Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phục Hổ tàng Long

Tiểu thuyết gốc · 5020 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương 9:Phục Hổ Tàng Long(phần 3)

Theo Hạ Vũ đề ra, thì lần thi này sẽ có ba phần để các doanh trại thi đấu đó là cưỡi ngựa bắn cung ,tỷ thí võ đài ,tranh cầu hoa trên tháp gỗ ,nhưng không cho Tướng Quân cai quản tham dự ,bởi ông chỉ muốn xem cách huấn luyện quân của ai tài giỏi hơn mà thôi,nên chỉ cho hai Vệ Úy và một Phó Vệ Úy tham dự.Mỗi người Vệ Úy sẽ cùng mười quân sĩ của mình tham gia thi đấu và mỗi lần thi chỉ được tham dự một lần.

Lần tham dự này có doanh trại thành tây Tả Đô Đốc Mã Giao Thịnh,doanh trại thành đông Hữu Đô Đốc Nhậm Sở ,quân lính thành Phú Vinh của Đô Hiệu Kiểm Trịnh Tư Tranh,quân lính của Đề Đốc thành Cẩm Yên Mã Giao Vĩnh,doanh trại thành nam Lực sĩ Hiệu Uý Phi Long.

Tất cả đều là quan chánh nhị phẩm,tam phẩm đều trãi qua các cuộc chiến thực sự trên chiến trường,kinh nghiệm dày dặn,riêng chỉ có quan chánh ngủ phẩm của Phi Long là thấp nhất lại chưa từng chinh chiến ,quân lính thì là tân binh nên ai ai cũng hết sức khinh dễ,xem thường.Nhưng với Đề Lãnh Hạ Vũ ông không nghĩ vậy bởi vì từ lúc ông cầm binh đi đánh trận cho đến giờ chưa thấy ai có thể khiến cho một doanh trại từ dưới hai trăm quân sĩ lại thu nạp được tân binh tăng lên hai ngàn người trong vòng ba tháng ,đã vậy danh tiếng lại vang khắp Kinh Thành.Cho thấy Phi Long không hề tầm thường.

-Người giỏi như vậy ngoài Thái Thượng Hoàng ra chỉ có một người nữa là Trường Thắng tướng quân....

Lục Vương Gia từ Thông Thiên Giám âm thầm đi đến rừng Hão Hợp để gặp Vương Hoan

_Ở đây là Hoàng Cung ngươi lại muốn gặp ta ,không sợ người khác phát hiện hay sao?

_Chuyện không cấp bách ta cũng chẳng gặp Hoàng Thúc làm gì!

Thấy Vương Hoan vẻ mặt không giữ được bình tĩnh mà hắn vốn có thường ngày,Vương Lập hỏi

_Chuyện gì cấp bách ?

_Tên thống lĩnh thị vệ ở cung Thế Tử ,Hữu Văn vẫn còn sống!

_Hừm ...hôm ấy theo kế của ngươi ta đã cho người giết sạch bọn ở Bách Tùng rồi sao còn ai sống sót nữa?

_Hôm đó ta đã dùng vũ khí hổ trảo mà Thúc đưa cho giết chết Vương Bá đã để cho tên Hữu Văn trông thấy,ta đuổi theo hắn truy sát nhưng hắn đã rơi xuống vực,nhưng khi ta cho người âm thầm đến vực điều tra thì chẳng thấy thi thể của hắn ở đâu cả.

-Ngươi muốn ta phái người tìm giúp sao?

_Sau chuyện ở rừng Bách Tùng ,Phụ Hoàng không ngừng cho người tìm kiếm Hữu Văn,ta sợ nếu hắn bị bắt mọi chuyện sẽ không giấu được nữa....mà ta và Thúc đều ngồi chung một chiếc thuyền,nếu như ta gặp chuyện Thúc cũng chẳng yên đâu!

_Hừm ngươi đang uy hiếp ta đó sao?

_Hoàng Điệp không dám nhưng nếu không nhanh chóng giải quyết vụ này ,ta khó mà được yên lòng,ta còn sợ Phụ Hoàng đã nghi ngờ nên vẫn chưa có ý định lập ta làm Thế Tử,trong khi tên Vương Hỷ lại sắp làm Kế Vương Tử phò mã binh quyền của Ngữ Chân hắn gần như nắm gọn trong tay rồi.

_Hừm....ngươi vẫn còn Hoàng Hậu Mã Giao phía sau,không sợ chẳng làm được Thế Tử,nhưng không khử tên Hữu Văn thì lòng yêu thương của Hoàng Hậu đối với ngươi sẽ thay đổi đó.

_Chính là chuyện như thế mới cấp bách gặp Hoàng Thúc,sát thủ của Hoàng Thúc sẽ có cách tìm được hắn đúng không?

_Được rồi,chuyện này ngươi cứ yên tâm,nhưng lần sau đừng mạo hiểm gặp nhau như thế.....

-Vậy ta chờ tin tốt của Thúc...ta đi trước ,để tránh người khác nghi ngờ....

Đợi cho Vương Hoan đi rồi tên Vương Lập nhếch mép cười nham hiểm

_Vương Hoan,ơi là Vương Hoan ngươi cũng đã hết giá trị lợi dụng rồi,hay ta sẽ giúp ngươi làm một chuyện tốt nữa để ngươi mau chóng rời khỏi cuộc đua, tranh quyền này.....ha.ha..ha.....

Sau đó hắn ta cũng rời đi

Từ cái nơi um tùm lá cây khô ở dưới đất gần chỗ mà Vương Hoan và Vương Lập gặp nhau bỗng dưng động đậy,sau đó thì một nắp hầm bí ẩn mở ra.Hóa ra đây là một cái giếng khô bỏ hoang ẩn trong rừng Hão Hợp,từ trong giếng nhảy ra một lão công công.

_Hừm...hậu bối của Hoàng Thất thật đáng sợ!

Lão công công cũng nhanh chân rời đi,ông đi qua các hành cung,đôi khi gặp được các thái giám ,cung nữ đi ngược lại,họ chào ông

_Tống công công!

Tống công công là công công cận thân của Thái Thượng Hoàng,từng là Tổng quản công công của cả Hoàng cung nhưng khi Thái Thượng Hoàng tạ thế,tuổi của ông cũng đã cao nên bị thất sũng lui về làm công công cai quản lãnh cung,sống âm thầm qua các triều Hoàng Đế.Trong lần biến cố năm xưa ,ông ra ngoài xem tình hình,thấy Cung Cảnh Xuân bị thảm sát ông đi quanh tìm kiếm Thế Tử tình cờ cứu được Uyển Đình,đưa nàng rời khỏi cung bằng mật đạo ở rừng Hão Hợp,ông tìm đến vị bằng hữu nhờ cưu mang nàng.Tống công công tuy trung thành với Thái Thượng Hoàng nhưng không dám xen vào sự tranh chấp Ngôi Vị của hoàng thất,chỉ muốn âm thầm bảo vệ con cháu Hoàng Tộc.Lúc trước do nghe được kế hoạch ám sát Hoàng Đế ở Cửu Thiên Đài,do sự việc nghiêm trọng liên quan đến toàn thể dòng tộc Thái Thượng Hoàng nên ông đã viết mật thư đưa cho Hoàng Đế,nhờ đó mà ông ta mới biết được có người sẽ mai phục trên Phụng Hoàng Sơn,kịp bố trí Vương Hỷ tiếp viện thoát được kiếp nạn.

Trước ngày thi đấu Vương Hỷ mời Phi Long đến cung Thái Tân đãi chàng ăn một bữa thịnh soạn xem như cổ vũ tinh thần cho chàng,thấy còn sớm Phi Long đi đến cung Thái Hòa tìm gặp bà bếp Hoàng bà bà ,lẫn này chàng đi thẳng vào gian bếp tìm, thế nhưng chẳng gặp được Hoàng bà bà ,chợt nghe tiếng lao xao ngoài cửa

_Thái Hậu...người muốn ăn gì cứ căn dặn nô tỳ ,nô tỳ nấu cho người ăn...không nên nhọc lòng như thế..

_Thái Hậu người mới vừa khỏi bệnh không nên đến nơi khói bụi này....

_Hừm các ngươi phiền quá đi...ta chỉ muốn làm một ít mứt hạt sen thôi...

Phi long liền phi thân lên cây sà ngang trên mái nhà ẩn náo,tức thì có một nhóm người đi vào bếp.,Hoàng bà bà chính là Thái Hậu,nhưng y phục bà mặc quá đơn giản như những lão bà thường dân nên Phi Long cứ ngỡ bà là cung nữ,nay thấy được thái giám,cung nữ gọi bà là Thái Hậu nên cũng ngạc nhiên.Thái Hậu cầm cái chảo sáng bóng đặt lên bếp ,sau đó bà ra lệnh

_Các ngươi mau ra ngoài hết ta muốn chuyên tâm nấu nướng..

_Ơ,vậy sao được thưa Thái Hậu...

_Đi mau..

_Ơ...dạ tuân lệnh....

Sau khi bọn người hầu đi ra ngoài hết,bà bước đến đóng cửa nhà bếp sau đó lên tiếng gọi

_Phi Long mau xuống đi!

Phi Long ngớ người,cũng nghe lời nhảy xuống,hóa ra lúc Thái Hậu lấy cái chảo đặt lên bếp, đã thấy hình ảnh của Phi Long in lên chảo rồi.Phi Long vội quỳ thi lễ

_Bái kiến Thái Hậu,Thiên Tuế ,Thiên Thiên tuế...bởi vì không biết người là Thái Hậu nên đã vô lễ xin Thái Hậu tha tội.

_Hừm....tên tiểu tử ngươi còn quỳ ở đó làm gì,đứng lên đi....qua đây..

_Ơ..dạ...

_Đây là sen mới hái buổi sớm đấy,ta mang làm mứt cho ngươi ăn đây...

_Ơ Dạ...đa tạ Thái Hậu...

Sau khi cùng nhau làm mứt hạt sen ,họ lại cùng nhau ngồi trong bếp ăn hạt sen

_Ừm...cái này ...thần tặng cho Thái Hậu...

_Đây là...

_Đây là túi hương mà Thất Công Chúa đã làm tặng cho thần,bên trong chứa rất nhiều bột hoa ngọc lan,vì nghĩ Thái Hậu là bà bếp thường ra vào nơi khói bụi ,bám mùi thức ăn,dầu mỡ nên tặng lại cho Thái Hậu mang bên người xua đi những mùi đó..

_Hừm..ngươi thật có lòng..nhưng sao Vương Dung lại làm tặng vật này cho ngươi?

-Nàng ấy bảo thần mang theo bên người để nhớ đến nàng ấy

_To gan!còn ra thể thống gì nữa....

_Ơ Thái Hậu nổi giận sao?Thái Hậu không thích túi hương này sao?

_Ta,ta đang giận hai ngươi dám ở trong Hoàng Cung mà lại...

_Lại sao ạ?

_Ngươi...hừm...cung quy nghiêm ngặt,tốt nhất đừng để ai biết hai ngươi đã định tình,nhất là Hoàng Hậu,bà ấy không thích Dung nhi đâu...

_Hai thần đâu có định tình,chỉ là tặng quà cho nhau thôi mà!

_Ngươi...ngươi đó...đã mấy tuổi rồi mà còn ngốc như thế..hừm...nhưng ngươi cũng là một quan Ngủ phẩm,so với Dung nhi cũng xứng đôi....sau này đã có người thay ta chăm sóc con bé khờ đó rồi.

_À...thần cũng đã hứa sau này sẽ đưa nàng ấy rời Hoàng Cung cho ăn no mặc ấm...

_Cái gì mà cho ăn no mặc ấm,ngươi tưởng công chúa của Hoàng Thành là kẻ thiếu ăn à....ngươi đó nên mau chóng thăng quan...có vậy ta mới giúp nói chuyện phối hôn cho ngươi với Vương Dung cùng Hoàng Đế được.

_Thành thân á?

_Hừm không lẽ ngươi muốn cháu gái ta chờ ngươi đến già sao,thanh xuân của nữ nhi thoáng cái đã như hoa rơi theo gió rồi?

_Chuyện này...ừm..chuyện này còn sớm quá...thần còn phải làm nhiều việc lắm..thôi thần phải đi rồi...Tứ Hoàng Tử đang đợi thần đến gặp ở cung Thái Tân ..

_Hừm...thế ngươi không lấy băng sơn tuyết liên à?

Phi Long chợt nhớ đến mục đích mà chàng đến Kinh Thành này là tìm thuốc

_Ôi ...thần quên mất...mẫu thân ..

_Hừm cả mẫu thân bị bệnh cũng quên mất,thế ngươi chắc cũng chẳng biết mình là ai?

-Ơ....thần...

_Thôi cứ đi đi ..ta sẽ phái người mang thuốc đến cung Thái Tân giao cho ngươi sau,và nghe ta căn dặn đây ,Vương Hỷ dù có thân với ngươi như thế nào thì cũng nên nhớ ngươi là thần hắn là quân ,cư xử không phân biệt sẽ có một ngày ngươi phải hối hận.

Lời của Thái Hậu như đang dự đoán một cảnh tượng tương lai nào đó rất xấu đối với Phi Long,làm chàng cũng chạnh lòng suy nghĩ.

_Huynh ấy là nghĩa huynh của ta,cùng thề sống chết ,chắc sẽ không giết ta đâu,mà sao phải giết ta chứ,ta giúp huynh ấy nhiều lần lắm mà....hay vẫn chưa đủ nhỉ?

Phi Long rời cung Thái Hòa không quên mang theo gói mứt sen để vào trong áo

_Đem cái này về chia cho Ngọc Vân ăn,lâu lắm rồi chẳng được gặp công tử ấy,Lâm Gia đâu phải nhà buôn sao cứ phải đi vắng nhà như thế mãi.,sắp đến lễ Nguyên Tiêu rồi phải tìm cách đưa công tử ấy ra thị phố chơi một lần,cho thỏa mới được.

Vương Hỷ đợi Phi Long ở tiểu đình trong hoa viên cung Thái Tân,thấy bóng dáng Phi Long vừa đến chàng đã vui trong bụng.

_Tên tiểu tử dám để ta chờ lâu...

Vừa đến mặt của Phi long hí hửng

_Nghĩa huynh!

_Hừm...đệ đến trễ còn có biểu cảm vui như thế à?

-Hì hì ....

-Ngồi xuống đi!

-Đa tạ nghĩa huynh...hôm nay đệ thật có nhiều lộc ăn....ừm...

_Hôm nay ta đãi đệ ăn là chỉ muốn khích lệ đệ ngày mai đi thi đấu thôi.

_-Ừm...ngày mai ...người xuất chiến đâu phải đệ.

_Hừ,nếu đệ không huấn luyện ra bọn lính kia thì ai cho bọn họ tham dự,nhưng ngày mai đệ có lòng tin chiến thắng hay không?Nếu để bọn bên Mã Giao dẫn quân hộ tống ,ta lại không biết trên đường thêm chuyện gì xảy ra nữa?

_Huynh yên tâm,Phi Gia Quân của đệ không phải những kẻ phế quân,đệ đã thấy thái độ của bọn quan trên triều rồi rất xem thường quân ở doanh trại thành nam,điều này cũng giúp ít cho việc thi đấu ngày mai.

_Bọn họ đều là lão thần,quân lính của họ đều vượt qua chinh chiến sa trường,đệ cũng không nên khinh suất.

-Ừm...ngoàm...ngoạp....

_Hừ,đệ có nghe ta nói không đó,sao cứ ăn là ăn thôi...

_Nghe mà...

-Hừm...cái ...là cái gì ở trong áo đệ thế....?

_Cái này hả?ừm,là mứt hạt sen!

_Mứt hạt sen?...Ở đâu mà đệ có vậy...?

_À là của ...một bà bếp trong cung cho đệ....huynh ăn chút nhé...

Phi Long đưa tay vào trong áo lấy túi giấy ra,vô tình làm rơi cái cây sáo nhỏ bằng ngọc ra treo lủng lẳng trên cổ chàng,đó là cây sáo mà chàng đã nhặt được ở cung Cảnh Xuân,định có dịp sẽ tặng cho Ngọc Vân nhưng cứ quên mãi,đành kết chỉ đỏ đeo vào cổ,do sợi dây dài và Phi Long luôn để nó trong cổ áo nên chẳng ai nhìn thấy.

Vừa thấy cái sáo nhỏ Vương Hỷ liền bất ngờ đứng lên giật lấy

_Sao đệ lại lấy vật này của ta?

Phi Long phản ứng giật lại

_Ơ,cái gì mà là của huynh ,đây là của đệ đã nhặt được.

__Đó là vật ta yêu quý nhất luôn đeo theo bên cạnh ngọc bội ở thắt lưng này,trên đó có khắc tên của ta một chữ Hỷ....

_Hỷ cái gì mà Hỷ,đây là chữ Phong!

Vương Hỷ sờ vào nơi ngọc bội đeo ở thắt lưng,cái sáo nhỏ giống hệt cái sáo mà Phi Long đeo trên cổ vẫn còn buột chung nơi ấy,chàng ngạc nhiên lại giật lấy cái sáo trên tay của Phi Long

_Sao...sao đệ có được nó?

_Đệ nói rồi,là đệ nhặt được...lúc đệ đi tìm Vương Dung ....đã nhặt nó ở một cung bỏ hoang ...tên là...tên là....

_Cảnh Xuân cung!

_À à...đúng đó..mà nó là vật gì sao huynh lại phản ứng mạnh như vậy,quan trọng lắm sao?

Vương Hỷ ngồi xuống tháo cái sáo nơi ngọc bội của mình cầm chung với cái sáo của Phi Long nhặt được nói:

_Đây vốn dĩ là cây trâm ngọc của Thái Hậu,vào mười lăm năm trước ta cùng một biểu đệ đến cung Thái Hòa của Thái Hậu vui chơi,trong lúc đuổi bắt nhau bọn ta đã vô tình làm gãy nó,Thái Hậu không những không trách tội bọn ta,lại cho người đem trâm ngọc làm thành hai cái sáo nhỏ như thế này ban tặng cho bọn ta mỗi người một cái đeo ở thắt lưng chung với ngọc bội,cái của ta khắc chữ Hỷ,cái của biểu đệ khắc chữ Phong.

-Ừm...thế biểu đệ đó của huynh có phải là Thế Tử Vương Phong?

-Sao đệ biết?

_Ở Hoàng Cung này đâu thiếu kẻ lắm chuyện,lần trước đệ đến cung Cảnh Xuân cứu Vương Dung thắc mắc sao lại có nơi hoang tàn như vậy trong Hoàng cung nên có hỏi vài thái giám về nó.

-Chuyện này là cấm ngôn của Hoàng Cung đệ không được nói đến nữa Phụ Hoàng ta rất ghét những ai nhắc lại biến cố khi xưa.Ừm,nếu như nó đã có duyên với đệ thôi đệ cứ giữ nó đi.

_Vâng,đa tạ nghĩa huynh....nào cạn đi,chúc cho ngày mai thắng lợi về tay..

_Hừm....cạn!

-Ha ha ha...

Ngụy công công đứng ở hành lang dãy nhà nhìn ra tiểu đình thấy hai người bọn họ càng ngày càng thân thiết trong lòng lại nhóm lên nỗi sợ

-Bây giờ là lúc Tứ Gia cần người,ta không nên nói chuyện xảy ra ở Thanh Di trấn,để khi nào Tứ Gia thuận lợi bước lên ngôi báu,ta sẽ cho Ngài biết Phi Long thực chất đáng sợ thế nào!

Ngày thi đấu cũng đến,các đội thi của các doanh trại đều mặc thường phục dành cho thi đấu,lấy màu y phục mà phân biệt nhau,vừa thấy đội quân của Phi Gia đi ra sân tập trung mọi người đã cười ồ lên,không biết là do cố tình hay vô ý mà Châu Lão ở doanh trại thành nam lại chọn màu hồng sặc sỡ cho y phục quân lính dự thi.

Các Vương Gia ngó nhau xì xầm

Nhị Vương Gia nói

_Hừm một lũ hỗn độn

Ngũ Vương Gia nói

_Đến y phục thi đấu cũng như các tiểu cô nương,chẳng có chút khí phách quân gia.

Lục Vương Gia thì nói

_Thật thú vị!

Tứ Vương Gia thì lại nhìn sang Vương Hỷ nói

_Lần này con có đề bạt sai người hay không đây?

Vương Hỷ chỉ mỉm cười cũng chẳng biết nói gì

Còn các chủ thành ,tướng cai quản khác thì cứ cười khinh dễ không ngừng

_Phi Long doanh trại của ngươi đúng là nổi bật!

_Trông thật là giống các vũ sư ở Mộng Tiên Các.

Phi Long vẫn cứ tỉnh rụi nhe răng cười

_Quá khen,quá khen...hahahaha...

_Hừm....xem tư chất của hắn kìa,còn không biết người ta đang cười nhạo mình nữa đấy.

Tiếng trống bắt đầu cuộc thi nổi lên,Hoàng Đế cũng căng thẳng chờ kết quả thi đấu trên khán đài .

Trận đầu tiên là giành cầu hoa treo trên đỉnh của tháp gỗ ,trận này do Bạch Cát cùng chín quân lính doanh trại dự thi.Sau khi nghe tiếng trống vang lên tất cả quân lính ở các đội liền chạy đến tháp cố gắng trèo lên,vừa trèo vừa đánh nhau để cho đối thủ bị rơi ra khỏi tháp,thay vì như những đội quân ở các doanh trại khác,đánh dọn đường cho Vệ Úy của mình tiến lên cao,thì quân lính của doanh trại thành nam lại tập trung đánh vào các Vệ Úy doanh trại các thành khác,để một quân binh vô danh trong đội trèo lên cao,Bạch Cát không lấy cầu hoa làm mục tiêu mà chỉ đánh hạ các Vệ Úy dọn đường cho tên quân binh đã định tiến lên trên.Điều này làm cho các tướng quân cai quản khá bất ngờ ,họ luôn cho rằng binh lính cấp thấp sẽ phải bảo vệ ,dọn đường cho Vệ Úy đi lấy cầu hoa nhưng quân ở doanh trại thành nam lại làm điều ngược ngạo,Vệ Úy dọn đường cho binh sĩ đi lên.

Với lối thi thố ngược đời đó tên lính vô danh của doanh trại thành nam ,nhanh chóng đoạt được cầu hoa trên đỉnh tháp.

_Trận đầu Doanh trại thành nam thắng!

Vương Lập nhếch mép cười

_Đúng là khá bất ngờ!

Ông ta lén nhìn sang Phi Long nghĩ thầm

_Tên tiểu tử này thật bí ẩn,sát thủ ta phái đi tìm làng Cỏ Lau để điều tra đã mất tin tức một cách kỳ lạ,chẳng một ai quay về báo tin,phải chăng làng Cỏ Lau là một nơi long đàm hổ huyệt?

Trận thứ hai tỷ võ lôi đài ,năm đội thi đấu vẫn là mười người luôn cả Vệ Úy ,mỗi lần lên võ đài thi đấu chỉ là một quân binh lần lượt được cử ra từ các đội,một đấu bốn,ai bị đánh văng khỏi võ đài thì sẽ bị loại và đồng đội kế tiếp được phép nhảy lên võ đài,đánh đến khi nào còn lại một người duy nhất thì thắng.Hai Vệ Úy của các doanh trại Trịnh Tư Tranh ,doanh trại thành đông Nhậm Sở, hùng hổ nhảy lên lôi đài ứng chiến,còn doanh trại thành nam Phi Long ,doanh trại thành tây Mã Giao Thịnh,doanh trại Mã Giao Vĩnh thì chỉ để cho binh lính vô danh ứng chiến.Hai Vệ Úy đánh nhau triệt hạ nhau dữ dội,trong đầu chỉ nghĩ đến tốc chiến tốc thắng,mà quên đi đây là cuộc thi đồng đội,chỉ cần người trong đội còn đứng vững trên võ đài thì dù là binh tốt vẫn là chiến thắng.

Các Vệ Úy nóng vội chỉ muốn thể hiện sức chiến đấu của bản thân nên đã tiêu hao đi sức mạnh hừng hực ban đầu,tuy nhiên họ là những tướng sĩ đã trãi qua chinh chiến nên sức chịu đựng trong chiến đấu cũng không tầm thường .Lính dự thi của hai doanh trại của Mã Giao Thị bị hạ hết lúc này Vệ Úy của họ mới xuất chiến,không khó đánh bại hai Vệ Úy của doanh trại khác lúc này Bạch Lợi mới nhảy lên ,trên võ đài chỉ còn lại ba người,cả hai hợp sức đánh Bạch Lợi,điều này khiến Phi Long căng thẳng,vì chuyện mà chàng nghĩ ra thì Mã Giao tộc tướng cũng nghĩ ra được,chiến lược không suôn sẽ khiến cho Bạch Lợi vào thế khó.

Nhưng sức chiến đấu của Bạch Lợi không phải tầm thường,chàng luôn né được đòn tấn công chí mạng phối hợp của hai Vệ Úy đối thủ,nhưng cũng không phải là cách tốt nếu cứ kéo dài trận đấu ,sức lực của chàng thêm hao mòn.

_Đã thế thì ta đây ôm các ngươi chết chung vậy?

Chàng dùng hết sức lực mỗi tay ôm lấy hông một tên Vệ Úy liều mình đẩy chúng cùng văng khỏi võ đài,mặc dù bị đánh vào lưng đến hộc cả máu.

_Keng!do tất cả đều văng khỏi võ đài nên trận này không doanh trại nào thắng!

_Cái gì mà văng hết khỏi võ đài...

Tiếng của Phi Long vang lên làm mọi người chú ý,liền có một quân lính vô danh của doanh trại thành nam nhảy lên võ đài thì ra ngay từ đầu Phi Long vẫn giữ lại một binh lính ,cho Bạch Lợi nhảy lên trước,ai cũng ngỡ rằng Bạch Lợi cũng như hai Vệ Úy của Mã Giao Thị đợi đến sau cùng mới lên thi đấu,vì do tên lính này đứng chung trong đội ngũ của doanh trại một đám màu hồng sặc sỡ chẳng ai để ý.

_Doanh trại của ta vẫn còn một binh sĩ chưa lên thi đấu mà.

Mã Giao Thịnh bậm môi tức giận

_Lý nào là vậy,ta thật khinh suất...tên tiểu này lại giở trò ...

Hoàng Đế cho kiểm lại số quân thi đấu,đúng là ở doanh trại thành nam vẫn còn lại một binh chưa lên võ đài,nên xử thắng.

Trận thứ ba là cưỡi ngựa bắn cung lần này do Hồ A Khương phó Vệ Úy doanh trại thành nam dự thi,mỗi một binh sĩ phải mặc giáp ,trên giáp trước và sau đều vẽ hình hồng tâm,khi tiếng trống vang lên thì họ sẽ bắn tên vào nhau,đầu mũi tên làm bằng

Gỗ ,nên muốn bắn lủng giáp bắt buộc cần một lực tay rất mạnh,ai bị bắn trúng phải lập tức rời khỏi ,chỉ cần hạ hết đối thủ của các doanh trại khác sẽ thắng cuộc.

Trận thi đấu diễn ra sôi nổi,các bên đều thể hiện tài chiến đấu trên ngựa cực tốt,Hồ A Khương là tay thiện xạ mà Phi Long ưng ý nhất trong doanh trại,sau cuộc tuyển chọn đã đề bạt làm phó Vệ Úy phụ trách dạy bắn cung cho tân binh .Đang diễn ra trận đấu bỗng dưng có hai tên lính vô danh ở doanh trại Nhậm Sở đưa cung bắn vào Vương Hỷ,nhanh như chớp chàng né tránh nhưng vẫn bị tên sượt qua vai làm rách tay áo tạo một vết trầy.Mọi người hỗn loạn

_Có thích khích bảo vệ Hoàng Thượng!

Cấm vệ quân canh giữ liền khống chế bắt giữ hai tên thích khách,Nhậm Sở hoảng hốt quỳ gối

_Đây không phải là quân binh của thần xin Hoàng Thượng truy xét!

Phi Long vội chạy đến bên Vương Hỷ xem thương tích

_Không xong rồi mũi tên có độc,mau truyền thái y...

Vương Hỷ cảm thấy mơ màng rồi ngất đi,Lưu Khảm cũng lo lắng không kém,

-Thái Y sao rồi

_Ừm ...độc này chưa ngấm nhanh Tứ Hoàng Tử không ảnh hưởng đến tính mạng,nhưng cũng nên đưa về cung để ta bốc thuốc chữa trị.

Hoàng Đế cho phép Vương Hỷ hồi cung,đồng thời cho quân binh tra xét tìm kẻ chủ mưu,quân binh đã lục lọi nơi trú chân quân lính dự đấu của các doanh trại

-Bẩm Hoàng thượng ở sau nơi trú chân của quân lính dự thi doanh trại thành đông ,Có hai thi thể đã bị lột sạch y phục.

Vệ Úy doanh trại thành đông liền nhận diện

_Dạ bẩm Hoàng Thượng đây là quân lính dự thi của doanh trại thành đông...

Mã Giao Thịnh lên tiếng

_Quân lính của ngươi đưa đi dự thi sao lại không nhớ mặt để bọn thích khách trà trộn thay thế mà không biết!

Nhậm Sở lên tiếng

_Tả Đô Đốc nói vậy là có ý gì ?Trong doanh trại có biết bao nhiêu người,trong lúc thi đấu bối rối như vậy làm sao nhận diện được hết,không phải ngài cũng dựa vào y phục thi đấu của các trại mà phân biệt đó hay sao?Nếu không ,sao lại bị Phi Long qua mặt!

_Ngươi!

-Đừng cãi nhau nữa!Trẫm sẽ cho điều tra rõ chuyện này!Nhậm Sở tạm thời ngươi không được rời Kinh Thành hãy ở lại Phủ Đệ chờ ý chỉ của Trẫm.

_Ơ...dạ!thần tuân lệnh...

Vương Hỷ trúng độc không lên chầu điện,còn Phi Long là quan ngủ phẩm phải dự chầu ở ngoài sân Đại Triều,trước Kim Loan Điện hai tên thích khách được giải đến tra xét

-Ai sai các ngươi thích sát Tứ Hoàng Tử hả,nói!

Hai tên ấp úng run sợ đưa mắt nhìn Vương Hoan,khiến hắn ngỡ ngàng,bất chợt lên tiếng biện bạch như đã có tội

_Hai tên điêu dân ngươi sao lại nhìn ta,Phụ Hoàng hai tên này đã phạm tội chết, Người hãy mau lôi bọn chúng ra Ngọ Môn trảm thủ.

Lúc này Nhậm Sở cũng được dự chầu liền lên tiếng

_Nhị Hoàng Tử ,sau chưa tra rõ đã vội phán xét,ta còn chưa rữa được oan tình đây!

Sau đó hắn nhìn hai tên tội phạm tra vấn

_Nói mau ai sai khiến bọn ngươi đỗ tội cho ta?

_Dạ dạ ..là Nhị Hoàng Tử...

Vương Hoan hoảng hốt bởi vì hắn chưa từng ra lệnh cho chúng đi giết Vương Hỷ ngay trong cuộc thi đấu đó.

_Ngươi nói bậy,bẩm Phụ Hoàng thần nhi vô tội...

Hoàng Đế mặt lạnh như băng

_Ngươi vô tội sao?vậy ngươi hãy nhìn xem người này là ai,giải hắn vào...

-Dạ!

Một người mang thương tích được binh lính dìu vào trong điện,khi nhìn thấy hắn Vương Hoan suy sụp,đứng không vững,đó chính là Hữu Văn tên thống lĩnh thị vệ theo bảo vệ Vương Bá .

_Thần Hữu Văn thống lĩnh thị vệ cung Thế Tử xin bái kiến Hoàng Thượng,Vạn tuế vạn vạn tuế.

_Hừm...ngươi nói đi sự thật ở rừng Bách Tùng?

_Dạ dạ...bẩm Hoàng Thượng hôm đó thần lãnh binh đi theo bảo vệ Thế Tử khi thấy pháo sáng báo hiệu tìm được mãnh hổ ,Thế Tử đã chạy vào rừng,theo sát có Nhị Hoàng Tử,sau đó sương mù bỗng dưng xuất hiện,thần lạc mất Thế Tử,đến khi nghe tiếng Ngài la hét mới chạy đến ứng cứu thì thấy...thì thấy Nhị Hoàng Tử dùng vũ khí hổ trảo tấn công Thế Tử khiến cho Ngài ấy chết thảm,Nhị Hoàng Tử vì muốn diệt khẩu đã giết hết quân lính có mặt khi đó,còn truy sát thần,thần nhảy xuống vực trốn may mắn thoát chết,không dám quay lại Hoàng Cung sợ bị giết diệt khẩu đành trốn về quê nhà,không ngờ Nhị Hoàng Tử đã cho người đến nhà thần tìm kiếm,thần phải trốn đi lưu lạc khắp nơi đến khi được đại nội mật thám tìm thấy .

Vương Hoan sợ quỳ xuống kêu oan

_Phụ Hoàng xin đừng tin vào lời phiến diện..thần nhi bị oan...

Cả triều thần lao xao

_Không ngờ hắn lại giết cả Hoàng huynh của mình...

_Hừm thật độc ác...

_Chứng cớ rành rành vẫn chối tội sao....

Các quan viên bên Mã Giao vội ra mặt nói giúp hắn

_Xin Hoàng Thượng tra xét kỹ càng,kẻo xử oan cho Nhị Hoàng Tử..

Hoàng Đế nổi giận đập tay vào Long Ngai

_Hừ,còn dám nói giúp cho tên phản nghịch này à?Hay vẫn còn ai ở phía sau đồng mưu hả?

Các quan viên sợ Hoàng Đế nhân dịp này gán tội cho mình nên cũng im lặng

_Tên phản nghịch ngươi Kha Chấn Bảo Vương Hoan âm mưu giết hại Thế Tử ,hãm hại Tứ Hoàng Tử mất hết tính người nay ta tước bỏ danh phận Hoàng Tử của ngươi loại bỏ khỏi Hoàng Tộc đày ngươi và tất cả người nhà đến quan ngoại mãi mãi không cho trở về Kha Chấn.

Vương Hoan như sụp đỗ khi nghe phán xử,đưa mắt nhìn Lục Vương Gia,Vương Lập biết hắn đang uy hiếp nếu không cứu hắn ,hắn sẽ khai ra tất cả với Hoàng Đế,Vương Lập liền bước ra tâu

_Bẩm Hoàng Thượng,Nhị Hoàng Tử Phi ...à Vương Thị đang mang thai sắp đến ngày sinh nếu bị lưu đày sẽ khó giữ mạng,xin Hoàng Thượng khai ân gia hạng ngày lưu đày chờ cho Vương thị sinh xong hãy chấp hành tội.

Vương Hoan cũng quỳ lạy xin Hoàng Đế khai ân,nhưng trong lòng hắn đã rõ,Vương Lập không phải đang tốt ý xin tha cho nương tử của mình mà là nhắc nhở hắn vẫn còn thê tử cần phải bảo vệ ,đang đem mạng sống của họ uy hiếp hắn không được nói lung tung.

_Được chuẩn tâu

-Đa tạ Hoàng Thượng khai ân.

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.