Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân mệnh Thiên Tử

Tiểu thuyết gốc · 3024 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương 10:chân mệnh thiên tử (phần 5)

Nghe tin đoàn quân Kha Chấn đã hộ tống Kế Vương Tử rời đi,Linh Đan cữơi ngựa đuổi theo ,nhưng Tộc Vương đã sai quân lính chạy theo ngăn cản nàng,Linh Đan chỉ có thể đứng trên đỉnh đồi hướng mắt nhìn theo đoàn người đi xa dần,nước mắt đau lòng rơi xuống lăn dài trên gương mặt nàng.

_Phi Long,dù cho thiếp không được gả cho chàng,Linh Đan mãi mãi cũng không lấy một nam nhân nào khác...hic.....

Lục Vương Gia nhân lúc Vương Hỷ rời khỏi Kha Chấn lệnh cho Ngọc Vân đến Trấn Thanh Di gặp vị quan nhất phẩm đã phò ba triều Đông Các Đại Học Sĩ Tề Trí,vị quan có quyền lực về văn thư kế vị của Hoàng Tộc,mục đích là nhờ vị lão quan này đưa Vương Phong quay lại Hoàng Thành tranh ngôi.

Thế nhưng từ sau khi Vương Bá bị chết,Hoàng Đế đã tăng thêm đại nội mật thám đi giám sát các Đại Thần trong triều ,vì sợ Vương Phong nếu thật sự chưa chết sẽ tìm cách quay về tranh ngôi.

Ngọc Vân hẹn gặp Tề Trí ở một ngôi chùa trong trấn,nhưng khi chưa gặp được mặt Tề Trí đã bị mật thám đại nội truy sát, sát thủ Hắc Bang mà chàng dẫn theo tử thương vô số ,Ngọc Vân được sự yểm trợ của thuộc hạ bỏ chạy .Đại nội mật thám dựa vào lệnh Hoàng Đế được phép nhờ quan sai trong trấn hỗ trợ truy bắt loạn đảng,khắp thành trấn Thanh Di quân lính tuần tra gắt gao,nhưng do Ngọc Vân lúc xuất hiện đội nón có mạng che mặt nên bọn mật thám cũng không biết dung mạo của chàng ,chỉ dựa theo đặt điểm là nam nhân mặc y phục trắng mà truy bắt.

Đoàn quân của Phi Long tiến vào thành Thanh Di,quan cai quản trấn Tô Đằng khi xưa đã bị giáng chức vì tội không ngăn được dịch bệnh lại còn phóng hỏa thảm sát dân thường,kiến cho Tứ Hoàng Tử suýt bị giết chết,bây giờ người quản thành là Hộ thành phó sứ Thượng Quan Danh,ông ta nghe tin Tứ Hoàng Tử đến trấn liền cho quân lính ra cổng thành nghênh tiếp.

_Dạ hạ quan là Thượng Quan Danh cai quản thành Thanh Di xin tham kiến Tứ Hoàng Tử ...

_Ừm ,miễn lễ....

_Hạ Quan đã chuẩn bị nơi nghỉ ở Phủ Đệ để Hoàng Tử và Hoàng Tử Phi nghỉ lại ạ..

_Còn đoàn quân hộ tống thì sao?

_Dạ ở phía tây thành có một doanh trại,tạm thời quân binh có thể ở đó nghỉ ngơi....

_Ừm...Phi Long đệ cho thuộc cấp dẫn quân đến doanh trại nghỉ chân đi,còn đệ phái theo vài tướng lĩnh cận thân theo ta...

_Dạ Tuân lệnh....

Phi Long ra lệnh cho A Khương và các đội trưởng tự quản quân đi đến doanh trại,còn chàng cùng ba nghĩa đệ và hơn hai mươi quân binh tinh nhuệ của mình đi theo kiệu xa của Vương Hỷ.

Đến Phủ Đệ nhà Thượng Quan,mọi người được đưa đến khu nhà khách nghỉ ngơi,sau buổi thiết yến,Phi Long đi về phòng của mình ,chợt thấy pháo hiệu của Dạ Hổ ,liền phi thân lên bờ tường của Phủ Đệ phóng ra ngoài,theo như bản đồ liên kết Dạ Hổ mà Bạch Kỳ đã tiết lộ cho chàng biết,thì ở trấn Thanh Di Dạ Hổ gặp nhau ở núi Mị ngoài thành.

Khi Phi Long đi đến chân núi Mị đã gặp một số Dạ Hổ

_Tham kiến Đại Đương Gia...

_Các ngươi sao lại phát pháo lệnh.....

_Dạ bẩm Đại Đương Gia,Bạch Tổng Quản có truyền tin,căn dặn chúng thuộc hạ phải theo bảo vệ Lâm Ngọc Vân công tử,công tử ấy hiện đã ở trong thành Thanh Di này....

Phi Long ngạc nhiên

-Công tử ấy đi đến đây làm gì?

_Dạ....tin tức từ Hoàng Cung truyền ra...cho biết Thế Tử Tiền Triều Vương Phong vẫn còn sống và muốn quay lại tranh ngôi vị,điều này làm cho Hoàng Đế bất an nên đã cho Đại nội mật thám truy bắt ,cho rằng đây là bọn loạn đảng lấy danh nghĩa Thế Tử Vương Phong mà nhiễu loạn đảo chính,...và vị đứng đầu bọn loạn đảng này chính là Lâm Ngọc Vân.

Phi Long nghe xong trợn to mắt không tin rằng Ngọc Vân lại là loạn đảng

_Sao có thể như vậy,không thể nào,công tử ấy chỉ là một tài tử sao có thể làm loạn đảng được...

_Đại Đương Gia chuyện này chúng thuộc hạ không có lệnh điều tra nên không tìm hiểu rõ,nhưng trong lúc thầm theo bảo vệ công tử ấy,Dạ Hổ đã nhìn thấy tên thị vệ cận thân của Lục Vương Gia đã có gặp mặt công tử ấy....

_Được rồi...vậy các ngươi có biết bây giờ Ngọc Vân đang ở đâu không?

_Công tử ấy mấy hôm trước đã bị Đại nội mật thám truy sát lại còn bị quân binh trong thành lùng bắt,bây giờ đang nấp ở một ngôi chùa tên là Tịnh Hương trong thành....

-Về chuyện thân phận thật sự của công tử ấy ta muốn biết tường tận..các ngươi đi điều tra đi.

_Dạ ,tuân lệnh.

Sau đó các Dạ Hổ chia nhau tản đi,còn lại Phi Long chàng định quay trở về thành thì trên đường gặp ngay Vương Hỷ.

_Ơ...nghĩa huynh.

Mặt của Vương Hỷ lạnh tanh hỏi

_Khuya như thế này rồi đệ còn đến nơi rừng núi hẻo lánh này làm gì?

Phi Long vẫn giữ được bình tĩnh vốn có mỉm cười nói

_Lúc nãy trong yến tiệc đệ nghe Thượng Quan đại nhân kia kể về danh lam thắng cảnh nơi này,chỉ hiếu kỳ có mỗi chuyện về con chim Minh Nguyệt thôi,huynh nghĩ xem có loài chim nào lại chỉ hót vào mùa thu lại chỉ hót khi trăng tròn chứ,nên đệ đến núi Mị này tìm xem thử....

_Đệ còn ngụy biện nữa à....bây giờ là đầu đông,đừng nói là chim Minh Nguyệt ,các loài thú rừng cũng đã ngủ đông rồi.

Phi Long không còn cách nào chống chế nữa thì bổng dưng lúc ấy từ phía xa nơi triền núi Mị vang lên tiếng chim hót lảnh lót

_Khíu...uu khíu uuuu......

Phi Long vừa ngạc nhiên vừa đắc ý,lại nhoẻn miệng cười

_Đấy...huynh đừng nói đó là tiếng mèo rừng kêu nhé....

Vương Hỷ cũng kinh ngạc

-Ưm...hừ vậy thì đi xem thử con chim Minh Nguyệt đó như thế nào...hay lại là ai đó giở trò....

_Giở trò?....ai chứ...đi thì đi.....

Vương Hỷ cùng Phi Long nhắm thẳng đỉnh núi mà đi,trong lòng Vương Hỷ rất nghi ngờ sự bất minh của Phi Long đêm nay,lại nhớ đến lời Ngụy công công bẩm báo đằng sau Phi Long có người trong giang hồ chống lưng,nên lại càng nghi rằng chàng ra đây gặp ai đó.

Về phía Phi Long thì chẳng sợ gì,dẫu sao Dạ Hổ cũng là tổ chức của Thái Thượng Hoàng lập ra mục đích cũng chỉ là bảo vệ Hoàng Tộc,Vương Hỷ cũng đã nhiều lần được họ cứu rồi,Vương Hỷ có biết sự tồn tại của tổ chưc cũng chẳng sao.

Họ đi mãi rồi cũng đến đỉnh núi,nghe tiếng chim Minh Nguyệt càng lúc càng gần hơn.Dưới ánh trăng non một vườn đào nở rộ hiện ra trước mắt,khiến cho Phi Long ngỡ ngàng

_Ôi!cái nơi núi non này mà cũng có một rừng hoa đào sao,thật kỳ lạ,lại còn nở hoa nữa này...nhưng sao những cây đào này lại nhỏ như vậy ,nhỏ hơn cây đào trong Hoàng cung đó nghĩa huynh....

Vương Hỷ đưa mắt nhìn những con chim Minh Nguyệt đang chuyền cành đào hót ríu rít,tiếng hót vừa thanh vừa vang chẳng trách sao Thượng Quan Danh lại khen nức nở và cho nó là một kỳ quan của trấn Thanh Di.

-Đây là dòng bích đào loại đào có thể nở hoa hết mùa đông sang xuân....thôi nghe xong Minh Nguyệt hót rồi chúng ta...

-Khò....khò....ò....

Vương Hỷ vừa nói vừa xoay người tìm Phi Long thì chàng đã tựa lưng vào một gốc cây đào ngủ thiếp đi rồi,do bởi Vương Hỷ mãi đứng ngắm chim Minh Nguyệt mà quên đi thời gian vẫn trôi qua,nhìn lại thì Phi Long đã ngủ say rồi,chàng lặng lẽ đến ngồi xuống kế bên Phi Long,bất chợt Phi Long ngã người sang một bên,Vương Hỷ nhanh tay đỡ lấy chàng,rồi nhẹ nhàng cho Phi Long nằm xuống, gối đầu lên chân mình.

-Hừm...có lẽ đi đường xa thấm mệt nên đệ ấy mới ngủ ngon như vậy....

Đêm đầu đông gió lạnh ,dưới ánh trăng non ,vừa nghe chim hót vừa nghe tiếng thở đều nhè nhẹ của Phi Long ,Vương Hỷ cũng dần khép mắt,tay ôm chặt người Phi Long,vừa giữ ấm cho chàng vừa giữ ấm cho mình.

Ánh nắng chiếu qua những kẽ lá ,làm cho những hạt sương đọng trên cây đào lấp lánh,những nụ hoa lại bừng tỉnh khoe sắc,dưới tán cây Vương Hỷ vẫn còn say giấc,đến khi Phi Long nói mơ chuyển mình

-Uyển ...Uyển.....ưm....

Vương Hỷ nheo mắt mở ra,thì Phi Long cũng bật ngồi dậy,hai mắt chàng vẫn nhắm nghiền,cứ như theo phản xạ tự nhiên chàng đi đến bờ vực hướng mặt vào ánh mặt trời,rồi mới từ từ mở mắt ra,vươn vai hò hét...

_La la lá lá .....

Vương Hỷ đưa hai tay bịt tai mình lại nhăn nhó

-Đệ ....mới sáng sớm đã ồn ào rồi....

Phi Long quay người lại ,cười cười

_A,nghĩa huynh chào buổi sáng...đệ cũng chẳng hiểu sao cứ ngủ nơi rừng núi là thích làm như thế ,ha ha ha ....Trời cũng sáng rồi chúng ta về thành thôi không thì Ngụy công công sẽ sợ sốt vó lên đấy...

_Hừm ta đi khỏi thành cả đêm chắc giờ quân binh cũng đang lật tung thành rồi...

-Ừm...vậy thì đi thôi...

Phi Long nói xong liền quay đi vài bước,thấy ngạc nhiên khi Vương Hỷ vẫn chưa chịu đứng dậy

-Sao huynh không đi....không nhớ Hoàng Tử Phi à?

_Hừm....đêm qua đệ nằm trên chân ta,khiến chân ta tê cả rồi,không nhắc lên được đây....

_Ồ...

Phi long liền đi đến ngồi xuống đưa lưng về phía Vương Hỷ

-Này,huynh lên đi đệ cõng huynh xuống núi....

_Ừm....chẳng còn cách nào khác,đành làm phiền đệ vậy...

Thế là Phi Long cõng Vương Hỷ đi xuống núi,trên đường mòn quanh co,họ phát hiện thì ra không chỉ ở trên đỉnh núi mới có hoa đào,mà ven đường lên núi cũng có lác đác mấy cây, những cây hoa đào đang độ nở hoa ,những bông hoa tươi thắm.cánh hoa bay lất phất trong gió ,rơi đỏ cả đường đi..

_Này lần sau đệ đừng tự ý rời khỏi huynh đó....có muốn xem gì cũng phải báo cho ta một tiếng....

_Ừm...

_Khi nãy đệ nói mớ cứ gọi tên Uyển Uyển,đó là tên của bà chủ Mộng Tiên Cát....

-Ừm...hả?

_Hừ ...dưới tán hoa đào một giấc mơ xuân,Hồng nhan nhập mộng loạn tướng quân..

_Đệ không có....

_Mặt đệ đỏ cả rồi kìa...

_Đệ không có....huynh nói nữa đệ quăng huynh xuống núi đó.

_Đệ dám...

-Không dám ,không dám...huynh là thiên tử mà ....

_Hừ....

_Bốp!

_Á !đệ nói là không dám rồi còn đánh lên đầu đệ nữa...

_Cho đệ chừa ....lần sau còn dám nói bậy bạ nữa không..

_Không dám ,không dám,...thiên tuế thiên tuế...

Đúng như lời Vương Hỷ nói,Ngụy công công đã cuốn lên bắt Thượng Quan Danh cho lính tìm kiếm Vương Hỷ khắp nơi,thấy Phi Long cõng chàng đi về ông lại thêm hoang mang

_Tứ Gia,đêm qua Tứ Gia đi đâu sao không để lão nô cho người chuẩn bị kiệu cho Ngài,làm cho Hoàng Tử Phi hoảng sợ trằn trọc cả đêm...

_Ta không sao,ta và Phi Long đi ra ngoài uống rượu ,vui quá chén nên ngủ luôn ở tửu quán...thôi vào trong đi..

_Dạ...

Phi Long lấy cớ đi đến doanh trại chàng rời Phủ đi tìm Ngọc Vân ở chùa Tịnh Hương,lúc này cũng có đại nội mật thám dẫn theo một đám quan binh đi vào đây tìm loạn đảng,khắp sân các thiện nam tín nữ đều bị quan binh chặn lại nhìn mặt xem xét,Phi Long liền đi ra phía sau hậu viện chùa, nhảy lên bờ tường nhảy vào trong tìm kiếm Ngọc Vân.

Ngọc Vân sau khi trốn vào chùa Tịnh Hương đã giả làm tài tử viếng chùa ,quyên tặng chút tiền xin Chủ trì được trọ lại vài hôm nghe kinh kệ,đến hôm nay lại bị quan binh kéo đến lục soát,chàng tránh né,lánh mặt,đợi có thời cơ rời khỏi chùa.Chàng chạy ra nấp sau một gian nhà khách trong chùa,quan sát đám quan binh cũng gần soát tới khu dành cho các thiện nhân lưu trú,chàng lùi từng bước tránh bị bọn lính đi qua phát hiện ,chợt từ phía sau có một bàn tay chụp vào vai của Ngọc Vân,nhanh như chớp Ngọc Vân rút cây chủy thủ trong tay áo theo phản xạ quay ra sau đâm người đó một nhát.

_Sựt....

Ngọc Vân hoảng hốt khi thấy người đứng sau lưng chàng chính là Phi Long,lưỡi dao cũng đã cắm vào bụng chàng,máu túa ra,Ngọc Vân run rẩy,mắt chàng đỏ lên không giấu được sợ hãi ,lắp bắp..

_Phi...Phi Long,sao lại là ngươi.....

Phi Long chụp lấy tay của Ngọc Vân từ từ rút cây chủy thủ ở bụng của mình ra,máu theo đó cũng ra nhiều hơn.

_Phi Long!

Tiếng của Vương Hỷ vang lên từ xa làm cho Phi Long lẫn Ngọc Vân đều giật bấn người,Phi Long lấy vạt áo lau sạch máu đang dính trên tay Ngọc Vân.

_Đừng sợ,cứ giả vờ là công tử ở đây tham quan chùa,và tình cờ gặp ta ngoài cửa...

_Nhưng ,nhưng ...ngươi đã bị thương...

_Đừng lo y phục của ta cũng màu đỏ,không để ý cũng không nhận ra đâu...

Sau đó chàng lấy cây chủy thủ bỏ vào tay áo,kéo áo khoác ngoài che đi vết thương,quay lại cười nói

-A,Vương Hỷ....huynh cũng đến xem náo nhiệt à?

Vương Hỷ rất bất ngờ khi thấy Ngọc Vân ở đây,lại càng nghi ngờ hơn khi Ngọc Vân mặc y phục trắng,chàng thầm nghĩ

_”Bọn mật thám báo lại đang tuân chỉ của Phụ Hoàng truy quét loạn đảng,mà tên đứng đầu lại mặc y phục trắng,tên Ngọc Vân này thật khả nghi..”

_Đệ nói với ta rằng đi đến doanh trại ,tại sao lại xuất hiện ở đây?

-À ,đệ đi trên thị phố tình cờ thấy Ngọc Vân nên theo công tử ấy về đây...còn huynh sao huynh lại đến đây?Đừng nói với đệ huynh đi lạy Phật nhé!

Vương Hỷ đưa mắt nhìn Ngọc Vân

_Ngươi đến trấn này làm gì?

Phi Long lại quay sang nói với Ngọc Vân

_À ta chưa nói thân phận thật của huynh ấy cho công tử biết,huynh ấy là Tứ Hoàng Tử của Kha Chấn đấy.

Ngọc Vân tỏ vẻ bất ngời thi lễ

-À..ta thật thất lễ quá,bái kiến Tứ Hoàng Tử....

Vương Hỷ vẫn lạnh lùng

_Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta...

Phi Long cắt ngang

-Công tử ấy đi giao lưu văn chương cùng các tài tử của trấn này,tạm thời trú chân tại đây....ta chẳng thấy có điều gì bất thường cả,sao huynh cứ chất vấn công tử ấy như là trọng phạm vậy hả?

Vương Hỷ liếc mắt nhìn Phi Long,cảm nhận được Phi Long có ý nhất quyết bảo vệ Ngọc Vân,do bản thân chàng không có chứng cứ xác thực Ngọc Vân là lọan đảng lại sợ trở mặt với Phi Long nên đành tạm bỏ qua

-Được ,nếu đúng như lời của đệ nói thì ta không tra vấn hắn nữa,nhưng quan binh bây giờ đang truy quét loạn đảng ,tốt nhất là hắn đừng đi lung tung,nếu bị bắt nhầm vào Đại lao những cực hình tra khảo trong đó sẽ khiến cho hắn muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong...

_.....(im lặng)

_Mau quay về chuẩn bị quân mã,ta muốn sáng mai rời khỏi đây...

_Thần tuân lệnh....

Vương Hỷ bỏ đi nhưng ánh mắt nghi ngờ vẫn giáng lên người Ngọc Vân,Phi Long cũng cảm nhận được Vương Hỷ vẫn chưa hết nghi ngờ Ngọc Vân,chàng đưa mắt nhìn theo lẩm bẩm

_Đệ xin lỗi,đệ không thể để huynh làm hại Ngọc Vân..

_Phi Long ngươi mau vào phòng ta băng vết thương lại cho ngươi...

_Không cần đâu,ta phải về ngay nếu không Vương Hỷ không chịu để yên cho công tử đâu ....ta sẽ phái người theo bảo vệ công tử về Kinh Thành,đừng nán lại đây nữa,ta đi rồi sẽ không còn ai ngăn quan binh truy xét đâu.

_Phi Long có phải ngươi cũng đang nghi ngờ ta?

_Ta không biết công tử đang làm gì,nhưng dù bất cứ là trong tình huống nào ta cũng sẽ bảo vệ công tử.

_Ngươi đã nhiều lần cứu ta rồi...lần này ngươi đừng quan tâm đến ta nữa...ta sẽ liên lụy ngươi....

_Công tử biết ta cứu mạng công tử vậy thì công tử phải cẩn thận giữ gìn mạng sống của mình,ta chưa cho phép thì không được để hư hao,gầy mòn....

Nhìn thấy Phi Long mỉm cười Ngọc Vân lại cảm thấy nhẹ lòng

-Ta cũng đang muốn trở về Kinh Thành,nhưng mấy hôm nay quan binh canh giữ cổng thành gắt gao quá,ta không dám đi qua...

_Ừm...vậy thì công tử đi theo ta...

-Đi đâu?

-Chỉ cần công tử ở bên cạnh ta,ai dám động vào công tử ta sẽ cho người đó xanh mồ.

Ngọc Vân ngớ người nhưng chàng suy nghĩ, theo tình huống của chàng lúc này thì chỉ có thể dựa vào Phi Long mới mong thoát khỏi nơi đây,đành gật nhẹ đầu đồng ý.

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.