch huyết án không phải do Tiểu đầu nhi gây ra!”

Tiểu Thất sửng sốt. Tin tức bị lộ ra sao? Tại sao lại có thể như thế? Đêm qua tại thư phòng Thi Vấn rõ ràng chỉ có mấy người bọn họ thôi mà, vậy thì là ai đã đem tin này nói ra ngoài?

Tiểu Thất hỏi lại :” Vậy Thi đại nhân nói sao?”

Thủ vệ nha dịch nói :” Ta cũng chỉ nghe nói lại, Thi đại nhân nói việc này phải xử theo lẽ công bằng, vậy nên đem Tiểu đầu nhi nhốt vào đại lao !”

Tiểu Thất sách một tiếng, cau mày :”Nãi nãi cá hùng…” Giờ tin tức đã bị lộ, Thi Vấn đương nhiên không thể coi như không biết. Nếu không đem ái tử tống vào đại lao chờ xét xử, khẳng định mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn nữa.

Nhưng cảnh tượng trước mắt cũng không mấy tốt đẹp, bách tính chen chúc ngoài cửa, đều muốn xông vào trong nha môn giúp Tiểu Hắc đại nhân của bọn họ giải oan, ở một bên thì trống đánh ” Thùng thùng” liên tục, cùng với tiếng người ồn ào, lại càng làm ầm ĩ muốn chết.

Tiểu Thất ý bảo nha dịch khuyên can lão bà đã tám mươi đang gióng trống, rồi quay sang đối mặt với quần chúng, nói:

“Mọi người hãy bình tĩnh! Tại hạ Trần Tiểu Kê, à nhầm, tại hạ Trần Thất, là người trực tiếp dưới trướng Tiểu Hắc đại nhân. Sự việc của Tiểu Hắc đại nhân nha môn vẫn đang phái bốn vị bộ khoái Kim Trung Báo Quốc đi tra xét.”

“Thi đại nhân cũng chỉ là bất đắc dĩ mới đem Tiểu Hắc đại nhân nhập lao trung, nhưng ngài ấy cũng biết Tiểu Hắc đại nhân trong sạch, cho nên trong thời gian ngắn nhất sẽ nỗ lực phá án. Đến lúc đó không chỉ trả lại sự trong sạch cho Tiểu Hắc đại nhân, mà còn đem hung thủ ra trước công lý, trả lại cho mười tám nạn nhân kia một công đạo.”

“Vậy nên, mọi người không nên lo lắng, tạm thời về nhà đi đã! Chúng huynh đệ ta đều cảm tạ tấm lòng mọi người với Tiểu Hắc đại nhân, vậy nên chỉ cần có tin tức, sẽ ngay lập tức đem ra bố cáo, nói cho mọi người! Xin cảm tạ các vị, mời trở về đi!”

“Còn nữa, lão bà bà vừa gióng trống, làm ơn đem dùi trống trả lại cho nha dịch a. Chúng ta chỉ là những quan sai nho nhỏ, dù làm thế nào cũng không thể thay đổi được ý của cấp trên, việc duy nhất có thể làm, đó là nỗ lực tìm ra hung thủ, rửa oan khuất cho Tiểu Hắc đại nhân !”

Bởi vì Tiểu Thất đàm thổ mê nhân, phong độ phiên phiên ( lời nói mê hoặc, phong độ ngời ngời ), lại thêm khuôn mặt khôi ngô anh tuấn, chính khí nghiêm nghị, nên khi hắn vừa mở miệng, mọi âm thanh phía bên dưới đều nhỏ dần rồi im lặng, chăm chú nghe hắn nói.

Thậm chí có mấy cô nương, đại thẩm nhìn hắn nói, kết quả là mặt đều đỏ hồng lên. Ngoài ra, trong đó còn có cả mấy đại thúc nữa.

Tiểu Thất không hề nhận thấy điều này, tâm tư của hắn đang bận lo cho Lan Khánh.

Lan Khánh vốn là người ngang ngược, giờ lại bị tống vào nhà lao, chắc chắn sẽ sinh ủy khuất, phải làm sao mới tốt đây…

Tiểu Thất lo lắng vô cùng, làm quần chúng an tĩnh lại, chậm rãi tản đi, hắn liền vội vội vàng vàng chạy vào bên trong.

Bởi vì muốn đến trong lao phòng phía tây thì phải có chìa khóa để mở cửa đại môn, nên Tiểu Thất liền trực tiếp đi đến, thi triển khinh công vượt tường mà vào, xông thẳng vào trong phòng giam.

Hắn vừa đi vào bên trong, liền phát hiện không có ai canh giữ, trong lòng bất chợt lo lắng, hô to :”Sư huynh ———- ngươi ở nơi nào ——–”

Chiếu theo tính cách của Lan Khánh, có người muốn bắt giam hắn, không chừng hắn lại bị kích động lên, rồi làm ra mấy chuyện kinh khủng cũng nên.

Tiểu Thất cứ thế mà đi hết các phòng giam, vừa đi vừa hô :”Sư huynh ——- ngươi có ở đây không ——–”

“Sư huynh ——-”

“Ách…”

Tiểu Thất gấp đến mức trên trán đã đầy mồ hôi, cho tới khi ra đến lối vào nhà tù, liền thấy hai thân ảnh đang ngồi uống rượu, ăn đậu phộng. Hai người này đều vận hắc y, một người đương nhiên là lao đầu, còn người kia chính là đại sư huynh nhà hắn.

Tiểu Thất vốn định mở miệng nói, làm cho nước bọt trôi xuống cổ, ho khan liên tiếp vài tiếng ( người ta gọi đây là sặc nước bọt mà chết đúng không? :)) ), làm Lan Khánh cùng lao đầu quay mặt lại, nhìn hắn.

“Làm gì mà hô to gọi nhỏ, từ xa nghe thấy ngươi y như quỷ gọi vậy! Ồn chết đi!” Lan Khánh sắc mặt đạm mạc, không có chút biểu tình.

Lao đầu ngồi đó vội vàng lột đậu phộng, lột xong liền đưa tới cái khay trước mặt Lan Khánh, Lan Khánh cứ thế một ngụm rượu một hạt lạc, vô cùng thoải mái.

Tiểu Thất ho mấy cái, sau khi hô hấp bình thường mới quay ra nói :” Ta nghe bọn chúng nói cha ngươi đem ngươi tống vào ngục, nên liền vội vội vàng vàng tới đây tìm ngươi !”

“Ân.” Lan Khánh liếc mắt nhìn Tiểu Thất, trên mặt không vui vẻ cũng chẳng hờn giận, vẫn như cũ không mặn không nhạt, nói :”Coi như ngươi có tâm.”

“Chỉ là…: Tiểu Thất nhìn tình hình lao lý một chút, dè dặt hỏi :”…Ngươi thế nào mà không ở trong phòng giam, lại còn ngồi đây uống rượu với lao đầu a…”

Lan Khánh thần tình quỷ quyệt, mặt không đổi sắc, Tiểu Thất không thể đoán ra người này hiện tại đang nghĩ gì.

Bởi vì dược của Tiểu Xuân chế cho Lan Khánh rất lợi hại, nói không chừng có thể khiến người này đột nhiên tỉnh táo lại, Tiểu Thất lo rằng nếu mình nói gì sai, kích động người này, thì kế tiếp phát sinh không phải là trạm dịch huyết án, mà là nha môn thảm án mất !

Lan Khánh nhàn nhạt nói :” Ta ở bên trong đợi một lúc, thấy buồn chán, nên ra ngoài tìm người uống rượu nói chuyện phiếm.” Rồi hắn bĩu môi, nói :” Thiêu đao tử, rượu này thật khó uống. Hoa sinh ( đậu phộng ) thì cũng tàm tạm.”

Lao đầu vội vàng nói :”Bởi vì thuộc hạ không biết hôm nay Tiểu đầu nhi sẽ tới, cho nên chỉ có loại rượu tầm thường này, Tiểu đầu nhi cứ nói muốn uống gì, thuộc hạ lập tức cho người đi mua !”

“Ân.” Lan Khánh liếc mắt nhìn lao đầu :”Ngươi cũng có tâm.”

“Là nên làm! Là nên làm!” Lao đầu nói.

Thi Vấn trước nay vẫn luôn đối tốt với người trong nha môn, chưa từng ỷ thế hiếp người, Lan Khánh hôm nay không may phải vào nhà lao, đương nhiên lao đầu cũng dĩ lễ tương đãi.

Bất quá Tiểu Thất nghĩ là cái lễ này hơi hậu…Thật chưa từng nghe qua phạm nhân đi vào nhà lao, còn có thể tự nhiên ra ngoài uống rượu thế này….

“…”

Tiểu Thất cái gì cũng không để vào mắt, chỉ để ý đến mỗi Lan Khánh, từ trước đến nay ai cũng chưa từng lo lắng, chỉ phiền não có duy nhất một người – Lan Khánh.

Hiện nay trong nha môn xảy ra chuyện, Thi Vấn cũng vì Lan Khánh mà phiền não, hắn cũng cho rằng sự lo lắng của Thi Vấn là đúng, trước tiên cứ theo nếp mà xử lý.

Nếu tất cả mọi sự đều thuận lợi, bắt được tên giật dây phía sau, vậy Lan Khánh sẽ có thể tiếp tục làm ngỗ tác đại nhân, còn hắn thì cũng sẽ không phải lo lắng Lan Khánh lại gây chuyện nữa.

Dù sao người này cũng từng nhuộm máu võ lâm – ma giáo giáo chủ Lan Khánh. Việc này nếu bị phát hiện, những ân oán trước kia tìm tới cửa, vậy bọn ho sẽ không bao giờ được bình an nữa.

Vì vậy Tiểu Thất liền nói :” Sư huynh a…”

“Làm sao?” Lan Khánh một hơi uống hết chén rượu, lao đầu vội vàng rót thêm cho hắn.

“…” Tiểu Thất nuốt nước bọt, nói :” Phòng giam của ngươi ở chỗ nào, ta đưa ngươi vào! Dù sao đó cũng là cha ngươi…”

Tiểu Thấy chưa nói hết, đã thấy sắc mặt Lan Khánh xấu đi rất nhiều.

“Hắn bảo ta tới, ta liền tới, còn muốn thế nào nữa?” Thanh âm của Lan Khánh mơ hồ mang chút tức giận :” Có hay không xiềng tay xích chân ta lại, hắn mới thỏa mãn?”

Xem ra Lan Khánh đúng là đang bất mãn với cha hắn.

Tiểu Thất vội vàng nói rằng:

“Không không không, không phải là ý này. Cha ngươi muốn ngươi vào đây, kỳ thực cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi! Cha ngươi vẫn luôn thương ngươi mà, chẳng lẽ ngươi lại không biết! Thế nhưng Thi đại nhân cũng là người làm quan, làm việc phải phân minh tốt xấu nặng nhẹ, huống chi người chết lúc này là đại quan nhị phẩm a!”

Ta đoán mấy ngày sau khi tin tức truyền ra, mấy vị đại nhân khác cũng sẽ tới đây ngay. Nếu đến lúc đó bọn họ thấy nghi phạm lớn nhất là ngươi đang tại ngoại lại còn chạy lung tung, thì hắn phải làm sao, ngươi phải làm sao? Đến lúc đó thì không chỉ ngươi, mà cha ngươi cũng sẽ bị tống vào nhà lao, cứ như vậy, làm sao hắn có thể giúp ngươi lấy lại sự trong sạch đây?”

Tiểu Thất nói một hơi liền, sau đó nhìn Lan Khánh vẫn còn đang hồ nghi.

“Ngươi nói cha vẫn nghĩ cách trả lại sự trong sạch cho ta?” Lan Khánh nói :”Hắn tin tưởng ta vô tội sao?”

Tiểu Thất vội vã gật đầu :”Nhất định là thế a! Tối hôm qua ta thấy ánh mắt Thi đại nhân nhìn ngươi, rất mực yêu thương, cũng chỉ là bất đắc dĩ nên mới thế này thôi. Hiện nay nhân chứng vật chứng đều chống lại ngươi, hắn không còn cách nào khác, đành phải đem ngươi ra tra xét, chứ không chờ những người kia tra ra, lúc đó sẽ không ổn nữa, ngươi sẽ bị giao cho bọn họ thẩm vấn. Nhưng ngươi là bảo bối tâm can của Thi đại nhân a, đến lúc đó ngươi bị người ta dùng hình tra tấn vân vân vân vân, ngươi nói làm sao Thi đại nhân chịu nổi đây!

Tiểu Thất bia chuyện.

“Thực sự? Ta là bảo bối tâm can của cha ta? Hắn rất thương yêu ta?” Lan Khánh lại hỏi.

Tiểu Thất gật đầu lia lịa :”Hắn không yêu ngươi thì yêu ai đây, ngươi là nhi tử duy nhất của hắn a!”

Nghe Tiểu Thất nói như vậy, Lan Khánh khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười :” Ta đã biết cha minh bạch ta không phải hung thủ, hắn chỉ vì ta nên mới bắt ta vào lao thôi, đúng hay không, Tiểu Kê?”

“Đúng đúng đúng, sư huynh ngài nói lúc nào cũng đúng !” Tiểu Thất thừa cơ nói tiếp :”Vậy để Thi đại nhân khỏi khó xử, có đúng hay không su huynh ngài nên đi vào lao phòng nghỉ ngơi một chút. Như vậy sẽ tiện cả đôi đường, Thi đại nhân ngày sau cũng không bị người khác tóm được nhược điểm mà gây khó dễ.”

Lan Khánh nói :”Ta sẽ không để cha phải khó xử !” Nói xong liền hùng hổ đứng dậy, tay chắp sau lưng hướng về phía lao phòng.

Chỉ là đưa Lan Khánh vào lao phòng của hắn thôi, mà Tiểu Thất cũng suýt nữa rớt cả con mắt. Nãi nãi cá hùng, đây có thể gọi là nhà tù sao? Chỗ này so với sương phòng khách điếm cũng còn tốt hơn ấy chứ!

Lao phòng của Lan Khánh rộng cỡ gấp đôi lao phòng bình thường. Vì sao ư? Đơn giản là khi Lan Khánh tới đây, đã phá thông hai gian làm một!

Ở giữa phòng có một cái giường gỗ vốn của phòng giam, nhưng bên trên lại có đệm chăn sạch sẽ ấm áp, lại còn có chăn gối tơ tằm của riêng Lan Khánh nữa.

Bên trong phòng còn có một bộ bàn ghế, trên bàn có bộ trà cụ, trên còn tỏa ra nhiệt khí, xem ra bên trong đích xác là chứa trà nóng.

Thấy trong phòng còn vài mảnh gỗ vụn, lao đầu vội nói :”Ở đây có chút hỗn độn, thật sự xin lỗi Tiểu đầu nhi. Thuộc hạ chút nữa sẽ cho người đến dọn dẹp, nhất định sẽ để Tiểu đầu nhi được thoải mái !”

“Ân.” Lan Khánh nhẹ nhàng hanh một tiếng, nói :”Tiện thể đưa lên một bình Trúc Diệp Thanh, một cái đầu heo. Vừa rồi hoa sinh ăn cũng được, mang lên luôn. Ngoài ra ta cũng muốn tắm rửa, chút nữa cho người mang nước nóng cho ta.”

“Vâng, Tiểu đầu nhi.” Lao đầu khom lưng cúi chào rồi nhanh chóng lui xuống bên dưới, đến cả cửa cũng không thèm khóa.

“…” Tiểu Thất nhìn lao đầu, rồi lại quay ra nhìn đại sư huynh nhà hắn.

Lan Khánh tới đây không phải để làm phạm nhân, phải là tới làm hoàng đế mới đúng.

Làm gì có phạm nhân nào lại an nhàn như vậy chứ!

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.