Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy sát

Phiên bản Dịch · 1525 chữ

Bạch Nha từ biệt Tây Vương Mẫu đã có mấy tháng thời gian, lấy tốc độ của hắn đã sớm rời khỏi Côn Luân Sơn, bất quá con hàng lại nhàn nhã, hai ngày đi đường một ngày cá ướp muối.

Hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ của hắn, Bạch Nha lúc này đang ngồi trên một cây cổ thụ, trên tay nâng vài viên Linh Quả, chậm rãi thưởng thức.

Linh Quả tỏa ra mùi hương thơm ngát, tuy ăn vào cũng không có bao nhiêu tác dụng trong việc tu luyện, nhưng ai quan tâm đây, thơm là được a.

Bạch Nha một bên vừa ăn Linh Quả, một bên vừa quan sát một trận chiến, hay nói đúng hơn là một cuộc truy sát.

Cách đó không xa, một bầy dị thú đủ loại hình dáng, tổ đội mà truy đuổi một con hồ ly.

Hồ ly bộ dáng nhìn xem rất đẹp mắt, màu lông trên người trắng nõn như tuyết, không có một chút pha tạp nào. Tròng mắt màu đỏ tựa như hồng ngọc, ngọc nhãn tao nhã mỹ lệ, mị lực tràn đầy. Đặc biệt nhất là, sau lưng con hồ ly này lại có tới bốn cái đuôi, càng xem càng thấy điểm lạ.

"Tứ Vĩ Bạch Hồ…" Bạch Nha tâm tình chợt xao động, Yêu Hồ đời trước hắn gặp qua cũng mấy lần, bất quá cũng chỉ là Nhị Vĩ Bạch Hồ mà thôi, tam vĩ trở lên hoàn toàn không có gặp phải.

Đối với trận chiến đấu này, Bạch Nha cũng không có ý muốn xuất thủ cứu giúp, hắn lại không quen biết đối phương, nếu như hiện tại là thời kỳ hung thú hoành hành thì hắn có thể căn nhắc một chút.

Dù sao trận này thật sự quá bình thường, tùy tiện đi một chỗ nào đó ở Hồng Hoang đều có thể gặp phải. Tứ Vĩ Bạch Hồ thực lực không bằng đối phương, bị săn giết và thôn phệ cũng là chuyện đương nhiên.

Nhược nhục cường thực chính là quy tắc ở thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới có khả năng sống sót, nếu như ngươi yếu đuối chỉ có hai kết cục, một là làm bữa ăn cho kẻ khác, hai chính là làm tay sai cho kẻ khác, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là chết.

"Thượng tiên, mời người thương xót cứu ta!" Tứ Vĩ Bạch Hồ đột nhiên thay đổi phương hướng, trực tiếp chạy đến vị trí của Bạch Nha, mở miệng cầu cứu.

Theo khoảng cách ngày càng gần, Bạch Nha lại phát hiện con ngươi của Tứ Vĩ Bạch Hồ linh động vô cùng, nhãn thần đáng thương, khiến người ta nhịn không được mà muốn cứu giúp.

"Có chút thú vị, con hồ ly này không tầm thường." Bạch Nha thú vị cười một tiếng, hắn bị đôi mắt linh động của Tứ Vĩ Bạch Hồ ảnh hưởng, bất quá vẫn nhịn được mà không có xuất thủ.

Tu vi của Tứ Vĩ Bạch Hồ chỉ có Huyền Tiên đỉnh phong, so với Bạch Nha thì kém rất nhiều, thực lực kém xa như vậy lại có thể phát hiện sự tồn tại của hắn, điều này làm cho Bạch Nha kinh ngạc không thôi.

"Thượng tiên cứu mạng, tiểu hồ nguyện ý làm tọa kỵ của ngài a!" Tứ Vĩ Bạch Hồ nhìn thấy Bạch Nha còn không có ra tay, dứt khoát dùng vốn luyến cuối cùng trên người mình đem ra trao đổi.

"Tọa kỵ a, cũng tốt…" Bạch Nha cười cười, đối phương đã chủ động hiến thân thì hắn đây cũng không có ngại mà nhận lấy.

Bạch Nha cũng không phải người dễ dãi như vậy, suy nghĩ một cái lý do hợp lý mới cứu giúp đối phương. Con hồ ly này bộ lông tương đối đẹp mắt, độ mềm mại thì không cần bàn cãi, ngồi hoặc nằm trên đó thật sự thoải mái a.

Nói xuất thủ liền xuất thủ, trên tay Bạch Nha xuất hiện một thanh kiếm, nhẹ nhàng trảm lay động trường kiếm, kiếm khí kinh người cũng theo đó mà bay ra, trực tiếp đánh về đầu dị thú gần nhất.

Xoát! Xoát!

Kiếm khí nhập thể, toàn thân dị thú xé nát từng mảnh, hữu khí vô lực ngã xuống, khí tức trên trên người biến mất, không nói cũng biết là đã chết.

Bất quá kiếm khí cũng không có dừng lại, mà là tiếp tục đánh tới những dị thú khác, quá trình cũng giống như phía trên, đánh tới rồi ngã xuống, sau đó lại chuyển đối tượng khác.

Dị thú tuy số lượng rất đương, nhưng cũng chỉ là một đám Huyền Tiên mà thôi, chênh lệch thực lực là thứ mà chúng không thể nào nghĩ đến, chưa kịp phản ứng thì toàn quân đã bị diệt sát.

"Cảm tạ thượng tiên cứu giúp, tiểu hồ nhất định cả đời ghi nhớ ân đức của người!" Nhìn thấy đám dị thú cứ như vậy ngã xuống, Tứ Vĩ Bạch Hồ mừng rỡ không thôi, vội vàng cúi người cảm tạ Bạch Nha giúp đỡ.

"Cảm tạ thì cũng không cần, dù sao ngươi cũng nguyện ý làm tọa kỵ, cứu ngươi là chuyện ta nên làm." Bạch Nha xoa xoa nàng đầu cáo, mỉm cười nói ra.

"Tiểu hồ gặp qua chủ nhân!" Tiểu hồ ly đột nhiên bị hắn xoa xoa đầu có không biết làm sao, nàng vậy mà lại thích cảm giác này, thầm nói mình nghĩ nhiều rồi, sau đó lại nhớ tới chuyện vừa rồi, vội vàng hành lễ.

Bạch Nha gật đầu, mỉm cười nói: "Không cần gọi ta chủ nhân, gọi công tử liền tốt."

"Công tử!" Tiểu hồ ly còn chưa thích ứng, thanh âm có chút nhỏ nói ra.

Bạch Nha nghe được liền hài lòng, bất quá hắn lại có cảm giác tiểu hồ ly giọng nói có chút ngại ngùng, hoặc là hắn nghĩ nhiều rồi.

"Tiểu hồ ly, ngươi vì sao lại bị bọn nó truy sát?" Bạch Nha sau một hồi giao lưu nhẹ với tiểu hồ ly, đột nhiên hỏi.

"Hồi bẩm công tử, tiểu hồ vô tình lạc vào lãnh địa cũng chúng nó, cho nên mới bị truy sát." Tiểu hồ ly thành thật đáp.

"Nhất định có ẩn tình sau chuyện này…" Bạch Nha cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, gật đầu nói: "Ngươi dẫn ta đến chô đó xem một chút."

"Vâng, công tử."

Lúc này Hồng Quân Đạo Nhân mang theo Tam Thanh đến nơi Linh Bảo xuất thế.

Cách đó không xa, đột nhiên có ức vạn đạo thanh sắc quang mang phóng lên tận trời, giống như là cực quang chiếu rọi, vô cùng hấp dẫn tầm mắt người xem.

Thiên địa linh khí trong cũng theo đó mà bạo động, hóa thành vòng xoáy mà mãnh liệt rót vào nơi đó.

Không lâu sau đó, một hương thơm ngào ngạt truyền đến, làm cho người ta nhịn không được mà nước nước bọt, tinh thần chấn động mà thông suốt, làm cho người ngửi được cảm giác vô cùng thoải mái.

"Đây rốt cuộc là bảo vật gì a?" Tam Thanh trong lòng tự hỏi, ba người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, ánh mắt hiện lên vẻ mong chờ.

"Đi thôi." Hồng Quân Đạo Nhân nói khẽ một tiếng, dẫn theo Tam Thanh đi xuống.

Đến nơi liền nhìn thấy một gốc thanh liên đang chập chờn trong gió mát phóng thích vô lượng màu xanh huyền quang.

"Đây là Thập Nhị Phẩm Tạo Hóa Thanh Liên, là một kiện Tiên Thiên Chí Bảo! " Hồng Quân Đạo Nhân vuốt vuốt bộ râu, mỉm cười giới thiệu.

"Tiên Thiên Chí Bảo!" Tam Thanh ba người nhịn không được mà kêu lên, dù sao đây là bảo vật mà sư tôn đưa tặng, bất quá ba người rất nhanh liền trầm tư, pháp bảo chỉ có một kiện, làm sao chia cho ba người a.

Trong khi ba người còn đang suy nghĩ, cuồn cuộn linh khí đã dần dần lắng lại, Thập Nhị Phẩm Tạo Hóa Thanh Liên đã hấp thu đầy đủ linh khí, cánh sen toàn bộ nở rộ, kết thúc quá trình thai nghén.

Màu xanh huyền quang không ngừng xoay chuyển, thần quang lập lòe chiếu rọi bầu trời, vô cùng kỳ diệu.

Thập Nhị Phẩm Tạo Hóa Thanh Liên nhẹ nhàng trong nổi giữa không trung, phát ra vô cùng vô tận sinh mệnh khí tức, hít phải một ngụm cũng giống như là tiên khí mùa xuân, khiến cho lòng người thoải mái.

"Không tốt, trong không khí có mùi huyết dịch!" Hồng Quân Đạo Nhân một chân bước đến liền cảm thấy không thích hợp, mặc dù mùi máu rất nhạt nhưng hắn vẫn có thể nhận ra, ban đầu hắn đã cảm thấy không đúng, nơi này làm sao lại im ắng đến lạ thường như vậy cơ chứ.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Chi Thần Nha của Bạch Lão Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChuTiênNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.