Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đều có năng lực thị giác đặc thù

Phiên bản Dịch · 2045 chữ

Chương 69: Đều có năng lực thị giác đặc thù

Lời của thành chủ phu nhân đương nhiên không tin được, huống hồ Lương Lập Đông cũng chẳng có hứng thú với cô nàng. Nếu xét theo lương tâm, thành chủ phu nhân là một phụ nữ đầy mị lực, nhưng vẫn kém xa Mèo Ba Tư và Tiểu Bạch. Lương Lập Đông vừa mỉm cười vừa xua tay rồi lại cúi đầu tiếp tục vẽ mô hình ma pháp trận, nói: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian của ta nữa. Trong số tù binh có một thanh niên họ Clemente, nghe quản gia nói hắn rất có thân phận. Ngươi tới thăm dò xem, không khéo moi được tin tức quan trọng gì đó.”

“Hừ, đúng là đồ chẳng hiểu phong tình gì cả!”

Thành chủ phu nhân bất mãn hừ một tiếng rồi lắc eo rời khỏi. Đợi ra khỏi phòng, bộ mặt bất mãn của cô lập tức hoá thành nụ cười đoan trang, bước ra khỏi đường hầm, tới bên khu rừng nhỏ. Trong khu rừng là môt loạt tù binh mặc áo choàng màu lam, hai tay đều bị trói bằng dây thừng. Trong số họ có một thanh niên anh tuấn bắt mắt, xem ra là nhân vật quan trọng trong đội ngũ tù binh.

“Thành viên gia tộc Clemente?” Thành chủ phu nhân tới trước mặt thanh niên áo vàng, nhìn từ trên xuống hỏi: “Thật đáng ngạc nhiên, gia tộc Clemente các ngươi dẫu sao cũng là họ hàng xa của hoàng thất, thân phận không phải quá cao nhưng dẫu gì cũng có huyết thống hoàng thất. Sao lại theo hoàng thất đến nơi nông thôn hẻo lánh chúng ta, còn định cướp kế sinh nhai duy nhất của chúng ta. Hành động này có vẻ mất vinh dự của quý tộc đấy.”

“Một mỏ vàng, có làm thế nào cũng vẫn lời to. Cô với ta đều biết lúc thích hợp có thể vứt cái vinh dự quý tộc ấy sang một bên.” Robin ngẩng đầu lên nhìn đối phương hỏi: “Nếu bình báo của ta không sai, cô chắc hẳn là Sofia. Năm đó khi cô được gả vào gia tộc Longman, không ít thanh niên tuấn kiệt trong vương thành đau lòng không thôi. Không ngờ ngươi tới biên cảnh mười sáu năm rồi mà vẫn xinh đẹp quyến rũ như vậy.”

Thành chủ phu nhân có thể thấy Robin khen ngợi thật lòng, không phải cố tình nịnh bợ. Điều này chứng tỏ năng lực mê hoặc của mình vẫn còn tác dụng, nhưng tại sao lại vô hiệu với Beata? Nàng chôn sâu nghi hoặc trong lòng, sau đó mỉm cười cực kỳ hiền thục: “Đúng vậy, một mỏ vàng có thể khiến bạn bè phản bội nhau, khiến người thân trở mặt thành thù. Các ngươi có làm vậy cũng không phải là lạ, hơn nữa suýt chút nữa đã thành công. Ta là Sofia của thành Đông Phong, giờ chúng ta bàn chuyện bồi thường thôi.”

Robin mỉm cười: “Nên như vậy. Có điều ta không phải thành viên dòng chính của gia tộc Clemente, vì vậy có thể tiền chuộc sẽ hơi thấp.”

“Không sao, chỉ hơn 100 bộ binh hoàng thất cũng đủ chúng ta kiếm không ít tiền chuộc rồi. Nếu gia tộc Clemente không muốn thanh toán, thành Đông Phong chúng ta cũng không ngại thêm vào 100 bộ binh tinh nhuệ.” Thành chủ phu nhân mỉm cười vui vẻ: “Có điều nếu các ngươi khai ra ai là người báo chuyện mỏ vàng cho các ngươi, ta có thể đứng ra làm chủ miễn bớt một phần tiền chuộc.”

Robin sửng sốt một hồi rồi mỉm cười: “Các ngươi biết rồi mà.”

“Chúng ta biết, nhưng chúng ta cần lời nói làm bằng chứng.” Thành chủ phu nhân ngồi xổm xuống, ghé sát mặt vào người đối phương: “Ngươi biết mà, nhiều lúc một lời nói làm chứng có thể giúp chúng ta chiếm ưu thế về mặt đạo lý.”

Gương mặt thành chủ phu nhân cách Robin rất gần, hắn ngửi thấy mùi hương thanh nhã khiến tinh thần mông lung. Hắn như nhìn thấy cô gái mà mình yêu mến nhất, sau đó không nhịn được đáp: “Là Mark của thần điện Sinh Mệnh. Nửa ngày trước chúng ta gặp hắn ngoài thành, trong lúc trò chuyện hắn ‘vô tình’ tiết lộ nơi này có mỏ vàng, vì vậy chúng ta lập kế hoạch như vậy.”

Thành chủ phu nhân lui lại phía sau hai bước, cô nhìn Robin vẫn còn mông lung chưa thoát khỏi khống chế tinh thần, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Thanh niên gia tộc Clemente này quả rất xuất sắc, trong cảm nhận của cô có vẻ còn mạnh hơn Beata một chút, nhưng vì sao người này không chống được sự mê hoặc của mình, mà Beata lại làm được?

Chẳng lẽ huyết thống trên người hắn thật sự thần kỳ như vậy? Thành chủ phu nhân liếm đôi môi anh đào của mình.

“Trông coi chặt chẽ bọn chúng! Tuyệt đối không được lơi lỏng.”

Thành chủ phu nhân ra lệnh cho binh sĩ xung quanh rồi mới rời khỏi. Robin sau lưng cô thân thể đột nhiên rùng mình một cái, ánh mắt dần có thần thái, hắn nhìn bóng lưng thướt tha của thành chủ phu nhân , ánh mắt đầy sợ hãi.

Thành chủ phu nhân chẳng buồn để ý tới suy nghĩ của Robin về mình, cô trở lại căn phòng trong hầm mỏ, đẩy cửa ra, phát hiện Lương Lập Đông vẫn đang tập trung xây dựng trận đồ ma pháp. Cô đứng một lúc, phát hiện đối phương đang rất tập trung, nếu mình không lên tiếng chắc cũng chẳng phát hiện mình đến. Nghĩ tới đây, cô bước lên, gõ nhẹ xuống bàn rồi nói: “Beata các hạ, không nghỉ ngơi chút à? Đã sắp tối rồi.”

Thật ra Lương Lập Đông đã sớm biết thành chủ phu nhân tới, chỉ có điều ngẫm lại ‘thói quen’ của vị phu nhân này, Lương Lập Đông không định chủ động chào hỏi, tránh cho lại bị khiêu khích. Có điều giờ đối phương đã bắt chuyện trước, hắn không trả lời thì thật thiếu lễ phép, bèn ngẩng đầu lên đáp: “Không sao, lát ta ăn chút gì đó là được. Về phần phu nhân cô, giờ sắc trời đã hơi tối, không về nhanh thì khó đi lắm.”

“Không sao, ta có thể ngủ ở gian trong.” Thành chủ phu nhân cười híp mắt: “Ta mong chờ lắm đấy.”

Lương Lập Đông bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đặt bút xuống nói: “Ài, cô đói thì cứ nói thẳng, đừng nói đi nói lại việc đó, chẳng có gì hay cả. Lần đầu nghe còn kích động đôi chút, nhưng nghe nhiều thành ra nhàm. Hơn nữa ta đã có hai vợ rồi, nói khó nghe chút thì hai người vợ ta đều xinh đẹp hơn cô nhiều, vì thế ta không dính mỹ nhân kế của cô đâu… Để ta xem xem nơi này có thứ gì ăn được, giờ ta cũng hơi đói rồi.”

Thành chủ phu nhân lần này thật sự ngạc nhiên: “Sao ngươi biết ta đói? Mà ngươi biết nâu ăn ư? Đây là việc của hạ nhân cơ mà.”

Lương Lập Đông nhún vai: “Thân là tín đồ khổ hạnh, nấu ăn là kỹ năng cơ bản. Biết nấu ăn mới đáp ứng được khẩu vị khi đi qua những khu vực hoang dã chứ.”

Thân phận tín đồ khổ hạnh thật thuận tiện, hầu như có gì không hợp lý thì đẩy hết lên nó.

Sau khi nói xong, Lương Lập Đông lục lọi trong căn hầm, trong gian phòng này có đủ những vật liệu nấu ăn cơ bản như thịt muối rau dưa, bột mì, cũng có những gia vị cơ bản… Những thứ như vậy chẳng đủ làm một bữa ăn xứng với thân phận quý tộc như thành chủ phu nhân, nhưng đối với một kẻ ham ăn hiện đại đã đủ cho một bữa ngon lành rồi.

Lương Lập Đông xắt thịt muối thành miếng bỏ vào nước, cho thêm gia vị rồi bắt đầu hầm. Nửa tiếng sau, trong ánh mắt kinh ngạc của thành chủ phu nhân, hắn làm hai phần mỳ, cho mỳ vào nồi, nhanh chóng làm ra một nồi mỳ.

Căn phòng dưới lòng đất đầy mùi mỳ. Lương Lập Đông múc mỳ ra, mỗi người một phần. Tuy căn phòng dưới hầm mỏ này có đủ dao nĩa nhưng Lương Lập Đông vẫn gọt một đôi đũa hơi khó coi cho bản thân, bắt đầu thưởng thức. Thành chủ phu nhân cũng từ bỏ ‘cử chỉ thục nữ’ của mình, dùng dĩa ăn trong tay nhanh chóng ăn sạch phần mỳ của mình, ngay một chút nước mỳ cũng không bỏ lại.

Sau đó thành chủ phu nhân lấy một tấm khăn tay lụa từ trong y phục mình ra, khẽ lau miệng: “Không ngờ Beata các hạ còn có tay nghề như vậy. Không biết sau này ta còn ăn những món ngon như ‘ngắm nhìn bầu trời’ không?”

Bát mỳ này có chỉ số mỹ vị lên tới 7, với kẻ tham ăn như Lương Lập Đông chỉ tạm coi là không tệ, nhưng đối với người Hollevin chẳng có văn hoá ẩm thực gì đặc biệt, lại là món ngon hiếm thấy.

“Ăn xong rồi, phu nhân nên về thôi.” Lương Lập Đông trở lại bàn: “Ta phải tiếp tục vẽ hoa văn cấu tạo ma pháp trận, cần hoàn cảnh yên tĩnh.”

Thành chủ phu nhân thật ra cũng muốn về nhưng vẫn nói theo thói quen: “Ta về một mình sẽ sợ lắm. Hay ta nghỉ lại dưới này, mai hãng về.”

Lương Lập Đông thở dài, đang muốn trả lời, đúng lúc này hai tai nghe tiếng động, lập tức thổi tắt ngọn đèn trên bàn, căn phòng lập tức rơi vào bóng tối. Nhờ có Vân Long Lam Đồng, Lương Lập Đông vẫn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nhưng thành chủ phu nhân lại không như vậy, lúc này cô đã ngồi xổm xuống, tay phải sờ xuống bắp chân.

“Xảy ra chuyện gì?” Thành chủ phu nhân nhỏ giọng hỏi.

Không thể không nói, thành chủ phu nhân rất thông minh, ý thức chiến đấu cũng rất tốt. Bình thường khi một phụ nữ ở cùng một người đàn ông trong mật thất, nếu người đàn ông đột nhiên tắt đèn chắc hẳn sẽ nghĩ theo hướng đen tối. Thế nhưng thành chủ phu nhân lại không như vậy, cô nhìn thẳng về phía cửa như gặp đại địch, sau đó khom người từ từ lui lại phía sau, tới tận khi áp sát vách đất.

Lương Lập Đông không hề trả lời thành chủ phu nhân mà nhẹ nhàng đi tới bên phải cửa, lảng lặng ngồi xổm xuống. Thanh Đế Vẫn giả lặng lẽ rời không gian trữ đồ, xuất hiện trên tay hắn.

Sau đó hắn nhìn về phía thành chủ phu nhân, lại phát hiện người sau cũng đang nhìn mình… Con mắt thành chủ phu nhân nhẹ nhàng toả ra hào quang màu tím, đây là một loại năng lực nhìn trong bóng tối đặc thù. Lương Lập Đông mới vài giây trước còn tưởng thành chủ phu nhân không thể nhìn trong bóng tối.

Lúc này thành chủ phu nhân cũng kinh ngạc hệt như vậy, cô phát hiện ánh mắt Lương Lập Đông toả ra ánh sáng màu xanh lam, trong đôi mắt như còn có vệt sáng lưu chuyển.

Lương Lập Đông rất ngạc nhiên: thành chủ phu nhân nắm giữ huyết thống đặc thù.

Còn thành chủ phu nhân lại càng ngạc nhiên: Beata có phép thuật huyết mạch cấp quân đoàn, còn có thể cảm giác đại khái thực lực mỗi người, giờ có cả năng lực nhìn trong bóng tối… Rốt cuộc là huyết mạch chủng tộc gì mà bao hàm nhiều năng lực mạnh mẽ như vậy?

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.