Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dương Xỉ

Phiên bản Dịch · 1330 chữ

Chương 17: Dương Xỉ

Ánh sáng màu máu trong mắt tối sầm đi, Lão Thiết im lặng một lúc lâu, lẩm bẩm nói: "Có lẽ, đây cũng là lựa chọn chính xác. Có điều, chính xác hay không có liên quan gì với ông nội đây, phân tích chiến lược, vốn không phải chức trách của ông nội đây."

Ánh sáng màu máu chợt sáng lên, trong hốc mắt Lão Thiết bắn ra một mảng lớn ánh sáng màu máu, hóa thành một bức màn ánh sáng chừng mười mấy thước bên cạnh Vu Thiết.

Trong bức màn ánh sáng, xuất hiện một bóng người mặc một bộ giáp trụ bó sát màu trắng phủ kín toàn thân, giáp trụ lấp lánh đầy màu sắc, giống như được thủy tinh trắng chế thành. Một giọng nói phụ nữ dịu dàng êm ái bỗng nhiên vang lên: "Trúc Cơ Thức, Thức thứ nhất, bắt đầu!"

Động tác của bóng người nọ cực kỳ thong thả, chậm rãi tách hai chân ra, mở rộng hai tay, hơi hơi nghiêng người, biểu diễn ra một động tác biên độ không lớn.

Vu Thiết ngơ ngác nhìn bức màn ánh sáng này, nhìn bóng người trên bức màn ánh sáng.

Cậu càng bị giọng nói dịu dàng của người phụ nữ kia dọa cho nhảy dựng.

Ở đây chỉ có ‘hai người’ cậu và Lão Thiết, giọng người phụ nữ này rõ ràng không phải là giọng Lão Thiết.

"Đây là cái gì?" Vu Thiết kinh ngạc hô lên.

"Ngây ra đó làm gì? Làm theo đi." Lão Thiết không kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng: "Dốc hết tâm huyết, dốc hết tâm huyết a...... Mau mau làm theo đi, ông nội đây đang cố hết sức đây."

‘Cố hết sức’?

Vu Thiết nhìn mặt đầu lâu trắng ởn giống như vĩnh viễn không đổi kia của Lão Thiết, lè lè lưỡi: "Trúc Cơ Thức, cái tên không oai chút nào!"

Ánh sáng màu máu trong mắt Lão Thiết sáng rực: "Ông nội đây trái lại có thể gọi thứ này là 《Trảm Thần Diệt Tiên Phá Hủy Chư Thiên Đại Ma Quyền》, cũng có thể gọi là 《Phá Toái Nguyên Thủy, Phá Hủy Hồng Mông Đại Thần Thông》...... Thú vị chưa?"

"Dạy cho tên nhóc ngươi một bài học...... Cái tên không quan trọng, quan trọng là... Nội Hàm (cái ẩn chứa bên trong)!"

"Bài học thứ hai...... Không được nghi ngờ ông nội đây, nghi ngờ, sẽ bị đánh!"

‘Bốp’ một tiếng, trên hai hàm răng trắng ởn của Lão Thiết, một cái răng chợt lóe ánh lam, một dòng điện quang cực mảnh hung hăng đánh lên đùi Vu Thiết. Da thịt cả người đột nhiên co rút một cái, giống như bị vô số kim nhỏ đâm vào, Vu Thiết đau đến mức gào thảm một tiếng, phịch mông ngồi xuống đất.

"Trúc Cơ Thức, Thức thứ nhất, bắt đầu!" Lão Thiết khô khan quát một tiếng.

Vu Thiết nhìn nhìn bóng người trên bức màn ánh sáng, tập ta tập tễnh đứng dậy, làm ra động tác giống nó như đúc.

Không có cảm giác gân cốt toàn thân giống như đổ chì, cơ thể giống như bị xé rách lúc huy động 《Phá Thiên Quyền》, cũng không có sức mạnh nóng cháy bạo liệt, hung mãnh, không thể khống chế phun trào ra từ lục phủ ngũ tạng kia.

Lúc Vu Thiết lén lút tự mình tập luyện trên sân tập nhà họ Vu, sức mạnh nóng cháy tràn ra từ lục phủ ngũ tạng kia mấy lần làm cho miệng cậu phun máu tươi.

Vu Thiết biểu diễn ra thức thứ nhất của Trúc Cơ Thức, cậu nghe thấy mấy chỗ gân cốt trên người mình bị kéo ra, kêu lên ‘răng rắc’, cảm giác được có mấy khúc xương xê dịch một chút, mấy bó cơ bắp trên cánh tay có chút chua xót, cảm giác tê dại rất là hưởng thụ.

Cùng bóng người duy trì động tác kỳ quái này một phút đồng hồ, nửa thân dưới của bóng người bất động, nửa thân trên thong thả biến đổi một tư thế, hai cánh tay giống như cánh chim hơi hơi mở về phía sau.

"Trúc Cơ Thức, Thức thứ hai, bắt đầu!"

Vu Thiết theo sát bóng người mà thay đổi động tác, cậu nghe thấy gân cốt gần vai gáy phát ra tiếng vang rất nhỏ, lại có thể cảm nhận được mấy khối cơ bắp trên lưng trở nên ngứa ngáy, có chút nóng lên.

"Trúc Cơ Thức, Thức thứ ba, bắt đầu!"

......

Biến đổi một thức lại một thức, động tác thong thả mà mềm nhẹ, giọng nữ dịu dàng kia có một loại mê hoặc thần bí, trong lúc không hay không biết, động tác của Vu Thiết trở nên vô cùng tự nhiên, hài hòa, hơn nữa tần suất hô hấp của cậu cũng bất giác sinh ra biến hóa.

Giữa mỗi một lần hít vào, thở ra, Vu Thiết dường như đều hút vào một chút vật chất kỳ dị nào đó từ trong không khí, lại loại ra một ít thứ phế vật vô dụng từ trong cơ thể.

Từng giọt, từng giọt mồ hôi không ngừng chảy ra từ trong lỗ chân lông, mồ hôi mang theo một mùi hôi tanh nhàn nhạt.

Thời điểm đánh tới thức thứ mười tám, cả người Vu Thiết mồ hôi rơi xuống như mưa, làn da ửng đỏ, đỉnh đầu có một luồng khói trắng xông thẳng ra. Cậu híp mắt, mơ mơ màng màng, thân thể mềm nhũn, vậy mà cứ như vậy ngồi dưới đất ngủ ‘khò khò’.

Không biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại, bên cạnh Vu Thiết rơi xuống một con chuột đồng dài hơn một xích.

Loại chuột đồng này thị lực cực kém, gần như là mù, dùng các loại nấm và rong rêu trong hang động làm thức ăn, thân hình có chút mập mạp. Ăn tươi nuốt sống một phen, Vu Thiết liền cảm thấy cả người tràn đầy sức lực.

Trạng thái chưa từng tốt như vậy, Vu Thiết thậm chí có một loại cảm giảm toàn thân tươi mới hẳn lên.

"Ôm ông nội đây, nhìn chuẩn phương hướng, đi về phía trước!" Lão Thiết lớn tiếng ầm ĩ: "Nghe rõ rồi chứ, chú ý tần suất hít thở, một hai một...... Một hai một...... Một hai một...... Đi đều bước!"

Vu Thiết ôm Lão Thiết lên, sải bước đi về phía Lão Thiết nói.

Vừa mới đi chưa được mấy bước, dưới chân trượt một cái, Vu Thiết ‘bốp’ một cái đập xuống đất, ném Lão Thiết bay đi bảy tám bước.

Vu Thiết không rên một tiếng bò dậy, chạy đến trước mặt Lão Thiết ôm nó lên, sau đó tiếp tục sải bước đi đều về phía trước.

Đi tới, đi tới, đi tới......

Trong một mảnh quang cảnh kỳ lạ này, ở giữa bồn địa hình tròn phạm vi hơn ngàn dặm, ngoài bồn địa còn có mảnh sa mạc cát đá. Bồn địa hình dạng giống như một cái bát to, dưới chỉ thị của Lão Thiết, Vu Thiết hướng về trung tâm bồn địa, không ngừng đi tới.

Ánh sáng đỏ phía trước từ từ sáng rõ, nhiệt độ xung quanh từ từ tăng cao.

Rong rêu trên mặt đất dần dần tươi tốt, từng bụi, từng bụi nấm cỡ lớn cũng từ từ nhiều hơn. Những cái cây nhiều cành nhánh kia cực nhiều, cây cối Vu Thiết chưa từng nhìn thấy cũng từ từ nhiều lên, ở rất nhiều chỗ rậm rạp thành rừng.

"Đây là, dương xỉ!" Vu Thiết vừa ôm Lão Thiết đi tới, lúc nghỉ ngơi thì tu luyện Trúc Cơ Thức. Lúc đi tới, gặp phải thứ Vu Thiết không biết, Lão Thiết đều sẽ dạy cậu tên và đặc tính những thực vật này.

Bạn đang đọc Khai Thiên Lục (Bản dịch) của Huyết Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.