Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân mệnh Thiên Tử

Tiểu thuyết gốc · 2197 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương 10:Chân mệnh thiên tử(phần 1)

Phi Long lãnh chỉ làm Tướng quân hộ tống đoàn hôn lễ sang Ngữ Chân,vì chuyến đi có thể kéo dài nhiều tháng nên Phi Long xin được về làng thăm nhà mười ngày ,Vương Hỷ đồng ý và muốn đi theo Phi Long đến xem làng Hoa Lau là như thế nào,chàng cũng muốn biết thêm về thân thế của Phi Long.

Ngọc Vân ngồi thổi sáo trong hoa viên sau nhà,nhớ lại những lần truy sát người chống đối Vương Lập ,né tránh quan binh,cảm thấy cuộc sống của mình không có ý nghĩa gì,thấy bản thân mình càng lúc càng giống một cỗ máy giết người máu lạnh,chàng dừng lại thở dài u uất.

_Chíu...éo....bùm!

Chợt một loạt pháo hoa bắn từ phía bên ngoài bờ tường nhà họ Lâm bay vút lên bầu trời nổ sáng một vùng tối làm Ngọc Vân chú ý..

_Tách....xì....ì....!

Tiếng pháo tịt ngòi sau đó cũng vang lên và một làn khói mỏng manh bốc cao,Ngọc Vân đi đến bờ tường đứng lên những phiến đá xanh để nhìn ra ngoài xem xét,thấy Phi Long đang ngồi tựa lưng vào vách tường ôm cây pháo hoa đã tắt ngóm bốc khói nghi ngút.

_Ầy cái đồ quỷ này,sao không bắn ra nữa vậy,bắn ra mau,ông đây tốn nhiều ngân lượng mua mày về đó nha,mới bắn có mấy viên đã ngóm tịt rồi hả,.....bắn mau ,bắn mau,gừ......

Con Tiểu Bạch cũng đứng cạnh bên lắc lắc cái đầu,như phản xạ tự nhiên nó nhìn lên bờ tường gặp Ngọc Vân ,nó nhe răng lộ cả hàm,ý như cười chào Ngọc Vân vậy.

_Ngươi đang làm gì vậy?

Tiếng Ngọc Vân hỏi làm Phi Long giật bấn người,ngước mặt hướng lên nhìn,thì thấy Ngọc Vân đã ở đó tự bao giờ,chàng lúng túng

_A...bị công tử phát hiện rồi,ta đang bắn pháo hoa cho công tử xem,thấy sao,đẹp chứ hả ?

_Hừm....quái đản!

Ngọc Vân quay lưng bước xuống,đi trở lại bàn đá ngồi,Phi Long nhảy lên bờ tường,rồi nhảy vào sân

-Ta hai ngày nữa sẽ về làng Hoa Lau đem thuốc về cho mẫu thân ta,sau đó trở lại Kinh Thành lãnh binh đi Ngữ Chân,có lẽ mấy tháng sau mới về được!

_Đó là chuyện của ngươi....

_Ừm ta không thể ăn lễ Nguyên Tiêu ở đây,nên tối nay muốn đưa công tử ra ngoài chơi,bây giờ ngoài thị phố náo nhiệt lắm,họ đã mở những gian hàng ,trò chơi chào đón ngày lễ rồi đó.Đi với ta nhé!

_Ta không đi!

_Hừm ta đã cất công đi một đoạn đường xa như vậy đến đây mà công tử nở chối từ sao?

_Đó là tự ngươi đi ....

_Hừm,thế thì đành phải làm như thế này thôi!

Vừa dứt lời Phi Long nắm chật tay của Ngọc Vân kéo đứng dậy,bế thốc chàng lên nhanh như chớp mắt ,rồi nhảy ra bờ tường,khiến Ngọc Vân vừa bất ngờ vừa xấu hổ

_Ngươi,ngươi làm cái trò gì vậy?Thả ta xuống mau...

_Tiểu Bạch!

Nghe tiếng gọi con Tiểu Bạch chạy đến đón Phi Long nhảy xuống,Ngọc Vân cứ thế bị bế gọn ngồi lên lưng con Tiểu Bạch,con Tiểu Bạch phi nhanh khiến cho Ngọc Vân cũng chẳng dám phản kháng.Đến thị phố đông đúc con Tiểu Bạch dừng lại ,Ngọc Vân mới dám nhảy xuống,Phi Long cũng vội nhảy theo,chân chàng vừa chạm đất đã bị Ngọc Vân giáng cho một bạt tay vào mặt

_Tên qúai dị...

_Bốp!

Phi Long không trách cũng không lấy tay xoa má chỉ nhìn Ngọc Vân cười

_Ta đã dùng lễ mời công tử đi đường hoàng mà công tử không chịu đi,chỉ tại công tử muốn ta làm thế thôi!

_Ngươi!

Ngọc Vân vẫn còn chưa hết giận,mặt vẫn nóng bừng bừng,thế nhưng Phi Long lại nắm tay chàng kéo đi.

_Nào đi thôi,đến chỗ này vui lắm..

_Ơ....

Phi Long hết kéo Ngọc Vân sang hàng bánh trái,đến hàng trang sức,lại sang hàng mặt nạ,hết đến hàng tơ lụa lại sang hàng bán dị phẩm,đến mỗi nơi mua một món,làm cho hai người tay xách tay cầm đầy hàng hóa.

_Ngọc Vân nhìn xem bên kia họ treo đèn giải đố kìa,qua xem đi,nào...

Một gian hàng treo đèn lồng khắp nơi,mỗi đèn lồng đều có treo kèm một câu đố,ông chủ gian hàng mời gọi niền nã

_Giải đố đi giải đố đi,một quan tiền một lần giải,giải trúng thì lấy đèn,nhị vị công tử giải đố đi,chỉ có một quan tiền thôi.

Phi Long háo hức

_Giải đi Ngọc Vân!

Ngọc Vân từ tốn lật xem câu đố của một lồng đèn cá chép

_Tam điểm như tinh tượng

Hoành câu tự nguyệt tà

Là chữ tâm

-Đúng rồi đúng rồi,công tử giải đúng rồi!

_A,hay quá ,Ngọc Vân giải tiếp đi,giải đèn con công đi!

_Ừm...Tiền diện khán nam nhân chi chí,hậu bối tri nữ thị chi bình....à là chữ dương..

_Công tử lại đoán đúng nữa rồi!

_Ha ha ha....

Ngọc Vân cứ thế đoán đúng gần như lấy hết đèn của gian hàng,nhìn thấy Ngọc Vân cười vui vẻ Phi Long cảm thấy lòng xao xuyến

_Ước gì ngày nào cũng thấy công tử ấy cười như vậy....

-Phi Long bên kia có thả đèn kìa qua bên đó đi...

_À à..để ta treo những thứ này lên lưng con Tiểu Bạch đã...

_Vậy ta đi sang bên đó trước chờ ngươi...

_Ừm...

Ngọc Vân đi rồi ,Phi Long lấy một thỏi bạc đưa cho ông chủ gian hàng

_Này của ông..

_Dạ đa tạ đa tạ Phi Tướng Quân....

Ngọc Vân đến bên bờ sông,nơi đây dân chúng đang tụm nhau thả đèn cầu nguyện,chàng cũng mua lấy hai ngọn đèn hoa,một cho mình một đưa cho Phi Long

_Ta từng tuổi này rồi đây là là đầu ta thả đèn cầu nguyện đó...trước đây ta đều cho rằng lời cầu nguyện chỉ là vô nghĩa ,không bao giờ tin tưởng...nhưng không biết tại sao đêm nay lại rất muốn cầu nguyện một lần...

_Ta cũng vậy,không biết có linh nghiệm không nữa?

Ngọc Vân thả đèn xuống cho nó trôi ra xa,sau đó đưa tay chấp lại cúi đầu lẩm bẩm thành tâm cầu nguyện

_Cầu cho ta sau này có thể tự do,tung bay như cánh chim trên bầu trời!

Phi Long nghe lén Ngọc Vân cầu nguyện, câu được câu mất,nghe xong chàng thộn mặt ra

_Công tử ấy muốn mọc cánh sao?

_Này sao ngươi không cầu nguyện đi ,sao cứ nhìn ta mãi thế?

_À à...

Phi Long lẩm bẩm

_Cầu cho ta đời này kiếp này mãi ở bên .....

Khi Phi Long mở mắt ra thì Ngọc Vân đã đi đến bên con Tiểu Bạch rồi,chàng cũng luống cuống chạy theo .

Đưa Ngọc Vân về lại hoa viên trong nhà,Phi Long lấy đèn lồng cắm đầy vườn

_Công tử sau này mỗi lần ra vườn là có thể ngắm đèn rồi!

-Ừm....

_Hay công tử đi cùng ta đến làng Hoa Lau nhé,ở làng của ta đẹp lắm,có núi có biển sẽ giúp tinh thần công tử thư thái hơn...

_Ta không đi,ta còn nhiều việc phải làm lắm...trời đã khuya rồi ngươi mau về đi, cửa thành đóng lại ngươi sẽ không về được.

_Ừm....à mà này,ta có vật này tặng cho công tử đây...

Phi Long lấy cái sáo nhỏ ra đưa cho Ngọc Vân

_Cái này?

_Công tử treo vào dãi chỉ đỏ ở đuôi cây sáo bạch ngọc đi nhìn thú vị hơn đó..

_Nhưng ta....

Ngọc Vân chưa nói xong thì Phi long đã nhảy lên trên bờ tường rồi

_Ta đi nha...tạm biệt...

Ngọc Vân nắm chật cây sáo nhỏ đưa mắt nhìn lên bờ tường trống không,Phi Long đã đi rồi,mà chàng lại muốn nhìn hắn thêm chút nữa.

Lục Vương Gia ngồi nơi tiểu đình trong phủ suy nghĩ

_Tên Vương Hoan mưu mô xảo trá như vậy tại sao lại đi một thế cờ nguy hiểm đến thế,cho người ám sát Vương Hỷ ngay ở trận thi đấu có phải quá ngu xuẩn hay không?Hừm như vậy cũng tốt giúp cho ta khỏi phải nhọc lòng tính kế ,cứ định là giá họa cho hắn mang tội biển thủ tiền su thuế ,ấy mà hắn lại tự hủy diệt mình....Hừm chỉ còn lại một tên Vương Hỷ ,ta phải nhanh chóng đưa Vương Phong về lại Hoàng Thành nếu không Vương Hỷ mà được sắc phong làm Thế Tử ,lại thêm rắc rối....

_Bẩm Vương Gia!

Lãnh Thanh đi đến báo tin

_Có chuyện gì?

_Dạ bẩm ,đêm qua công tử rời phủ đi cùng với Phi Long!

_Phi Long?

_Dạ,lúc xưa công tử gặp nạn trên đường vận chuyển đại pháo thì có một người cứu mang về ngôi miếu ở thành tây,người này chính là Phi Long.

_Hừm lại dám dối ta là tự tịnh dưỡng ở một ngôi chùa....xem ra nó vẫn chưa thấy sự trừng phạt của ta thì chưa biết sợ là gì ...ừm mà hình như ngày mai tên tiểu tử Phi Long cùng Vương Hỷ sẽ trở về làng Hoa Lau thì phải .....Lãnh Thanh,cho người đến Lâm Gia lệnh cho Ngọc Vân đi điều tra thân phận của Phi Long đi.

_Dạ tuân lệnh...

_Hừm,biết bao nhiêu sát thủ phái đến đó đều mất tích,để xem lần này Ngọc Vân đi có tìm được gì hay không....

Hôm sau xe ngựa của Vương Hỷ cùng một số thị vệ đứng đợi Phi Long ở cửa Thành,Phi Long cùng Bạch Kỳ cưỡi ngựa từ doanh trại đi đến hội ngộ.

_Nghĩa huynh!

Ngụy công công đứng ở bên cạnh xe ngựa vén bức màng che sang một bên

_Bẩm Tứ Gia Phi tướng quân đã đến!

Lưu Khảm và Vương Hỷ vén tấm vải nơi cửa sổ của xe ngựa ra

_Đệ chịu đến rồi sao?

_Phi huynh đệ!

_Hì hì ...đệ ngủ quên mất....a có cả Lưu Khảm huynh sao?

_Ta theo để ngoạn cảnh thôi!

_Không còn sớm nữa đệ dẫn đường đi!

_Dạ....

_Phi Long!

Đang lúc Phi Long định thúc con Tiểu Bạch phi đi thì tiếng Ngọc Vân vang lên nơi cửa thành.

_Ngọc Vân?

Phi Long vội nhảy xuống chạy đến bên Ngọc Vân,lão Bạch Kỳ nhìn con Tiểu Bạch nói

_Nhìn đi,chủ của mày lại dỡ khùng nữa cho xem....

Con Tiểu Bạch lắc đầu thở phì phì

_Công tử có phải đã đổi ý muốn đi cùng ta phải không?

_Ừm....ta suy nghĩ thấy lời ngươi nói rất đúng,ta nên ra ngoài cho thư thả..

_Ừm..nào đi đến đây ,ta giới thiệu cho công tử quen với nghĩa huynh của ta..

Lúc này Vương Hỷ và Lưu Khảm cũng vén màng nhìn ra ngoài

Lưu Khảm mỉm cười nói

_Đó chính là Lâm Ngọc Vân công tử,là tài tử nổi danh ở Kinh thành đấy,dung mạo đúng là xuất chúng,ngay cả nam nhân như chúng ta cũng phải ganh tỵ đấy!

Lưu Khảm vừa nói vừa nhìn sang Vương Hỷ,bất chợt chàng giật bấn người khi thấy ánh mắt sắc bén của Vương Hỷ liếc xéo mình

_Chỉ có huynh nghĩ thế thôi!

Lưu Khảm lạnh người cười gượng

_Ừm ừm...

Phi Long nắm tay của Ngọc Vân kéo đến bên cửa sổ

_Nghĩa huynh đây là Ngọc Vân công tử là bằng hữu của đệ ở Kinh Thành này!

_Tại hạ là Lâm Ngọc Vân hân hạnh được biết hai vị công tử.

Lưu Khảm cười

_Ta là Lưu Khảm nghe danh công tử đã lâu,ngưỡng mộ tài hoa

_Công tử quá lời...à còn vị này...

Vương Hỷ chỉ nhìn không lên tiếng,Phi Long nhanh miệng nói vào

_Huynh ấy tên là Vương Hỷ.

_À..thì ra là Vương công tử.

_Ừm...đi thôi Phi Long chúng ta không có nhiều thời gian đâu!

Nói xong Vương Hỷ buông màng xuống

_À ...ờ...Ngọc Vân lên ngựa đi ta và công tử cùng cưỡi chung con Tiểu Bạch..

_Ừm..

Vương Hỷ lại vén màng lên

_Lâm công tử xin mời cùng ngồi chung xe!

Ngọc Vân ngạc nhiên,Lưu Khảm cũng bỡ ngỡ,còn Phi long thì không chịu

_Ngọc Vân đi chung với đệ dễ trò chuyện hơn..

Lúc này Ngụy công công mới lên tiếng

_Phi Long ngươi nên để Lâm công tử ngồi trong xe ngựa,đường xa có thể tránh gió bụi..

Phi Long nghe xong liền nghĩ

_”Đúng rồi sao mình không nghĩ tới chứ,da của Ngọc Vân vừa trắng vừa mịn như đậu hũ nếu để phơi nắng gió thì thật tội nghiệp”

_Ừm cũng được...Ngọc Vân công tử nghĩ sao?

Ngọc Vân khẽ gật đầu

-Ừm...

Thế là bọn họ cùng nhau lên đường,trong xe Vương Hỷ lâu lâu lại lén nhìn Ngọc Vân,vẻ mặt lạnh như băng,suốt đường đi chẳng nói gì.

_”Hừm ở đâu lại nhảy ra một tên Ngọc Vân như thế,...gương mặt cũng khôi ngô đó,nhưng thật là gai mắt...”

Còn Lưu Khảm thì không thể hiểu nổi thái độ của Vương Hỷ sau khi nhìn thấy Ngọc Vân

-“Huynh ấy bị sao thế nhỉ...”

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.