Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chịu oan

Phiên bản Dịch · 1989 chữ

Chương 70: Chịu oan

Trong trò chơi, phần lớn những người có năng lực nhìn trong bóng tối phân nửa đều là người chơi. Hơn nữa phân nửa đều là thuật sĩ hoặc nghề nghiệp đặc thù khác, khoảng chừng hơn trăm ngàn người. Con số này nhìn thì nhiều, nhưng trong trò chơi có tới hơn năm tỷ NPC, tính trung bình ra là… khoảng 1:50.000, nói cách khác phải năm vạn người mới có một kẻ có thị giác đặc thù. Đây vẫn là tính cả người chơi, nếu chỉ tính NPC, số người nắm giữ huyết thống đặc thù đã ít lại càng ít, có lẽ khoảng hai trăm ngàn người mới có một người nắm giữ huyết thống đặc thù.

Có điều giờ trong thành Đông Phong nho nhỏ đã ba người có huyết thống đặc thù, bản thân Lương Lập Đông, Kayle, giờ lại thêm thành chủ phu nhân.

Huyết thống đặc thù có thể khiến người nắm giữ có khởi điểm tốt hơn, ví dụ như phép thuật huyết mạch của Lương Lập Đông tương đối lợi hại. Tuy hắn không biết rốt cuộc thành chủ phu nhân kế thừa huyết thống chủng tộc gì, nhưng ngẫm lại có thể vì vậy nên nàng mới mạnh hơn chồng mình.

Thành chủ phu nhân nhìn cặp mắt như viên bảo ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời của Lương Lập Đông, thất thần trong chốc lát. Ngay lúc này cánh cửa phòng bị đẩy ra một khe nhỏ, con mắt cô lập tức híp nhỏ lại. Đôi mắt cô toả ra ánh sáng tím bắt mắt trong bóng tối, nếu híp lại thành một khe nhỏ sẽ không khiến người khác chú ý tới.

Lương Lập Đông lại không biết đôi mắt mình toả sáng nên vẫn mở rất to, có điều hắn ngồi bên phải cánh cửa, trong góc chết. Đối phương tiến vào trong vòng hai ba giây đầu chắc chắn không nhìn thấy hắn.

Khe cửa mở dần ra, không ai bước vào. Lương Lập Đông nhìn thở, bên phía thành chủ phu nhân càng im ắng khó mà tin nổi. Một lát sau, hai bóng dáng nửa trong suốt, hình dáng giống người lặng lẽ lẻn vào. Bóng dáng họ rất nhạt, hầu như không thể nhìn thấy. Đây chính là điểm bất đồng giữa năng lực ‘nấp trong bóng tối’ cùng pháp thuật ‘Ẩn Thân” của ma pháp sư. Kỹ năng ẩn thân này là một loại năng lực tự nhiên, chỉ cần trong chỗ bóng râm hay chỗ tối đều có thể sử dụng.

Có điều Lương Lập Đông nắm giữ Vân Long Lam Đồng, có thể nhìn thấu tất cả ảo thuật. Trong mắt hắn hai bóng người là hai gã đàn ông áo đen, bọn họ bước vào lập tức nhìn xung quanh. Ngay lúc này, Lương Lập Đông hành động, hắn như con báo săn trong bóng tối, hoá thành một cái bóng màu đỏ, đôi mắt toả ánh sáng màu lam hoá thành hai vệt sáng.

Gã trung niên gần hắn nhất vừa phản ứng lại, phần eo đã bị đâm trúng, không kịp kêu lên một tiếng đã bị Lương Lập Đông đẩy về phía đồng bọn.

Lương Lập Đông tấn công quá đột ngột, nắm giữ thời cơ cũng cực kỳ chính xác, đây là bản năng của hắn được hình thành sau vài ngàn trận đấu. Một kẻ ám sát khác đang ẩn thân bị ép lui lại hai bước, hắn kinh hãi biến sắc, người ám sát bình thường đều có sở trường ‘chiến đấu trong trạng thái mù’, hắn rút vũ khí đang định đánh trả, lại cảm thấy một luồng khí lưu sắc bén đánh tới sau lưng. Hắn vội vàng né sang một bên, sau lưng chỉ bị cắt qua, không bị thương nặng.

Bị tấn công, kẻ ám sát này cũng biết sự tình đã bại lộ, không để ý tới đồng bọn mà nhanh chân chạy ra phía ngoài. Thành chủ phu nhân đứng tại chỗ, không đuổi theo, người này không chạy được vài bước đã ngã lăn ra giãy giụa dưới đất.

Độc, kịch độc! Lương Lập Đông ném kẻ địch trên mũi kiếm bản thân, tim phổi kẻ này đều đã bị đâm thủng, không sống được bao lâu. Hắn chuyển ánh mắt sang phía kẻ ám sát trúng độc, giờ sắc mặt hắn đã hoá đỏ, môi đã chuyển màu tím, màu sắc kiều diễm như một phụ nữ. Tên ám sát này giãy dụa trên mặt đất, đau đơn không hét nổi thành lời, không đến hai phút sau đã không còn tiếng động.

Lương Lập Đông biết loại chất độc này, nó tên là Mị Ảnh. Người trúng loại độc này khi chết luôn có bộ dáng quỷ dị như vậy nên mới đặt tên nó là Mị Ảnh. Nguyên liệu chính của loại độc này là máu của sinh vật ma giới Succubus, hơn nữa con mắt Succubus cũng có màu tím, những điểm đặc thù này liên kết với nhau giúp Lương Lập Đông đoán ra khởi nguồn huyết thống của thành chủ phu nhân… Chẳng trách thành chủ phu nhân không mấy xinh đẹp nhưng lại đầy mị lực, lời nói lại luôn mang ý khiêu gợi như vậy!

Lương Lập Đông trở lại trước bàn, thắp lại ngọn nến. Có ánh sáng khiến hào quang trong đôi mắt hai người tắt dần. Căn phòng nhỏ dưới hầm mỏ đầy mùi máu tanh, thoang thoảng đâu đó còn mùi thơm ngọt như mùi táo xanh. Thứ càng độc, mùi hương càng thơm.

Thành chủ phu nhân cất lưỡi dao màu xanh nhạt về dưới váy, nàng nhìn Lương Lập Đông hỏi: “Sao ngươi biết có…”

“So với việc lãng phí thời gian ở chỗ ta, chẳng bằng cô ra ngoài xem đám tù binh giờ sao rồi.” Lương Lập Đông chỉ ra bên ngoài: “Hai tên sát thủ này có thể mò vào, như vậy rất có khả năng còn nhiều sát thủ hơn đang ở ngoài. Tên Robin kia có vẻ là con nhà danh giá đấy, vạn nhất hắn chết ở đây… Ha ha, quan hệ giữa thành Đông Phong và hoàng thất sẽ ra sao chắc ta không nói ngươi cũng hiểu.”

Thành chủ phu nhân biến sắc, vội vàng chạy ra ngoài. Lương Lập Đông thu dọn bản vẽ trên mặt bàn rồi mới ra theo. Vừa bước ra, hắn thấy quản gia trung niên hơi ngạc nhiên đứng chờ, hắn nói: “Trong gian phòng dưới hầm mỏ có hai thi thể của kẻ địch, ngươi cho người thu dọn đi. Còn nữa, bảo những thợ mỏ đừng ra ngoài hầm, ngoan ngoãn chờ ở trong, đợi tin của chúng ta.”

“Có địch ư?” Quản gia trung niên kinh hãi.

“Còn phải nói nữa à?”

Lương Lập Đông bỏ lại một câu hỏi rồi nhanh chóng chạy ra khỏi hầm mỏ. Đợi đến lúc ra khỏi hầm, hắn thấy thân thể đang cứng đờ của thành chủ phu nhân, cũng thấy một cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc.

Dưới ánh trăng, tất cả binh sĩ thủ vệ ngoài hầm mỏ đều nằm trên mặt đất, tiếng khò khò vang dội khắp nơi. Lương Lập Đông tới cạnh binh lính gần nhất, giơ tay tát hắn một cái, máu mũi bắn ra rồi nhưng hắn vẫn còn ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say.

“Phép thuật mê ngủ phạm vi lớn!” Lương Lập Đông hit một hơi lạnh: “Có điều phạm vi này thật quá lớn, hiệu quả cũng quá mạnh. Trong thành Đông Phong có ai có thực lực như vậy?”

Thành chủ phu nhân sắc mặt trắng bệch: “Tôi cũng không biết.”

Lương Lập Đông ngẫm lại, trực tiếp dùng đường hầm tâm linh gọi Jeanne, nhưng Jeanne không đáp lại, trong đường hầm tâm linh chỉ có tiếng nói mê sản của cô nàng chim… Jeanne bay cao mấy trăm mét trên trời nhưng vẫn dính phép ru ngủ, không biết rơi đâu rồi… Chuyện này thật vô lý. Phép thuật thôi miên phạm vi trăm mét là chuyên môn của ma pháp sư hệ ‘linh năng’, hơn nữa đẳng cấp ít nhất cũng phải lv 15. Cũng tức là người làm phép cấp độ truyền thuyết mới có thể làm được việc này, vì pháp sư cấp độ truyền thuyết có thể lĩnh ngộ thiên phú hệ phép thuật “sở trường ma đạo’, tăng cường uy lực và phạm vi của phép thuật.

Có điều nếu kẻ địch đẳng cấp lên tận 15, vậy chẳng cần thiết đi thôi miên bọn họ, trực tiếp dùng phép thuật Lơ Lửng Giữa Trời bay lên làm máy bay ném bom, vừa bay vừa đáp phép xuống là được. Thành Đông Phong chắc chắn không ai chống nổi.

Lúc này gió nhẹ thổi qua, Lương Lập Đông chun mũi, ngửi thấy mùi máu tanh vẫn còn mới, hắn biến sắc: “Mau vào rừng xem, có chuyện rồi.”

Hai người vội vàng chạy tới, sau đó Lương Lập Đông thấy thanh niên áo vàng Robin Clemente nằm đó, yết hầu có vết đao. Không riêng gì hắn, tất cả bộ binh hoàng gia đều bị cắt đứt yết hầu, mùi máu tanh dày đặc trong khu rừng.

Thành chủ phu nhân sắc mặt trắng bệch: “Rốt cuộc là ai?”

Lương Lập Đông cũng cảm thấy thân thể ớn lạnh. Hắn búng tay, khởi động phép thuật Giá Vụ, làn sương dày chỉ vài giây đã bao phủ phạm vi trăm mét, thành chủ phu nhân làm động tác phòng bị, đến lúc được Lương Lập Đông dùng bảng hệ thống nhận vào phe mình mới thở phào nhẹ nhõm: “Đây là phép thuật huyết mạch của ngài à? Quả nhiên thần kỳ.”

Lương Lập Đông nhìn xung quanh rồi tắt phép thuật Giá Vụ: “Xung quanh đã không còn kẻ địch.”

“Xem ra nỗi oan này chúng ta phải chịu rồi.” Thành chủ phu nhân nhìn gương an tường chết trong giấc ngủ của Robin, tức giận nói: “Tuy gia tộc Longman chúng ta không sợ gia tộc Clemente, nhưng vô duyên vô cớ chuốc phải một kẻ địch vẫn chẳng phải việc dễ chịu gì. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới thần điện sinh mệnh, nhưng ta không hiểu sao những người trong hầm mỏ chúng ta không bị phép thuật ảnh hưởng.”

Lương Lập Đông giải thích: “Vàng là thứ bài xích phép thuật. Chúng ta ở trong mỏ vàng, phần lớn nguyên tố phép thuật đều bị ngăn cản bên ngoài, bên trong đương nhiên không bị ảnh hưởng gì.”

Thành chủ phu nhân sắc mặt âm trầm, nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết: “Tôi rất tò mò, ma pháp sư lợi hại như vậy sao không thẳng tay truy kích tiêu diệt chúng ta mà lại rút lui? Ngài xem… binh lính của tôi đều bị thôi miên, chỉ cần dẫn theo vài chục người hắn có thể lấy mạng chúng ta rồi, nhưng vì sao hắn lại không làm như vậy?”

Đúng vậy, vì sao? Lương Lập Đông cũng có nghi vấn như vậy. Có điều giờ hắn đang quan tâm tới an nguy của Jeanne hơn, đường hầm tâm linh có thể cảm ứng vị trí hai bên, hắn đi về phía phải hơn bốn trăm mét, rốt cuộc cũng thấy Jeanne đang ngủ say trên một gốc cây lớn. Hắn ôm cô nhóc xuống, mang về hầm mỏ.

Lúc này không ít binh sĩ bắt đầu thức tỉnh, Lương Lập Đông thăm hỏi một lúc, bọn họ không có điểm gì lạ. Tất cả các binh sĩ đều nói bọn họ không phát hiện chuyện gì bất thường, hơn nữa chính họ cũng không biết vì sao lại đột nhiên ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.