Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá Thiên Quyền

Phiên bản Dịch · 1465 chữ

Chương 16: Phá Thiên Quyền

Vu Thiết đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển, kéo từ bên hông ra một khúc thịt rắn, từng ngụm từng ngụm cắn xé. Mấy mẩu thịt rắn vào bụng, từng tia ấm áp bừng lên trong bụng, cậu dần dần hồi phục một chút sức lực.

Vừa cắn thịt rắn, hai trong mắt ứ máu của Vu Thiết giống như dã thú nhìn chằm chằm đầu lâu xương trắng: "Ngươi, có thể làm cho ta tu luyện được?"

"Nghe ta, ta có thể làm cho ngươi tu luyện được......" Đầu lâu xương trắng nói: "Hơn nữa, có thể giúp ngươi báo thù......"

Vu Thiết rất nhanh ăn hết một khúc thịt rắn, cậu cắn răng đứng dậy, nhìn chằm chằm đầu lâu xương trắng: "Làm như thế nào?"

Hai trong mắt đầu lâu xương trắng sáng lên: "Trước tiên trả lời ta...... Hiện tại là năm nào tháng nào?"

"Năm nào, tháng nào?" Vu Thiết ngơ ngẩn nhìn đầu lâu xương trắng.

"Kỷ niên? Dương lịch? Hoặc là, thứ gì đó tương tự." Hai trong mắt sáng lên của đầu lâu xương trắng u ám bớt một chút: "Ông nội đây trước kia vẫn nhớ rõ thời gian...... Nhưng mà lâu lắm không gặp được người sống...... Oắt con, ngươi có biết, cái gì gọi là tuyệt vọng không?"

Vu Thiết há há miệng, im lặng một lúc lâu sau, cậu ra sức gật gật đầu.

Tuyệt vọng?

Tuyệt vọng không phải là nhìn thấy cha của mình tan thành tro bụi trong một đám lôi hỏa sao?

Tuyệt vọng?

Tuyệt vọng không phải là trơ mắt nhìn anh của mình bị kẻ địch chém giết ngay trước mắt sao?

Tuyệt vọng?

Tuyệt vọng không phải là..... Anh của mình quỳ gối trước mặt kẻ địch, cầu xin kẻ địch tha cho mình, mà chính mình lại không hề có sức phản kháng sao?

"Biết!" Vu Thiết thật khó khăn phun ra một chữ.

"Ông nội đây từng tuyệt vọng, chắc chắn là gấp vạn lần ngươi. Đó là một loại...... tuyệt vọng ngươi cơ bản không thể tưởng tượng được." Đầu lâu xương trắng đột nhiên buồn buồn thở dài một hơi: "Có điều, thật tốt, hiện giờ ông nội đây đột nhiên lại dâng lên động lực vô hạn."

"Thật là, cùng tên oắt con ngươi nói nhiều lời dư thừa như vậy làm gì chứ?" Giọng nói đầu lâu xương trắng đột nhiên trở nên cực kỳ cao ngạo, có lực, giọng nói vang vang, giống như hai thanh kiếm bén va chạm vào nhau: "Nào, bây giờ, ôm ta, nghe ta chỉ huy!"

"Nhưng mà, tôi thật sự không biết...... Kỷ niên gì đó, dương lịch gì đó...... Phu tử cũng chưa từng dạy." Vu Thiết đi ra phía sau đầu lâu xương trắng, hai tay ôm lấy nó.

Mấy cái ống mềm nửa trong suốt từ dưới cổ đầu lâu xương trắng rơi xuống, lắc la lắc lư đập lên cổ tay Vu Thiết.

"Nhìn chuẩn hướng kia...... Chỗ có đốm sáng đỏ, đúng vậy, nào, bước nhanh chân, đi nhanh nào!"

Giọng nói của đầu lâu xương trắng tràn đầy sức mạnh.

"Nhóc con, đi tới nào, một hai một...... Một hai một...... Một hai một......"

"Thẳng lưng, ngẩng đầu lên, chân phải thẳng, chú ý nhịp thở, đi theo nhịp ông nội đây đếm."

"Một hai một, một hai một, một hai một......"

Đầu lâu xương trắng lớn gấp ba đầu người bình thường, Vu Thiết gầy yếu, vóc dáng mười một tuổi cũng không cao lớn, ôm đầu lâu xương trắng liền giống như một con chuột con ôm một cái trứng chim lớn, đi thật vất vả.

Tuy rằng đầu lâu xương trắng không nặng, Vu Thiết cũng không có bao nhiêu sức lực.

Hơn nữa mặt đất trơn trượt, mọc đầy rong rêu tươi tốt, dày đặc các loại dây leo quái dị, đi không bao xa, Vu Thiết đã ngã vài lần.

Nhưng trong tiếng ‘một hai một’ của đầu lâu xương trắng tràn ngập một loại sức mạnh kỳ dị, Vu Thiết một lần lại một lần cắn răng đứng dậy, ôm nó tiếp tục đi tới nơi nó chỉ.

May mắn đầu lâu xương trắng tính chất đặc thù, Vu Thiết mấy lần khiến nó rơi xuống đất, lúc ôm lên được, đầu lâu xương trắng vẫn toàn thân sạch sẽ, không nhiễm chút dơ bẩn.

"Một hai một, một hai một, hửm, nhóc con, đi có chút bộ dáng rồi...... Ngươi tên gì?" Trong con ngươi đầu lâu xương trắng lóe ra tia sáng màu máu, một vệt sáng đỏ cực mảnh đột nhiên chợt lóe, xa hơn mười bước, nơi Vu Thiết nhìn không tới, một con rắn độc đang nhanh chóng bơi tới, nháy mắt bị chia làm hơn mười đoạn.

"Vu Thiết." Vu Thiết thở phì phò: "Vu Thái Bình...... Còn ông thì sao?"

"Vu Thiết? Tên không xấu, đàn ông là phải cứng rắn giống sắt vậy!" Đầu lâu xương trắng nói: "Có điều, Vu Thái Bình? ‘Vô thái bình’...... Tên này là do ai đặt? Điềm không tốt mà......"

Mặt Vu Thiết cúi xuống dưới.

Đầu lâu xương trắng cười gượng: "Kha, kha, cái miệng của ông nội ta, thật là vạ miệng...... Quen là tốt rồi, quen là tốt rồi......"

Ánh sáng màu máu trong con ngươi lóe lên, vô số võng ánh sáng nhỏ mỏng mà mắt Vu Thiết không thể nhận ra quét về bốn phương tám hướng, bao phủ phạm vi trăm thước.

"Vu Thiết, Vu Thiết, về sau ông nội đây gọi là ngươi tiểu thiết đi, có vẻ gần gũi, thân thiết!"

"Về phần tên của ông nội đây...... Ngươi có thể gọi ta...... Lão Thiết!"

"Lão Thiết?" Vu Thiết cảm thấy cái tên này có chút qua loa.

"Đương nhiên, lão Thiết...... Không thấy toàn thân ta đều là sắt sao? Tên xứng với thực!"

Cười gượng vài tiếng, lão Thiết nói: "Kiên trì, một hai một, một hai một...... Đi thêm hai ngàn thước, nghỉ ngơi."

"Đồng thời, bắt đầu tu luyện!"

Bốn chữ ‘bắt đầu tu luyện’ giống như ma chú. Vu Thiết giống như được tiêm máu gà, ngẩng cổ, sải rộng bước chân, bước nhanh về phía trước, vậy mà lại chỉ cần ngắn ngủi một khắc đồng hồ (15 phút) đã tới nơi Lão Thiết nói.

Một đường chạy như ma đuổi, té ngã không biết bao nhiêu lần, cả người dính đầy bùn đất và rong rêu, lại càng vướng vào vô số mạng nhện, lấm lem giống như khỉ đất. Vu Thiết đặt Lão Thiết trên một ụ đất, hai tay chống gối, thở hổn hển nhìn thấy nó.

"Thằng nhóc ngươi...... Tiêm máu gà à? Chạy nhanh như vậy?" Lão Thiết cười một tiếng: "Ta không biết, tên ngốc nào......"

Cười khan một tiếng, tròng mắt màu đỏ của Lão Thiết xoay vòng: "Ai nói ngươi không thể tu luyện? Ngươi cũng không thiếu tay thiếu chân...... Vấn đề là, cho dù thiếu tay thiếu chân, sao lại không thể tu luyện chứ?"

"Tôi, tôi...... Cha từng dạy tôi《Phá Thiên Quyền》, nhưng mà tôi......" Vu Thiết thở phì phò, lắp ba lắp bắp nói nhỏ: "Tôi...... cơ bản không thể đánh ra trọn vẹn một bộ quyền. Thân thể của tôi, quá yếu......"

Tròng mắt Lão Thiết lóe lên ánh đỏ, vô số tia sáng cực mảnh, mắt thường không thể nhận ra đảo qua rất nhanh trên người Vu Thiết.

"Đánh ra xem xem." Lão Thiết khô khốc nói.

Vu Thiết nhìn nhìn Lão Thiết, cắn răng, hít sâu một hơi, dựng thẳng thắt lưng. Cậu tách hai chân ra, một quyền ở phía trước, một quyền ở phía sau, biểu diễn ra một bộ dáng đi quyền khí phách, nghiêm nghị.

‘Hây, ya’!

‘Hây, ya’!

Vu Thiết lớn tiếng hô quát, quy cũ đánh ra bí quyền Trúc Cơ của nhà họ Vu 《Phá Thiên Quyền》.

Lúc Vu Thiết đánh ra quyền thứ nhất, cơ bắp cả người cậu đột nhiên co rút, Lão Thiết liền hừ lạnh một tiếng.

Lúc Vu Thiết đánh ra quyền thứ hai, bên dưới da cậu từng sợi từng sợi gân máu mạnh mẽ giãn ra, Lão Thiết liên tục hừ lạnh mấy tiếng.

Quyền thứ ba đánh ra, ánh sáng màu máu trong con ngươi Lão Thiết sáng lên, giọng nó vang vang, mở miệng: "Đủ rồi, ta hiểu rõ rồi,《Phá Thiên Quyền》 này yêu cầu đối với tố chất thân thể cực cao...... Ngươi đánh một lần, tương đương tự mình hại mình một lần."

Cười ‘khà khà’ mấy tiếng, Lão Thiết nói: "Tên ngu ngốc nào nghĩ ra bộ quyền này? Có điều......"

Bạn đang đọc Khai Thiên Lục (Bản dịch) của Huyết Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.