Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta lại cứu được công tử

Tiểu thuyết gốc · 3122 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương:Đại Đương Gia Mật Bang(phần2)

Phi Long mở mắt hồi tỉnh,chàng thấy mình ngồi ở trên bàn trà trong phòng,đầu thì quay cuồng,bên ngoài có vài tia nắng chiếu vào.

_Trời sáng rồi sao?Sao mình ngủ ngồi trên bàn thế này?

Vừa lúc đó thì Bạch Kỳ mở cửa đi vào

_Ngươi tỉnh rồi sao?uống say đến độ lăn ra đất làm ta đây phải cõng ngươi vào phòng,còn phải lo cho cái tên kia nữa!

Phi Long ngạc nhiên

-Tên nào nữa?

_Tên nằm trên giường đấy,ngươi mang hắn về đêm qua,không nhớ à,hắn bị thương ở bụng khá sâu,ta đã băng lại vết thương nhưng hắn vẫn chưa tỉnh!

Phi Long tò mò đi đến bên giường xem,thì phát hiện ra đó là Ngọc Vân

_Là công tử ấy

.Chàng sốt sắng bắt mạch cho Ngọc Vân

_Mau,mau đem giấy bút lại đây,ta kê thuốc lão mau ra thị phố mua về cho ta.

Bạch Kỳ ngạc nhiên

_Hắn là gì của ngươi mà ngươi lo lắng như thế hả?

_Đừng có lôi thôi mau đi đi.

Nghe giọng nói như hét của Phi Long làm Bạch Kỳ giật bấn người chạy nhanh đi không kịp ngoái đầu.

_Ta..ta. đi....aa..

Phi Long vẻ mặt căng thẳng ,cởi bỏ từng lớp áo trên người của Ngọc Vân ra sau đó gỡ đi lớp vải đang băng vết thương của chàng

Phi Long lấy kim châm ,châm cứu cho Ngọc Vân,lấy thuốc mang theo bên người rắc lên vết thương ấy ,rồi lấy dãi lụa khác băng vết

thương lại,sau đó lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt và tay cho Ngọc Vân,miệng lẩm bẩm

_Người đẹp thế này mà ai nỡ đả thương công tử ấy như vậy,ta mà biết được kẻ nào làm ,ta sẽ chặc tay hắn xuống.

Bạch Kỳ sau khi mua thuốc về theo lời dặn của Phi Long lão đem nấu rồi mang vào phòng.

_Thuốc ta nấu xong rồi đây.

_Đưa đây cho ta.

Thấy Phi Long từ tốn đỡ đầu Ngọc Vân lên ,chầm chậm đút từng muỗng thốc nhỏ,cho đến khi hết chén ,ân cần và tỉ mỉ,Bạch Kỳ hỏi

_Hắn là ai mà ngươi tốt với hắn như vậy hả?Bằng hữu?nghĩa đệ?người thân?

_Ta không biết!Chỉ gặp mặt một hai lần.

_Gì?ngươi không biết mà lại mang hắn về đây,ta nói ngươi thật bao đồng,vết thương của hắn nhìn sơ cũng rõ là do kiếm gây ra,nói không chừng hắn bị băng đảng ,bang hội nào đó truy sát thì sao?

_Ta mặc kệ,ta chỉ biết ta phải cứu hắn,bảo vệ hắn được chưa.

_Nhưng tại sao chứ?

_Ta thích.....

Bạch Kỳ trố mắt

_Ngươi ngươi thích hắn?

_Ta thích ...cứu ai thì cứu lão quản làm gì?

_Hừ thế ngươi không định về lại Hoàng Cung à,nếu bỏ ý định tìm thuốc thì mau dẫn ta đi tìm Lão Tướng .

_Hừ ta vẫn chơi chưa đã ,chưa về đâu...

_Ngươi,ngươi....tưởng Hoàng Cung là nhà của ngươi chắc,muốn ra là ra,vào là vào,muốn đi bao lâu thì đi à....

_Ta hẳn có cách quay lại ,lão mặc xác ta....lão ồn quá đi ra ngoài đi,

_Ngươi....đây là miếu của ta đó nhá....

Tiếng cãi nhau của Phi Long và Bạch Kỳ làm cho Ngọc Vân tỉnh lại

_Ưm,....

Phi Long mừng rỡ

_A công tử tỉnh lại rồi...từ từ thôi vết thương vẫn chưa lành miệng đâu...

_Ngươi,sao lại là ngươi,còn đây là đâu....

_Đây là miếu của ta,hắn đêm qua cõng ngươi về đây cứu chữa đó,ngươi khỏe rồi thì đi đi...

Phi Long trợn mắt nhìn Bạch Kỳ

_Lão xéo ra ngoài đi,đi nấu cơm đi....

_Cái tên tiểu tử ngươi....

_Đi mau....

_Hừ...

Bạch Kỳ tức tối bỏ ra ngoài,Ngọc Vân định ngồi dậy thì vết thương lại bị động

_Aaa.

_Công tử nằm xuống đi ,ta nói làm vết thương chưa lành mà....công tử đừng sợ,công tử cứ ở đây dưỡng thương khi nào lành ta đưa công tử về nhà.

Ngọc Vân suy nghĩ

""_Hắn tuy quái dị nhưng cũng đã đôi lần cứu mình,vả lại vết thương vẫn chưa khỏi,Tôn Ngũ cũng không biết về lại Biệt viện chưa,mình về nhà bây giờ lại bị người của Nghĩa Phụ báo tin bậy bạ,thôi trước mắt cứ ở lại đây.""

_Ta không quen biết ngươi,ngươi cứu ta làm gì?

_Ơ hay...sao công tử lại có suy nghĩ cực đoan như thế ,cứu người hoạn nạn là chuyện bình thường cần gì phải so tính chứ,vả lại lúc trước ở Lạc Hương ta có phần mạo phạm công tử,ta sai rồi,ta xin lỗi công tử....xem như chúng ta hòa nhau nhé...

Ngọc Vân không nói gì

_Ta tên là Phi Long còn công tử quý danh là gì?

_Ừm...ta tên Lâm Ngọc Vân...biệt viện họ Lâm bên Đông Thành...

_Ồ.....ở đây là miếu Tam Thánh....Thành Tây..công tử nghỉ ngơi đi ta xem cơm nước thế nào rồi mang vào cho công tử nha.

Ngọc Vân ngại ngùng

_Ừm...

Từ khi có Ngọc Vân đến ở,Phi long không ra ngoài chạy nhảy nữa,mà cứ ở quanh quẩn Ngọc Vân,khi thì dìu chàng ra ngoài sân sưởi nắng,khi thì nấu thuốc đưa thuốc cho chàng,lắm khi ở ì trong phòng nói đông nói tây cả buổi.Ban đầu Ngọc Vân cảm thấy Phi Long là người phiền phức,ngày qua ngày lại thấy những câu chuyện tưởng như nhảm nhí đó lại vui vui,là những chuyện Phi Long đã từng trãi qua,khác với những câu chuyện phím bịa đặt của A Bối kể với chàng,hay và lôi cuốn hơn.

_Ăn cơm đi.....ngậm miệng và ăn cơm đi tiểu tử...ngươi cứ như con vẹt nói suốt ngày ,không cảm thấy phiền hay sao,Ngọc Vân người ta là vì biết lễ nghĩa nên mới không nói ra miệng,ngươi cũng nên hiểu đi chứ!

_Ngày nào lão không cạnh khóe ta là lão câm à?

_Ngươi...

Bạch Kỳ nhìn sang Ngọc Vân đang ăn từ tốn như mèo,ngó lại Phi Long ngoàm ngoạp đầy họng thì chép miệng lắc đầu.

_Một bên đoan chính nhã nhặn còn một bên như quỷ đói tái sinh thế này....hơ...

-Vết thương của ta đã lành hẳn rồi ngày mai ta sẽ trở về nhà, làm phiền Bạch bá bá đã lâu ta thật ngại.

Nghe Ngọc Vân nói thế Phi Long liền buông đũa

_Nhanh thế sao?Chẳng phiền gì đâu hay là....

_Hay là cái gì?người ta hồi phục lại rồi ngươi còn muốn giữ người ta lại đến khi nào,Ngọc Vân còn người thân ở nhà trông ngóng nữa đấy?

_Hừ....lão im đi!

-Ta vắng nhà cũng hơn bảy ngày rồi nếu còn không về người nhà ta sẽ lo lắng lắm...

_Ơ...vậy cũng được..vậy mai ta đưa công tử về nha!

_Hừ ngươi nhàn rỗi thế sao,hôm qua tên Trịnh Bảo quản giáo không phải đã nói nếu mai ngươi không trở lại Hoàng Cung làm việc thì hắn sẽ đưa người khác vào thế chỗ ngươi đấy!

-Ta sẽ thuê xe ngựa đi về ngươi không cần phải lo!

_Ơ..thế ta bảo con Tiểu Bạch đưa công tử về ,nó thành thuộc đường đi lắm.

_Ờ...vậy xin đa tạ...

Đêm đến Phi Long vác một cái thùng gỗ to vào phòng ,nấu sẵng nước và rãi thảo dược vào.

_Công tử tuy đã lành vết thương nhưng do lúc bị thương mất quá nhiều máu,khiến một số nơi trên thân thể bế tắt ,nước thuốc này sẽ giúp công tử đả thông kinh mạch,máu sẽ lưu chuyển tốt hơn..

_Ừm ta hiểu rồi....

Phi Long vẫn đứng trơ ra đó,trong khi Ngọc Vân đã cởi bỏ lớp áo ngoài

_Ta nói là ta hiểu rồi,ngươi có phải là nên đi ra ngoài để ta tắm đúng không?

-À à à..ta quên ,ta quên....đi ngay đi ngay!

Phi Long đi ra khỏi phòng tiện tay đóng cửa lại,thế nhưng chàng không bỏ đi mà len lén đến bên cửa sổ,dùng ngón tay ngoáy một lỗ nhỏ trên đấy rồi đưa mắt vào nhìn ,lòng nghĩ thầm

_"Công tử ấy đẹp như vậy có khi nào là nữ cải nam trang không?Lúc trước băng vết thương cho công tử ấy,chỉ nhìn phần trên quên nhìn phần dưới,phần trên công tử ấy giống Hồng Y tỷ tỷ bằng phẳng chẳng u lên chút nào ,bên dưới nếu giống ta thì không phải nữ nhân rồi!"

Phi Long lén nhìn Ngọc Vân cởi hết y phục xuống rồi bước vào thùng gỗ,nhìn thấy cơ thể của Ngọc Vân ,Phi Long hí hửng cười khoái chí

_woa....khục khục....

-Phều,phều...

Nghe tiếng phều phều bên cạnh Phi Long liền nhìn sang thì thấy con Tiểu Bạch đã đút nguyên cái đầu ngựa của nó vào khung cửa sổ đang làm theo Phi Long lén xem Ngọc Vân tắm.

_Ối trời mày làm gì vậy Tiểu Bạch?

Ngọc Vân nghe động liền nhìn ra,thấy hai cái bóng quen thuộc vội mặc y phục vào ,tay trái cầm gàu múc nước,tay phải cầm chậu gỗ tức giận đi ra.Hét lên :

_Ngươi đang nhìn trộm gì thế hả?

_Bốp!

Cái gàu múc nước bay thẳng vào một bên mắt của Phi Long.

_Ta xin lỗi,ta xin lỗi,ta không thấy gì hết,không thấy gì cả...

Phi long vừa chạy vừa bịt một bên mắt luôn miệng xin lỗi ,Ngọc Vân liền quay sang con Tiểu Bạch,lúc này nó đang sợ hãi ngồi bệt xuống đất trố mắt nhìn Ngọc Vân.

_Cả mày nữa.... cút đi....aaaaaaaaaa......

Bốp--!

Ngọc Vân phang nguyên cái chậu gỗ vào đầu nó,nó hoảng vía lộc cộc bỏ chạy,Ngọc Vân đỏ mặt tía tai,vì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời gặp phải tình cảnh như vậy

_Chủ với vật đều quái dị như nhau!

Sáng hôm sau nhìn thấy mắt của Phi Long một bên tím đen,và đầu con Tiểu Bạch sưng u một cục rõ to,Bạch Kỳ kinh ngạc hỏi:

_Mắt ngươi sao vậy Tiểu tử?Còn con ngựa kia sao đầu u như trái chanh thế?

Phi Long liếc trộm Ngọc Vân một cái rồi nói

_Hôm qua ta đi đụng trúng cột nhà!

_Thế con ngựa kia cũng vậy luôn sao?

Ngọc Vân không nói gì nhìn Phi Long một cái rồi leo lên lưng con Tiểu Bạch

_Bạch bá bá xin cáo biệt!

Con Tiểu Bạch đưa mắt lườm Phi Long một cái rồi phi đi,Phi Long đứng nhìn theo dáng Ngọc Vân cưỡi con Tiểu Bạch đi xa dần, đúng là thích hợp hơn chàng cưỡi,một trang nam tử khôi ngô trong y phục trắng tinh ,lại thêm cưỡi con tuấn mã như tuyết mùa đông,phong thái như thần tiên lạc bước.

_Này sao hắn không nói gì với ngươi vậy?

_Công tử ấy không lột da ta đã là kỳ tích rồi,thôi ta về lại Hoàng Cung đây,lão lo cái miếu nát của lão đi,sao này ta phong quan vinh hiển rồi sẽ đưa lão về làng bái tổ vinh quy một thể?

_Gì,quan gì?Ta có phải đang nghe lầm không?

_Hừm,ta chơi chán rồi,muốn có chút công danh được không?

_Hừ ngươi định đi thi Trạng nguyên à?bây giờ học thì cũng ba năm sau mới có kỳ thi nhá!

_Ta tự biết cách....

_Hừm ,ta già rồi không đợi đến lúc đó đâu,làm ơn,bỏ cái ý định điên rồ ,bất chợt đó đi,đi cùng ta về làng thôi!

_Lão cứ đi đến Thiên Viên trấn mà tìm,ta đi đây không nói với lão nữa.

Phi Long bỏ đi,vẻ mặt không vui,đây là lần đầu Bạch Kỳ nhìn thấy dáng vẻ đó của chàng.

_Hắn sao lạ kỳ lạ như vậy,không phải là một tên tiểu tử ham vui chỉ thích long bong hay sao,tự dưng lại muốn làm quan?Điên rồi chăng hay đây là triệu chứng bất thường của tuổi trẻ ngông cuồn?Xì....đi nấu cơm!

Ngọc Vân vừa về đến Biệt viện đã gặp Tôn Ngũ và mấy tên thị vệ lạ mặt.

_Công tử Vương Gia đang đợi công tử ở Thái Diệp hồ.

Ngọc Vân xuống ngựa ,vỗ vỗ con Tiểu Bạch vài cái rồi nói

_Cám ơn ngươi,mau về đi!

Con Tiểu Bạch kêu khì khì rồi quay đầu chạy đi,Ngọc Vân liền lên xe ngựa chuẩn bị sẵng cùng Tôn Ngũ ra Thái Diệp hồ

_Tại sao Nghĩa Phụ lại xuất đầu lộ diện gặp ta?

_Thuộc hạ đã chuyển thành công đại pháo đến Phụng Hoàng sơn,và trở về biệt viện bốn hôm trước,nghe A Bối nói công tử chưa về lòng lo sợ tìm kiếm,tên thuộc hạ đưa công tử về khi ấy nói rằng đã đưa công tử vào thành nhưng lại thất lạc ở cổng thành,hắn về biệt viện tìm không gặp công tử,đã báo cho Lục Vương Gia.

_Vậy Nghĩa Phụ...biết ta vắng mặt ở biệt viện bảy ngày rồi à?

_Dạ!....vậy công tử bảy ngày đó đã đi đâu?

_Ngươi còn nhớ tên tiểu tử bám theo ta ở Lạc Hương không,hắn đã cứu ta.

_Thế hắn có biết thân phận của công tử không?

_Không!Nhưng ta không muốn Nghĩa Phụ biết điều này...

_Công tử sợ Vương Gia cho người giết hắn sao?

_Ừm....Nghĩa Phụ tàn độc như vậy,thật muốn không lo sợ cũng không được...

Đến hồ Thái Diệp,Ngọc Vân thấy một người mặc thường phục đứng chờ trong mái đình bên cạnh có mấy thị vệ ,phu khiêng kiệu ,cả Lãnh Thanh.Ngọc Vân đi đến quỳ xuống thi lễ

_Ngọc Vân bái kiến Nghĩa Phụ

Người đó quay lại nhìn Ngọc Vân, đúng là Lục Vương Gia,Vương Lập.

Ông ta từ tốn ngồi xuống nói

_Ta nghe nói con về thành đã bảy ngày,nhưng lại không ở trong biệt viện,tại sao?

Ngọc Vân ấp úng

_Ngọc Vân trong lúc vận chuyển đại pháo đã bị thương nên về thành ,chẳng may gặp phải quân lính tuần tra ,sợ về biệt viện sẽ gây ra sự chú ý ,nên tìm nơi thanh tịnh dưỡng thương cho đến khi lành,là một ngôi chùa hoang ở thành tây.

_Hừm!Vậy sao?

_Bốp!

Vương Lập đưa chân đá vào vai Ngọc Vân khiến chàng ngã ra sau,Tôn Ngũ vội chạy đến đỡ chàng,Ngọc Vân lại bật lên quỳ xuống trước mặt Vương Lập.

_Nghĩa Phụ bớt giận!

Ông ta nhìn vào Ngọc Vân nói

-Ngươi tự ý bỏ về thành trong khi khẩu đại pháo vẫn chưa đưa đến Phụng Hoàng,nếu xảy ra sơ suất ,mưu kế ta suy tính bấy lâu há đã tan thành mây khói vào tay ngươi.

_Ngọc Vân biết tội xin Nghĩa Phụ trách phạt.

Tôn Ngũ lên tiếng

_Bẩm Vương Gia,lần này công tử đã dốc hết sức bảo vệ đại pháo,nhưng vì bị trọng thương sợ trễ tiến trình của Vương Gia nên mới không đi theo làm vướng bận lúc vận chuyển,xin Vương Gia niệm tình mà tha tội cho công tử.

Tên Vương Lập nheo mắt suy nghĩ

_"Dù sao nó vẫn còn giá trị lợi dụng,lại rất mực trung thành,giữ lại thêm một thời gian nữa cũng chẳng hề gì?"

_Hừm lần này ta tha cho....đừng để có lần sao,cút về biệt viện tự kiểm điểm đi,chờ đợi chỉ thị của ta..

_Dạ ,Ngọc Vân xin đa tạ Nghĩa Phụ ,Ngọc Vân xin cáo lui.

Lãnh Thanh thấy Ngọc Vân và Tôn Ngũ đi rồi liền báo

_Khi nãy công tử cưỡi một con ngựa trắng kỳ lạ về biệt viện,con ngựa này sau đó tự rời đi,hình như là ngựa đã qua huấn luyện,mới thành thục như vậy!

_Hừm ,lại còn có dị lòng với ta sao?Tiểu Lâm tử này thật khiến người ta chán ghét mà.....đi tìm hiểu xem lai lịch con ngựa trắng đó.

_Dạ!

Ngọc Vân sau khi về lại biệt viện,suốt ngày u uất,chỉ ngồi thổi sáo một mình ở hậu viên,đôi khi chàng ngẫm lại một số câu chuyện cười mà Phi Long đã kể cho chàng nghe,lại thấy vui vui lạ thường

_Lúc này nếu có hắn bên cạnh thì hay biết mấy!

Từ khi tiễn Ngọc Vân về nhà ,cái hình ảnh nghiêm trang ,tư cách bất phàm ấy của Ngọc Vân luôn ở trong tâm trí của Phi Long,chàng tự suy ngẫm

một công tử nho nhã như Ngọc Vân làm sao có thể kết giao với hạng cùn đinh như chàng,vì để rút ngắn khoảng cách ấy bắt buộc Phi Long phải trở thành quan lớn có danh có tiếng mới có thể sánh ngang mà bước cùng Ngọc Vân được.

Vì lối suy nghĩ này mà làm chàng mất ăn mất ngủ,làm việc cũng sa sút,khiến Trịnh Bảo ngứa miệng lên tiếng

_Cái tên tiểu tử ngươi,từ khi trở lại đây làm việc chẳng ra hồn gì cả,bộ vẫn còn bệnh sao,hay đã tương tư ai rồi.....nói đi Bảo ca này sẽ giúp ngươi!

_Ta muốn làm quan lớn

__Ô...ha ha ha.....

chẳng những Trịnh Bảo cười chàng mà tất cả các lao dịch nghe xong cũng cười nhạo Phi Long

_Tên tiểu tử ngươi,,,ở đây ai mà không muốn làm quan lớn..nhưng ngươi có học hành gì chưa?có thầy đồ nổi danh tiến cử chưa?,thi Hương,thi Hội chưa?,làm tú tài chưa?...mà muốn làm quan..thật là cười chết ta mà...ha ha a..

_Hừm không thi mấy cái đó thì không làm quan được sao?

Trương Khải lên tiếng

_Huynh có thể thi Võ Trạng Nguyên mà!

_Võ Trạng Nguyên?

_Thôi dẹp đi,nếu như hắn không có người tiến cử thì có mà mơ được bước lên võ đài ở sân Đại Triều.

Phi Long hí hửng

_Bảo ca,Bảo ca,ngươi tiến cử ta đi!

_Ta cũng muốn lắm ,nhưng quy địnhphải là quan Tứ Phẩm trở lên tiến cử...rất tiếc ta chẳng có phẩm nào mà giúp ngươi được.

_Vậy cũng nói được à....hừm...

_Phi huynh ,huynh có thể từ việc làm thị vệ cho một quan viên tứ phẩm nào đó,sau đó gây thiện cảm với họ,rồi nhờ họ tiếng cử cho huynh.

_Á hay đó hay đó,Trương Khải thật đa mưu..

_Hừm nếu thế ngươi tìm luôn Thế Tử rồi bảo ngài ấy thu nhận ngươi luôn lúc đó còn có nhiều cơ hội hơn...tiếp cận quan tứ phẩm hả nói thì dễ, làm có dễ hay không đây,ta nói hai ngươi đừng mơ nữa,lo mà xây cho xong Thần Lầu đi,hừ,thị vệ.....

-Phi huynh ta thấy Bảo ca nói đúng,người như chúng ta thấp hèn như vậy khó mà tiếp xúc được với quan lớn lắm.,thôi đệ đi làm việc,huynh đừng suy nghĩ nữa

_Hừm....làm bạn với quan lớn ư...í không phải tên đó cũng có bạn làm quan trong cung sao?phải rồi,phải đi tìm hắn.

Trong đầu Phi Long đang nghĩ đến Vương Hỷ liền chạy đi tìm

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.