Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cây hoa đào ta trồng năm xưa

Tiểu thuyết gốc · 3726 chữ

Mộng Hoa Đào

chương 5:Đại Đương Gia Mật Bang(phần 3)

Phi Long không biết Vương Hỷ sẽ vào Cung khi nào,và lúc nào sẽ đến Ngự Hoa Viên,nên mỗi khi đi lấy cơm về Thần Lầu đều đi một vòng lớn để đi đến cây hoa đào chờ đợi thời cơ,cuối cùng cũng đợi được Vương Hỷ đến đây.

Vương Hỷ vừa mới bị Mã Giao Hoàng Hậu khiển trách vì dám tự ý không tham dự yến tiệc mà Bà mở ra ở Thái An Cung mà đi đến Cung Tử Yến uống trà với Thất Công Chúa,Bà ta biết Vương Hỷ tìm cách tránh gặp mặt Mã Giao Yến cháu gái bà ta.Thực ra chuyện Vương Hỷ có đến Thái An Cung hay không Hoàng Hậu cũng chẳng xem trọng bởi bà ta luôn muốn Mã Giao Yến gả cho những công tử con của các Tướng lãnh khác để củng cố thêm địa vị gia tộc Mã Giao ,còn Vương Hỷ tuy là Tứ Hoàng Tử nhưng không có binh quyền,chỉ biết nghe lệnh Hoàng Đế hành sự ,lại là con trai của người bà ta thù ghét lúc nào cũng muốn loại bỏ, gả Mã Giao Yến cho Vương Hỷ không được lợi gì lại thêm tức ,vì vậy cứ hễ có cơ hội là tìm cớ hạ bệ Vương Hỷ ,dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt cũng quy ra hình phạt trách tội chàng.

Chuyện bị Hoàng Hậu trước mặt các đại quan,vương tôn khác chửi mắng làm mất hết mặt mũi tôn nghiêm, Vương Hỷ đã chịu đựng không ít lần nhưng lần này chàng lại bị Hoàng Đế xuôi theo ý bà ta kết tội chàng bất kính với Mẫu Hoàng ,cấm túc không được đến Phụng Hoàng sơn dự lễ Tế Thiên,dù chàng biết Hoàng Đế làm vậy cũng là một bước trong kế hoạch của Mật chỉ nhưng chàng vẫn cảm thấy buồn phiền vì người nào được tham dự buổi lễ Tế Thiên cũng là thể hiện danh phận địa vị của người đó ở trong Gia Phả Hoàng Thất.

Vương Hỷ đến cây hoa đào cũng chỉ muốn chia sẽ nỗi buồn với vong linh của Vương Phong,chàng vừa định đặt tay lên thân cây thì

_Soạt!

Vài chiếc lá rơi xuống cùng một thứ gì đó thù lù trước mặt Vương Hỷ kèm giọng nói quen thuộc làm Vương Hỷ giật cả mình

_Xin chào!

_Á....

Thoáng chút hoàng hồn Vương Hỷ cũng kịp nhận ra cái gương mặt đang treo ngược trên cành cây là Phi Long,Phi Long ngồi trên cành hoa đào buông người ngã xuống ,hai chân móc giữ trên cành ,hai tay khoanh trước ngực,treo người như con dơi trút đầu xuống,chỉ còn khoảng cách một tấm giấy là đã chạm môi với Vương Hỷ.

Vương Hỷ mặt nóng bừng bừng

_Ngươi làm cái gì vậy hả?thật là quái dị,xuống mau!

Phi Long liền buông chân lộn một vòng chạm đất

_Ta chỉ muốn tạo sự bất ngờ cho ngươi vui thôi!

_Hừ!,nếu ta không bình tĩnh thì đã ra tay giết ngươi rồi đấy!

_Sao lại giận dữ như vậy,thôi thì ta xin lỗi ngươi .được chưa...

_Hừm,cây đào này không phải là cây đào tầm thường đâu,ngươi mà bị người khác phát hiện đến gần nó, ngươi sẽ bị đánh đòn trăm trượng đó.

_Xì...làm gì mà đến nỗi đó thế?Cũng chỉ là cái cây thôi mà...

_Đây là cây hoa đào của Tứ Hoàng Tử ,nếu ai đến gần sẽ bị đánh.

_Ha...thế ngươi sao có thể đến gần được...

Vương Hỷ ấp úng

_Ta,ta là bạn của hắn!

Phi Long mở to mắt ngạc nhiên

_Ngươi nói ngươi có người bạn làm quan trong Cung hóa ra là Tứ Hoàng Tử hả?

-À,..ừm,..rồi sao?

_Thế thì hay quá,hay quá....ngươi có thể xin hắn cho ta làm thị vệ được không?

Vương Hỷ tròn mắt

_Làm Thị Vệ?

_Ừm ..ừm ,làm ơn giúp ta đi...sau này ta sẽ báo đáp ngươi....

_Không được?

Phi Long khó hiểu hỏi

_Tại sao?sao lại không được?chỉ làm thị vệ cỏn con thôi mà cũng không giúp được ta sao?

-Bởi vì......

Không đợi cho Vương Hỷ nói hết ,Phi Long liền ngồi xuống vồng hai tay ôm lấy eo của Vương Hỷ ăn vạ

_Á...hu hu hu....ta thật là khổ quá mà.....từ cái làng khỉ ho vượn hú đến Kinh Thành khó khăn lắm mới được vào Cung làm lao dịch kiếm bữa ăn....hu hu....Thần Lầu mà xây xong thì ta lại chết đói lang thang .....về lại làng có mà bị người ta chê cười....huhuhu....lúc trước ta làm anh hùng để làm cái gì,đánh hổ làm chi ,cứu người chi cho mệt xác..hu huhu....đến giờ không ai giúp mình....hic hic...

-Ngươi..ngươi...đừng có giả khóc nữa ghê quá,đừng có gào lên như thế lỡ có ai nghe thấy thì sao?Hừ!

Vương Hỷ nghĩ bụng

"Cái tên tiểu tử này giả vờ khóc kể lể để nhắc khéo mình chuyện hắn đã cứu mình ở rừng Bách Tùng đây mà....nếu ai mà trông thấy cảnh này thì Tứ Hoàng Tử ta còn mặt mũi nào nữa"

_Thôi được ,thôi được ngươi đứng lên đi,đứng lên đi,ta giúp ,thật là,chẳng ra thể thống gì?

Phi Long nghe xong liền đứng phất dậy

_Vậy là ngươi đã hứa giúp ta rồi đấy nhé,không được nuốt lời ,nếu không sẽ làm con rùa!

_Ngươi!có ngươi mới là rùa!

"Hừm,chỉ dựa theo lời bất kính này ta đã đem ngươi đi chém đầu rồi đó tên tiểu tử quái dị"

-Vậy đưa ta đi gặp hắn đi

_Đi gặp ai chứ?

_Thì đi gặp Tứ Hoàng Tử đó mà,phải cho hắn thấy mặt ta chứ.

_Hừm không cần đâu,chỉ là một thị vệ thấp kém hắn sẽ không để ý đến ngươi đâu,ngươi về Thần Lầu sắp xếp đi đợi người đến đưa ngươi đi!

_Thật hả?ngươi đúng là người mau mắn,vậy nhé,ta cũng phải về rồi,cơm canh nguội cả rồi!Đi nhé,đa tạ đa ta.,hi hi hi

Phi Long hí hửng bỏ đi,Vương Hỷ thì thở phào nhẹ nhõm vì thoát được một tên phiền phức

_Tại sao ta không thể nổi giận với tên tiểu tử ấy được vậy,cái thói mè nheo đó sao lại thấy quen thuộc như thế,chỉ là thị vệ cỏn con,Cung Thái Tân lớn như vậy hắn chắc không thể gặp được mặt ta,chỉ cần giao hắn cho đội quân canh gác hậu viện ắt sẽ chẳng lên được Đại Sảnh.Tại sao cứ phải vướng vào tên rắc rối này chứ?

Phi Long đem việc sắp làm thị vệ cung Thái Tân kể cho tất cả lao dịch ở Thần Lầu nghe,ai cũng trầm trồ khen chàng tốt số,Trương Lão nói

_Phi huynh đệ đúng là cát nhân thiên tướng,lúc nào cũng gặp may mắn,không như đứa con trai mệnh khổ của ta,mất mẹ từ nhỏ,mới bảy tuổi đã theo ta lưu lạc kiếm sống,giờ Thần Lầu sắp xây xong không biết khi ra khỏi Hoàng Cung lại phải đi đến nơi nào kiếm tiền.

_Cha đừng quá lo,con sẽ đi làm khuân vác cho bến tàu,kiếm tiền cho cha đỡ nhọc.

_Trương Lão đừng lo,khi nào ta vào Cung Thái Tân làm Thị Vệ sẽ tìm cách xin cho Trương Khải cùng vào làm thị vệ .

_Được vậy thì xin đa tạ Phi huynh đệ trước.

_Đa tạ Phi huynh!

-Vậy khi rời Hoàng Cung rồi hai người sẽ ở đâu?

_Có một Đại Tạp Viện ở thành Đông cho người nghèo tá túc,hai cha con ta sẽ ở đó .

_Được ,khi nào mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa ta sẽ đến đó gặp hai người!

Thất công chúa Kha Chấn Bảo Vương Dung là con gái của Tài Nhân Thẩm Tương Nhi ,sau khi bà sinh Thất công chúa nuôi đến hai tuổi thì bệnh nặng qua đời,do còn nhỏ nên công chúa đã được giao cho Mộng Phi ở Cung Hạ Bích nuôi dưỡng,vì ganh ghét mẹ của công chúa lúc sinh thời được Hoàng Đế hết mực ân sũng nên Mộng Phi đối với công chúa cũng rất khắc nghiệt,Vương Dung không phải là công chúa duy nhất trong Hoàng Cung nên Hoàng Đế cũng không quan tâm đến nàng ,chỉ có Thái Hậu thương xót nàng mất mẹ từ nhỏ nên luôn yêu thương che chở nàng,Tứ Hoàng Huynh của nàng là Vương Hỷ cũng có hoàn cảnh như vậy nên cũng rất quan tâm nàng.Đến năm mười bốn tuổi nhân dịp sinh thần của Hoàng Đế Vương Dung nghe theo Thái Hậu chỉ bảo thêu một bức tranh Long Phi Thiên sống động như thật làm Hoàng Đế vui vẻ vô cùng nên ban thưởng cho nàng Cung Tử Yến ,từ đó Vương Dung thoát khỏi những hành hạ cay nghiệt của Mộng Phi.Cung Tử Yến cũng chỉ là một thẩm cung nhỏ ít người lui tới,dù cũng là công chúa nhưng do mẹ nàng đã mất,gia tộc bên ngoại cũng không ai làm quan nên địa vị trong Hoàng cung của Vương Dung cũng thấp kém,những công chúa khác có cấm vệ quân canh gác cung bảo vệ công chúa nhưng nàng chỉ có Diễm Diễm là thị vệ nữ thân cận ,và hai nàng nô tỳ hầu hạ việc ăn uống,giặt giũ Ngọc Quyên,Ngọc Thủy.Vương Dung có sức khỏe yếu nên hay bệnh tật rất ít khi ra ngoài,suốt ngày trong thẩm cung của mình gãy đàn,vẽ tranh,thêu thùa,tâm trạng u uất như những cánh hoa Phù Dung trắng mà nàng đã trồng,sớm nở tối tàn kết thúc một cuộc đời ngắn ngủi không ai đoái hoài, mặc dù nàng đã muốn xuôi theo số phận hẩm hiu của mình sống như cái bóng nơi thâm cung nhưng đôi lần nàng cũng mơ ước tung bay như cánh chim trời thoát khỏi Hoàng Thành ,thoát khỏi cuộc sống nhàm chán này đi đến một nơi non xanh nước biếc,hầu chồng nuôi con sống hạnh phúc bên nhau.

_Bên ngoài này gió lạnh lắm công chúa nên vào phòng tịnh dưỡng!

_Diễm Nhi ta đã nằm suốt ba ngày rồi,lưng cũng đã cứng!

_Công chúa, tỷ bị nhiễm phong hàn phải biết giữ ấm cho mình,nè mặc thêm áo choàng vào.,đừng để ngất đi như hôm trước làm Diễm Diễm sợ quá.

Vương Dung cười hiền

_Ta biết rồi biết rồi,....Diễm Nhi muội mang thố canh sâm đó cho Tứ Ca của ta đi,ta nghe Ngọc Thủy nói Huynh ấy bị cấm túc ở Cung Thái Tân mấy ngày nay,chắc tâm trạng không được vui.

_Hừm ,tỷ nhắc đến muội mới nói ,Hoàng Hậu đúng là thứ nhỏ mọn,bản thân bà ta cũng đâu có muốn Hỷ Ca đến tham dự yến tiệc

vậy mà khi nghe Hỷ Ca từ chối đến dự thì lại nổi giận,làm huynh ấy bị Hoàng Thượng cấm túc.

_Kìa Diễm Nhi,những lời này sao có thể nói ra miệng,kẻo ai nghe thấy thì sao?

_Tỷ khéo lo,Cung Tử Yến chẳng ai dám bén mảng tới đâu,nếu không sợ lây xui xẻo thì....a...muội xin lỗi công chúa muội lỡ lời.

_Không sao đâu Diễm Nhi...mấy năm qua trong cung ai cũng đồn đại lên cả rồi...người ở Cung Tử Yến có số khắc mẹ,mang nhiều bệnh tật,họ sợ xui xẻo lại sợ lây bệnh nêni chẳng ai dám đến....nhưng đó cũng là điều tốt,chẳng ai quấy rầy ta tịnh dưỡng.

_Công chúa tỷ .....

_Đừng chậm trễ nữa mau mang canh đi đi...

-...Dạ....

Phi Long trở thành thị vệ gác hậu viên Cung Thái Tân tưởng đã an phận đứng gác một chỗ,ai ngờ cứ nhảy chỗ này nhảy chỗ kia bắt chuyện nói đông nói tây với các thị vệ khác,đến đội trưởng của đội quân canh gác hậu viện cũng cảm thấy phiền ,nhưng do Nghiêm Thuần căn dặn cứ để mặc cho Phi Long thích làm gì thì làm miễn sao không cho hắn đi ra sân trước hay lên Đại Sảnh là được,nên tên đội trưởng cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua những hành động vô bổ cũng vô hại đó của Phi Long..

Còn Vương Hỷ bị cấm túc trong Cung,chàng hết đến phòng sách ,lại ra Đại Sảnh ,không thì trở vào phòng nằm nghỉ,đôi khi bức bối muốn ra sau hậu viện đến sân luyện tập kiếm pháp,bắn cung hay dạo một vòng ngắm hoa cũng không đi được vì chợt nhớ đến tên gàn dỡ Phi Long là thị vệ gác hậu viên.Thỉnh thoảng chàng cũng âm thầm đứng từ xa quan sát xem Phi Long đã chán việc làm thị vệ chưa thì luôn nhìn thấy một Phi Long lười nhác,tựa đầu đứng ngủ gà ngủ gật bên cột nhà ,không thì nhảy qua nhảy lại chọc phá các thị vệ khác,những lần như vậy chàng chỉ biết thở dài nhắm mắt rồi bỏ đi.

Hôm nay trời u ám Phi Long buồn bã kiếm cớ rời Cung Thái Tân chạy đi chỗ khác chơi,liền giả vờ đau bụng

_Aaaaa....bụng ta đau quá ,đau quá....

_Hừ ngươi lại giở chứng gì nữa rồi?

_Bụng ta đau quá ,chắc sấp ị ra tới quần rồi!chắc lúc nãy ăn cơm ,ăn phải thứ không sạch.

_Hừm ...đừng có nói bậy,ai ở đây cũng ăn sao không thấy người ta bị gì,ngươi đừng có lười nhát nữa,không ai thế chỗ của ngươi đâu,đợi khi có người đến thay phiên thì ngươi mới được đi.

_Aaaa,ta hết chịu được rồi,vậy ta đi ị luôn ở đây...

Nói xong Phi Long liền cởi thắt lưng ra,một tên thị vệ lên tiếng

_Ấy ấy đừng đi ở đây,trời ơi ngươi làm ơn cho hắn đi đi nếu làm ô uế chỗ này thế nào Tứ Hoàng Tử cũng đem tất cả chúng ta ra mà xử tội chứ không phải riêng mình hắn đâu.-

_Ôi trời cái tên phiền phức ngươi,đi đi,mau mau,đi nhanh về nhanh..

-Dạ đa tạ dạ đa tạ...á á.....xì ra quần rồi ....

_Ôi trời.....

Phi Long vừa chạy ra đến sân trước thì sắc mặt đổi hẳn,hí ha hí hửng vừa đi vừa ngó nghiêng ngó ngữa.

_Khi nãy nghe hai tên lão Ất lão Nhị nói Tứ Hoàng Tử mấy ngày nay bị Cấm Túc trong cung,có lẽ là hắn đang ở trong Đại Sảnh nhỉ,lén nhìn một cái xem thử mặt mũi của hắn thế nào!

Nói xong Phi Long lén lúc thập thò lướt nhẹ qua chỗ có thị vệ canh gác,rồi áp sát vào cửa sổ lớn nheo mắt nhìn qua khe hở nhỏ,dù cho Phi Long có cố nhón chân lên hay hạ thấp người xuống như thế nào thì cũng không thể thấy được mặt của hai người đang ngồi trò chuyện trong Đại Sảnh,

_Có người ngồi ở trên ghế chủ tọa,chắc chắn là Tứ Hoàng Tử,còn người ngồi ở ghế dành cho khách đến chơi là ai,dáng dấp trông quen quen ,...

Trong lúc Phi Long đang mãi mê suy nghĩ và nhìn lén thì có một người đã đi đến gần bên chàng,người này hét toáng lên

_A!có thích khách!.....

Và cùng lúc tấn công Phi Long,Phi Long chỉ nghe tiếng gió sau lưng là biết quyền cước sắp giáng xuống,liền lách mình tránh né,xong tiếp chiêu người đó vừa đánh vừa chạy ra sân.

_Lần này ngươi không may rồi gặp phải Diễm Diễm ta.....

_Hừ ta không phải là thích khách,mau dừng tay không ta đánh trả ngươi đấy nhá.

_Hừ còn chối hả....

Thế nhưng Diễm Diễm lại bị Phi Long chế ngự hai tay bẻ ngoặt ra sau.

_Á,thả ta ra,thả ra tên thích khách chết bầm ngươi,Luu Diễm Diễm ta là thị vệ nữ của Thất công chúa,cha ta là Luu Thái Phó,huynh trưởng ta là Ngự Tiền Thị Vệ của Hoàng Thượng,ngươi mà đụng đến ta thì ngươi chết chắc ....í ngươi,,,ngươi là ngươi!

Sau khi nhìn rõ mặt nhau Phi Long lẫn Diễm Diễm đều trợn to mắt nhìn nhau

_Không phải ta!

_Chính là ngươi!

_Đã nói không phải là ta rồi!

_Cái tên chết giẫm dâm tặc hôm trước lẻn vào cung Tử Yến,giờ lại đi rình mò Cung Thái Tân.

_Đừng nói khó nghe thế ,ta là thị vệ ở đây,ngươi không thấy y phục trên người ta à?

_Ta chẳng cần biết ngươi mặc cái gì,đồ dâm tặc,đồ bịp bợm,có thích khách...

_Im đi đồ gà mái điên.

_Á aa,,,cứu có thích khách...

Nghe tiếng truy hô Nghiêm Thuần với các thị vệ canh gác Chính Điện Cung Thái Tân chạy lại tiếp cứu Diễm Diễm,cả Vương Hỷ lẫn Lưu Khảm cũng bị kinh động đến,Nghiêm Thuần nhảy ra giao đấu với Phi Long,dù hắn là Thống Lĩnh thị vệ võ công cao cường nhưng đấnh với Phi Long chưa được mười chiêu đã bị đá văng,

Từ trên hành lang Đại Sảnh Vương Hỷ không khó nhận ra là Phi Long nên lên tiếng ra lệnh cho bọn thị vệ

_Dừng tay!

Nghe tiếng của Vương Hỷ mọi người đều dừng lại,Phi Long cũng nhìn theo hướng Đại Sảnh

_Ế là Lưu Khảm huynh và Vương Hỷ huynh !

-Lui ra hết đi!

_Dạ tuân lệnh Tứ Hoàng Tử!

Đến lúc này Phi Long mới ngớ người ra,chàng không ngờ hai người bạn nhà phú hộ mình cứu lại là Tứ Hoàng Tử và Thống Lĩnh Ngự Tiền Thị Vệ,càng không ngờ mình lại có thể nhiều lần trêu chọc Hoàng Tử như vậy.

_Hỷ ca,ca ca cái tên ôn thần này là thích khách,hắn rình mò bên ngoài nghe lén hai huynh bàn việc đó!

_Nghe lén cái gì chứ,ta chỉ muốn nhìn thấy mặt của Tứ Hoàng Tử thôi!

_Ngươi xí gạt được ai chứ ,Hỷ ca bắt hắn đến Tra Sự Ngục đi ,tra tấn hắn đến thân tàn ma dại ,hắn sẽ khai ra thôi!

_Khai cái đầu ngươi đồ gà mái điên,cô bị điếc sao ta đã nói là ta không có nghe trộm cái gì hết!

_Thôi đừng nói nhiều nữa,ngươi mau về hậu viên canh gác đi!

Phi Long bậm môi tỏ vẻ khó chịu rồi thi lễ

_Thuộc hạ cáo lui!

_Ê,ê,thế là cho hắn đi sao Hỷ ca ca!

Lưu Khảm lên tiếng

_Muội đừng ồn nữa,muội đến đây để làm gì?

_Ơ,muôi quên mất,công chúa bảo muội đem canh sâm cho Hỷ ca ca uống còn gửi lời thăm Hỷ ca ,nhưng khi đến nơi lại gặp phải tên ôn dịch đó,muội tức quá lấy cái khay gỗ chọi hắn,thố canh tan nát rồi!

_Hừm muội thật lỗ mãng..

_Muội xin lỗi mà,tất cả cũng vì tên ôn dịch đó thôi...hắn

_Đừng nói nữa ,muội về Cung Tử Yến đi,nói với Dung Nhi ta không sao bảo muội ấy đừng lo,cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.

_Ơ...

Lưu Khảm ra dấu bảo Diễm Diễm lui ra

_Dạ ,muội xin cáo lui...

Vương Hỷ bỏ đi vào trong,nét mặt không vui.

_Huynh sao vậy?đang lo lắng cho việc Tế Thiên hay là Phi Long đã biết rõ thân phận của huynh?

Vương Hỷ nhìn Lưu Khảm một cái rồi lấy chén trà uống

_Hắn chỉ là một thị vệ có gì phải bận tâm,ta đang nghĩ không biết Phụ hoàng đã điều tra được gì mà lại sai ta âm thầm đưa quân đi theo.

_Hoàng Thượng tính đa nghi nên có lẽ là chỉ để phòng bất trắc.

_Không đơn giản vậy,nếu như phòng bất trắc ắt hẳn sẽ mang quân theo trực tiếp,không cần đến ta.

_Thế huynh có muốn ta đi điều tra không?

_Không cần,nếu biết quá nhiều chuyện của Phụ Hoàng cũng chẳng phải là chuyện tốt đâu!Chỉ là ta đang nghĩ lần Tế Thiên này sẽ xảy ra chuyện gì đó rất to lớn.

Vương Hỷ đứng ở cửa sổ phòng nhìn lên ánh trăng cao,chốc chốc lại thở dài,định bước ra khỏi phòng rồi lại không muốn bước nữa,cứ như thế đôi ba lần.Ngụy công công nhìn thấy liền lên tiếng.

_Cái tên thị vệ Phi Long mọi ngày một mình ăn hết nửa thùng cơm,hôm nay chẳng rõ chuyện gì một hạt cũng không đụng đến,bọn thị vệ ở hậu viên kháo nhau mừng ra mặt vì chẳng còn ai giành ăn cơm của bọn họ nữa,nhà bếp cũng đỡ phải tốn sức nấu thêm.

Nói xong ông ta đến bên thi lễ với Vương Hỷ

_Lão nô đã trãi xong chăn cho Hoàng Tử rồi,để lão hầu cởi y phục cho ngài...đêm đã muộn rồi ngài nên nghỉ ngơi sớm...

_Ưm..ta chưa muốn ngủ,lão cứ đi nghỉ trước đi..

_Vậy...lão nô xin cáo lui...

Nói xong Ngụy công công đi ra khép cửa lại rồi liếc trộm Vương Hỷ một cái,lại nói vu vơ

_Ai mà đói bụng chắc đêm nay khó ngủ lắm....

Vương Hỷ chớp chớp mắt nhìn ra cửa đã đóng lại

_Hừm ,ta đâu phải lo lắng cho hắn chứ,...tại sao ta phải lo...

Vương Hỷ quên rằng sau khi Lưu Khảm rời đi,chàng đã đứng ngồi không yên,lâu lâu lại gọi Ngụy công công hỏi về Phi Long

_Hắn đang đứng gác hả?

_Dạ hắn đang đứng gác.

_Hắn vẻ mặt ra sao?...à mặc kệ hắn..

_Ưm,ngươi đi xem xem hắn có đỏ mặt không?

_Dạ!

_Ngươi đi xem xem hắn đó nói lảm nhảm không?

_Dạ!

_Ngươi đi...mà thôi....ngươi thấy hắn có buồn bã không..dáng vẻ hắn đứng gác có ủ rũ không?

_Dạ,.....!!!

Ngụy công công là người rất tinh tế ,luôn hiểu được tâm ý của người khác,chẳng khó để nhận thấy Vương Hỷ đang lo lắng chuyện Phi Long phát giác mình bị Vương Hỷ nói dối ,vì thế ông đi quan sát Phi Long cả ngày,và biết được đúng là Phi Long đang rất giận.

Vương Hỷ trong lòng quả thật muốn biết Phi Long đang cảm thấy ra sao,nên lặng lẽ đi đến biệt viện dành cho thị vệ nghỉ ngơi,thế nhưng lúc đi ngang qua gian bếp của Cung Thái Tân lại phát hiện ra một bóng người thấp thoáng trong bếp.Chàng hiếu kỳ nhẹ nhàng đến xem,thấy bên trong có một người đang hì hục vốc từng vá cơm ăn làm Vương Hỷ mỉm cười.Đó chính là Phi Long,chàng ta đang lén ăn vụng trong bếp

-

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.