Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân mệnh Thiên Tử

Tiểu thuyết gốc · 4787 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương 10:Chân mạng thiên tử (phần 3)

Đoàn kiệu hoa chở Vương Hỷ và Mục Châu diễu hành quanh thị phố trong Tộc Thành,dân chúng nao nức đứng ở hai bên đường reo hò chúc tụng,vì đây là đất Ngữ Chân nên quân lính Kha Chấn không thể cùng theo Vương Hỷ vào thành mà bảo vệ,chỉ có Phi Long ,hai huynh đệ nhà họ Bạch và thêm mười quân lính tinh nhuệ đi theo sát kiệu xa chở Tân lang và Tân nương,hầu hết số quan lính còn lại là quan binh Ngữ Chân.Đi trước đoàn kiệu hoa là một đoàn múa tạp kỹ vừa đi vừa biểu diễn ,có một số vũ sư trong đoàn múa sử dụng đuốc lửa tung hứng rất hấp dẫn.Đang lúc mọi người vui vẻ thì ánh lửa của ngọn đuốc biểu diễn phừng cháy lớn làm cho bốn con ngựa chở kiệu hoa hoảng loạn,nó chạy bán sống bán chết vào đám đông gây ra cảnh hỗn loạn,Phi Long hét lớn

_Bảo vệ Tứ Hoàng Tử!

Lúc này từ hai bên dãy nhà dân xuất hiện vô số bọn người mang mặt nạ quỷ xông ra chém giết,binh lính chống trả quyết liệt ,Vương Hỷ và mục Châu cũng phải đánh trả bọn thích khách trong khi kiệu xa vẫn chạy ,Phi Long cùng con Tiểu Bạch chạy đuổi theo kiệu xa,phía sau bọn thích khách vẫn bám theo chàng truy sát.

Bọn thích khách dùng phi hổ trảo móc lấy kiệu xa phi thân lên kiệu đánh nhau với Vương Hỷ,trong lúc hỗn loạn ấy Mục Châu bị đánh văng xuống kiệu xa, may mắn Phi Long cũng đang chạy đến kịp phi thân lên ôm lấy nàng,chàng vừa bảo vệ Mục Châu lại vừa đánh hạ bọn thích khách đuổi theo .Sau đó vội bỏ Mục Châu lại ,Phi Long nhảy lên lưng con Tiểu Bạch chạy tìm Vương Hỷ,chỉ một lúc bị thích khách ngăn cản chàng không còn nhìn thấy chiếc kiệu xa nữa chỉ thấy đám dân chúng trong thành chạy hoảng loạn cản chân con Tiểu Bạch,lúc này hai huynh đệ nhà họ Bạch cũng cưỡi ngựa chạy đến.

_Đại ca kiệu hoa đâu rồi?

_Không thấy nữa,chia nhau đi tìm mau!

-Dạ...

Chiếc kiệu xa mang theo Vương Hỷ chạy khỏi Tộc Thành từ một cửa thành khác,chạy sâu vào vùng thảo nguyên hoang dã rộng lớn,bọn thích khách vẫn chưa buông tha,đánh Vương Hỷ rơi ra khỏi kiệu ,chàng mang thương tích chạy vào vùng cỏ cao rậm rạp ẩn nấp,bọn thích khách vẫn truy lùng theo vết máu mà chàng để lại,khiến Vương Hỷ vẫn chạy mãi không dừng ...

Sau khi quan binh Ngữ Chân bình ổn lại tình hình,mới cùng Phi Long phái quân lính đi tìm Vương Hỷ,bọn họ tìm suốt hơn bảy ngày vẫn không tìm được Vương Hỷ,Phi Long nóng lòng thỉnh cầu Tộc Vương cho xem bản đồ của Ngữ Chân để phái quân Kha Chấn chia nhau đi tìm,thế nhưng chàng bị Tộc Vương từ chối vì bản đồ Ngữ Chân là bí mật của Tộc Ngữ Chân không cho người ngoại bang được biết,nhưng có một Trại Lĩnh lên tiếng

_Theo thần nghĩ có lẽ Phò Mã đã chạy vào vùng thảo nguyên hoang dã,nơi mà người Ngữ Chân ta còn chưa khai phá.

Phi Long nóng lòng

_Đó là nơi nào?

-Phía nam Ngữ Chân tiếp giáp với Man Tộc,nơi này đồng cỏ cao qua đầu người trãi dài vô tận ,lại có hoang mạc gần kề ,do không có nguồn nước nên người Ngữ Chân không đến khai phá nơi này,những người nào lạc vào khu vực này nếu không đói khác chết cũng bị thú hoang nơi đây cắn chết.

_Ta sẽ cho quân Kha Chấn đến đó tìm,Tộc Vương Ngài cũng nên phái quân theo ta..

_Phi Tướng quân nếu Ngài không sợ nguy hiểm mà xông vào đó chẳng khác gì đi tìm cái chết!Ta không thể để quân lính Ngữ Chân mạo hiểm...

_Hừm..nếu như Tứ Hoàng Tử Kha Chấn mà bỏ mạng trên đất Ngữ Chân ta nghĩ Hoàng Đế Đại Quốc không để yên cho Ngữ Chân đâu!Huống hồ bọn thích khách kia tại sao lại xuất hiện ở Tộc Thành cũng cần Tộc Vương cho ta câu trả lời.

_Ngài....hừm...ta đang cho người điều tra tung tích của bọn thích khách đó ,sẽ mau cho ngươi kết quả dù sao Vương Hỷ cũng là Phò Mã Ngữ Chân ta với chuyện này cũng có phần trách nhiệm ,nhưng ta chỉ cho hơn năm trăm quân theo Ngài chỉ đường,có tìm được Hoàng Tử hay không là chuyện của Ngài.

Phi Long tức giận bỏ đi ,rời khỏi Tộc Thành chàng cưỡi ngựa chạy vào thảo nguyên rộng lớn ,rồi dừng lại trên một con dốc cao,đưa mắt nhìn vào nơi mênh mông ,nhấp nhô đồi cỏ,ngoài gió thổi lạnh buốt chẳng còn thấy được gì.

_Vương Hỷ huynh đang ở đâu?

Về lại lều trại Phi Long liền được Bạch Cát báo cáo

_Đại ca bọn đệ đã điều tra các quan lính Ngữ Chân theo bảo vệ kiệu hoa là người của Trại Lĩnh Tam Thiết,còn tiết mục múa tạp kỹ lại là do Tam Nam Tử Mục Lân sắp xếp theo múa trên thị phố.

Bạch Lợi nói:

-Quân lính chúng ta lần theo vết xe ngựa chở kiệu hoa,phát hiện nó vốn không phải dừng lại mỗi nơi đó,dấu vết hỗn loạn ,ngựa lại bị giết,nhưng trên chân của một con có dấu kim nhỏ tím đen,đệ nghĩ nó đã bị trúng độc trước khi bị giết.

_Theo như hai đệ nói có lẽ cuộc hỗn loạn này là có sắp đặt trước,xe ngựa đã hướng chúng ta đi tìm sai đường mấy ngày qua...hừm...còn muốn bọn ta dẫn quân vào thảo nguyên hoang dã để chết đói chết khát nữa à!Thì ra trên Điện Tộc tên Trại Lĩnh Tam Thiết cố ý nhắc đến vùng hoang dã là đã có ý đồ ....Bạch Lợi vậy theo như đệ dấu xe ngựa đã chia ra hai hướng à?

_Dạ đúng,một hướng từ cổng thành chạy thẳng,một hướng lại rẽ đến nơi tìm được xe và xác ngựa.

-Tập trung quân lính ngày mai xuất phát đi hướng ngược lại hướng mà mấy ngày qua chúng ta đi tìm,còn bọn quân Ngữ Chân cứ để bọn chúng tiến vào vùng hoang dã mà tìm,còn nữa bảo A Khương ở lại lều trại cho người bí mật theo dõi Tam Thiết,và Mục Lân ,hai tên này rất có nghi vấn.

_Dạ!

Vương Hỷ tỉnh lại thấy mình đang nằm trong một lều trại,vết thương đã được băng bó ,chàng ngồi dậy lảo đảo chui ra khỏi lều,bên ngoài ánh nắng tràn ngập khắp nơi,thỉnh thoảng lại thổi qua từng làn gió lạnh .Ở trước mặt chàng là một gia đình Ngữ Chân thường dân có ba thế hệ ,hai ông bà lão,hai vợ chồng và một đứa bé gái,họ đang ngồi quanh một bếp lửa bên trên treo một cái nồi đất nấu gì đó,xa xa có thêm mấy cái lều nhỏ ,có người đi đi lại lại ở đấy ,thấy Vương Hỷ người thanh niên trẻ lên tiếng.

-A.,huynh tỉnh lại rồi à.,huynh đúng là mạng lớn bị thương nặng , lại lạc vào vùng cỏ cao vậy mà vẫn sống sót.

_Các người là ai,là các người cứu ta sao?

Ông lão cười hiền hòa

_Tiểu huynh đệ mau đến đay ngồi ăn cháo đi...

Bà lão cũng nói

_Mấy ngày nay ngươi ngất lịm ,bọn ta chỉ cho ngươi uống tạm sữa ngựa thôi,chắc là đói lắm rồi mau,mau đến ăn đi...

Người thanh niên thấy Vương Hỷ ngồi xuống rồi ,vừa đưa cho chàng chén cháo nóng vừa nói

_Ta là Thác Ali,đây là cha mẹ ta,kia là nương tử và con gái ta,mấy ngày trước ta đi săn trên đồi cỏ gần khu vực cỏ cao ,vì đuổi theo con mồi nên đã chạy vào đó ,lại đúng lúc gặp huynh nằm thở thoi thóp,nên mang về cứu chữa,huynh là ai sao lại bị thương như thế?

_Ta họ Vương là một thương gia từ Kha Chấn đến Tộc Thành mua da sói,bị lạc đường lại bị thổ phỉ cướp bóc,may là chạy thoát được.

_Bọn huynh gặp chắc không phải bọn thổ phỉ đâu,khu vực này gần biên giới Man Tộc,bọn người Man thường sang đây cướp bóc lắm,do chúng tôi là dân du mục không có đất ở cố định như dân gần Tộc Thành nên quan binh cũng chẳng ngó ngàng đến,có đi báo quan cũng vô ích,tháng trước có mấy lều trại ở lân cận chúng tôi đã bị bọn Man nhân cướp bóc lại bắt người đi,chúng tôi chạy sâu vào vùng có cỏ cao che phủ ẩn náo mới thoát khỏi.

_Vậy huynh có biết đường quay lại Tộc Thành không?

_Biết chứ....người du mục như bọn ta rất thuộc đường trên thảo nguyên này...

_Huynh có thể....

Bổng dưng ở đâu dồn dập tiếng vó ngựa đi đến,một đoàn người bặm trợn cưỡi ngựa ,vung lang bổng ,phi thẳng vào mấy lều trại gần đó đập phá đánh người ,mọi người la hét bỏ chạy,có mấy tên cũng hướng đến lều của Thác Ali

_Chạy mau !là bọn Man nhân!

Vương Hỷ bị thương nhưng cũng đánh trả lại được vài tên,thế nhưng mấy tên khác cũng xông đến dồn dập,một tên lên tiếng

_Bắt sống bọn chúng !

Vương Hỷ do thương tích mới hồi phục mấy phần nên sức chiến đấu chẳng còn lại bao nhiêu ,chẳng bao lâu đã bị đánh ngất,trong mơ màng chàng chỉ nghe loáng thoáng tiếng của Man nhân

_Bắt trói bọn chúng đưa về Thành Trì....

Lần theo dấu vết còn sót lại ,đoàn quân của Phi Long tìm đến lều trại bị tàn phá của những người du mục .

_Bẩm tướng quân chẳng tìm được dấu vết gì của Tứ Hoàng Tử cả.

Phi Long mệt mỏi không giấu được vẻ thất vọng

_Không lẽ ta đã đi sai đường....

-Báo!

-Có chuyện gì?

Có một quân lính do thám đường đi trước chạy về báo tin

_Dạ bẩm tướng quân ở cách đây năm dặm phát hiện ra một cái hố cạnh sườn đồi chất đầy thi thể.

Phi Long tức tốc cưỡi ngựa đi đến đó xem xét

_Bẩm tướng quân dựa theo y phục trên người của số thi thể này có thể họ là người của Ngữ Chân,Kha Chấn và một vài Man nhân,già trẻ,thanh niên đều có,không có dấu vết của Hoàng Tử.

_Báo!

Một quân lính khác lại về báo

_Bẩm tướng quân cách đây hơn ba dặm có một đoàn người ,theo y phục họ mặc có thể là Man nhân,họ còn bắt giữ rất nhiều nô lệ.

Bạch Cát nói

_Đại ca đệ có từng nghe cha khi sinh thời có nói qua,bọn Man Tộc là bọn hiếu chiến nhất,giết người rất man rợ,và việc buôn bán nô lệ lại được cho là việc làm chính đáng ở đất Man,có lẽ bọn chúng đã vượt qua biên giới Ngữ Chân và Kha Chấn bắt dân thường sinh sống ven vùng biên làm nô lệ buôn bán.

-Có lẽ Vương Hỷ cũng đã bị bắt nằm trong số nô lệ đó...chúng ta đợi đêm đến đánh úp vào nơi chúng nghỉ chân.

Đêm đến quân Phi Gia chia nhau hành động theo chiến lược mà Phi Long đã vạch ra,trong đó Bạch Cát là người phụ trách bảo vệ đám nô lệ,do đã có tính toán nên quân của Phi Long nhanh chóng đánh bại bọn Man nhân,giải cứu những nô lệ nhưng trong số này lại không có Vương Hỷ,trong lúc tra khảo những tên cầm đầu bọn Man nhân,thì có một tên làm rơi ra miếng ngọc bội có buộc theo cây sáo nhỏ của Vương Hỷ,Phi Long thấy liền hỏi hắn

_Ngươi lấy miếng ngọc này của ai?

_Ta nhặt được trong lúc đi bắt nô lệ thôi...không ...không biết của ai cả...

_Ngươi còn cứng miệng à?...ta nghe nói ở thảo nguyên này có một loài rắn độc người nào khi bị nó cắn sẽ không phát độc ngay mà bị đau đớn dày vò đứt ruột đứt gan hết rồi sau ba ngày mới thất khíu mà chết...ta xem chắc là ngươi muốn thử cảm giác này rồi...để ngươi còn dám giấu gì nữa không....

_Không không ,xin tha mạng ,tha mạng....ta nói ta nói...mấy ngày trước trong khi truy bắt nô lệ để bán sang Thành Trì Man nhân ta đã lấy nó từ một tên tiểu tử người Kha Chấn..

_Người ấy bây giờ đang ở đâu?

-Bọn ta đã bán hắn vào Thành Trì bên biên giới rồi....

_Hừm...đáng ghét...

Phi Long còn tra xét thêm được bọn Man nhân này vốn là bọn tay sai dưới trướng của một tướng quân người Man ,tên tướng này là Lặc Khắc Man tự chiếm lĩnh đất vùng ven biên giới giáp giữa Ngữ Chân và Kha Chấn xây lên Thành Trì làm căn cứ buôn bán nô lệ,hắn muốn mở rộng phạm vi kiểm soát nên cho xây thêm trường thành nối dài ,liên tục truy bắt nô lệ về làm khổ sai .

Do không thể xác định rõ Thành Trì Man nhân là nơi như thế nào ,có bao nhiêu quân lính,nên trước tiên Phi Long sai quân áp giải bọn Man nhân về Tộc Thành giao cho Tộc Vương xử lý,đồng thời bảo vệ những dân thường về lại nơi mình sinh sống,còn chàng cùng Bạch Lợi và một số quân lính giả làm thường dân đợi cho nhóm người bọn Man nhân khác truy bắt nô lệ đến bắt đi để được đưa vào Thành Trì ,còn phái Bạch Cát án binh chờ pháo lệnh phát ra là tấn công vào Thành Trì Man nhân.

Vào bên trong thành trì Phi Long bị nhốt tập trung với những nô lệ khác,đa số là thanh niên và trung niên,chàng nhanh chóng bắt chuyện và làm quen với một người từng là vệ úy thành Đông Các vì một chuyến đi tham thú Ngữ Chân mà bị Man nhân bắt đi đã hơn năm năm vẫn chưa thể thoát khỏi.

_Thế ngươi có biết Tứ Hoàng Tử đã bị bắt đưa đi đâu không?

_Có,do tên Lặc Khắc Man nhìn thấy y phục của Ngài ấy sang trọng nên nghĩ là Ngài ấy thuộc nhà Đại phú hộ nên đang giữ ở phòng dành cho khách đến mua nô lệ trú chân ,hình như bắt Ngài ấy viết thư cầu cứu người nhà mang vàng đến chuộc thân.

_Bọn ta đang đóng quân ven biên giới ,nhưng chưa rõ địa hình của Thành này lại chẳng nắm rõ số quân ở đây nên chưa thể tấn công.

_Suốt năm năm qua hạ quan đã quan sát bọn chúng có khoảng ba ngàn tên chia nhau canh giữ tứ phía Thành Trì,lợi hại nhất là Lặc Khắc Man hắn cao gần mười thước,người to lớn ,hắn sử dụng cây lang nha bổng nặng hơn hai mươi cân rất lợi hại.

-Ngươi có thể vẽ ra bản đồ nơi này không?ta phải đưa nó ra ngoài cho quân tiếp viện.

_Vẽ lại bản đồ không khó nhưng để chuyển ra bên ngoài thật không phải chuyện dễ?

-Bọn lính Man nhân không phải luôn cho người đi xây thêm thành trì sao?có thể nhân lúc đó mà trốn đi...

Ngày sau Phi Long và Bạch Lợi bị chia ra ở hai khu vực khác nhau để khiêng đá xây tường thành,trong khi vừa làm vừa quan sát tìm sơ suất của Man nhân để cho quân lính của mình trốn đi thì có một lão nhân vì khiên đá vất vả mà trượt ngã,một tên cai Man nhân liền chạy đến quật roi vào ông lão

_Làm biếng hả,chết này,chết này,mau đứng lên...

Thấy thế Phi Long vội chạy đến can thiệp còn đánh ngã tên cai đó,bọn người Man nhân tụ lại định đánh chàng,nhưng có một tên cấp bậc cao hơn ngăn chúng lại

_Hừm đánh khỏe vậy tốt đấy,để hắn lại cho cuộc vui ngày mai ở đấu trường!

-Dạ dạ....làm tiếp đi....làm mau...

Bọn chúng đi rồi Phi Long đỡ lão nhân đó lên,bất ngờ lão nhân đó gọi tên Phi Long

_Phi huynh đệ đó sao?ngươi cũng bị bắt vào đây sao?

Phi Long ngỡ ngàng nhận ra đó là Trương Lão

-Trương lão sao ông lại ở đây?ta đã đến Đại Tạp Viện tìm các người nhưng bọn họ nói hai người đã về quê...còn Trương Khải đâu?

-Ừm nói ra dài dòng lắm....Trương Khải nó đang vác đá bên kia....

Đợi đến giờ cơm bọn người nô lệ được nghỉ ngơi,Trương Khải mới được gặp lại cha mình,vừa thấy Phi Long chàng đã mừng mừng tủi tủi

_Phi huynh không ngờ gặp lại huynh ở đây!

Trương Khải kể lại lúc xưa đang đợi Phi Long đưa vào cung làm thị vệ thì hai cha con chàng gặp được một thương nhân,bảo rằng đang thuê người chuyển hàng sang Man tộc bán tiền công vận chuyển trả rất hậu hỷ,hai cha con liền đi theo đoàn người làm công theo tên thương nhân này,ai ngờ vừa qua khỏi biên giới Kha Chấn họ bị bán cho Man nhân rồi đưa về thành trì này làm khổ sai.

-Ở khu nhốt nô lệ của ta có những cụ già ,phụ nữ và trẻ nhỏ nữa,đều bị bắt đi khiêng vác nặng nhọc rất tàn nhẫn...

_Trương Khải ...ta bây giờ là tướng quân hộ tống Hoàng Tử ,đang mưu tính cứu Ngài và tất cả nô lệ ở đây ra ngoài,nhưng vẫn chưa thể truyền thông tin cho quân tiếp viện được,ta cần ai đó nắm rõ đường lối nơi này để truyền tin ra ngoài...

-A..có Thành ca ...người này rất được lòng tên lính người Man phụ trách lương thực cho quân lính trong thành,thường cùng quân lính rời thành đi mua lương thực ở vùng biên Kha Chấn...ta và hắn là bằng hữu ,ta đã từng cứu mạng hắn ,rất đáng tin cậy...

_Được vậy chuyện này ta nhờ hết vào huynh .

Bạch Lợi thăm dò được có rất nhiều nô lệ nuôi ý định bỏ trốn nên đã liên kết họ lại chờ Phi Long lên kế hoạch thoát khỏi thành.

Một ngày tiếp theo bỗng dưng tất cả nô lệ trong ngục của Phi Long bị dẫn đi,khi ra khỏi nơi chàng mới biết có thêm nhiều người già ,phụ nữ ,trẻ con bên ngục nhốt Trương Khải cũng bị dẫn ra ,họ bị nhốt lại trong một khu vực giữa đấu trường,còn có một con Hắc Hùng to lớn đang bị nhốt tại đây bằng một lồng sắt gai kiên cố ,bên trên nóc chiếc lồng có những sợi xích sắt được cố định và nối với những cái ròng rọc treo đầy xích sắt hướng tới một cơ quan điều khiển nơi cạnh bên khán đài ,bên vòng ngoài bọn Man Nhân đã dựng lên song sắt bao quanh đấu trường ,có lính canh đang cầm giáo sắt nhọn.Trên khán đài cao có một tên Man nhân to lớn ngồi chiễm chệ ,bên cạnh hắn là cây lang nha bổng với những cái gai nhọn sắt bén,đó chính là Lặc Khắc Man.Lúc này tiếng mãnh thú gào lên vang dội làm trẻ con sợ phát khóc,các nam nhân nô lệ cũng run lên sợ hãi

-Bọn chúng muốn biến chúng ta thành mồi cho con gấu đó!

-Làm sao đây,chúng ta sẽ chết hết...aaaa...

-Sợ quá huhu....

Phi Long lên tiếng trấn an mọi người

_Tất cả bình tĩnh...những người có võ công hãy đứng vây quanh bảo vệ những người không biết võ,những nam nhân hãy đứng vây quanh bảo vệ cho nữ nhân ,lão nhân và trẻ con...

Lúc này Bạch Lợi cùng nhóm quân lính đã thoát ra được khỏi ngục liền tìm kiếm Vương Hỷ,vì theo kế sách của Phi Long chỉ khi nào tìm được Vương Hỷ mới được bắn pháo lệnh cho quân của Bạch Cát tấn công,đồng thời cũng ra lệnh cho những nô lệ phản kháng Man nhân cùng hành động.

Lặc Khắc Man ra lệnh treo chiếc lồng sắt lên,con gấu đói gầm gừ hung hãn hơn nó đang nóng lòng xâu xé những con mòi trong đấu trường,Phi Long đưa mắt dò tìm nơi thoát ra khỏi đấu trường , chỉ thấy có một cửa thoát là cửa đã dẫn họ vào nhưng nơi đây lại có nhiều lính Man trấn giữ.

_Thật khốn kiếp vẫn chưa nghe được pháo lệnh....nếu manh động đánh ra bên ngoài những nô lệ này có thể bị giết hết......

Nhưng con gấu không chờ chàng suy nghĩ ,cái lồng chưa kéo lên khỏi đầu nó đã ngã bò xuống chui ra,thấy nó vừa ló được non cái đầu,Phi Long đã mau chóng phi thân đến dùng tay đấm một cái thật mạnh vào mắt nó,con gấu trúng đòn đau đớn ngã ngang,liền vội đứng lên ,nổi điên kêu gào bò ra ngoài,lúc này những nô lệ nhút nhát Không nghe theo lệnh của Phi Long tự chạy loạn ra phía hàng rào chắn,liền bị những tên lính đứng bên ngoài lấy giáo đâm vào giết chết.

Phi Long tung cước đá con gấu khiến nó lùi đi mấy bước,tên Lặc Khắc Man nhìn thấy trợn mắt kinh ngạc

_Cái tên nô lệ này sao có thể đánh con Hắc Hùng lui xa như vậy....

Con gấu càng đau càng tấn công dữ dội và loạn hơn,lần này nó chạy sang đến những người nô lệ ,tát bay mấy người chết tươi,khiến những người còn lại sợ hãi ,la hét kêu cứu,Phi Long nhảy lên kéo cái lồng sắt ,mạnh đến nổi dây xích treo ở nóc lồng đứt đoạn,chàng dùng nó quăng vào con mãnh thú,con thú rú lên đau đớn ,chiếc lồng cũng vỡ tung,dù bị thương ở lưng nhưng nó quay lại tấn công Phi Long điên cuồng hơn,Phi Long dẫn dụ nó chạy về phía cửa ra khỏi đấu trường,rồi chàng phi thân lộn vòng hướng ngược lại,con gấu theo đà văng vào rào sắt,với tốc độ king hoàng rào sắt bị ngã rạp ,bọn lính Man hoảng sợ,dùng giáo đâm con gấu,con gấu dùng sức bình sinh còn lại tấn công bọn chúng,lúc này tên Lăc Khắc Man ra lệnh bắn tên xuống đấu trường để giết hết nô lệ bên trong,Phi long không thể chờ pháo lệnh của Bạch Lợi nữa ,chàng lấy pháo đem theo bên người bắn lên trời.

-Phi Gia quân mau bảo vệ mọi người chạy khỏi đây....

Nghe pháo lệnh phát ra,Bạch Cát dẫn quân tấn công vào thành,và Trương Khải dẫn nhóm người nô lệ đánh trả Man nhân,tên Lặc Khắc Man hung hăng gào lên

-Muốn tạo phản à....quân đâu giết hết bọn chúng không chừa một tên nào...

-Dạ....

Bọn lính Man nhân túa ra từ các trại trong thành chiến đấu ,chém giết nô lệ ,lúc này bọn người của Trương Khải cũng tấn công lên trên tường thành mở cổng Thành cho quân Phi Gia tiến vào,do nắm bắt được địa hình phân bố quân trại của Man nhân nên quân Phi Gia đã giải cứu được nhiều nô lệ chạy ra cửa thành.Cùng lúc đó Bạch Lợi cũng tìm được Vương Hỷ đưa chàng chạy ra ngoài , ,Lặc Khắc Man đuổi theo đánh Phi Long ra đến khu vực gần cửa thành thì trông thấy Vương Hỷ cũng đã được cứu ra.

-Vương Hỷ!

_Phi Long!

Phi Long ra lệnh

_Bảo vệ Tứ Hoàng Tử rời thành!

Lúc này Lặc Khắc Man mới biết Vương Hỷ là Hoàng Tử của Kha Chấn hắn tức giận vì bị chàng qua mặt kéo dài thời gian bấy lâu,nên điên cuồng chém giết hơn.Phi Long huýt sáo gọi con Tiểu Bạch trong loạn lạc,con Tiểu Bạch cũng tham chiến đã chạy vào thành tìm Phi Long nghe tiếng huýt sáo,nó lao đến như tên bắn,Phi Long quăng Vương Hỷ lên lưng con Tiểu Bạch

-Tiểu Bạch thoát khỏi đây mau..

Vương Hỷ ngoái đầu la hét

-Phi Long...đệ cẩn thận.....

Tên Lặc Khắc Man tấn công đánh nhau với Phi Long ,Phi Long dùng cây đoản đao lấy được từ quân lính đã chết chống trả lại,sức của lang nha bổng giáng xuống mạnh vô cùng ,sức của Phi Long cũng không đỡ nổi,làm cho những gai nhọn đâm vào vai chàng tứa máu.Bạch Cát ,Bạch Lợi cùng Trương Khải cũng nhanh chân đến tiếp cứu Phi Long,nhưng cũng bị tên Lặc Khắc Man đánh văng từng người một,tên Man nhân này hung hăng vung gậy định đập vào đầu Bạch Lợi ,tức thì Phi Long liền với lấy một dây xích sắt quăng cuốn vào tay hắn kéo lại.Lặc Khắc Man đưa tay còn lại nắm lấy xích sắt quăng cả người Phi Long văng vào một ngôi nhà bên đường đang cháy rực .

_Đại ca.

-Phi huynh.

Cả ba người còn lại ,tiếp tục dứng lên chiến đấu ,lại bị đánh cho phun máu ,thương tích,lúc này từ trong ngôi nhà một sợi xích đang cháy rực quăng ra quấn chặt lấy cổ tên Lặc Khắc Man,khiến hắn đau đớn buông cây lang nha bổng ra,dùng hai tay tháo xích ở cổ,lúc này Phi Long phóng ra kéo chật dây xích

-Mau giữ lấy hai tay hắn...

Bạch Cát ,Bạch Lợi vội chạy đến khống chế hai tay hắn,nhưng sức của hắn vẫn mạnh vô cùng,giãy giụa điên cuồn,định dùng chân đá ,nhưng Trương Khải đã kịp dùng cả thân mình khóa cứng lấy hai chân hắn.Phi Long xiết chật cổ của Lặc Khắc Man đến hai mắt hắn trợn trắng tuông máu,miệng ọc máu liên tục,cuối cùng chết cứng,bọn Man nhân thấy tướng của mình bị giết hoảng hốt tìm đường chạy khỏi thành

_Tướng quân chết rồi chạy đi,chạy đi....

Phi Long thở phào nằm lăn ra đất,lính Kha Chấn thắng lợi giải cứu được vô số nô lệ,đưa họ về lại nơi sinh sống.

Qua cuộc đại chiến quân Phi Gia tiến về Tộc Thành,trên đường nghỉ chân,Vương Hỷ thấy Phi Long trở về bình an,vui mừng khôn xiết,giữa sự chứng kiến của binh lính ,ôm chầm lấy chàng

-Thật là may,đệ vẫn bình an trở về!

-Đệ để huynh bị bắt đi chịu nhiều khổ cực là đệ thất trách..

_Không sao,bình an là tốt rồi.

_Cái ngọc bội của huynh này,đừng để lạc mất nữa...

_Ừm....

-Huynh vào lều nghỉ ngơi đi,sáng mai chúng ta về đến Tộc Thành rồi!

_Ừm...về trước rồi hãy nói chuyện này sau...

Phi Long trở lại nơi Bạch Cát,Bạch Lợi và Trương Khải đang nghỉ để cùng băng vết thương.

-Phi huynh hai cánh tay của huynh cũng bị xích sắt làm bỏng à?

-Ừm....đau chết đi ...

_Ta lúc đánh nhau với tên Man nhân đó cũng bị xích của huynh văng trúng vào vai này....một vết hình mắc xích rõ to...

Bạch Cát nói

-Ta cũng một vết trúng chân này

Bạch Lợi nói

-Đệ thì in ngay vào ngực này...hừm chúng ta cứ như những con ngựa bị đóng dấu ấy.

Phi Long nói

_Có ngươi mới là ngựa đấy....ừm cũng hay nhỉ...chúng ta cùng nhau giết tên Man nhân lại cùng nhau bị in dấu xích...hay là chúng ta kết làm huynh đệ đi..

Trương Khải nói

-Ta trước giờ luôn ngưỡng mộ huynh được làm huynh đệ với huynh thật không gì quý bằng.

Bạch Lợi nói

-Ừm đệ đồng ý,dù sao cũng quen gọi huynh là Đại ca rồi

Bạch Cát nói

-Chúng ta cùng vào sinh ra tử âu cũng là một duyên phận,đệ đồng ý.

-Vậy chúng ta quỳ kết bái tại đây đi..,Ta Phi Long hai mươi ba tuổi

-Ta Trương Khải hai mươi hai tuổi

-Ta Bạch Lợi hai mươi tuổi

-Ta Bạch Cát hai mươi tuổi

-Xin bái lạy trời đất thề kết làm huynh đệ có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia,mãi mãi không phản lời thề,nếu không trời chu đất diệt.

Phi Long hí hửng

_Nói ra ta lại là Đại ca rồi,còn Trương Khải là nhị đệ,Bạch Cát là tam đệ,Bạch Lợi là tứ đệ,sau này huynh đệ chúng ta cùng nhau khiến cho Phi Gia Quân vang danh thiên hạ.

_Vâng,đại ca

-Ha hahaha....

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.