Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân mệnh Thiên Tử

Tiểu thuyết gốc · 4648 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương 10:Chân Mạng Thiên Tử(phần 2)

Đoàn người của Phi Long cuối cùng cũng về đến làng Hoa Lau ,thấy có người lạ đến dân làng đều tò mò tập trung ra cửa đứng nhìn,vừa thoáng thấy hình dáng của Phi Long mọi người đứng hình một lúc

_Mọi người ta về rồi đây!

-Phi Long về rồi a..aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.......

Sau đó là màng trốn chạy quen thuộc diễn ra,nhà nhà gom quần áo,gom cải phơi khô,đóng cửa nhốt gà nhốt chó,thoáng cái chẳng còn bóng ai ở ngoài đường.Phi Long thấy cảnh tượng thì lúng túng nói

_Ầy chắc bọn họ thấy ta về vui mừng quá đó mà....

Bạch Kỳ lên tiếng

_Vui mừng quá hay kinh hoàng quá hả?

-Lão...Hừm...

Phi Long đứng giữa thôn hét lên:

-Ta đếm từ một đến ba các người không ra chào đón ta về ,ta sẽ châm lửa thiêu cả cái làng nầy ầy...ầy....y.y.y...! Một....

Ngay lập tức người trong làng chạy ra cầm hoa,cầm gà,cầm cải ...tung hô chúc mừng Phi Long

_A Phi Long đã về....haha....

_Hoan nghênh ...hoan ...nghênh....hihihi...

_Chúc mừng chúc mừng....

Phi Long vừa đi vừa gom hết tặng phẩm cười toe toét,con Tiểu Bạch cũng đi theo sau nhe cả hàm răng thích thú.

_Hí hí....

_Cám ơn cám ơn ,đa tạ đa tạ....

Mã Lão Đầu nói

_Này tiểu tử thúi,đi xa bấy lâu mà về chẳng dẫn theo một cô nương nào vậy ?còn dẫn cả bọn nam nhân đó theo về đây làm gì?

_Ừm Mã Thúc chớ lo,họ đều là bằng hữu tốt của ta...

-Ít ra ngươi cũng mang một nữ hầu theo để ngắm cho sướng mắt chứ.....á đau á đau..

Mã Lão vừa dứt lời thì có một bàn tay nhéo lấy lỗ tai hắn,đó chính là Hồng Y

_Cái lão heo mập nhà ngươi dám giở thói háo sắc à....

Phi Long ngạc nhiên

_Ối,Hồng Y tỷ chỉ xa cách có mấy tháng mà tỷ đã mập lên như thế sao?

-Mập cái gì mà mập,ta đang mang thai!

-Á!mang thai?

Mã Lão cười hề hề_

_Ta và Hồng Y đã bái đường rồi đó tiểu tử

-Woa,thật là hay,vậy mà mẫu thân của đệ cứ bảo, với nhan sắc của Hồng Y tỷ thì chỉ có Quỷ mới thèm...không ngờ con Quỷ đó là Thúc...

_Cái tên tiểu tử ngươi...không chọc người ta tức điên thì không được hả...

_Ha haha......thôi ta về nhà đây.....hahaha....

Ngụy công công khẽ nói với Vương Hỷ

_ Tứ Gia hình như cái làng này đều là bọn quái nhân....

Lưu Khảm nói

_Đừng nói vậy ,dẫu sao Phi Long cũng lớn lên ở đây,nào đi thôi...

Vương Hỷ thì vẫn đưa mắt dò xét khắp nơi ,trong lòng cũng muốn biết Phi Long lớn lên như thế nào ở cái làng quái dị này.

_Cha ơi,mẹ ơi....

_Hí hí hí....

Về đến nhà Phi Long kêu réo gọi hai vợ chồng Phi Lão,con Tiểu Bạch cũng hí lên mấy tiếng gọi chủ của mình,từ trong nhà Phi lão ông và Phi lão nương chạy ra,ôm lấy Phi Long mừng rỡ

_A...tiểu tử về rồi,về rồi..

_Ôi con trai ta về rồi ,hic hic....

_Cha ,mẹ.....

Sau đó bà quẳng Phi Long sang một bên nhìn săm soi vào những người đi cùng tìm kiếm,vừa nhìn thấy Ngọc Vân đã mừng rỡ ,mắt long lanh

_Ôi,con có dẫn cả tiểu cô nương đáng yêu như thế về à?Nào vào nhà đi,vào nhà đi....

Mọi người kinh ngạc hướng mắt nhìn vào Ngọc Vân,làm chàng lúng túng

_Ta ,ta....ta là nam nhân mà...

Phi lão ông và Phi lão nương trố mắt ra nhìn lại.

_Không phải chứ,có nam nhân nào lại đẹp như vậy hả?

_Tiểu cô nương ,cô cải nam trang đúng không ,đừng hồng qua mặt hai lão già này.!

Ngọc Vân đỏ cả mặt,Phi Long nhìn thấy sợ Ngọc Vân nổi giận nên lên tiếng

_Cha với mẹ thèm con dâu quá nên mờ cả mắt sao?Công tử ấy là nam nhân đó,hãy nhìn nơi yết hầu của người ta kìa,có cô nương nào trái cổ to vậy không hả?Mau đi làm cơm thiết đãi bằng hữu của con ngay đi,còn lộn xộn nữa là con phá banh cái làng này đấy!

_Ôi trời con với cái....

_Hừm ...đi đây nè....

_Hứ,còn ra vẻ mặt cả giận à,mẫu thân không phải mẹ trúng độc nằm liệt giường hay sao,bây giờ lại tung tăng đi đi lại lại thế hả?

Hai vợ chồng Phi lão đứng im một chút,lại cười hề hề

_Ta thông minh nên đã dùng thuốc khác cứu mẹ con rồi,hì hì..

_Mẹ khỏe vậy nên mau khỏi lắm,hihihi...

_Hừm,con cũng thừa biết cha mẹ lừa cho con đi khỏi làng...hừm đây cầm lấy băng sơn tuyết liên đó!

Phi Long quăng cho Phi lão cái tráp bảo thạch ,rồi mời mọi người vào trong nhà mình,hai vợ chồng Phi lão ngó nhau ngơ ngác

-Làm gì với cái này đây bà...

_Đem nấu chè giải nhiệt đi,tên tiểu tử hình như nổi lửa rồi...

Phi Long dẫn Bạch Kỳ đến nhà của Lão Tướng ,xong để cho bọn họ tự nhiên mà nói chuyện còn mình thì chạy đi tìm Ngọc Vân,còn đưa NgọcVân đi khắp nơi trong làng chơi.Về phía Vương Hỷ thì chỉ muốn tự đi lanh quanh nên không đi theo Phi Long,chuyện này Phi Long cũng chẳng màng tới,vì bọn họ chỉ lưu lại có ba ngày,thời gian ngắn như vậy chàng chỉ muốn dành hết ở bên Ngọc Vân.

Ngọc Vân lặng lẽ đi đến bên bờ biển ngắm nhìn những con hải âu đang bay đầy trên mặt biển ,chàng thả hồn mơ ước được bay lượn như bọn chúng,đang hưởng cảm giác yên bình thì Phi Long đi đến

_Tìm khắp nơi hóa ra công tử ở đây,công tử đang nhìn bọn hải âu hả?

_Ừm....

Phi Long ngay lập tức chạy xuống biển phi thân nhảy lên cao chụp bắt lấy một con hải âu,chạy về đưa cho Ngọc Vân

_Này ,tặng cho công tử,để ta làm một cái lồng nhốt nó lại cho công tử mang về nhà nuôi nha ....

Ngọc Vân nổi giận

_Ngươi bắt nó làm gì hả,nó đang tự do bay lượn ngươi lại bắt nó còn muốn nhốt nó lại nữa,nó đắc tội gì với ngươi hả?Quái nhân!hừ...

Nói xong Ngọc Vân bỏ đi

Phi Long không hiểu lúng túng chạy theo

_Ê! công tử không thích nó sao,vậy ta thả nó này,ta thả rồi thả rồi....

Con hải âu tội nghiệp chập cánh bay loạn kêu inh ỏi

Phi Long nghĩ bụng

_Công tử ấy ước được mọc cánh,lại không thích bắt bọn hải âu...như vậy..à...có lẽ công tử ấy muốn được bay lượn như chim chăng?...khà khà...chuyện này có khó gì...lại chơi trò hồi nhỏ vậy...

Phi Long nghĩ xong chạy nhanh vào rừng đốn lấy mấy cây tre vác về nhà,đục đẽo ,chế tạo ra một con diều lớn như mái nhà ,xong lại cùng con Tiểu Bạch xầm xì bày trò.

Ngụy công công đi quanh hỏi về chuyện của Phi Long.dân trong làng ai cũng kể những chuyện quậy phá của hắn chứ không nói thêm nhiều

_À vị lão ca này tuổi cũng ngang tầm Phi Lão đại phu hả?không biết xưng hô thế nào đây?

_Ta tên Ngưu lão!

_À Ngưu ca...huynh thường cuốc đất trồng rau tự ăn như thế hả?

_Dân làng ở đây ai mà không tự trồng trọt để ăn chứ?

_Nhưng ta thấy nhà Phi Long không có trồng rau,chắc hắn lười chẳng biết làm gì rồi?

_Cái tên tiểu tử đó từ khi xuất hiện trong làng đã quậy từ bé đến lớn có nên thân nên người đâu.

-Chắc Phi lão nương chăm hắn vất vả nhỉ?

_Chăm gì đâu,nó rời nhà xuống phá làng phá thôn đã hơn chín ,mười tuổi rồi....mà chẳng hiểu tại sao suốt ngần ấy năm điên dại như thế mà Phi Lão nương lại có thể sinh nở được cơ chứ,đến tiếng trẻ con khóc cũng chẳng nghe được...

-Ồ ly kỳ thế à...Phi Lão Nương sinh ra Phi Long lúc bị điên sao?

_Ừm...ta cũng chẳng biết...nhà Phi Lão ở tít trên núi ai mà để ý làm gì....nhưng Phi Long đúng là đứa trẻ thần bí,ta nhớ có thời Phi Lão nương chạy quanh làng tìm con mất tích cũng hơn mười năm hẳn ,vậy mà khi tìm được Phi Long tên tiểu tử đó vẫn

nhỏ như vậy....có ly kỳ không?Mà lão hỏi nhiều thế làm gì?

_À à...tại ta thấy hắn kỳ quái quá ....tưởng đầu hắn có bệnh gì nên hỏi thử lúc nhỏ hắn có bị trúng tà hay không?

_Trúng tà?cũng có thể lắm....hắn dỡ điên dỡ khùng mà...

Phi Long hẹn Ngọc Vân lên đồi cỏ lau sát bờ biển,Ngọc Vân đi đến gần mé vực nhìn ra biển mênh mông

_Cảnh ở đây đúng là đẹp quá!

-Đương nhiên là đẹp rồi,công tử có biết tại sao nơi đây được gọi là làng Hoa Lau không?

_Ta lại nghe nói đây chính là làng Quái Quỷ.

_Ừm...đó.. đó chỉ là do bọn họ không biết tên thật của nó...bởi vì nơi đây được bao bọc đầy cỏ lau nên có tên là Hoa Lau đó.

Ngọc Vân không nói gì vẫn nhìn ra biển thấy đàn hải âu tung cánh lại mơ ước

_Nếu được như bọn chúng sống cuộc sống tự do vô ưu như vậy thật là tốt...Á..aaaa

Phi Long bất ngờ một tay choàng lấy hông Ngọc Vân ôm gọn chàng nhảy xuống vực khiến Ngọc Vân kinh hãi la hét,tay còn lại của Phi Long nhanh chóng nắm lấy thanh tre nằm ngang sườn con diều to lớn đang chực chờ rơi theo xuống đầu hai người.Gió từ dưới vực thổi lên ,cánh diều căng gió bay lượn..

_AAAAaaaaa...

Tiếng của Phi Long nói lớn vào tai Ngọc Vân

_Công tử đừng la hét nữa mau mở mắt ra đi...

Ngọc Vân hai tay ôm chật lấy người Phi Long chưa dám mở mắt

_Công tử mau nắm lấy thanh tre ,tay ta mỏi lắm rồi ,sẽ buông công tử ra đấy,rơi xuống biển thì đừng có trách ta....

Ngọc Vân đành từ từ hé mắt,chàng từ kinh sợ chuyển dần sang thích thú khi thấy mình đang bay lượn trên biển bên những cánh hải âu .

_Này công tử nắm hai tay vào thanh tre giống như ta này..còn chân đạp vào thanh ngang phía sau...

Ngọc Vân làm theo lời Phi Long khiến thân người chàng nằm dọc theo thân con diều,khi đó Phi Long mới từ từ buông cánh tay đang ôm lấy hông của Ngọc Vân ra

_Có thích không.hi hihi....

_Ừm.....

Phi Long điều khiển con diều bay lượn vài vòng trên biển sau đó bay về nơi đồi cỏ lau..

_Này công tử hét lên giống ta này...

_Chi vậy chứ....

_Á....Á...

Phi Long hét lên chói tai ,tiếng hét vang vọng vào mấy bụi cỏ lau ,từng đàn chim trong bụi bay ra làm bông cỏ bay tung lên mịt mù,Ngọc Vân thấy thật thú vị cũng hét lên theo

_Á aaaaaaa....ha ha ha .....

Phi Long cho diều bay thấp xuống đồng thời huýt sáo gọi con Tiểu Bạch,con Tiểu Bạch nấp gần đó liền chạy ra kéo theo phía sau là một chiếc xe chất đầy cỏ rơm,Phi Long nói

_Khi ta đếm đến ba thì công tử buông tay cho người rơi xuống chiếc xe đó nhé...một ...hai...nhảy..

_Aaaaaa....

Phi Long nhảy xuống đồng thời đẩy mạnh con diều lên cao,nó theo gió bay tạt vào đám cỏ lau rậm rạp

Hai người rơi xuống nằm lên trên xe rơm ,con Tiểu Bạch vẫn kéo xe chạy quanh đồi cỏ lau,từng cơn gió nhẹ thổi qua đám cỏ lạo xạo cuốn bay lên từng đợt từng đợt bông cỏ lất phất.Phi Long nằm ngửa ra ,mặt hướng lên trời ,miệng ngậm một cọng rơm khô ,hai tay khoanh lại gối đầu ,bắt chân chữ ngủ ,nhắm mắt thư giãn,Ngọc Vân cũng nằm hướng mắt ngắm nhìn từng đợt bông cỏ bay qua ,cảm giác thật yên bình...

Sau ba ngày ở lại làng Hoa Lau đoàn người của Phi Long rồi cũng về lại Kinh Thành,trước khi đi Mã Lão Đầu và lão Phiêu Diêu dẫn Phi Long ra cánh rừng nói chuyện

_Tiểu tử đây là chiêu thức lợi hại nhất mà ta cùng lão Phiêu Diêu hợp lại sáng tạo ra.mau học lấy mà phòng thân đi.

_Hừm có lợi hại thật không đấy?

Phiêu Diêu lão quái liền thi triển kinh công của mình trèo tuốt lên một ngọn cây cao sau đó buông người cho rơi xuống,làm Phi Long kinh hãi

_Phiêu Diêu bá bá muốn tự sát à?

Khi lão Phiêu Diêu gần chạm đất lại tung một chưởng xuống phía dưới tạo một lực đẩy ngược lại,nhân lúc đó cuốn người lăn tròn nương theo lực đẩy mà trở lại ngọn cây .

_Ồ,lợi hại!

Phiêu Diêu phi thân xuống

-Sao hả tiểu tử có học được không?Chiêu này giúp ngươi nếu chẳng may bị rơi xuống nơi hố sâu ,có thể tìm đường sống sót.Đánh thử ta xem đi....

_Hừm khinh dễ ta sao,hai lão chống mắt mà xem này....

Phi Long cũng hí hửng làm theo cách của lão Phiêu Diêu,thế nhưng thay vì tung chưởng đánh xuống tạo lực đẩy,chàng đánh thủng luôn một hố to,sau đó thì rơi cái ầm xuống đất,nằm bẹp dí một hồi

-Á....a...â..chết ta rồi.....

_Ối trời....

_Xì.....

Phi Long đau đớn đứng lên ôm bụng ho sù sụ

_Ặc ặc ....thôi để ta về Kinh Thành nghiên cứu tiếp....cáo biệt....ặc ..

Hai lão nhân gia nhìn theo dáng đi khập khiểng của Phi long mà lắc đầu

_Hừ ta còn tưởng nó giỏi lắm có thể phát huy chiêu thức mới này....

_Hừm tưởng để nó làm truyền nhân của chúng ta học hết sở trường để không bị thất truyền....xem ra cũng chỉ là tên tiểu tử thúi....ta với ngươi hết hy vọng rồi...

Trở lại Kinh Thành ,Ngọc Vân đem hết chuyện điều tra được báo lại cho Vương Lập,ông ta lại cảm thấy Ngọc Vân nói dối

-Hừm nếu chỉ là dân thôn quê mùa sao lại phải ẩn cư bí ẩn như vậy,con trai của một đại phu sao có thể biết cách cầm binh,mưu lược như thế?Lãnh Thanh lần này ngươi phải đích thân dẫn theo sát thủ Hắc Bang đi thêm một chuyến rồi,nếu như đúng theo lời Ngọc Vân nói thì ta sẽ tha cho nó còn không phải như vậy có lẽ ,thằng nhãi Ngọc Vân không thể giữ lại nữa rồi...

_Dạ tuân lệnh....

Từ khi biết thân phận của Phi Long là người Hoàng Tộc ,lão Bạch Kỳ thu thập thêm những tình tiết về Thế Tử Vương Phong,xác minh Phi Long thật sự là Vương Phong,nhưng do Lão Tướng đã căn dặn mọi chuyện cứ để thuận theo ý trời,chuyện tranh ngôi trong Hoàng Tộc không được nhúng tay vào,nhiệm vụ của Dạ Hổ là chỉ bảo vệ và trung thành với Đại Đương Gia người được truyền Dạ Hổ Ấn Tín từ tay của Đương Gia tiền nhiệm.Ông cũng đã nói đến chứng mất đi ký ức của Phi Long với Bạch Kỳ,muốn ông ấy giữ bí mật và để cho Phi Long tự nhớ lại quá khứ theo bản năng ,không muốn quấy động cuộc sống yên bình bây giờ của Phi Long.

_Ta chỉ sợ nếu nó biết được thân phận thật sự của mình lại gây ra họa sát thân,cứ để nó thuận theo ý trời mà tồn tại đi....

Vì câu nói này của Lão Tướng,lão Bạch Kỳ vẫn giữ bí mật,ra lệnh cho hai đứa cháu của mình là Bạch Cát và Bạch Lợi phải nhất nhất trung thành với Phi Long và cẩn cẩn bảo vệ Phi Long.

Đoàn quân hộ tống hôn sự cũng đến ngày rời Kinh Thành đi Ngữ Chân,trước khi đi Vương Dung hẹn Phi Long gặp nhau tại tiểu đình nơi Ngự Hoa Viên.

_Chàng đi đường xa gió lạnh,nhiều tháng mới quay trở về đoán chừng vào cuối thu đầu đông chuyển mùa ,Dung nhi có may một cái áo ấm mong chàng mặc theo trên người.

_Công chúa nhọc lòng rồi ta cũng có y phục khoác bên ngoài mà!

_Ơ,chàng không thích sao?...hay ta may áo này vẫn chưa khéo....

Thấy Vương Dung đôi mắt sắp ngấn lệ ,Phi Long lúng túng

_Được rồi ta mặc ,ta mặc vào ngay đây...nàng đừng có khóc ta sợ nhất là nữ nhân khóc đó....

_Sau khi chàng về...chuyện của chúng ta.....

_Hả?

Do Vương Dung ngại ngùng nên âm thanh nàng phát ra nhỏ dần làm cho Phi long chẳng thể nghe được gì

_À,à...không có gì...thiếp chỉ mong chàng lên đường bình an...

_À...đa tạ....

Phi Long vừa định rời cung thì Vương Hỷ lại mời chàng đến cung Thái Tân

-Nghĩa huynh mời ta đến đây làm gì,ta phải trở về điều binh, hợp binh với hai ngàn quân lính thành đông mà Hoàng Thượng phái theo Phi gia Quân đấy,huynh biết không để thống nhất đám quân này cũng cần phải để họ tạm thích ứng quân quy của doanh tại thành nam....

_Ta không có thiết yến đãi đệ ăn đâu...ta chỉ là ban thứ này cho đệ thôi...

Phi Long nhìn vào cái khay đang để trên bàn trà của Vương Hỷ thì thấy một chiếc áo ấm cực kỳ sang trọng lại còn thêu hình đầu con hổ bằng chỉ bạc lấp lánh

_Ơ đây là...

_Đây là áo ấm....ở Kha Chấn mùa thu mát mẻ nhưng Ngữ Chân là thảo nguyên rộng lớn lại có dãy núi tuyết lạnh quanh năm,mùa thu gió thổi từ nơi này sang lạnh như mùa đông,ta mới ban tặng cho đệ áo ấm,ngày mai khi khởi hành đệ phải mặc vào cho ta xem đó...

_Hả?

Cũng ngay ngày đó người của Mộng Tiên Cát cũng chờ đón, mời cho được Phi Long đến tửu lâu gặp mặt Uyển Uyển.

_Uyển Uyển cô nương ta không thể uống rượu đâu mai ta phải rời Kinh Thành rồi!

_Chuyện này Uyển Uyển biết mà,cho nên Uyển Uyển đã làm một số bánh quế hoa cho tướng quân mang theo ăn bên đường..

-Bánh quế hoa hả,đa tạ Uyển Uyển cô nương...mấy ngày nay rời thành về nhà ta thật nhớ mùi vị của nó đấy...

_À còn nữa...đây là áo ấm,do chính tay Uyển Uyển may tặng cho chàng....Uyển Uyển nghe mấy người khách buôn nói ở Ngữ Chân bây giờ trời đã chuyển lạnh...mong rằng tướng quân có thể mặc nó vào ngày mai xuất thành...

_Hả?lại áo ấm...

_Tướng quân không thích ạ,Uyển Uyển tuy tay nghề không khéo nhưng đã thức suốt mấy đêm liền may nó,xin tướng quân đừng từ chối hão ý này của Uyển Uyển..

-À à...ta sao nỡ chối từ chứ...ừm..ta nhận....

Sáng hôm sau Phi Long mặc chiến bào có áo choàng cưỡi con Tiểu Bạch đi trước xe kiệu của Vương Hỷ,trông khí thế oai phong lẫm lẫm,dân chúng trong Thành cũng đỗ ra đường đứng hai bên xem náo nhiệt.

Bạch Cát ,Bạch Lợi cũng cưỡi ngựa đi phía sau Phi Long

_Đại huynh,hình như là Đại Ca vẫn chưa khỏi bệnh cảm đó..

_Sao đệ lại nói như vậy?

_Huynh xem, bên trong cái chiến bào đó Đại ca mặc những ba cái áo ấm ....

_Hả?hèn chi ta thấy Đại Ca tự dưng mập ra...tiết trời mùa thu đâu có lạnh như thế đâu nhỉ?

_....

Trên lầu cao của một tửu quán Bạch Kỳ cũng quan sát

_Hừm,đi xa cũng không quên được tên tiểu tử họ Lâm,còn bắt lão phu cho người bảo vệ hắn...ta nhàn hạ lắm sao?

Đoàn quân hộ tống Vương Hỷ sang Ngữ Chân đi suốt cả tháng cuối cùng đã đến nơi,Quân lính cấm trại ngoài Tộc Thành chỉ có Vương Hỷ ,Phi Long và đoàn mang sính lễ theo đi vào Điện Tộc,Mục Châu vừa trông thấy Phi Long cũng ngỡ ngàng.

_Tên tướng quân này thật khôi ngô,không ngờ ngoài Vương Hỷ ra lại có người có dung mạo tuấn lãng như vậy?

Tộc Vương lên tiếng

_Tứ Hoàng Tử đi đường vất vả rồi!

_Không vất vả gì,ta chỉ lo sợ đến Ngữ Chân không kịp ngày giao ước bỏ lỡ ngày tốt rước tân nương nên chẳng dám chậm trễ .

_Ừm,đối với tộc Ngữ Chân ta không xem trọng ngày lành tháng tốt gì cả,chỉ có điều nếu như muốn rước tân nương thì bên nhà nam nhân phải tham dự trận cướp cầu hoa .

_Cướp cầu hoa?

_Phải,đây là tục lễ có từ rất lâu ở Ngữ Chân dùng để xem xét bên nhà nam nhân kia có đủ thành tâm đón nương tử về nhà hay không.

_Ừm cũng được ,nhập gia tùy tục,ta đến rước dâu Ngữ Chân cũng phải theo phong tục Ngữ Chân,vậy khi nào thì tiến hành cướp cầu hoa?

_Ha ha ha...Tứ Hoàng Tử đã nóng lòng rồi sao?Ngài đi đường xa mệt mỏi nên nghỉ ngơi cho hồi sức,hay là hai ngày sau bất đầu vậy!

_Vâng!thế thì hai ngày sau!

Rời Điện Tộc về lại lều trại nghỉ ngơi Ngụy công công mới thưa chuyện với Vương Hỷ.

_Tứ Gia, lão nô đã đi tìm hiểu cái gọi là cuộc tranh cướp cầu chính là cuộc thi giữa các nam nhân bên tân lang và nữ nhân bên tân nương,nếu bên tân lang đoạt được cầu đem treo lên cây cao ở giữa sân thi đấu thì có quyền đưa tân nương về nhà ,nếu để bên tân nương đoạt được thì tân lang phải ở rể!

_Hừm...ta đến đây là muốn dẫn Mục Châu về Kha Chấn làm lá bùa hộ mệnh không phải đến làm con tin cho lão Tộc Vương mưu mô này...ừm Phi Long đang ở đâu?

_Dạ ,tướng quân ấy đã rời khỏi lều đi dạo trên thảo nguyên rồi..

_Trời đã tối còn đi lung tung sao?Ừm...lui ra đi...

_Dạ....

Phi Long nằm trên bãi cỏ cách lều trại không xa,chàng đã uống hết hai vò rượu bỏ lăn lóc trên đất,chàng vừa ngắm trăng vừa nói với con Tiểu Bạch cũng đang nằm gần đó nhai cỏ

-Không biết bây giờ Ngọc Vân đang làm gì,ở nơi này ánh trăng to quá ,nhìn kìa Tiểu Bạch ngôi sao cũng nhiều hơn Kha Chấn...

Con Tiểu Bạch mắt lim dim,chẳng thèm nghe Phi Long nói nhăng,nói cuội,lúc này Vương Hỷ đi tìm,vừa hay gặp chàng nằm nói chuyện một mình.

_Lại uống rượu sao?Đệ không nhớ nơi này là Ngữ Chân hả...dám lơ là nhiệm vụ sao?

_A...là Vương Hỷ hả...huynh chưa ngủ sao?Ta đã cho Bạch Cát ở ngay trước lều của huynh canh giữ ,nên yên tâm rời đi một lúc....

_Hừm lén đi uống rượu....đệ phạm quân quy còn dám nói nhiều vậy..

_Ừm đệ đâu có ....

Vương Hỷ cũng nằm xuống bên cạnh Phi Long

_Trăng đêm nay tròn thật!

_Ừm....gió lại mát nữa...

_Phi Long...đệ có chuyện gì giấu ta hay không?

Phi Long nheo mắt

_Giấu huynh chuyện gì chứ....không có..

_Đệ thật sự hai mươi ba tuổi à?

_Dạ!...ừm....cha mẹ đệ bảo vậy.....hước...ừm....

Phi Long đã ngấm rượu ,nấc cục vài tiếng

-Phi Long...dù có xảy ra chuyện gì đệ cũng nên nhớ tất cả chuyện huynh làm đều là muốn tốt cho đệ...

_Ừm,cám ơn nghĩa huynh...

_Nếu sau này ta làm Hoàng Đế,đệ vẫn sẽ ở bên cạnh ta phò trợ ta đúng không?

_Ha haha đương nhiên rồi....không lẽ lúc đó huynh đuổi đệ về quê chăn heo sao?

_Ha ha ha....không đâu,ta sẽ giữ đệ ở lại một nơi an toàn ,chăm sóc suốt cả đời....

_Ừm....hả...nơi nào?huynh nuôi nhốt đệ như thú cưng hả?

Lúc này Phi Long đã say ,lại buồn ngủ nên cũng chẳng hiểu rõ là Vương Hỷ muốn nói gì nữa...

_Đệ không muốn làm thú cưng ,đệ muốn làm quan lớn thật là lớn....sẽ vang danh khắp thiên hạ....sẽ cùng với ....ừm...khò ...khò....

-Ngủ rồi sao....?Ừm ngủ ngoan đi...

Vương Hỷ cũng ôm lấy Phi Long nhắm mắt ngủ thiếp đi

Hai ngày sau cuộc tranh cầu hoa diễn ra,bên tân lang có Phi Long,Bạch Cát ,Bạch Lợi,A khương,cùng thêm vài quân lính Phi Gia,bên tân nương có một đám nữ nhân mặc y phục giống nhau lại còn che khăn trên mặt.

Phi Long tụ hợp quân binh lại nói

_Lần này phải cướp cho được cầu hoa nếu không sẽ mất mặt Hoàng Tử lắm,vả lại cái bọn nữ nhân này rất giỏi cưỡi ngựa xem ra cũng không phải yếu đuối gì,không cần thương hoa tiếc ngọc gì cả.

_Dạ tuân lệnh!

Trống lệnh nổi lên cầu hoa được ném vào không trung,lập tức hai bên cưỡi ngựa tranh lấy,đúng như lời của Phi Long nói những nữ nhân này đều là võ quan thị tỳ,biết tất cả những kỹ nghệ cưỡi ngựa ,bắn cung ,đấu võ như nam nhân.Một quân lính vừa cướp được cầu hoa thì có một nữ nhân cầm roi da quật ngã xuống ngựa tranh lấy,Phi Long trố mắt

_Hừm ,chơi lớn vậy sao?Hừ...

Chàng cưỡi con Tiểu Bạch chạy đến chặng đường ả nữ nhân kia không cho ả tiến tới cây cột đặt giá treo cầu hoa,liền bị hai nữ nhân khác cưỡi ngựa ngáng đường,con Tiểu Bạch theo đà phóng lên cao vượt qua đầu bọn họ khiến cả khán đài hò hét kinh ngạc.Phi long đuổi kịp cướp lấy cầu hoa trên tay ả nữ nhân cầm roi da,ả lại quay sang quất roi tấn công chàng,Phi long né tránh

_Nè muốn đánh nhau hay sao vậy hả?

_Hừm ,trả cầu hoa cho ta..

_Đùa à...”(Hừm phải chăng con gà mái điên Diễm Diễm trà trộn vào đây?”)

Ả ta vẫn quất roi tấn công ,Phi Long chụp lấy roi da kéo mạnh làm ả rơi khỏi ngựa,sợ ả bị nguy hiểm Phi Long cũng nhảy theo ôm lấy thân của nữ nhân đó phóng lên cao,rồi tiếp đất.Bạch Lợi thừa cơ đoạt lấy quả cầu mà Phi Long ném đi khi nhảy khỏi ngựa,vội treo nó lên trên giá kết thúc trận tranh cầu.

_Bốp!

-Buông ta ra!

Phi Long tuy chân đã chạm đất nhưng tay vẫn ôm lấy người của ả nữ nhân đó ,lúc này khăn che trên mặt cô nàng đã rơi ra ,ả ta quay sang tát cho Phi Long một bạt tay.

_Á,cái ả điên này!

Bọn nữ nhân bên phía tân nương vội chạy đến

_Cửu Nữ ,Cửu Nữ người có sao không...?

Mộc Châu trên khán đài cũng bỡ ngỡ

_Là Linh Đan sao?

Vương Hỷ cũng thắc mắc

_Nàng nữ quan đó là....

Tộc Vương cười gượng

_À ...à đó là Cửu Nữ của ta Mục Linh Đan.....Linh Đan mau qua đây!

Linh Đan giậm chân tức tối bỏ đi đến bên khán đài

-Đan nhi tham kiến Phụ Vương!

_Hừm ...thật là nghịch ngượm còn chưa chịu lui ra...

_Ơ...dạ.....

Lúc này Bạch Cát và Bạch Lợi chạy đến xem Phi long

_Đại ca có sao không....trời ơi in cả năm dấu ngón tay...

_Đại ca ...ả đó thật dã man...da của huynh đen như vậy mà còn thấy rõ dấu tay....

_Hừm...gừ.....nữ nhân Ngữ Chân thật là bệnh hoạn mà..ta cứu ả ...ả lại tát ta....

Do đã cướp được cầu hoa nên Tộc Vương ra lệnh ba ngày sau cử hành hôn lễ tại Điện Tộc.

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.